Quyển 3 - Chương 27: Lăng không
Editor: Dứa
Beta: Tiểu Điệp Nhi
♥♥♥
Pháo hiệu tiếp tục rơi xuống, lướt qua
khu vực này, chợt thấy cả một vùng xung quanh chuyển động tránh đường
cho quả cầu nóng sáng, nhìn qua giống hệt một rừng côn trùng mặt người
lúc nhúc.
Đây hẳn là li cổ mà trợ lý Lương đã nhắc
đến, người xưa nuôi dưỡng chúng trong những chiếc mặt nạ đặc biệt, không ngờ đã sinh sôi nảy nở tới mức này. Lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi,
ai ngờ nhanh như vậy đã đụng phải nguyên một đoàn thế này.
Chúng bám chi chít vào những khe nứt trên cây Thanh Đồng, khi ánh sáng lướt qua thì bày ra vô vàn biểu tình khác
nhau, có đau đớn, có u buồn, có dữ tợn, có cả cười âm hiểm… Tôi chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng nào quỷ dị như thế, lông tơ trên người dựng
đứng cả lên.
Trợ lý Lương lúc nãy giải thích hùng hồn
lắm, giờ tận mắt thấy thứ này rồi cũng lắp bắp, run rẩy nói với tôi:
“Hai… hai vị tiểu ca, mấy thứ đó đều còn sống cả, li cổ còn bám ngay
phía dưới đó, chúng ta làm sao bây giờ, sao mà đi qua được?”
“Đừng hoảng hốt,” lão Dương nói, “Anh
xem, bọn chúng có phản ứng với pháo hiệu, chứng tỏ chúng là loài sợ ánh
sáng và nhiệt độ, chúng ta đốt đuốc rồi từ từ tiến tới, bọn chúng chắc
không dám đụng vào chúng ta đâu.”
Tôi lắc đầu: “Không thể chắc chắn như vậy được, pháo hiệu có độ sáng và độ nóng rất cao, tất nhiên bọn chúng sẽ
sợ, còn cây đuốc thì không được như thế. Cậu đừng quên đám khỉ lúc nãy,
thấy pháo hiệu thì bỏ chạy, còn khi cậu dùng đuốc dọa thì bọn chúng lại
chỉ lùi ra sau một chút mà thôi. Tôi chỉ sợ cậu đốt đuốc trèo lên chẳng
những không qua được mà còn dẫn bọn chúng đến bao vây chúng ta, lúc đó
muốn thoát cũng khó.”
“Vậy cậu nói giờ phải làm sao?” Lão Dương hỏi tôi, “Cậu nghĩ ra phương án gì rồi?”
Tôi đáp: “Phương án thực sự thì tôi không có, chỉ là có một cách mới nghĩ ra, không biết có thực hiện được không.”
Lão Dương sốt ruột: “Tôi biết cậu nhiều mưu ma chước quỷ, có gì cứ nói luôn đi.”
Tôi chỉ vách núi đá cách đó hơn hai chục
thước: “Trực tiếp tiến lên như vậy rất nguy hiểm, nếu như lời trợ lý
Lương nói là đúng, lũ bọ kia chắc chắn có cách leo lên mặt chúng ta.
Trực tiếp xông vào đó chẳng khác nào ôm bom cảm tử, chi bằng đi đường
vòng. Cậu có cách nào giúp chúng ta tới được chỗ vách đá đó không, trên
đó có nhiều hõm đá nên không khó đi lắm, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi
đôi chút.”
Lão Dương nhìn hướng tay tôi chỉ, kêu lên: “Này… Xa thế? Tới đó sao?”
Tôi gật đầu, ra hiệu: “Tôi mới nghĩ ra
cách này thôi, không phải chúng ta có dây thừng sao? Cậu xem thử đủ dài
hay không, nếu không đủ thì chỉ còn cách leo xuống thôi, lần sau xách
súng phun lửa tới.”
