Chương 31
The Mark of Athena _ Chương 31
Percy
CÁI KHÓ LÓ CÁI KHÔN.
Khi Percy đứng đấy, bị tước vũ khí và bị áp đảo, kế hoạch hình thành trong đầu cậu. Cậu quá quen với việc được Annabeth cung cấp trông tin về truyền thuyết Hy Lạp nên rất bỡ ngỡ với việc thực sự phải nhớ ra cái gì hữu ích, nhưng cậu phải hành động thật nhanh. Cậu khổng thể mặc cho bất cứ chuyện gì xảy ra với bạn bè mình. Cậu sẽ không để mất Annabeth - không mất cô lần nữa.
Chrysaor không thể bị đánh bại. Ít ra không phải là đấu tay đôi. Nhưng khi không có thủy thủ đoàn của hắn… có khi lúc ấy hắn sẽ bị áp đảo nếu có đủ á thần tấn công hắn cùng lúc.
Giải quyết thủy thủ đoàn của Chrysaor thế nào đây? Percy suy luận: tên cướp biển đã bị biến thành người-cá-heo hàng thiên niên kỷ trước khi bắt cóc nhầm người. Percy biết câu chuyện đó. Chết tiệt, người bị bắt nhầm trong trường hợp đó đã đe dọa biến hắn thành cá heo. Và khi Chrysaor bảo thủy thủ đoàn không sợ bất cứ thứ gì, một trong những con cá heo đã lo lắng sửa lại. Phải, Chrysaor bảo. Nhưng hắn ta đâu có ở đây.
Percy liếc về phía đôi tàu và phát hiện ra Frank, trong hình dáng con người, đang nhìn trộm ra từ phía sau một chiếc nỏ phóng tiễn, đợi. Percy gượng cố không cười. Cậu chàng to con bị coi là vụng về vô dụng nhưng lại luôn ở ngay đúng chỗ khi Percy cần tới.
Các cô gái… Frank… thùng nước đá.
Đó là một ý tưởng điên rồ. Nhưng, như thường lệ, đó là tất cả những gì mà Percy có.
“Được thôi!” Percy hét tướng, to tới nỗi ai cũng chú ý tới cậu. “Cứ đưa tụi ta đi nếu thuyền trưởng của tụi ta cho phép.”
Chrysaor quay cái mặt nạ vàng lại. “Thuyền trưởng nào? Người của tao đã lục soát hết con tàu. Chả còn ai khác nữa.”
Percy điệu nghệ giương tay lên. “Vị thần chỉ xuất hiện khi nào ngài muốn. Nhưng ngài là thủ lĩnh của tụi này. Ông ấy điều hành trại á thần của tụi ta. Phải không, Annabeth?”
Annabeth nhanh nhảu. “Phải!” Cô hào hứng gật đầu. “Ngài D! Thần Dionysus Vĩ Đại!”
Một làn sóng bồn chồn lan qua lũ người-cá-heo. Một tên đánh rơi gươm.
“Vào hàng ngay!” Chrysaor gầm lên. “Đếch có thần thánh nào trên tàu sất. Bọn nó đang cố dọa tụi bay đó.”
“Tụi bay nên sợ đi là hơn!” Percy nhìn đoàn cướp biển vẻ thông cảm. “Dionysus sẽ cáu tụi bay vì làm chậm hành trình của tụi tao lắm. Ổng sẽ trừng trị cả lũ ở đây. Tụi mày đã thấy mấy cô gái phải chịu cơn điên của thần rượu chưa?”
Hazel với Piper ngừng run rẩy từng cơn. Họ ngồi trên boong, chằm chằm ngó Percy, nhưng khi cậu trừng trừng nhìn thẳng vào họ, họ lại run lên lần nữa, run bần bật rồi quẫy trườn như cá. Bọn người-cá-heo ngã đè lên nhau, cố tránh tù nhân của chúng càng xa càng tốt.
“Điêu!” Chrysaor gầm gào. “Câm ngay, Percy Jackson. Giám đốc trại tụi bay đâu có ở đây. Lão ta bị gọi về Olympus rồi. Việc này ai mà chả biết.”
“Thế mày thừa nhận Dionysus là giám đốc tụi tao đấy nhá!” Percy đáp.
“Lão từng là,” Chrysaor chữa lại. “Ai ai chả biết.”
