Chương 482: Phiền phức tìm tới cửa
Bên trong tu luyện thất rộng rãi, thanh niên nữa thân trên để trần, đôi mắt nhắm chặt, chung quanh năng lượng đỏ sậm xoay tròn bay vút qua, cuối cùng va chạm mạnh lên nửa tấm thân trần, chợt như quỷ dị biến mất không thấy.
Bên trong cơ thể kinh mạch rộng rãi, đấu khí màu xanh giống như chiếc xe gào thét trên đường cao tốc, dưới sự chăm chú của tâm thần, mang theo tiếng vang ô ô trầm thấp, không ngừng lưu chuyển kịch liệt trong thân thể.
Sau khi dùng Tốc Linh Phong Đan, tốc độ vận chuyển đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm lúc này dường như đã gia tăng lên gần ba, bốn lần. Một cỗ đấu khí màu xanh mạnh mẽ từ trong đấu tinh bắn ra, cuối cùng rong ruổi tại trong kinh mạch, kéo lên thanh âm trầm đục kỳ dị.
Bởi vì tốc độ vận chuyển cực nhanh, tới cuối cùng, tuần hoàn trong cơ thể gần như đạt đến mức độ đầu đuôi tiếp xúc nhau, bên này đấu khí vừa mới từ trong đấu tinh bắn ra, thì tại đầu kia, đấu khí được tâm hỏa rèn luyện qua, liền đã mãnh liệt rót trở về.
Hơn nữa, ngoại trừ đấu khí được đấu tinh phóng thích ra, thân thể còn được quét lên Thanh Chi Hỏa Linh cao , lúc này cũng đã biến thành một cái động không đáy không ngừng tản ra hấp lực, bằng mắt thường có thể thấy được năng lượng màu đỏ nhạt cuồn cuộn không ngừng từ lỗ chân lông trên làn da thẩm thấu vào bên trong, cuối cùng hội tụ thành năng lượng khổng lồ đáng kể ở trong cơ thể một lần nữa.
Năng lượng hỏa thuộc tính bên trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp, rõ ràng thuần túy hơn nhiều so với bên ngoài, bất quá cũng không thể trực tiếp nhét vào bên trong đấu tinh . Bởi vậy, đối với năng lượng hỏa thuộc tính dã man xông tới này, Tiêu Viêm phân ra đại bộ phận rồi cẩn thận khống chế được chúng nó, sau đó vận chuyển đi dọc theo một cái lộ tuyến kinh mạch khác.
Đương nhiên, điểm cuối cùng của lộ tuyến kinh mạch này tự nhiên cũng cách nguồn tâm hỏa không xa, cho nên, sau khi trải qua vận chuyển chỉnh hợp trong kinh mạch , năng lượng hỏa thuộc tính hơi có chút tạp chất này cũng bắt đầu vọt vào bên trong tâm hỏa thịnh vượng kia.
Đấu khí trong cơ thể , tựa như chảy theo hai nhánh sông nhỏ riêng rẽ, mà khi con sông chảy đến chỗ tâm hỏa này, trải qua rèn luyện, hai nhánh liền hội tụ , hoàn toàn dung hợp thành một cỗ đấu khí mạnh mẽ thuần túy. Cuối cùng mang theo tiếng sấm trầm thấp liên tục vang lên, quán chú vào khí toàn bên trong đấu tinh.
Tại đây hai mục đích cùng thực hiện từ hấp thu cho đến rèn luyện, Tiêu Viêm có thể cảm giác được rõ ràng, đấu khí bên trong đấu tinh đang dần dần trở nên sung mãn hơn.
Mượn sự trợ giúp của Thanh Chi Hỏa Linh Cao cùng Tốc Phong Linh Đan , hết thảy đều đang tiến hành theo phương hướng hoàn mỹ nhất, chiếu theo loại tốc độ này, Tiêu Viêm có tin tưởng ở trong vòng một tháng sẽ đột phá đến bát tinh Đại Đấu Sư.