Lão Dương tháo cuộn dây thừng bên hông
ra, thứ này vốn là hàng chôm được trên người lão Thái, bên trên có nhãn
U.aa. Đây là loại dây thừng leo núi tốt nhất thế giới, là thứ bộ đội đặc chủng thường sử dụng, xem ra bọn họ cũng đầu tư bộn tiền vào trang bị
chứ chơi à.
Lần trước đi Lỗ Vương cung tôi có giúp
chú Ba chuẩn bị tư trang hành lý, tìm hiểu qua không ít thông tin, thế
nên tôi biết, loại dây thừng này nếu đường kính thân trên 10 mm có thể
chịu được sức nặng lên đến ba tấn (dù là lực tác động đột ngột), thừa
sức chịu được trọng lượng của ba người chúng tôi.
Sức chịu đựng thì đủ, chỉ không biết độ
dài có đủ không thôi. Lão Dương bung dây ra xem xét, không khỏi than một tiếng, độ dài sợi dây chỉ hơn mười thước, còn thiếu một đoạn khá dài
mới tới được bên kia.
“Làm sao đây?”, lão Dương hỏi tôi, “Có nối thêm thắt lưng của chúng ta cũng không đủ.”
Tôi vân vê sợi thừng, chợt phát hiện đây
là loại thừng bện đôi 16 mm, nhanh trí nói: “Không cần lo. Chúng ta tước đôi sợi thừng này ra, nối vào làm một là được.”
“Tiểu Ngô ca, được thật chứ? Dây thừng
mỏng như vậy không sợ đứt sao?” Trợ lý Lương nói: “Cậu xem, sợi thừng
này còn mỏng hơn cọng bún, dù có vội mấy thì cũng đừng kích động nha.”
“Tạp chí nước ngoài đều nói thế cả, chắc cũng không đến nỗi lừa chúng ta đâu.”
Tôi tước lớp lưới bảo vệ bên ngoài dây
thừng, lôi ra một sợi dây nilon mỏng tang, tự mình nuốt một ngụm nước
bọt. Con mẹ nó, thực sự mỏng đến phát sợ, theo lẽ thường sợi dây mỏng cỡ đó không tài nào chịu nổi trọng lượng của ba người chúng tôi. Nhưng mà
tài liệu nước ngoài quả thực có nói, dây nilon chịu lực đường kính 8 mm
có thể dùng làm thang dây leo núi, chỉ cần không tác động lên đó lực kéo quá mạnh thì dây không dễ đứt. Tuy nhiên, sử dụng loại thừng này có độ
nguy hiểm nhất định, do đó bình thường vẫn dùng hai sợi bện vào nhau.
Chúng tôi giờ chỉ dùng một, chắc phải cầu Trời khấn Phật thương tình
cho.
Thôi thì cứ tin tưởng công nghệ cao đi, tôi nghĩ, dù sao cũng không đến nỗi xui xẻo vậy chứ?
Tôi đưa sợi thừng đã được nối chặt cho
lão Dương, hắn lôi từ ba lô ra một cái ấm nước, thắt một nút thủy thủ
thật chắc vào đó làm quả nặng, dùng sức ném về hướng đối diện, sau vài
lần thất bại cũng quấn được vào một măng đá phía bên kia. Chúng tôi kéo
thử, sợi thừng căng như dây đàn, vô cùng chắc chắn.
“Được rồi,” Lão Dương nói, “Mẹ kiếp, cuối cũng cùng được. Này lão Ngô, dây thừng thì không nói, nhưng lỡ măng đá
bên kia không chắc chắn thì sao?”
“Tôi không biết.” Tôi nói, thầm nghĩ nếu
tảng đá kia không chắc chắn, tôi đại khái sẽ văng trở lại chỗ Thanh Đồng thụ này, tốt số chút thìđâm thẳng vào thân cây, nửa sống nửa chết, còn
xui xẻo thì trực tiếp rớt vào chỗ mấy chạc cây, bị đâm chi chít như cái
sàng.
Đầu dây bên này được buộc vào một nhánh
cây Thanh Đồng, lão Dương thắt một nút rất đặc biệt, khi chúng tôi đi
qua rồi có thể từ bên đó tháo nút buộc bên này. Tôi nhìn cái nút phức
tạp đó đến hoa cả mắt, hỏi hắn học được ở đâu, hắn nói là trong tù.