Percy ra hiệu về phía gã chiến binh vàng như thể gã mới vừa tự phản bội chính mình. “Thấy chưa? Tới số cả lũ rồi. Nếu không tin lời tụi tao thì coi cái thùng nước đá kìa!”
Percy xộc tới bộ phận tản nhiệt ma thuật. Không ai cố ngăn cậu lại. Cậu gõ bật nắp và lục lọi trong thùng nước đá. Phải có lấy một cái chớ. Làm ơn đi. Cậu được thưởng một can soda đỏ-bạc. Cậu khua nó trước mặt lũ chiến binh cá heo như đang xịt thuốc chống côn trùng.
“Coi này!” Percy hét lên. “Thứ nước giải khát ngài chọn. Hãy run sợ trước sự kinh hoàng của Coca ăn kiêng[1].”
[1]Diet Coke là một loại đồ uống cho người ăn kiêng của hãng Coca Cola ra đời năm 1985. Tuy nhiên, việc sản phẩm này ra đời lại là một sai lầm nghiêm trọng trong việc phát triển của hãng. Khi Diet Coke xuất hiện, hãng Coca Cola đã họp báo và thông báo rằng: từ giờ trở đi sẽ không còn sản phẩm Coke truyền thống nữa. Thay vào đó là một sản phẩm Coke ngọt hơn và nhẹ nhàng hơn. Chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ kể từ khi họp báo vào ngày 23 tháng 4 năm 1985, 81% dân số nước Mỹ đã biết thông tin không còn sản phẩm Coke truyền thống nữa. Tuần tiếp theo, 40.000 lá thư bay tới trụ sở của Coca Cola, mỗi ngày có tới 1.000 cú điện thoại phàn nàn về chất lượng sản phẩm mới. Giá cổ phiếu của Coca Cola đã tụt giảm thảm hại, tới 13,6% – một con số tồi tệ nhất trong lịch sử phát triển của hãng. 87 ngày sau khi Diet Coke xuất hiện, công thức cổ điển của Pemberton – Cha đẻ của Coca Cola đã trở lại trên giá bán tại các cửa hàng, siêu thị trong dạng chai cổ điển. Và nó vẫn còn tồn tại đến ngày nay
Lũ người-cá-heo bắt đầu hoảng loạn. Bọn chúng toan rút lui. Percy cảm thấy thế.
“Thần sẽ tước đi con tàu của bọn bay,” Percy cảnh báo. “Ngài sẽ biến tụi bay thành cá heo hoàn toàn hay khiến tụi bay điên loạn hoặc biến tụi bay thành cá heo điên! Hi vọng duy nhất của tụi bay là lặn càng xa càng tốt, mau đi!”
“Lố bịch!” Chrysaor trở nên chói tai. Gã không chắc nên chĩa gươm của mình vô đâu – vô Percy hay thủy thủ đoàn của mình.
“Tự cứu lấy mình đi!” Percy cảnh cáo. “Với bọn ta thì quá muộn rồi!”
Rồi cậu thở hổn hển và chỉ vào chỗ Frank đang trốn. “Ôi, không! Frank đang biến thành cá heo điên!”
Chả có gì xảy ra.
“Tớ bảo,” Percy nhắc lại, “Frank đang biến thành cá heo điên!”
Frank vấp váp xuất hiện, tay nắm cổ họng diễn như thật. “Ôi, không,” cậu kêu lên như thể đang đọc ra từ một cái máy phóng đại chữ. “Tôi đang biến thành cá heo điên.”
Cậu bắt đầu biến đổi, mũi kéo dài thành mõm, da biến trơn xám xịt, đuôi đạp mạnh vô ván thuyền.
Đoàn cướp biển kinh hãi tan rã, run lẩy bẩy và răng đánh lập cập buông vũ khí, quên hết cả tù nhân, lờ luôn lệnh của Chrysaor và nhảy ra khỏi tàu. Trong lúc hỗn loạn, Annabeth nhanh chóng đi tới cắt xiềng xích cho Hazel, Piper với HLV Hedge.
Trong vài giây, Chrysaor chỉ còn lại có một mình và bị bao vậy. Percy với bạn mình chả có vũ khí gì ngoài con dao của Annabeth và vó của HLV Hedge, nhưng ánh nhìn giết người của họ rõ ràng đã thuyết phục được gã chiến binh vàng là gã tới số rồi.
Gã lui lại chỗ lan can.
“Chưa xong đâu, Jackson,” Chrysaor gầm gừ. “Tao sẽ báo thù...”
