Chương 549: Đại trưởng lão Tô Thiên
Nghe được câu hỏi của hắc bào lão giả trước mặt, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời máy động, con ngươi đảo qua đảo lại, vội vàng suy nghĩ tìm cách đối đáp: "Nếu như nói thật là có nhìn thấy, làm sao có thể chắc chắn rằng lão gia hỏa này sẽ không sát nhân diệt khẩu?" Dù sao tầm quan trọng của vẫn lạc tâm viêm đối với nội viện thật sự là quá lớn, bởi vậy, cũng khó trách Tiêu Viêm cái ý nghĩ này.
Giữa không trung áp lực vẫn như cũ, làm cho lòng bàn tay Tiêu Viêm ướt đẫm mồ hôi, cảm giác bị áp bách khi đối diện với hắc bào lão giả này, so với lần nọ đối diện Vân Sơn cũng không khác gì, lấy thực lực của hắn bây giờ, nếu như không có Dược lão tương trợ, sợ rằng người ta chỉ cần phất tay một cái, cũng đủ để chế phục hắn rồi.
Nghĩ trước nghĩ sau, một hồi lâu sau, Tiêu Viêm cuối cùng cũng quyết định, cho dù có chết cũng không thừa nhận mình đã nhìn thấy giao phong trong tháp. Song, bỗng nhiên, hắc bào lão giả trước mặt lại lạnh lùng mở miệng: "Ngươi có lẽ là Tiêu Viêm phải không? Nghe nói giữa dị hỏa với dị hỏa có một loại mơ hồ tương giao, ta nghĩ, ngươi có thể cảm ứng được dị trạng trong tháp, hẳn cũng nhờ dị hỏa trong người ngươi ?"
Hắc bào lão giả nói, nhất thời làm cho Tiêu Viêm cả kinh, chẳng qua cũng không quá đột ngột, chuyện hắn sở hữu dị hỏa, trong viện có không ít trưởng lão biết, nhưng điều làm cho được Tiêu Viêm kinh ngạc chính là, vị lão giả này, có thể đoán được một chút ít dấu vết, hơn nữa, lời này của hắn, không thể nghi ngờ là đã sớm biết được Tiêu Viêm cũng cảm ứng được động tĩnh trong tháp, nhìn nét mặt già nua vẫn bình tĩnh như cũ, Tiêu Viêm âm thầm thở dài một hơi, hoàn hảo hắn cũng không phủ nhận, nếu không thì sẽ làm cho người khác nhận xét là có tật giật mình.
"Đúng là có cảm ứng được một chút, chẳng qua thiên phần luyện khí tháp này tựa hồ có một tầng phong ấn đặc thù, sau khi ra khỏi tháp, cảm ứng liền là trở nên cực kỳ mờ nhạt." Tiêu Viêm cẩn thận nói.
"Ngươi không cần khẩn trương, ta không có hỏi tội ngươi đâu." Cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng Tiêu Viêm, trong mắt hắc bào lão giả tản ra một vẻ nhàn nhạt thích thú, quay về hắn phất phất tay,nói: "Bất quá cũng phải nhắc nhở ngươi một chút, chuyện trong tháp, tuyệt đối không được nói với kẻ nào."
"Việc trong tháp, chắc chắn sẽ không đến tai kẻ thứ hai." Tiêu Viêm vội vàng cam đoan nói.
"Đối với ngươi, ta cũng hơi quen thuộc, chỉ là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, lấy tuổi trẻ như ngươi, có thể nắm giữ dị hỏa, quả nhiên là khiến cho kẻ khác hâm mộ." Hắc bào lão giả cười nhạt nói, trong giọng ẩn chứa sự hâm mộ, không hề giả dối, một vẫn lạc tâm viêm đã có thể đem cả già nam học viện trở nên như thế này, mà thanh niên trước mặt, lại sở hữu một loại, việc này sao có thể không làm cho người khác không cảm thán.
Tiêu Viêm cười khan một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều về vấn đề này, chắp tay cung kính nói: "Không biết danh húy của trưởng lão là gì?" Trưởng lão trong nội viện này , thực lực phần lớn đều là đấu vương, mà lão nhân trước mặt, thực lực hơn xa bọn họ, dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu như không phải là vị thần bí viện trưởng kia, có lẽ chính là thần bí đại trưởng lão……
"Tên ta là Tô Thiên, trưởng lão đứng đầu, thế nên bọn họ cũng gọi ta là đại trưởng lão." Hắc bào lão giả nhẹ nhàng nói.
"Quả nhiên ……" Trong lòng âm thầm nói thầm một tiếng, mặc dù sớm đoán trước được điều này, nhưng nét mặt của hắn vẫn hơi có chuyển biến
"Tiêu Viêm tiểu hữu, ngươi có lẽ cũng là có thể cảm nhận được một chút biến cố trong tháp, ta cũng nói thật với ngươi, thực sự nơi này có một phiền toái không nhỏ, ngày nay chúng ta có thể trấn áp nhất thời , nhưng cũng không phải là hiệu quả lâu dài, vậy, lão phu hy vọng sau này tiểu hữu có thể trợ giúp học viện một chút sức lực." Khuôn mặt của Tô Thiên đột nhiên nghiêm trang lại, quay về Tiêu Viêm trầm giọng nói.
