Quyển 4 - Chương 53: Bao vây và tấn công
Editor: Earl Panda
Beta: Thanh Du
~0O0~
Vô số con quái điểu mặt người nom như tượng điêu khắc vây quanh chúng tôi, lẳng lặng hạ cánh rồi cũng đứng im tại chỗ không hề phát ra tiếng
động. Tôi tự dưng nhớ đến mấy cái tượng quỷ bằng đá trong phim kinh dị
nước ngoài, loại yêu quái này, ban ngày làm tượng đá, ban đêm hóa thành
động vật, không lẽ nguyên mẫu chính là từ lũ chim này sao? Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt bọn chim này thì hình như chúng cũng có trí khôn, chúng bao vây bọn tôi lại, phải chăng là vì mục đích quái quỷ nào đó?
Linh cảm của tôi chẳng mấy chốc đã ứng nghiệm. Một con quái điểu bỗng dưng bay vọt qua đầu chúng tôi, rồi thả một vật gì đó rơi bịch xuống
đất ngay trước mắt cả hai, máu tươi văng tung tóe. Tôi nhìn kĩ, không
ngờ đó chính là Diệp Thành, cổ hắn ta bị cắn đứt, đang ho khan khùng
khục không ngừng, nhưng đồng tử đã giãn, hết cứu.
Kế tiếp lại thêm một cái xác nữa bị ném xuống. Chẳng biết là ai, xác không có đầu, toàn thân đẫm máu.
Sau khi tách khỏi chúng tôi, Trần Bì A
Tứ chạy thẳng vào hoàng lăng, hiển nhiên bọn họ cũng bị lũ quái điểu này tập kích. Chắc hẳn Diệp Thành đã bị bọn chim khổng lồ này bắt được khi ở trung tâm hoàng lăng. Không có ám hiệu của chú Ba dẫn đường, những
người này cứ thế rơi vào kết cục thê thảm như vậy, đến mức tôi cũng
không tài nào tưởng tượng nổi.
Tôi tưởng rằng Trần Bì A Tứ cũng chẳng thể may mắn thoát khỏi số
kiếp, nhưng mấy cái xác bị ném xuống sau đó đều là cấp dưới của A Ninh.
Có thể thấy vừa rồi không phải ai cũng chạy thoát được hết, may mà không thấy thi thể nào là của chú Ba hay Phan Tử, tôi cũng an tâm hơn một
chút.
Bàn Tử bấy giờ mới biết sợ, liền hỏi tôi: “Mấy con chim đó muốn bắt sống chúng ta làm gì vậy trời?”
Tôi đáp: “Hình như là muốn gom con mồi vào một chỗ, tôi không phải
chuyên gia trong lĩnh vực này, cũng chẳng rõ nữa. Anh còn thuốc nổ
không? Có khi tụi mình phải học tập tấm gương đồng chí Đổng Tồn Thụy
rồi.”
Bàn Tử lắc đầu: “Đã đem nổ banh xác Vạn Nô vương cả rồi, cậu đâu có dặn phải để lại một ít dự phòng.”
Tôi nghĩ bụng, phiền phức to rồi đây, tôi tính ngược tính xuôi cũng
không tính ra được Ngô Tà này lại chết như thế. Bốn phía cơ man là chim, một cái khe mà lách cũng chả có, cơ hội đào tẩu cũng không, chẳng lẽ
thật sự phải chết ở đây rồi dăm ba bữa nữa biến thành mấy bãi phân chim
nhoen nhoét sao?
Lòng đang nóng như lửa đốt, Bàn Tử chợt kéo tôi lùi về phía sau: “Hai mặt giáp địch thế này rất bất lợi, ở đây có cái khe đá, chúng ta trốn
vào đó, mỗi người chặn một đầu, có chết cũng không thể để mấy con chim
khốn kiếp này đắc lợi.”
Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra giữa hai khối đá núi khổng lồ dưới đáy
cốc có một cái khe hở đủ rộng cho một người chui lọt, hai bên đều thông. Chui vào đó thì cử động hơi bất tiện, nhưng lại là nơi lý tưởng để
phòng thủ.
Chết ngay tức khắc hay chống cự một hồi rồi mới chết, cái sau đương nhiên có lợi hơn. Chúng tôi lập tức tháo băng đạn trên
người mấy cái xác ra, rồi lẩn nhanh như trạch vào khe đá. Không gian bên trong rất hẹp, tôi còn có thể cựa quậy chút xíu chứ Bàn Tử có vẻ rất
miễn cưỡng, xem ra mấy con chim đó muốn vào cũng không nổi.