Chuẩn bị đâu ra đấy rồi tôi kéo kéo sợi
thừng, xác định cả hai đầu đều chắc chắn mới bảo họ đi trước đi. Đáp lại tôi là sự bất động của cả hai, tôi quay lại nhìn, thấy bọn họ dùng ánh
mắt có-chết-ông-đây-cũng-không-làm-người-đầu-tiên nhìn lại tôi. Đương
nhiên, người dám đi đầu tiên trên sợi dây mỏng manh như thế cần một lá
gan vô cùng lớn. Tôi nói hai lần nữa, hai người kia vẫn lắc đầu, tôi
thầm mắng một tiếng, bất chấp khó khăn xông pha đầu tiên.
Trước khi đi, tôi lần lượt đưa phách tử
liêu và ba lô cho lão Dương và trợ lý Lương, cố gắng giảm trọng lượng
trên người hết mức có thể, mấy thứ này có thể buộc vào đầu dây bên này,
đợi lát nữa lão Dương biểu diễn màn cách không cởinút thì lôi luôn chúng nó qua, kéo lên là được. Lão Dương ở lại bên này cũng không an tâm, lén lấy súng của hắn đưa cho tôi, giữa đường lỡ có phát sinh chuyện gì cũng còn có cái mà xoay xở.
Tôi cảm thán một tiếng, rất có cảm giác
của chiến sĩ “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”, vỗ vỗ vai hai người,
quay đầu lại bước lên sợi dây.
Chân vừa đặt lên sợi thừng,trong chốc lát thần kinh tôi cũng căng ra như sợi dây bên dưới, nhắm mắt nghiến răng
chờ đợi tiếng đứt thật ngọt. Không ngờ sợi dây này thực sự không hề bị
đứt, chỉ phát ra thanh âm kẽo kẹt vô cùng khó chịu từ hai đầu dây bị
buộc chặt.
Lòng tôi kêu gào đừng nhìn xuống, nhưng
mắt vẫn không tự chủ được liếc một cái, ông trời ơi! Tôi rên một tiếng,
lập tức quay đầu, nhắm mắt niệm A di đà Phật!
Lão Dương kêu lên: “Ê lão Ngô, cậu còn dùng dằng ở đó làm gì? Đi mau đi, càng đợi lâu càng nguy hiểm!”
Tôi ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời nhà
hắn, hít sâu một hơi, động tay chân bắt đầu di chuyển. Loại thừng này có độ co dãn nhất định, sau mỗi bước đi đều rung lắc vô cùng dữ dội, tôi
trèo kiểu này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa sợi dây lại quá nhỏ, nắm đau
tay kinh khủng, chỉ lát sau đã thấy có chút lực bất tòng tâm. Càng về
sau đầu óc tôi lại càng trống rỗng, chẳng biết mình làm sao mà đến được
bên kia nữa, chân nhũn cả ra, vừa chạm tới măng đá đã ôm chặt lấy, thở
hồng hộc.
Tôi mang theo cây đuốc sang bên này, đốt
lên rồi cắm nó qua một bên, lại nhìn về chỗ bọn lão Dương, thấy trợ lý
Lương đang leo lên sợi dây, răng đánh cầm cập vào nhau. Lão Dương ở phía sau giữ chặt anh ta, bảo đừng đi vội, rồi nói tôi trước hết xem xét
tình hình bên đó đã, nếu leo lên không được hay có gì nguy hiểm thì có
thể tiết kiệm chút sức lực.
Tôi xem xét mấy cái hang chung quanh, tất cả chỉ cao cỡ nửa thân người, chắc là nhân tạo, có điều trải qua mấy
ngàn năm xâm thực, bên trên xuất hiện không ít thạch nhũ vừa thành hình, không khí trong hang rất ẩm ướt. Những cái hang ở đây có lẽ có liên
quan tới công trình đúc cây đại thụ khổng lồ năm đó.