Tiêu Viêm tiếp tục tu luyện thêm hai ngày thời gian, dưới loại tu luyện này có thể rõ ràng cảm giác được sự tăng trưởng của thực lực, sẽ không ai nguyện ý chấm dứt giữa chừng, bởi vì loại khoái cảm của sự tăng trưởng này, làm cho người ta có cảm giác thư sướng đến run rẩy phát ra từ sâu trong linh hồn.
Đương nhiên, mặc dù Tiêu Viêm không muốn thoát ra từ trong trạng thái tu luyện gần như hoàn mỹ này, thế nhưng có đủ loại nhân tố ở bên ngoài kia, đã đem ý niệm muốn an tĩnh tu luyện của hắn hoàn toàn đánh vỡ.
Tu luyện liên tục đến buổi chiều ngày hôm sau, khu vực cao cấp tu luyện thất tầng thứ ba vốn có một ít tiếng động lớn, bỗng nhiên bởi vì một đám người xâm nhập mà trở nên an tĩnh hơn một chút.
Đầu lĩnh giả của đám khách không mời mà đến này, là một nữ tử thân mặc bộ váy nhung trắng như tuyết, dáng dấp nữ tử có chút xinh đẹp tuyệt trần, mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn, hàng mi rủ xuống tựa như bức tranh, đôi mắt to long lanh ướt át, tập hợp tất cả điều này, đều làm cho người khác có loại mỹ cảm ý vị khi nhìn ngắm, bởi vậy , đối với lý do vì sao bên người nàng luôn luôn vây quanh một đám người, cũng không có bao nhiêu kỳ quái gì, dù sao trong nội viện này, nữ hài tử số lượng luôn luôn rất ít, mà nữ hài tử xinh đẹp, tức thì tựa như hương hoa bị người người tranh nhau .
Mặc kệ ở nơi nào thì mỹ nhân cũng luôn luôn sẽ được theo đuổi và ưu ái.
Bị vây quanh ở vị trí trung tâm giống như đám vì sao quỳ gối quanh mặt trăng, vị nữ tử này mặc dù trên gương mặt mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào điềm tĩnh, nhưng xem tỉ mỉ, lại như cũ có thể từ trong mắt nhìn ra một chút tự đắc cùng hư vinh, loại ánh mắt này, là bỏ lại phía sau hào quang của vị biểu ca thêm trên người nàng, bạn bè đối với nàng là chân thực đánh giá.
Tâm hư vinh, luôn luôn là thứ không thể kháng cự nhất là phụ nữ, nhìn đông đảo nam nhân vì mình mà vung tay, trong lòng của nữ nhân khó tránh khỏi sẽ có loại tâm lý âm thầm tự đắc.
Tiến vào khu vực cao cấp, đôi mắt của vị nữ tử này dịu dàng liếc nhìn những nam nhân xung quanh bởi vì nàng mà cất bước, mà khi nàng đối lại với làn thu thuỷ của nàng, một ít người tâm trí không kiên định, khuôn mặt nhịn không được có chút ửng đỏ, sau đó ánh mắt vội vàng tránh đi.
Nhìn thấy mấy tên nam đệ tử bên kia dưới ánh mắt của nàng vội vàng trốn tránh sang một bên, nữ tử nhẹ nhàng cười, nụ cười xinh đẹp làm cho ánh sáng bị phong bế bên trong tháp trong giây lát lóe sáng hơn rất nhiều.
Nữ tử mang theo một đám người lập tức xuyên qua khu vực cao cấp, chợt dừng lại cước bộ giữa một khu vực cuối cùng, tại địa phương bọn họ dừng bước lại, đúng là cái tu luyện thất mà Tiêu Viêm lựa chọn để tu luyện.
Khi ánh mắt chung quanh trông thấy nữ tử dừng bước nhìn bài tử treo có người tu luyện, đồng thời cửa phòng đóng chặt, một số người không khỏi ngẩn ra. Chợt trong ánh mắt toát ra một chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa, gia hỏa bên trong chẳng lẽ không biết tu luyện thất này, là chỗ chuyên dụng của Tuyết tiên tử Liễu Phỉ sao?