Bàn Tử từng trải qua vài bận tính mệnh như chỉ mành treo chuông, nên lúc này bình tĩnh hơn tôi rất nhiều. Hắn vừa chui vào khe hở đã mau chóng chất mấy tảng đá chặn ở cửa vào để che chắn, rồi quay ra nói với
tôi: “Chúng chỉ có thể vào từng con một, cứ giết vài con là đám còn lại
cũng phải chờn, chúng ta có thể cầm cự được lâu lâu một chút.”
Tôi thầm cười khổ, đạn chúng tôi chẳng còn nhiều, vả lại, cũng không
có thời gian để thay, nếu dùng hết số đạn trong băng thì coi như tiêu.
Chẳng qua giờ còn chưa đến lúc ngắc ngoải, cho nên vẫn còn trông chờ một tia may mắn.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng tôi nghe thấy đám chim bên ngoài rít lên ầm ĩ.
TNhìn qua khe hở, tôi thấy con quái điểu đứng đầu đột nhiên há to miệng, lộ ra cái mồm lởm chởm răng nanh. Sau đó, từ trong khoang miệng, bỗng
nôn ra một sinh vật trông giống như loài khỉ Macaca. Sinh vật này vô
cùng nhanh nhẹn, thoắt cái đã nhảy xuống mặt đất, trước tiên, nó cẩn
thận thăm dò xung quanh một vòng, sau đó lao vào đống xác chết bắt đầu
cắn xé. Tôi nhìn kỹ, phát hiện con khỉ này không có da, toàn thân đều là máu, trông cứ như một bộ phận trên cơ thể con quái điểu kia vậy.
Kế đến, những con quái điểu khác cũng bắt đầu nôn thốc ra cái thứ
sinh vật này. Vô số con “khỉ trong miệng” chồm ra từ đám chim, lao vào
đống xác chết, dường như không phân chi giai cấp gì hết, cứ thế mà xâu
xé, cắn nuốt. Trong khoảnh khắc, máu và thịt vụn tung tóe khắp nơi,
trong lúc tranh giành thức ăn thỉnh thoảng chúng còn xảy ra tranh chấp.
Tôi với Bàn Tử mặt nhăn mày nhó, mấy lần suýt mửa ra đầy đất, cứ
tưởng tượng lát nữa hai đứa cũng rơi vào kết cục này là chịu không nổi.
Đám “khỉ trong miệng” đông như kiến
cỏ, chẳng mấy chốc, đống xác chết đã bị ăn sống nuốt tươi cho bằng sạch, trong không khí phảng phất mùi máu tanh nồng đến không thể chịu nổi.
Bàn Tử hai mắt đỏ ngầu, biết là sau đó sẽ đến lượt hai đứa chúng tôi lên thớt, bèn làm một hớp rượu đế, nói: “Mẹ kiếp, muốn ăn thịt Bàn gia ta à, còn phải xem răng chúng mày đủ sắc không đã.”
Tôi bất giác run rẩy, bèn lấy luôn bầu rượu của hắn, tu ừng ực một
lèo hết quá nửa, tức thì cổ họng nóng rẫy như có lửa thiêu. Rượu đúng là thứ tốt, đàn ông có rượu vào cảm giác khác hẳn lúc bình thường.
Lũ “khỉ trong miệng” bên ngoài vẫn còn lùng sục trong đống xương, đột nhiên, có một con phát hiện ra chúng tôi trong khe đá. Nó rít lên một
tiếng chói tai quái đản, tức thì mấy con “khỉ” khác cũng hiếu kỳ bu
lại, thi nhau thò đầu vào ngó bọn tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, hóa ra bọn “khỉ” này không có môi, thảo nào
hàm răng lại sắc bén, dữ tợn lạ thường như vậy. Quái đản nhất là, trên
cổ đám “khỉ trong miệng” này, con nào con nấy đều đeo một cái chuông
đồng lục giác, có cái vẫn nguyên vẹn, có cái chỉ còn một nửa. Những cái
chuông này lúc lắc theo từng hành động của lũ “khỉ”, nhưng lại không hề
phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lúc ấy tôi sợ hết hồn, còn tâm trí đâu mà đi suy xét mấy thứ đó có ý
nghĩa gì. Tuy nhiên sau này nhớ lại, mấy cái chuông thanh đồng hiển
nhiên có liên quan mật thiết đến toàn bộ bí ẩn, nhưng hình như chúng lại không thuộc cùng một nền văn hóa.
Lũ “khỉ trong miệng” mới đầu còn rất dè dặt, xúm lại quanh cửa vào
khe đá thật lâu. Bàn Tử và tôi không ai dám thở mạnh, chỉ ghìm súng chờ
chúng xông vào. Một lúc sau, có mấy con hình như không kìm được nữa, đột ngột leo ngược lên đỉnh khe đá, treo mình lơ lửng, thoắt cái đã chui
vào trong khe, bổ nhào về phía Bàn Tử với vẻ thăm dò.