Lời gã nói bị cắt ngang bởi Frank, người lại vừa biến hình lần nữa. Một con gấu xám Bắc Mỹ tám trăm pound chắc chắn có thể khiến cuộc đối thoại tan tành. Cậu kéo Chrysaor lại và tát cái mặt nạ vàng rời khỏi mũ giáp. Chrysaor hét thảm, lập tức lấy tay che mặt nhào xuống nước.
Họ chạy tới chỗ lan can. Chrysaor đã lặn mất tiêu. Percy nghĩ tới việc rượt đuổi gã nhưng cậu không hiểu nước ở đây, cậu cũng không muốn một mình đối đầu gã thêm lần nữa.
“Giỏi lắm!” Annabeth hôn cậu, khiến cậu thấy tốt hơn chút ít.
“Tại tuyệt vọng quá đấy thôi,” Percy chữa lời. “Và ta cần xử lí cái thuyền ba tầng chèo này đi.”
“Đốt?” Annabeth hỏi.
Percy nhìn can Coca ăn kiêng trong tay. “Mình có ý hay hơn đó.”
Mất nhiều thời gian hơn Percy muốn. Khi họ làm, cậu cứ liếc qua liếc lại mặt biển, đợi Chrysaor với lũ cá heo cướp biển của hắn trở lại, nhưng chúng không làm thế.
Leo đã bình thường trở lại, nhờ có rượu tiên. Piper chăm sóc vết thương của Jason nhưng cậu không bị thương nặng như vẻ ngoài. Chủ yếu là cậu xấu hổ vì lại bị chế ngự lần nữa, chắc có liên quan tới Percy lắm đây.
Họ đặt lại các món đồ dự trữ vào nơi thích hợp và dọn dẹp lại tàn tích từ cuộc xâm lăng trong khi HLV Hedge tới thực địa trên tàu địch, phá tanh bành mọi thứ ông thấy bằng cây gậy bóng chày.
Khi ông thầy làm xong, Percy thu hết vũ khí của địch trên tàu cướp biển lại. Kho của chúng chật ních châu báu nhưng Percy kiên quyết không chạm vào một góc.
“Em có thể cảm thấy có số vàng trị giá khoảng sáu triệu đô la trên tàu,” Hazel nói. “Thêm cả kim cương, hồng ngọc...”
“Sáu tr... triệu?” Frank lắp bắp, “Đô la Canada hay Mỹ?”
“Kệ đi,” Percy bảo. “Đó là một phần cống phẩm.”
“Cống phẩm?” Hazel hỏi.
“Ồ,” Piper gật đầu. “Kansas”
Jason cười toe. Cậu cũng đã ở đó khi họ gặp thần rượu. “Điên thật. Nhưng mình thích.”
Cuối cùng Percy lên tàu cướp biển và mở van xả lũ. Cậu còn bảo Leo đục thêm vài lỗ nữa ở đáy thân tàu bằng mấy công cụ đắc lực của mình và Leo rất hạnh phúc được gia ơn.
Thủy thủ đoàn Argo II lắp lại mấy chấn song lan can và cắt hết dây neo. Piper mang cái sừng sung túc mới cóng của mình ra, chĩa về phía Percy, muốn nó phun ra Coca ăn kiêng, thứ giải khát tuôn ra với sức mạnh của vòi cứu hỏa, ào lên boong tàu địch. Percy nghĩ có khi mất tới vài giờ nhưng con tàu chìm nhanh rõ rệt, ngập tràn Coca ăn kiêng và nước biển.
“Dionysus,” Percy kêu gọi, giơ cao mặt nạ vàng của Chrysaor. “Hay Bacchus-gì cũng được. Ngài đã khiến cho chiến thắng này khả thi dù không có mặt ở đây chăng nữa. Kẻ thù ngài run sợ trước thanh danh của ngài… hoặc món Coca ăn kiêng của ngài hay gì gì đó. Vì vậy, vâng, tạ ơn ngài.”
Những lời rất khó để thốt ra nhưng Percy đã xoay sở để mình không ngậm miệng như hến. “Chúng tôi dâng chiếc tàu này tới người làm cống phẩm. Mong ngài yêu thích.”
“Sáu triệu vàng,” Leo lẩm bẩm. “Ông ấy nên thích nó thì hơn.”
“Xììì,” Hazel gắt. “Kim loại quý không phải đều tuyệt cả đâu. Tin em đi.”
