Quyển 5 - Chương 5: Gương mặt quái đản
Editor: Yoo Chan
Beta: Earl Panda
.
.*****
Chú Ba tôi lúc đó choáng quá, đầu óc liền ong lên, lỗ chân lông trên
da đầu cũng nổi lên ầm ầm. Chú hét to một tiếng rồi buông tay ra, cánh
cửa ngầm vừa được nâng lên lại sập xuống đánh sầm một cái, nện thẳng vào bộ mặt quái đản vừa thò ra kia.
Chú Ba cũng không dám nhìn xem cánh cửa sập xuống ra làm sao, mà lập
tức giật nảy người về phía sau theo phản xạ, tránh xa xa khỏi cỗ quan
tài đá, tí nữa thì quả tim cũng nhảy vọt ra ngoài theo cuống họng.
Chú Ba thầm than, trời ơi đó là cái thứ gì vậy?! Lẽ nào trong ngôi mộ cổ âm khí đã thoát sạch này vẫn còn một con bánh tông? Không thể nào!
Bánh tông là vật chết, là thứ không có sinh khí, một khi cửa mộ bị mở,
mộ khí bên trong thoát hết ra, không khí bên ngoài tràn vào, thì dù có
là cương thi lợi hại đến mấy cũng sẽ biến thành cái xác nằm sõng xoài
chỉ trong một thời gian ngắn, bắt đầu thối rữa thêm lần nữa. Chứ nào có
cái lý lại thi biến được những mấy chục năm như thế, thật chẳng hợp lẽ
thường.
Vả lại, bộ mặt quái gở vừa nhìn thấy trong chớp mắt kia thật khó hình dung. Xưa nay chú Ba chưa bao giờ thấy một bộ mặt nào gớm ghiếc đến
thế, chắc chắn đó chẳng phải là loại bánh tông bình thường.
Hay chẳng lẽ, thứ này chính là bánh tông máu trong truyền thuyết? Chú Ba chợt nghĩ như vậy. Tuy nhiên khi suy xét ra, chú cảm thấy vô cùng
bất an.
Trường Sa là nơi có nhiều truyền thuyết về huyết thi nhất. Thông
thường, hễ cứ đào được trong cổ mộ ra loại đất thịt màu đỏ, thì bất kể
tình hình trong mộ như thế nào, cũng vẫn bị người ta gọi là mộ huyết
thi.
Đất đỏ còn được gọi là huyết địa, một xẻng xọc xuống đất là dính máu. Không ai giải thích được đất này hình thành như thế nào, nhưng trong
mọi trường phái phong thủy, cách nói về chuyện vùi thây đất máu đều
giống đến kinh người. Đó là nơi thích hợp cho việc đào sâu chôn chặt.
Táng ở đất này thì sát khí cực nặng, con cháu sẽ hưởng vinh hoa phú quý
khôn cùng, tuy nhiên người thân sẽ chết sạch không còn một ai. Nói không chừng còn có thể làm đến hoàng đế, nhưng toàn bộ người trong nhà sẽ bị
khắc cho đến chết.
Dù truyền thuyết là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều danh gia vọng tộc chỉ vì muốn con cháu được vinh hiển mà dày công tìm kiếm dạng đất quỷ
quái bí hiểm này.
Để tránh sát khí, trước khi nhập táng, phải tìm một gia đình nghèo
khó trong dòng tộc, đưa con mình sang đó nhận làm con thừa tự, sau đó
lại đón về nhà mình nuôi.
Tuy nhiên, thiên hạ rộng lớn, bảo huyệt hay sát huyệt đều hiếm có như nhau. Huyết địa lại càng hiếm, còn khó kiếm hơn cả long mạch bình
thường. Về sau, đa số mấy ông thầy phong thủy nửa mùa hễ cứ thấy nơi nào đất màu đỏ thì cứ phán là huyết địa, vì vậy, thường thường, cứ dưới đất đỏ ắt sẽ có cổ mộ, mà cổ mộ ắt sẽ thuộc về một danh gia vọng tộc nào
đó, cho nên mới có câu chuyện “thây máu giữ vàng” là vậy.