Bàn Tử không kịp đề phòng, đến khi đầu con khỉ kia gần như dán vào
nòng súng hắn mới bóp cò. Viên đạn bay ngang, đồng thời xác con khỉ cũng bắn ra ngoài, văng vào giữa đống thi thể. Tiếp đó hắn nã súng xối xả,
đường đạn quét ngang, đám khỉ kinh hoảng rú rít điên cuồng, có mấy con
bị bắn cho máu thịt bầy nhầy.
Tức thì cả đàn khỉ đều ngó đăm đăm vào hai đứa chúng tôi, tình hình bắt đầu mất kiểm soát. Con “khỉ trong miệng” đầu đàn rít lên một tiếng xé tai, cả đàn bắt đầu
thi nhau bổ nhào vào khe đá. Tôi nuốt nước miếng đánh ực một cái, biết
rằng, cơn ác mộng sắp tới rồi.
Không đợi tôi cầu thần vái phật, mấy con khỉ đã lao vào trong khe
nhanh như chớp, treo mình trên đỉnh khe mà ngoạc cái mồm to tướng về
phía tôi. Khẩu Carbine 56 quá dài, không dùng báng súng đánh được, tôi
đành nhảy lên tung cước đạp nó ra ngoài, sau lại dùng súng bắn chết một
con khác bằng hai phát đạn. Máu văng tung tóe, bắn vào cả mặt tôi. Lại
một con nữa điên cuồng vọt tới, tôi chẳng kịp chuẩn bị tâm lý để mà bắn
từng phát đạn một, bèn cứ thế cầm súng mà rải đạn ầm ầm.
Trong suốt năm, sáu phút ấy, tôi cũng không còn biết mình đang làm gì nữa, chỉ thấy từng con khỉ dữ tợn nhảy vọt vào rồi bị tôi bắn văng
ra, nơi nơi toàn là máu tươi tung tóe. Bọn khỉ cứ như phát điên phát rồ, chẳng hề sợ hãi, thỉnh thoảng còn có mấy con chen chúc nhau chui vào khe, thế là kẹt cứng lại, cuối cùng bị tôi dốc sức đá
văng ra ngoài. Thế nhưng, bọn khỉ ùa vào càng ngày càng nhiều như nước
triều ùn ùn mà dâng. Đạn lia qua một đường, tức thì cứa đứt đôi cơ thể, nhưng chỉ cần phần còn lại cử động được thì nó vẫn đâm đầu vào trong khe, quả là vô cùng hung hãn!
Chẳng mấy chốc mà hết đạn. Tôi vốn tưởng rằng, với số đạn này thì
kiên trì cầm cự trong một tiếng đồng hồ là chuyện đơn giản, ai ngờ vào
thực chiến rồi anh sẽ không thể kiểm soát nổi lượng đạn tiêu hao. Tôi
còn rất nhiều băng đạn dự trữ, nhưng nếu bọn khỉ này cứ không ngừng tấn
công thì chúng tôi cũng chẳng có thời gian mà thay đạn.
Khẩu M16 của Bàn Tử hết đạn đầu tiên. Hắn đã bắn giết đến đỏ hai mắt
rồi, bèn chửi bậy một tiếng rồi vứt súng đi, rút thanh mã tấu tính nhảy
ra ngoài oánh giáp lá cà một mẻ. Thế nhưng, địch không cho hắn cơ hội
này, trong nháy mắt, năm, sáu con khỉ đã nhảy chồm lên người hắn, há mồm ra cạp. Bàn Tử đau đớn gào tướng lên, tóm lấy hai con quật chết tươi,
nhưng lại bị bốn con khác bổ nhào vào mặt.
Ngay sau đó, khẩu Carbine 56 của tôi cũng hết đạn, tay bóp cò nghe
“cạch cạch” “rắc rắc” vài tiếng. Cả người chợt lạnh toát, kế đến, trong
chớp mắt, vài luồng ánh sáng đỏ tươi xẹt đến trước mặt tôi, tôi không
kịp rút dao, bả vai và đùi trong lập tức dính chưởng. Tôi vô thức giơ
cánh tay bị thương lên dọa nó, thế nhưng chẳng có chút xíu tác dụng nào
cả. Trong lúc giãy dụa vật lộn, đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy
nhất: Ngô Tà tôi đây và Vương Bàn Tử, chỉ e hôm nay không thể thoát ra
khỏi cái hang trong lòng núi Trường Bạch này được nữa. Cao số như chúng
tôi, không ngờ cũng có ngày phải bỏ mạng.