Percy ném chiếc mặt nạ vàng lên tàu, giờ nó còn đang chìm nhanh hơn, chất lỏng có ga màu nâu phun ra từ khe cắm chèo của thuyền ba tầng chèo và sủi bọt ra từ khoang hàng hóa, khiến mặt biển sủi bọt nâu.
Percy triệu hồi sóng biển và tàu địch ngập lút. Leo đưa tàu Argo II đi xa khi con tàu cướp biển biến mất dưới làn nước.
“Thế có ô nhiễm môi trường không đó?” Piper hỏi.
“Mình sẽ chả lo đâu,” Jason bảo cô. “Nếu Bacchus thích, con tàu sẽ biến mất thôi.”
Piper không biết việc đó có xảy ra hay không, nhưng cậu thấy mình đã làm hết sức có thể. Cậu không tin rằng Dionysus sẽ nghe họ hay quan tâm tới họ, hay thậm chí là giúp họ đánh lại hai gã khổng lồ sinh đôi còn ít khả năng hơn, nhưng cậu phải thử.
Khi tàu Argo II hướng về phía đông đi vào màn sương mù, Percy quyết định rằng ít ra có một điều tốt rút ra từ cuộc đấu kiếm của cậu với Chrysaor. Cậu thấy mình khiêm tốn – đủ khiếm tốn để hiến tế cho Gã thần rượu nho.
Sau cuộc chiến với lũ cướp biển, họ quyết định bay hết quãng đường còn lại tới Rome. Jason khăng khăng mình đã đủ khỏe để thực hiện nghĩa vụ canh gác cùng với HLV Hedge, vẫn đang đầy adrenaline [2] đến nỗi mỗi khi con tàu gặp sóng, ông thầy lại vung gậy lên mà hét, “Chết đi!”
[2] Adrenaline là hóc-môn tuyến thượng thận, được tiết ra khi sợ hãi hay hưng phấn, có tác dụng làm tăng nhịp tim, nhịp thở, tăng huyết áp, giãn khí quản.
Họ còn vài giờ nữa trước hừng đông nên Jason khuyên Percy nên cố ngủ lấy ít tiếng nữa.
“Ổn thôi mà, anh bạn,” Jason bảo. “Cho người khác cơ hội cứu con tàu lấy một lần chớ, hử?”
Percy đồng tình, dù vào khoang của mình là cậu lại khó ngủ.
Cậu cứ chăm chăm nhìn chiếc đèn lồng bằng đồng lắc lư trên trần nhà và nghĩ tới việc Chrysaor đã dễ dàng đánh bại cậu ra sao trong cuộc đọ kiếm. Tên chiến binh vàng đã có thể giết cậu mà chẳng tốn một giọt mồ hôi. Hắn chỉ giữ Percy sống sót vì người ta trả tiền lấy quyền giết cậu sau này mà thôi.
Percy cảm thấy như có mũi tên lọt qua khe giáp trên mình – như thể cậu vẫn còn phước ban của Achilles và ai đó đã tìm ra điểm yếu của cậu. Càng lớn, cậu càng sống sót lâu hơn với thân phận á thần, càng nhiều bè bạn ngưỡng mộ cậu. Họ phụ thuộc vào cậu, trông cậy vào quyền năng của cậu. Kể cả người La Mã cũng dùng khiên tung hứng và bầu cậu làm Pháp Quan dù cậu mới biết họ có vài tuần.
Nhưng Percy không cảm thấy mình quyền năng. Càng làm nhiều việc anh hùng cậu càng cảm thấy mình thật hạn chế. Cậu thấy mình như một kẻ lừa đảo. Mình không tuyệt như các cậu nghĩ đâu, cậu muốn bảo bạn mình như thế. Thất bại của cậu, như đêm nay chẳng hạn, có vẻ đã chứng minh điều đó. Có lẽ đó là lý do cậu bắt đầu lo mình bị nghẹt thở. Không phải hoàn toàn là chìm ở trong đất liền hay ngoài biển khơi mà là cảm giác chìm trong quá nhiều kỳ vọng, nghĩa là đảm nhận quá nhiều trách nhiệm.
Wow… khi cậu bắt đầu có mấy ý nghĩ kiểu thế, cậu biết mình đã dành quá nhiều thời gian bên Annabeth.