Nữ tử mặc váy trắng lông Tuyết hồ cước bộ dừng lại, nhìn cửa phòng tu luyện thất đóng chặt, trên gương mặt đồng dạng cũng hiện lên một chút kinh ngạc, chuyện tu luyện thất bị người khác chiếm dụng như thế , nàng đã rất lâu rồi không có gặp, thời điểm lần gặp trước, dường như là nửa năm trước thì phải? Bất quá khi đó gia hỏa kia chiếm dụng phòng tu luyện của nàng, cuối cùng bị những người theo đuổi nàng đánh cho nửa tháng trời không xuống giường được, mà từ đó về sau, trong nội viện này, có rất ít người dám đến tu luyện thất này lần nữa, không nghĩ tới hôm nay, vậy mà lại gặp loại chuyện tình làm người ta hoài niệm này.
- Ha hả, Phỉ nhi, xem ra lại gặp một tên đui mù rồi.
Ở phía sau nữ tử, một gã nam tử thân hình cao lớn nhìn cửa phòng đóng chặt, trên khuôn mặt có một chút tiếu ý, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ là cơ hội tốt để hắn lộ diện ở trước mặt mỹ nhân.
Liễu Phỉ nhàn nhạt cười cười, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Lôi Nạp, đối với người ta khách khí một chút.
Nghe lời nói này của Liễu Phỉ như âm thầm ra lệnh, tên nam tử được xưng là Lôi Nạp kia , khóe miệng như rách ra, cười gật gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, làm cho hắn hiểu được một vấn đề là tốt rồi, Liễu Kình đại ca đã nói để cho ta hộ vệ ngươi, ngươi là biểu muội của hắn, ta tự nhiên là sẽ không để cho ngươi chịu nửa điểm ủy khuất.
Nghe được từ trong miệng Lôi Nạp có một tia kính sợ khi thổ lộ ra cái tên tuổi mà ở trong nội viện thanh danh hiển hách, Liễu Phỉ không khỏi mím môi , trong con ngươi xẹt qua một chút cảm xúc mà người ngoài khó có thể phát hiện, người nam tử có khí phách sắc bén kia, từ nhỏ đã để lại trong tim bóng dáng cực kỳ khắc sâu, đi theo hắn tiến vào Già Nam Học Viện, mặc dù bên cạnh người theo đuổi nối liền không dứt, mà khi so sánh với cái bóng luôn bám theo kia, đều không khỏi có chút ảm đạm vô sắc.
Lôi Nạp chậm rãi đi tới tu luyện thất đóng chặt, thiết quyền nắm chặt, nện thật mạnh lên trên cửa phòng, nhất thời, tiếng vang thanh thúy của kim thiết, vang vọng quanh quẩn ở trong khu vực này.
Tiếng vang kéo dài ước chừng gần hai phút, mới dần dần tiêu tán, nhưng cửa phòng đóng chặt kia, tuy nhiên vẫn không có động tĩnh gì.
Nhìn thấy tu luyện thất không hề có động tĩnh gì, Liễu Phỉ đôi lông mày hơi nhíu lại, Lôi Nạp sắc mặt cũng hơi trầm xuống, lại lần nữa giơ lên nắm tay, vừa muốn hung hăng nện xuống thì cánh cửa phòng đang đóng chặt, bên trong lại vang lên tiếng "dát chi" rồi từ từ mở ra.
- Hừ.
Trông thấy của phòng rốt cuộc mở ra, Lôi Nạp hừ lạnh một tiếng, rồi mới thu hồi nắm tay, lui ra phía sau vài bước, ánh mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm bên trong tu luyện thất.
Cùng với cửa phòng mở ra, tất cả ánh mắt trong khu vực này đều rất nhanh phóng qua.