Tôi nhìn lên trên, mấy hang này cách nhau khoảng ba bốn thước, tuy trèo lên khá cách quãng nhưng cũng không quá
khó khăn. Phía trong nham động trống không, chẳng có gì nguy hiểm, vừa
rồi ở trên cây nhìn qua còn thấy bên trong có thứ gì đó, giờ mới biết
chỉ là ảo giác. Nơi này quá thiếu sáng, thành ra thần kinh không tránh
khỏi có hơi mẫn cảm.
Tôi vừa an ủi chính mình vừa xác nhận, sau đó hất đầu ra dấu cho lão Dương.
Lão Dương vỗ vỗ trợ lý Lương bảo đi trước, anh ta lấy tay xoa mặt mình, bò lên dây đi về phía tôi.
Xem trợ lý Lương đi dây thừng quả là khảo nghiệm thần kinh con người, quá trình thế nào tôi vẫn là không nên nói
ra thì hơn, mười phút sau tôi nói chung cũng giơ tay ra kéo được vị sư
phụ mồ hôi ướt đẫm kia qua hẳn chỗ mình.
Lão Dương đi sau cùng. Hắn hít một hơi
sâu, buộc đèn pin vào tay, kiểm tra lại nút buộc bên kia một lần nữa rồi mới bò lên sợi thừng. Hắn bò rất nhanh, mới đó mà đã đi được một nửa
đoạn đường, chợt đầu dây buộc vào măng đá bên này phát ra một âm thanh
kì quái. Cả ba chúng tôi đều bất động, lão Dương mặt tái mét liếc nhìn
tôi, tôi quay đầu lại nhìn, tim nhảy lên tận họng – trên măng đá xuất
hiện một vết nứt!
Xúi quẩy thật! Tôi quay đầu lại: “Nhanh lên! Nơi này không ở lâu được!”
Tôi gọi vài tiếng, lão Dương lại chẳng hề nhúc nhích, ngoắc ngoắc tôi rồi lui về phía sau, vừa lùi vừa ra dấu với tôi, ý bảo tôi cũng quay về ngay.
Làm gì đó? Tôi nghĩ một chút, lòng tự nhiên dâng lên dự cảm không lành…
Lão Dương liều mạng chỉ lên trên đầu chúng tôi, lí nhí nói: “Chạy mau…”
Trợ lý Lương và tôi khó hiểu ngẩng đầu lên, lập tức sợ đến ngây dại.
Vách nham thạch lúc nãy còn trống không
giờ đã nhung nhúc toàn mặt nạ người, cả đám chuyển động loạn xạ, vừa kêu rít vừa tràn đến chỗ chúng tôi như thủy triều dâng. Từ dưới nhìn lên cứ như có hàng ngàn người đang vây quanh chúng tôi vậy.
Tôi lúc này thực sự muốn tự tát mình một
cái, mẹ ơi ngu quá đi mất, trên cây có li cổ thì vì quái gì trên vách đá lại không có? Lần này chết chắc rồi, chẳng lẽ kết cục của tôi chính là
trở thành thể loại giống như lũ khỉ kia, biến thành thây khô ở chỗ này?
Chẳng bằng bây giờ nhảy xuống quách, chết cho thoải mái.
Lão Dương nhìn chúng tôi đứng đực ra, kêu to: “Còn ngẩn ngơ cái gì! Quay lại bên này ngay, cắt dây thừng!”
Tôi nghe thấy liền phản ứng ngay, chạy
lại chỗ măng đá, dùng sức nhảy lên sợi dây, lực tác động quá mạnh khiến
sợi dây chùng hẳn xuống, măng đá liên tiếp phát ra những âm thanh rạn
nứt khiến người ta sởn gai ốc. Chưa đợi tôi nắm chắc, trợ lý Lương đã
nhảy lên theo, sợi dây dãn ra tới hơn mười centimet, căng tới cực hạn.
Tôi lập tức nghe được thứ thanh âm vô cùng không may, rồi roẹt một
tiếng, loại dây thừng tốt nhất thế giới cuối cùng cũng không chịu được
nữa, đứt đôi.