Athena từng nói với Percy sai lầm chết người của cậu: cậu được cho là quá trung thành với bạn bè. Cậu không thể có cái nhìn bao quát. Cậu sẽ cứu lấy bạn mình dù việc đó có nghĩa là hủy diệt cả thế giới.
Lúc đó, Percy chỉ nhún vai gạt sang một bên. Sao mà trung thành lại là xấu được? Hơn nữa, việc chống lại Titan diễn ra tốt đẹp. Cậu đã cứu được bạn mình và đánh bại Kronos.
Dù thế, giờ cậu lại băn khoăn. Cậu sẽ rất sẵn lòng lao đầu vô bất cứ con quái vật, thần thánh hay tên khổng lồ nào để bảo vệ bạn bè khỏi bị thương tổn. Nhưng nếu không phải là cậu làm nhiệm vụ thì sao? Nếu một ai đó khác phải làm thì sẽ như thế nào? Điều đó thật khó thừa nhận. Cậu thậm chí còn lo lắng với việc đơn giản như để Jason nhận lượt gác của mình. Cậu không muốn trông chờ ai bảo vệ bản thân mình cả, ai đó có thể phải chịu tổn thương để bảo hộ cậu.
Mẹ Percy từng làm vậy. Bà sống rất khổ với một gã người phàm phì nộn bởi nghĩ rằng như thế sẽ giúp Percy tránh lũ quái vật. Grover, bạn thân nhất của cậu đã bảo vệ cậu tới gần một năm thậm chí trước cả khi Percy nhận ra mình là á thần, Grover còn suýt bị con Minotaur sát hại.
Percy không còn là trẻ nít nữa. cậu không muốn bất cứ ai mình yêu mến lại phải mạo hiểm vì mình. Cậu phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ chính mình. Nhưng giờ cậu lại định để Annabeth đơn độc xuất phát, lần theo Dấu hiệu Athena dầu biết rằng cô có thể mất mạng. Nếu việc này dẫn tới chọn lựa – cứu Annabeth hay để nhiệm vụ thành công – Percy thực sự có thể chọn nhiệm vụ sao?
Mệt mỏi cuối cùng đánh thắng cậu. Cậu thiếp đi, trong cơn ác mộng, tiếng sấm sét ầm ì biến thành tiếng cười của nữ thần đất Gaea.
Percy mơ thấy mình đang đứng tại hiên trước Nhà Lớnở Trại Con Lai. Khuôn mặt ngái ngủ của Gaea ở phía đồi Con Lai – nét mặt khổng lồ của bà ta hình thành từ bóng râm trên bãi cỏ dốc. Môi bà ta chẳng động nhưng giọng nói lại vang vọng khắp thung lũng.
Ra đây là nhà mi ư, Gaea thầm thì. Nhìn nó lần cuối đi Percy Jackson. Lẽ ra ngươi nên quay trở về đây. Ít ra ngươi có thể chết cùng chiến hữu mình khi người La Mã xâm chiếm. Giờ máu ngươi sẽ đổ cách xa quê nhà chôn rau cắt rốn, trên những khối đá cổ xưa, và ta sẽ trỗi dậy.
Mặt đất rung chuyển. Trên đỉnh đồi Con Lai, cây thông Thalia bùng cháy. Chấn động lan khắp thung lũng – cỏ biến thành cát bụi, rừng hóa ra tro. Dòng sông với hồ khô cạn. Các cabin và Nhà Lớn tan tành mây khói. Khi cơn chấn động chấm dứt, Trại Con Lai trông như khu đất hoang sau vụ xả bom nguyên tử. Thứ duy nhất còn lại là mái hiên nơi Percy đang đứng.
Bên cạnh cậu, tro bụi xoáy vòng và cố định lại thành khuôn mặt một người đàn bà. Mắt bà ta nhắm nghiền như thể mộng du. Áo choàng bà ta là rừng xanh, lốm đốm trắng vàng như tia nắng mặt trời xuyên qua các cành cây. Tóc bà ta đen như đất canh tác. Mặt bà rất đẹp, nhưng dù mang nụ cười mơ mộng trên môi thì vẫn quá lạnh lùng xa cách. Piper cảm giác bà ta có thể thấy được các á thần đang chết đi và các thành phố đang cháy rụi mà nụ cười ấy chả chút lung lay.