Tại nơi từng đạo ánh mắt ẩn chứa đủ loại cảm xúc soi mói, thanh niên một thân hắc bào, sắc mặt âm trầm từ trong tu luyện thất chậm rãi đi ra, mặc cho bị ai ngắt ngang tu luyện, chỉ sợ sắc mặt đều sẽ không có gì hòa nhã, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lôi Nạp lui ra phía sau , nhướng mày, thanh âm lạnh lùng nói:
- Các hạ đây là ý gì?
- Tiểu tử, mới tới hả?
Lôi Nạp cười cười, liếc xéo Tiêu Viêm , nói tiếp:
- Chẳng lẽ không biết gian tu luyện thất này, người bên ngoài không cho phép sử dụng sao?
- Khi ta xem xét qua quy củ của Thiên Phần Luyện Khí Tháp, trên đó đích xác vẫn chưa cho thấy tu luyện thất này người bên ngoài không được phép sử dụng.
Tiêu Viêm lắc lắc đầu, cực kỳ chân thật trả lời.
Bị Tiêu Viêm lần lượt thật rõ ràng trả lời làm cho có chút nghẹn họng, Lôi Nạp sắc mặt lại lần nữa trầm xuống, cười lạnh nói:
- Rất can đảm, cũng dám bỡn với ta?
- Không có rảnh.
Tiêu Viêm khẽ phất ống tay áo, thản nhiên nói:
- Nếu là không có việc gì mà nói, xin đi đi cho, không nên quấy rầy ta lu luyện.
Nói xong, hắn liền xoay người trở lại muốn tiếp tục tu luyện.
- Các hạ chậm đã.
Bỗng vang lên thanh âm ngọt ngào làm cho Tiêu Viêm hơi hơi dừng lại một chút, ánh mắt nâng lên, không mặn không nhạt nhìn vị nữ tử mặc váy trắng lông Tuyết hồ kia, lúc mới vừa đi ra, hắn đã hiểu được , nữ nhân này , có lẽ mới là ngọn nguồn chính yếu.
Bị Tiêu Viêm thản nhiên nhìn thẳng, Liễu Phỉ không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì trong ánh mắt của người phía trước đang nhìn về nàng, đừng nói là không có nửa điểm trốn tránh cho đến ái mộ như của những nam tử khác khi nhìn nàng, chính là ngay cả đối với mị lực thưởng thức sự vật thuần túy, cũng không từng có, cũng giống như là đối đãi với mấy cái đại nam nhân ở chung quanh, không có gì khác nhau.
- Có chuyện gì sao?
- Vị đồng học này, gian tu luyện thất này đúng là của một mình ta tu luyện, thật có lỗi.
Liễu Phỉ phục hồi tinh thần lại, đôi lông mày hơi nhíu, trong lòng nàng đối với thái độ lạnh nhạt này của Tiêu Viêm có chút bất mãn, bất quá trên gương mặt như cũ vẫn mang theo vẻ tươi cười nhẹ giọng nói.
Nghe những từ này của Liễu Phỉ, Tiêu Viêm đôi mày cũng gắt gao nhíu lại, sau một lúc lâu, hắn chỉ vào tu luyện thất, nói:
- Đây là đối đãi đặc biệt của Nội Viện cấp cho ngươi? Có căn cứ chứng minh mà Nội Viện đưa ra không? Nếu tu luyện thất này thật sự là Nội Viện kiến tạo cho một mình ngươi mà nói, như vậy cho ta xin lỗi ngươi đối với sự chiếm dụng mấy ngày nay.
Lời nói của Tiêu Viêm có chút ý cười lạnh nhạt, chậm rãi quanh quẩn ở khu vực cao cấp tu luyện thất này, mà sau những lời của hắn, tất cả những người vốn định xem náo nhiệt, đều không khỏi ngẩn ra, chợt có chút thương hại than một tiếng.
Khuôn mặt Liễu Phỉ nguyên bản che đầy ý cười ngọt ngào, lúc này cũng đã, chậm rãi trở nên khó coi hơn.