Dây thừng 8 mm quả nhiên không chịu được
trọng lượng của ba người, sau một tiếng giòn vang, nhánh cây Thanh Đồng
buộc dây bị đứt đoạn, chúng tôi cứ như đang đu dây, vẽ trong không trung một đường cong thật lớn rồi đâm sầm vào một vách đá, bị tông đến thất
điên bát đảo, chút nữa hộc máu.
Lão Dương ở dưới cùng bị va chạm mạnh
nhất, trong chốc lát không nắm chặt sợi dây liền trượt thẳng xuống, phải cuống quít bám vào một khe hở giữa mấy tảng đá bên cạnh mới dừng lại
được. Tôi với trợ lý Lương cũng chẳng khá khẩm hơn, đầu tôi sượt qua một mỏm đá, rách một mảng lớn, máu tươi đầm đìa. Trợ lý Lương ở ngay dưới
tôi, chịu đựng không nổi, sợi dây trong tay tuột ra, thế là rơi thẳng
xuống. May mà ở dưới có lão Dương túm lại, chứ không thì toi rồi.
Măng đá phía trên liên tục phát ra âm
thanh rạn nứt, có thể gãy bất cứ lúc nào, tôi nhanh tay bám vào nhũ đá
bên cạnh, nhảy qua kéo trợ lý Lương lên. Trợ lý Lương sợ đến mất hồn,
vừa lên tới nơi đã mở miệng nói cảm ơn,có điều lời còn chưa dứt, một
chiếc mặt nạ từ phía trên rớt xuống, chụp lấy mặt anh ta.
Trong nháy mắt, tôi như nhìn thấy dưới
lớp mặt nạ kia nhung nhúc những con bọ đang giơ móng vuốt. Trợ lý Lương
kêu lên một tiếng thảm thiết, muốn dùng tay che lại nhưng đã muộn, mặt
nạ đã dính lên rồi. Trợ lý Lương liều mạng muốn kéo ra, có điều thứ kia
hệt như được dán lên mặt anh ta vậy, cứ kéo ra được một chút lại dính
trở lại ngay. Tôi định giúp một tay, khổ nỗi anh ta cứ như nổi điên mà
khua khoắng chân tay loạn xạ cả lên, chưa kịp lại gần đã bị hất ra mất.
Tôi phải nắm lấy sợi dây, đu lại gần chỗ lão Dương mới miễn cưỡng đứng
vững được.
Tôi nhìn vực sâu thăm thẳm dưới chân,
thầm chửi một tiếng, định trở lên giúp trợ lý Lương. Ai dè vừa ngẩng
đầu, một vật gì đen đen to bằng bàn tay bất thình lình giáng từ trên
trời xuống, ụp thẳng vào mặt tôi. Trước mắt tôi tối sầm lại, không nhìn
được gì, chỉ cảm thấy có vài con bọ lông lá đang chui thẳng vào miệng. (*câm nín* Anhơighêquáđi~~~)
Trong lúc bối rối, tôi đưa một tay nắm
lấy kẽ hở trên vách đá, một tay bóc cái mặt nạ trên mặt ra, cố ngậm
miệng cho chặt để lũ gớm ghiếc kia không chui vào. Ai ngờ mới kéo một
chút mặt nạ đã tự bong ra, tôi nhanh tay ném đi, chẳng dè lại vừa khéo
trúng ngay mông lão Dương. Hắn chửi to một tiếng, cuống quít dùng chuôi
súng gạt phăng thứ gớm ghiếc ấy.
Tôi chậm rãi thở ra, vừa quay đầu đã thấy bốn năm con li cổ nhảy tới sát sàn sạt. Tôi sợ đến phát run, nâng súng
bắn bốn phát nhưng căn bản vẫn không có tác dụng, lập tức lại có hơn
mười con hùng dũng lao lên. Tôi với lão Dương đang lui xuống dưới chợt
nghe tiếng kêu thảm thiết, ngẩng lên nhìn thì thấy trợ lý Lương đã gặp
họa tới nơi, trên người bám đầy li cổ. Anh ta la hét giãy dụa muốn thoát khỏi đám bọ trên người, có điều vừa phủi đi được con này thì lại một
đám khác nhảy bổ tới ngay.