Trung Quốc thời cận đại, có một nhân vật vô cùng quan trọng. Mộ chủ
của nhà ông ta nằm chính tại huyết địa, năm xưa một vị cao nhân đã thiết lập thế trận phong thủy để kịp lúc nhập mộ. Tương truyền, ông cố của
nhân vật kia không phải chết một cách bình thường. Nhân vật đó quả thực
về sau nắm quyền khuynh thiên hạ, nhưng đúng như trong phong thủy thuật
số, sát khí quá nặng, dòng trực hệ của ông ta chủ yếu đều chết sạch. Mãi đến sau này, khi mộ tổ nhà ông ta bị phá hoại, tình hình mới bắt đầu
khá khẩm lên, thế nhưng vận số của ông ta cũng theo đó mà ngày càng lụn
bại như tụt dốc không phanh.
Do huyết địa thật giả lẫn lộn, mà hàng rởm lại chiếm phần nhiều, cho
nên năm ấy, ông nội của ông nội tôi mới dám mạo hiểm hạ xẻng cầu may một bận. Chẳng ngờ một xẻng này lại đào trúng phải một cái của nợ hàng thật giá thật lại còn zin.
Mà mộ huyết thi thật sự thì hung hiểm vô cùng. Riêng từ việc trên thế giới không có bất kỳ một văn bản hay một câu chuyện truyền miệng nào về huyết thi là ta có thể hiểu được phần nào. Người gặp phải huyết thi,
gần như không một ai sống sót toàn mạng trở ra. Ông nội tôi là một
trường hợp đặc biệt, nhưng mà ghi chép trong bút ký của ông cũng chẳng
rõ ràng cho lắm. Huyết thi rốt cuộc là cái thể loại gì, chính bản thân
ông cũng không biết, phải khắc chế nó như thế nào thì lại càng mù tịt
hơn. Nếu như cái thứ ở bên dưới căn hầm kia thật sự là huyết thi, cứ coi như tạm thời bỏ qua câu hỏi vì sao nó vẫn còn ở trong này đi, thì vấn
đề phải thoát thân như thế nào đã đủ nan giải lắm rồi.
Mấy cụ khốt nhà ta lần trước vào huyệt mộ này, hiển nhiên là đã mang
theo móng lừa đen. Lúc đó bọn họ mỗi người còn đều giắt một khẩu
pạc-hoọc băng đạn hai mươi bốn viên. Trang bị đến tận răng như thế mà
ngay cả một người cũng không thoát nổi, chứng tỏ tình hình lúc đó nguy
hiểm khủng khiếp đến mức nào. Bản thân chú cũng tự biết mình lại càng
chẳng ăn thua gì rồi, chỉ có độc một con dao quắm giắt trên lưng. Cầm
dao quắm mà chém bánh tông thì khác quái nào mài dao, đây là cái trò đần độn nhất, một tí tác dụng cũng chả có.
Trong một giây đồng hồ, chú Ba đã kịp lùi lại một bước, đầu óc quay
cuồng cứ như bay. Về vụ huyết thi, chú không có mảy may một chút manh
mối nào cả, cho nên cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp đối phó nào sất.
Đang lúc hoảng loạn không biết phải làm sao, đột nhiên từ mặt trong
quan tài phát ra tiếng đá mài vào nhau liên tục. Tiếp đó, chú thấy phiến đá chèn lên căn hầm ngầm kia ấy vậy mà lại bị thứ gì đó đẩy lên.
Chú Ba lập tức biết là không ổn, thứ đó muốn ra ngoài!
Lúc ấy chú hơi đờ đẫn ra rồi, sau đó, cũng chẳng biết nghĩ cái gì nữa mà đầu óc nóng phừng lên như phát sốt lên, sát tâm trỗi dậy. Chú hạ
quyết tâm, hét lớn một tiếng, rồi nhảy béng vào trong quan tài, hai chân vận sức đạp mạnh một phát, thoắt cái đã giẫm uỵch lên trên phiến đá
đang bị đẩy lên.
Nhìn xuống xem thử thì thấy ở phía dưới phiến đá có một bàn tay người quắt queo xanh lè xanh lẹt thò lên, móng tay dài gấp hai lần ngón. Cả
cái bàn tay cứ như đồ bằng đồng đã bị rỉ sét mọc đầy đốm xanh, hiện giờ
đang bị chú Ba đè xuống, kẹt cứng trong khe hở.
Chú Ba tôi nhìn thấy cái tay kia, lập tức cảm thấy sau lưng da gà da
vịt sởn hết cả lên. Chú bèn vận sức đạp mạnh một phát, những muốn bẻ cho nó đứt đoạn ra. Nhưng cái tay đó rắn đanh y hệt thép đã tôi, giẫm huỳnh huỵch vài cái mà vẫn chẳng mảy may suy suyển.