“Khi ta giành lại trái đất,” Gaea nói, “Ta sẽ để cho nơi này mãi mãi cằn cỗi, để nhắc bản thân về giống loài của ngươi và nỗi tuyệt vọng cùng cực của chúng khi cố ngăn ta. Ngươi ngã xuống khi nào không quan trọng, con tốt bé bỏng của ta – vào tay Phorcys, Chrysaor hay hai đứa song sinh của ta cũng thế cả. Ngươi sẽ ngã xuống và ta sẽ ở đó ăn tươi nuốt sống nươi. Lựa chọn duy nhất của ngươi hiện giờ… là đơn độc ngã xuống ư? Tự nguyện đến với ta; đưa đứa con gái theo nữa. Có lẽ ta sẽ tha cho nơi mà ngươi yêu quý này. Nếu không…”
Gaea mở mắt. Chúng xoắn quyện xanh lục cùng đen thẳm, sâu như lớp vỏ trái đất. Gaea thấy mọi thứ. Tính kiên nhẫn của bà ta là vô hạn. Mất rất lâu mới đánh thức nổi bà ta, nhưng một khi bà ta tái xuất, sức mạnh ấy không gì ngăn nổi.
Da Percy râm ran. Tay cậu tê cứng. Cậu nhìn xuống và thấy mình đang tan thành cát bụi, như mọi con quái vật cậu từng đánh bại.
“Tận hưởng Tartarus đi, con tốt nhỏ bé ạ,” Gaea thầm thì.
Tiếng kim loại kêu KENG-KENG-KENG kéo Percy tỉnh mộng. Đôi mắt cậu bật mở. Cậu nhận thấy tiếng bộ phận đáp được hạ xuống.
Có tiếng gõ cửa phòng cậu và Jason ló đầu vô. Vết bầm tím trên mặt cậu đã mờ đi. Đôi mắt xanh lấp lánh đầy phấn khích.
“Này ông bạn,” cậu hô. “Chúng ta đang hạ cánh xuống Rome. Cậu thực sự nên coi cái này.”
Bầu trời xanh rực rỡ như thể giông bão chưa từng xảy ra vậy. Mặt trời mọc trên những ngọn đồi xa xa khiến mọi thứ phía dưới họ tỏa sáng lấp lánh như thể cả thành phố mới ra khỏi tiệm rửa xe.
Percy từng thấy các thành phố lớn trước đây. Nói sao thì cậu cũng đến từ New York. nhưng sự bao la tuyệt đối của Rome như chộp lấy cổ họng cậu và khiến cậu khó thở. Cả thành phố có vẻ như chả liên quan gì tới giới hạn địa lý. Nó trải dài qua các con đồi, thung lũng, nhảy qua sông Tiber bằng cả tá các cây cầu và cứ lan mãi đến tận chân trời. Đường phố rồi ngõ hẻm cứ dích dắc không theo trật tự gì xuyên qua các vùng dân cư. Các tòa nhà kính công sở ngay bên địa điểm khai quật. Một nhà thờ ngay bên hàng cột La Mã, hàng cột La Mã lại sát cạnh một sân vận động bóng đá hiện đại. Ở vài khu phố, biệt thự xây vữa cổ mái lợp ngói đỏ chen chúc bên con đường lát đá cuội, thành ra nếu Percy chỉ tập trung vào mấy khu ấy, cậu có thể tưởng tượng mình quay về thời cổ đại. Nhìn đâu cậu cũng thấy những quảng trường rộng lớn và đường phố tắc nghẹt xe cộ. Công viên cắt ngang thành phố với một bộ sưu tập điên khùng nào cọ, thông, bách xù[3] rồi cả oliu nữa, như thể Rome không quyết định được mình thuộc phần nào của thế giới – hoặc có khi lại tin rằng cả thế giới vẫn thuộc về mình chăng.
[3] Bách xù.
Cứ như thể thành phố này biết giấc mơ của Percy về Gaea. Nó biết rằng nữ thần đất định cướp phá các nền văn minh nhân loại và thành phố này, đã tồn tại hàng ngàn năm nay đang đáp lại bà ta: Muốn san phẳng thành phố này ư, Mặt Bụi? Cứ thử coi.
Nói cách khác, đó là HLV Hedge ở dạng một thành phố phàm tục – chỉ là cao hơn thôi.
“Chúng ta đang đỗ xuống công viên đó,” Leo thông báo, chỉ xuống một khu đất xanh rì rộng lớn điểm vài cây cọ. “Hãy hy vọng là Màn Sương Mù khiến chúng ta trông giống một con chim bồ câu tổ chảng hay gì gì đó đại loại thế.”