Tôi vừa lui về phía sau vừa xả súng, hết
đạn rồi mà tình hình chẳng khá lên được bao nhiêu. Li cổ vẫn ùn ùn tràn
tới như thủy triều, vây lấy chúng tôi từ hai phía, quay đầu nhìn thì
vách đá bốn phía đã bám kín mấy thứ buồn nôn kì dị kia. Chúng va chạm
vào nhau, trong chốc lát không gian chung quanh tràn ngập thứ tiếng động quỷ quái khiến đầu người ta muốn nứt tung ra, mới phân tâm một chút
thôi đã thấy mấy con bọ nhảy thẳng vào mặt, không cẩn thận là dính
chưởng như chơi.
Chúng tôi vẫn tiếp tục lùi xuống, có điều không nhanh bằng lũ bọ ấy, chẳng mấy chốc xung quanh đã bị bao vây chật cứng. Trong lúc tưởng như đã tuyệt vọng, lão Dương nổ súng. Phách tử
liêu nổ giòn một tiếng tan quét sạch một mảng li cổ trên đỉnh đầu chúng
tôi, mấy chiếc mặt nạ gần đấy vỡ nát, vụn trắng lả tả rơi xuống như
tuyết.
Nhưng chưa đến một giây sau, chỗ trống
vừa tạo ra trên vách đá đã nhanh chóng được lấp đầy bằng một đám li cổ
khác. Lão Dương thấy cách này vô dụng, nhanh chóng lấy áo trùm kín đầu,
hét với tôi: “Lão Ngô! Tôi yểm trợ cậu, mau mau bịt miệng lại rồi đi lấy cây đuốc đi!”
Tôi ngẩng lên nhìn, cây đuốc vẫn còn ở
nguyên vị trí lúc nãy tôi thuận tay gắn vào, khu vực xung quanh không
thấy li cổ, hẳn là bọn chúng sợ lửa. Chỉ có điều giữa tôi và cây đuốc
lúc này là trùng trùng điệp điệp li cổ, cơ bản không tài nào qua nổi.
Tôi hét lại với lão Dương: “Để tôi bọc lót cho, cậu đi đi!”
“Tôi không được! Cậu chịu khó một chút
đi!” Lão Dương vừa kêu lớn vừa dùng phách tử liêu đập loạn xạ. “Mẹ kiếp, thực là cóc có gì hay ho!”
Tôi nhìn lũ bọ, lòng thoáng run rẩy. Đám
li cổ này thực ra không phải lợi hại gì lắm, có điều số lượng quá đông,
lại có lớp mặt nạ cứng bảo vệ, thành ra khó mà giết hết, hơn nữa bọn
chúng là thứ còn tồn tại sinh trưởng được sau tận mấy nghìn năm. Thật
khó mà tưởng tượng ra được, thời ấy vì bảo vệ cây đồng này mà cổ nhân
nghĩ ra biết bao thứ kì dị đến thế.
Lão Dương lại thoát khỏi một đám li cổ
nữa, định trèo lại gần chỗ tôi, nhưng vừa ngẩng lên nhìn tôi một phát,
hắn đã ngây người ra: “Lão Ngô, sao cậu lại thế này?”
Tôi nhìn hắn đứng đực ra, mấy con li cổ
trên vai đang nhăm nhe chui vào trong lớp áo, hét lên: “Cái gì mà ‘sao
lại thế này’? Cẩn thận!”
Lão Dương lúc này mới phản ứng, cuống
quít phủi đám li cổ trên vai đi, sau đó nói với tôi: “Lão Ngô, tôi nói
cậu… cậu không phát hiện ra sao? Không bình thường chút nào!”
“Cái gì không bình thường?” Tôi kéo hắn qua, sốt ruột gào lên: “Đợi cái gì nữa, nói toẹt ra xem nào!” (;_______;)
“Cậu xem, trên người cậu không có con li cổ nào! Sao chúng lại không leo lên người cậu? Sao lại có chuyện đó được!”