Sau đó, từ dưới phiến đá lại có một lực đẩy mãnh liệt thúc lên. Chú
Ba vốn đứng không vững cho lắm, suýt tý nữa thì té nhào. Chú vội vàng hạ thấp trọng tâm, ổn định cơ thể, hai tay tỳ vào hai bên quan tài.
Đây là một cuộc đọ sức giữa sự sống và cái chết. Một khi thứ bên dưới ra được khỏi quan tài, trong hoàn cảnh này, chú Ba biết mình chắc chắn
sẽ tiêu đời, tuyệt đối không có một cơ may nào để mà trông chờ vào đâu.
Nhưng sức lực con người chỉ có hạn. Chú Ba chống chọi được vài cú
thúc, hai cánh tay đã đến giới hạn chịu đựng, một tẹo sức lực cũng không đào đâu ra nổi nữa. Phiến đá bên dưới vẫn từng chút từng chút bị húc
dịch lên trên, kế đó, gương mặt quái gở nọ liền len ra khỏi phiến đá,
nhìn chòng chọc chú Ba với vẻ mặt trơ trơ.
Bên trong quan tài tối đen, không dễ để nhìn rõ, bộ mặt âm u quỷ quái cũng mờ mờ mịt mịt, cả căn mật thất lại yên tĩnh đến mức không nghe
thấy bất cứ một âm thanh nào. Tình cảnh lúc này quả thực quái dị không
thể gọi tên.
Ngay lập tức, da đầu chú Ba tê rần cả lên, lỗ chân lông toàn thân gần như quắn quéo đến rụt cả vào trong da thịt. Chú nhủ thầm, xui thấy má
luôn, giờ phải làm gì mới được đây? Chú cúi thấp đầu, nhìn xuống bên
hông mình, toan tìm thuốc nổ giắt trên người, lòng đã nuôi ý định chết
chùm với địch.
Tìm cả nửa ngày, thuốc nổ chẳng thấy đâu, nhưng chú Ba lại tìm ra
chai rượu lận lưng của mình. Thổ phu tử với rượu một tấc không rời. Họ
luôn luôn mang rượu mạnh theo người, thứ nhất là có thể chống lạnh, thứ
hai là cũng có thể tăng lòng can đảm.
Chú Ba nhìn bình rượu, trong đầu chợt lóe lên một ánh sáng, chú bèn nảy ra một ý.
Vạn vật trên đời sinh thì cần nước, hủy thì cần lửa. Chú đã nghe một
đạo sĩ từng nói về phương pháp xử lý bánh tông trực tiếp nhất giữa cả
trăm ngàn vạn cách. Móng lừa đen gì đó cũng chỉ là ngón nghề dùng vào
những khi vạn bất đắc dĩ mới là thượng sách thôi, còn bình thường, lúc
khai quan, nếu phát hiện bánh tông có dấu hiệu thi biến thì trước hết
phải tưới rượu trắng lên xác, tiếp đó đầu chân hai đằng hò dô cùng nâng
xác dậy, hất ra khỏi quan tài rồi cho một mồi lửa, có hung đến mấy thì
cũng hung hết nổi.
Nghĩ tới đây, chú lập tức đè trọng tâm xuống, tay trái móc ra bình
rượu từ bên hông, nện thẳng một phát vào bộ mặt quái đản nọ. Cái chai vỡ vụn, rượu tóe lên khắp mặt con quái. Tiếp đó, chú liền móc lấy bật lửa, bật xoẹt bên cạnh một nhát rồi dí về phía bộ mặt quái gở kia. Chú nhủ
thầm: xin lỗi nhé người anh em, không phải tao muốn đốt mày đâu, nhưng
mà thật sự là chúng ta người và quỷ không chung đường, thôi mày cứ yên
tâm mà làm bó đuốc đi vậy.
(Phiên bản đã bị kiểm duyệt =]]: “Xin
lỗi nhé người anh em, không phải anh muốn đốt chú đâu, nhưng mà thực sự
là người và quỷ không thể sánh đôi, duyên này đành vậy, thôi chú cứ yên
tâm mà làm bó đuốc đi nha~.”)
Chiếc bật lửa dí sát vào gương mặt quái gở. Dưới ánh lửa, bộ mặt quỷ quái kia bắt đầu rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, chú Ba đột nhiên dừng tay lại. Chú phát hiện thấy bộ mặt này hình như có điểm bất bình thường.