Percy ước gì chị của Jason là Thalia ở đây. Cô luôn có cách uốn Màn Sương Mù để khiến người ta nhìn thấy cái cô muốn họ thấy. Percy chưa bao giờ giỏi khoản đó hết. Cậu lúc nào cũng nghĩ: Đừng nhìn tôi, và hy vọng người La Mã ở phía dưới sẽ không nhận ra một cái thuyền đồng ba tầng chèo khổng lồ đang hạ cánh xuống thành phố của mình ngay giữa giờ cao điểm ban sáng.
Có vẻ có tác dụng. Percy không hề thấy chiếc ô tô nào chệch khỏi lòng đường hay người La Mã nào chỉ lên trời hét toáng, “Người ngoài hành tinh!” Tàu Argo II hạ cánh trên đồng cỏ và thu chèo lại.
Tiếng ồn xe cộ bao quanh họ nhưng công viên lại thanh bình và vắng vẻ. Bên trái họ, một bãi cỏ xanh dốc thoải về phía một hàng cây. Một biệt thự cổ nép mình trong bóng mấy cây thông kỳ quặc thân mỏng cong queo tầm ba mươi, bốn mươi bộ rồi đâm chồi nảy lá thành từng tán rậm rạm. chúng nhắc Percy nhớ đến những cái cây trong sách của Dr. Seuss mà mẹ thường đọc cho mình nghe lúc bé.
Bên phải họ, ngoằn ngoèo dọc theo đỉnh đồi là một bức tường gạch đỏ rất dài với các rãnh khía trên cùng cho cung thủ – có thể là một tuyến phòng thủ thời trung cổ, có khi là La Mã Cổ. Percy không chắc lắm.
Phía bắc, cách tầm một dặm qua các khúc quanh của thành phố, chóp của Đại Hí Trường vươn cao trên mọi mái nhà, trông hệt như trong các bức hình du lịch. Đấy là khi chân Percy bắt đầu run run. Cậu thực sự ở đây. Cậu nghĩ chuyến đi của mình tới Alaska đã khá ngoại lai rồi, nhưng giờ cậu đang ở trung tâm của Đế Chế La Mã cổ xưa, lãnh địa của địch đối với một á thần Hy Lạp. Theo một cách nào đó, nơi này định hình cuộc sống của cậu giống như New York vậy.
Jason chỉ vào chân bức tường cung thủ, nơi bậc thang dẫn xuống một kiểu đường hầm nào đấy.
“Mình nghĩ mình biết cả bọn đang ở chỗ nào,” cậu nói.“Là Hầm Mộ Scipios[4].”
[4] Hầm Mộ Scipios, hầm mộ của dòng họ cùng tên ở La Mã.
Percy cau mày. “Scipio… con pegasus của Reyna?”
“Không,” Annabeth thêm vô. “Họ là một gia đình quý tộc La Mã và… wow, nơi này tuyệt thật.”
Jason gật đầu. “Mình từng nghiên cứu bản đồ Rome trước đây. Mình luôn muốn tới đây nhưng…”
Chẳng ai buồn hoàn thành câu đó. Nhìn mặt bạn mình, Percy có thể nói được họ cũng kinh ngạc như cậu vậy. Họ đã làm được. Họ đã hạ cánh xuống Rome – Thành Rome.
“Kế hoạch?” Hazel hỏi. “Nico còn được tới hoàng hôn – là nhiều nhất. Và cả thành phố này có khi sẽ bị hủy diệt ngay hôm nay.”
Percy tự thức tỉnh khỏi cơn bàng hoàng. “Em nói phải. Annabeth… cậu đã xác định được điểm cần tới trên bản đồ bằng đồng của mình chưa?”
Đôi mắt xám của cô chuyển thành màu tối đậm hơn cả giông bão, Percy có thể giải thích đủ hiểu là: Nhớ coi mình đã nói gì, anh bạn. Cứ tự đi mà mơ lấy đi.
“Có,” cô thận trọng bảo. “Ở sông Tiber. Mình nghĩ mình tìm thấy được nhưng mình nên...”
“Đưa mình đi cùng,” Percy kết câu. “Phải, cậu nói đúng.”
Annabeth trừng mắt sắc như dao nhìn cậu. “Như thế không...”