Tôi cúi đầu nhìn, a lên một tiếng, nhìn
qua trợ lý Lương và lão Dương, trên người cả hai bám đầy li cổ, phủi mãi không hết, tôi thì lại chẳng dính lấy một con.
Tôi chợt thấy hơi hồi hộp, nghĩ lại thì
trừ lúc nãy bị một con rơi vào mặt ra, chẳng có con quái nào bò lên
người tôi nữa cả. Vừa rồi tôi loạn hết cả lên thành ra không phát hiện,
lại còn nghĩ mình vận khí không tồi, giờ xem ra có chỗ không thích hợp.
Tôi nhìn xung quanh mới thấy bọn li cổ kia đúng là có bò tới chỗ tôi
thật, nhưng gần tới nơi rồi thì lại đột ngột chuyển sang hướng khác,
tránh tôi như tránh cây đuốc vậy.
“Sao lại thế này?” Tôi tự thấy kì quái,
bèn chạy tới quơ lấy một chiếc mặt nạ gần đó, tay còn chưa chạm tới nơi, một mảng li cổ vội vàng lùi răm rắp ra sau.
Tôi nhìn lão Dương, lão Dương nhìn tôi,
bốn mắt nhìn nhau trân trối. Hắn kêu lên: “Ông nội tôi ơi, một chiêu này thật lợi hại! Tay cậu không dính cái gì đấy chứ, nhìn thử xem!”
Tôi đưa tay lên ngó. Ngoài từng mảng máu
đọng lại từ vết thương lúc nãy cộng với lớp đất bẩn ra, tay tôi cũng
chẳng có gì bất thường cả.
Thật là lạ, bọn chúng vì sao lại sợ tôi? Không lẽ loài ký sinh trùng cũng biết lựa chọn?
Tôi nhìn bọn li cổ lùi ra sau, nhớ lại màn Muộn Du Bình đẩy lùi lũ bọ ăn xác, trong đầu hiện ra dấu hỏi to đùng.
Từ từ, không lẽ là… máu?
Làm sao có thể, chẳng lẽ đám bọ hung hãn tàn bạo này lại sợ máu của người thường là tôi?
Tôi nghi nghi hoặc hoặc nhìn tay mình, đầu óc rối cả lên, chuyện gì cũng không hiểu.
Lão Dương bên kia sắp không chống đỡ
được, tôi như phản xạ duỗi tay về phía hắn thử xem sao. Chuyện xảy ra
tiếp theo khiến tôi chỉ biết nghẹn họng mà trố mắt ra nhìn: đám li cổ
đang bám trên người lão Dương cứ như gián gặp phải thuốc diệt côn trùng, từng con từng con lùi lại phía sau, hệt như lần nọ đám bọ ăn xác kia
thấy máu của Muộn Du Bình vậy.
“Không phải chứ!” Cằm tôi đã rớt xuống đất, lòng thầm nghĩ không cần phải nể mặt tôi đến vậy chứ.
Lão Dương không hiểu mô tê gì, cứ kêu gào phải trèo lên lấy cây đuốc, tôi vỗ vỗ vai hắn nói: “Từ từ đã, cậu xem,
hình như có chút không thích hợp.”
Nói xong tôi đưa tay ra, đi vài bước về
phía trợ lý Lương đang run lẩy bẩy bên kia, chỉ vài bước thôi, đám li cổ quanh đó đồng loạt lùi ra hệt như triều xuống. Tiếng động do mấy chiếc
mặt nạ răm rắp chạm vào nhau phát ra đột nhiên nhiễu loạn, thay vào đó
là thứ thanh âm chi chi hoảng hốt.
Lão Dương trợn mắt há mồm nhìn tôi như
thể thấy quái vật, tôi không để ý tới hắn, trèo lên trên, tiến lên giơ
tay trước mặt trợ lý Lương. Chiếc mặt nạ đột ngột co rúm lại, tôi nhanh
tay bắt lấy, dùng sức giật nó ra khỏi mặt anh ta, tiện thể giật ra một
thứ gì nhầy nhụa trông giống “đầu lưỡi”. Trợ lý Lương lúc này đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, “đầu lưỡi” kia mới rời khỏi yết hầu một
phát, anh ta liền bật người nôn mửa, nôn đến một thân dơ hầy.