“An toàn,” cậu thêm vào. “Một á thần loanh quanh ở Rome một mình. Mình sẽ đi với cậu đến sông Tiber. Ta có thể dùng lá thư giới thiệu đó, mong rằng sẽ gặp được thần sông Tiberinus. Có khi mình lại giúp hay đưa ra được vài lời khuyên thì sao. Rồi từ chỗ đó cậu có thể đi lấy một mình.”
Họ đọ mắt trong yên lặng, nhưng Percy không lùi bước. Khi cậu với Annabeth bắt đầu hẹn hò, mẹ cậu đã nhồi điều này vào đầu cậu: Phải tiễn bạn hẹn tới tận cửa mới là cử chỉ lịch thiệp. Nếu điều đấy là đúng, thì cùng cô bắt đầu nhiệm vụ độc hành chết chóc hoàng tráng của mình hẳn phải là một cử chỉ lịch thiệp.
“Thôi được,” Annabeth lầm bầm. “Hazel, giờ ta ởRome rồi, em có nghĩ rằng mình xác định được vị trí Nico không?”
Hazel chớp mắt như thể bị thôi miên khi coi Chương trình Percy/Annabeth. “Ừm… mong là được, nếu em đến đủ gần. Em sẽ phải đi quanh thành phố. Frank, anh đi với em nhé?”
Frank cười rạng rỡ. “Chắc chắn rồi.”
“Và,… Leo,” Hazel thêm vô. “Anh đi cùng nữa càng hay. Các ngư mã bảo bọn em cần anh giúp vấn đề máy móc gì ấy.”
“Ờ,” Leo bảo, “không thành vấn đề.”
Nụ cười của Frank biến thành thứ trông còn giống mặt nạ của Chrysaor hơn.
Percy không phải thiên tài trong mấy mối quan hệ nhưng ngay cả cậu cũng cảm thấy sự căng thẳng giữa ba người này. Từ khi đến Đại Tây Dương, họ không còn hành xử giống trước nữa. Không chỉ là hai người tranh giành Hazel. Nó như kiểu ba người họ bị khóa chặt vô nhau, hành động như gây án giết người bí ẩn, nhưng họ vẫn chưa phát hiện ra ai trong số ấy là nạn nhân cả.
Piper rút dao ra và đặt lên lan can. “Giờ mình với Jason trông chừng con tàu. Mình sẽ xem thanh Katoptris có thể cho mình thấy cái gì. Nhưng Hazel, nếu bọn em xác định được chỗ Nico, đừng tới đó một mình. Quay lại đón tụi này đi cùng. Phải cần tới tất cả chúng ta mới đánh lại lũ khổng lồ.”
Cô không nói ra điều hiển nhiên: dù cho tất cả họ cùng nhau cũng chả đủ, trừ phi họ có một vị thần về phe mình. Percy quyết định không nêu vấn đề đó ra.
“Ý hay đấy,” Percy nói. “Còn hẹn gặp lại ở đây lúc… nào?”
“Ba giờ chiều?” Jason gợi ý. “Đó là giờ sát nhất ta có thể hẹn mà vẫn có hy vọng đánh lại lũ khổng lồ và cứu Nico, cố gửi thông điệp Iris nhé.”
Những người khác gật đầu tán thưởng nhưng Percy nhận thấy vài người trong số họ liếc nhìn Annabeth. Một điều nữa không ai muốn nói: Annabeth sẽ có một thời gian biểu khác. Cô có thể quay về vào lúc ba giờ, có khi muộn hơn nhiều hay là chẳng bao giờ nữa. Những cô sẽ đi một mình, tìm bức Athena Parthenos.
HLV Hedge lầm bầm. “Thế là ta có thời giờ ăn dừa rồi – ý ta là bứng dừa ra khỏi thân tàu. Percy, Annabeth… ta không thích cô cậu cùng đi riêng với nhau đâu. Nhớ lấy: phải phép. Nếu ta còn nghe được mấy trò chộn rộn thì ta sẽ cấm túc hai trò tới ngày sông Styx đóng băng bằng hết thì thôi.”
Ý nghĩ bị cấm túc khi họ sắp mạo hiểm mạng sống rõ là ngớ ngẩn, Percy không thể nín cười.
“Bọn em sẽ trở về sớm thôi,” cậu hứa. Cậu nhìn quanh bạn bè mình, cố không cảm thấy như đây là lần cuối họ được bên nhau. “Chúc may mắn, mọi người.”
Leo hạ ván cầu, Percy với Annabeth khởi hành đầu tiên.