Li cổ trong tay kịch liệt giãy dụa làm
tôi gần như tuột tay tới nơi, hơn nữa cái thứ “đầu lưỡi” kia thực sự rất tởm, tôi đành đập mạnh nó lên tảng đá gần đó, nước xanh lè dính đầy lên tay.
Đám li cổ bên cạnh đã lùi ra nhưng không
lùi xa, chúng tạo thành một vòng vây thật lớn quanh chúng tôi, lại còn
không ngừng thu hẹp lại. Lão Dương nhanh chân đi lấy cây đuốc về quét
một vòng, đẩy bọn chúng ra xa một chút. Lúc này trợ lý Lương ho lên hai
tiếng, xem ra sắp tỉnh, lão Dương thì đã đi lấy cái ấm nước để thu phần
dây thừng còn thừa. Tiếc là thực phẩm và những trang bị khác của chúng
tôi vẫn còn ở trong hai cái ba lô treo trên cây bên kia, không biết có
cách lấy lại được không nữa.
Tôi đổ chút nước vào lòng bàn tay, đang
dấp dấp môi cho trợ lý Lương thì lão Dương trở lại. Vừa nhìn thấy tôi,
hai hàng nước mắt của hắn tuôn ra ròng ròng, tôi vừa trông qua đã trợn
tròn hai mắt, vội vàng chạy tới lôi hắn sang một bên. Thần kinh lão
Dương đã căng thẳng trong một thời gian dài, rất dễ bị kích động, tôi
phải ra sức trấn an hắn là chúng ta có cây đuốc đây, bọn chúng không dám tới đâu, để hắn thả lỏng một chút, chứ không hắn phát khùng lên mất.
Lão Dương nhìn đám li cổ không dám tới gần mới thở dài nhẹ nhõm, kéo cây đuốc lại giữa chúng tôi, hỏi: “Lão Ngô, chuyện này là sao, từ lúc nào
mà cậu trở nên “trâu bò” như vậy hả? Cũng không chịu thể hiện sớm nữa,
bắt cả bọn chật vật như thế này.”
Tôi nhìn tay mình, lắc lắc đầu: “Mẹ nó, tôi còn không biết nữa là, cứ tưởng nằm mơ chứ.”
Lão Dương nhìn máu dính trên tay tôi,
quệt quệt vài đường, cũng không tin lắm chuyện tôi siêu nhân như thế,
hỏi tôi: “Lúc nãy trên đường đi cậu có dính phải thứ gì không? Cậu cẩn
thận ngẫm lại xem… Không chừng là đụng phải thứ gì khắc tinh của bọn mặt nạ này mà không biết đó.”
Tôi ngồi nghĩ lại, cái gì tôi chạm qua
thì họ cũng chạm qua rồi, chỉ có máu của tôi là họ chưa đụng vào thôi,
nhưng mà chuyện này không có khả năng… Nếu máu tôi thực sự lợi hại như
vậy, hồi ở Lỗ Vương cung tôi đã phát uy rồi, đâu có chuyện lãng phí cả
đống máu như thế… Chẳng lẽ lúc đó dính phải máu người ta nên giờ còn
công dụng, không phải đâu – tôi lắc đầu, gạt phắt ý nghĩ đó đi.
Trợ lý Lương tỉnh lại, nghe chúng tôi nói chuyện mới hỏi xảy ra việc gì, anh ta bị mặt nạ che mắt, chẳng thấy
được gì cả. Lão Dương lại có ý bắt chẹt tôi, mới nói với trợ lý Lương:
“Anh biết không, lúc nãy lão Ngô của chúng ta uy phong như thế này này…”
Trợ lý Lương nghe hắn nói, kêu lên một
tiếng, hỏi tôi: “Tiểu Ngô ca, cậu nghĩ lại xem, có phải cậu từng nếm qua một thứ màu đen, to khoảng chừng này…”