"Thực lực của tất cả các vị trưởng lão tổng hợp lại cũng không trấn áp được, một đấu linh nho nhỏ như tiểu tử đây, có thể có tác dụng gì?" Nghe được ý tứ muốn hắn ra tay trong lời nói của Tô Thiên, Tiêu Viêm nhất thời kinh ngạc, vội vàng nói.
"A a, ngươi sở hữu dị hỏa, không thể lấy quy luật bình thường mà xem xét được."
Tô Thiên cười cười, cũng nói ngay: "Ngươi cũng không cần sợ hãi, cuối cùng có cần ngươi giúp đỡ không vẫn chưa xác định, chỉ là đề phòng cho tình huống xấu nhất mà thôi, nếu như lúc đó ngươi hữu tâm vô lực, ta cũng sẽ không bắt ép."
Lời nói đến đây như là mọi việc đã được quyết, Tiêu Viêm cũng chỉ có cười khổ gật đầu, nói: "Được rồi, đến lúc đó Tiêu Viêm định sẽ làm hết sức."
"A a, có những lời này của ngươi ta thật sự yên tâm." Nhìn khuôn mặt cười khổ của Tiêu Viêm, Tô Thiên lại cười, thêm một câu: "Nếu như ngươi thật sự có thể trấn áp được, nội viện cũng sẽ không bạc đãi ngươi, bất kì vật gì, công pháp, đấu kĩ hay phương thuốc, đều có thể làm cho ngươi hài lòng."
"Ta muốn vẫn lạc tâm viêm, ngươi có thể cho ta sao?" Trong lòng nói thầm một tiếng, Tiêu Viêm vội giả vờ kinh hãi gật đầu.
"Hôm nay trong tháp cũng đã bình tĩnh, chẳng qua vẫn còn rất nhiều công việc cần giải quyết, ta cũng không dây dưa với ngươi nữa." Cười cười, Tô Thiên nói: "Mặt khác, Cường Bảng đại tái chỉ còn bốn ngày nữa sẽ diễn ra , ngươi cần phải cố gắng một chút, nếu có thể tiến vào mười danh đầu tiên, chỗ tốt đối với ngươi cũng không nhỏ."
"Mười người đầu tiên đều là đấu linh đỉnh phong, lấy thực lực vừa mới tiến nhập đấu linh của ta, làm gì có khả năng chen vào ?" Tiêu Viêm cười nói.
"Tiểu gia hỏa giảo hoạt kia, đừng có giả bộ trước mặt ta, thực lực của ngươi như thế nào, ta rất rõ ràng, mặc dù muốn đánh bại đám người Liễu Kình có chút khó khăn, nhưng nếu như thực sự muốn chiến đấu, ngoại trừ mấy kẻ có thể đếm trên đầu ngón tay như Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo, Liễu Kình, sợ rằng trong "cường bảng", những người khác khó có thể chống lại ngươi."
Tô Thiên lắc đầu, cười vang nói: "Hơn nữa một kẻ vừa mới tiến nhập đấu linh hơn hai tháng như ngươi, nhưng lại trong thời gian ngắn ngủi này, tiến tới tận tam tinh đấu linh,tốc độ này , cho dù là ta, cũng phải trợn mắt há hốc mồm a."
Xấu hổ cười cười, Tiêu Viêm trong lòng lại là thất kinh, xem ra tin tức về mình đều nằm trong tay lão giả này, lấy nhãn lực tinh tường của hắn, thực lực thật sự của mình, sợ rằng đã bị hắn đoán được bảy tám phần, nếu không hắn cũng không nói những lời như thế này, huống hồ việc tấn nhập tam tinh đấu linh, lại là chuyện trong lúc bế quan hai ngày trước, không nghĩ rằng trước mặt Tô Thiên, ngay lập tức đã bị lộ.
"Tiểu gia hỏa, ẩn giấu thực lực tất nhiên là chuyện tốt, nhưng lại còn giả bộ hồ đồ trước mặt ta, lão phu đã ở tại nội viện nhiều năm như vậy, thiên tài quái tài chẳng lẽ chưa thấy qua?" Nhìn bộ dáng xấu hổ của Tiêu Viêm, Tô Thiên cười cười, phất tay nói: "Được rồi, ta cũng còn có việc, sẽ không trì hoãn thời giờ của ngươi, nhớ kỹ, ngươi phải tiến vào top mười trên "Cường Bảng", còn có …… ước định giữa chúng ta nữa"
Khuôn mặt già nua hướng về phía Tiêu Viêm cười cười, thế rồi, thân thể Tô Thiên đang trôi nổi giữa không trung, bỗng chốc nhạt dần, một lát sau, tựa như quỷ mị biến mất giữa không trung vậy, tình huống quỷ dị này, làm cho Tiêu Vêm có cảm giác rét run cả người.
Ngay sau khi Tô Thiên biến mất, Tiêu Viêm thở mạnh một hơi như trút được gánh nặng, lòng bàn tay dang nắm chặt cũng buông lỏng ra, mồ hôi ướt đẫm, làm cho hắn lại cười khổ, lão nhân này chỉ tùy tiện lộ diện nói với hắn vài câu, thì làm cho hắn như gặp phải đại địch, chênh lệch này giữa hai người, quả nhiên là một trời một vực.
"Không nghĩ rằng thực lực của họ dĩ nhiên mạnh mẻ như vậy, xét riêng về khí thế, đã hơn cả Vân Sơn, không hổ là nội viện đại trưởng lão a." Hít nhẹ một tiếng, Tiêu Viêm trong lòng thầm nhủ: "Đại trưởng lão đã cường hãn như thế này, thật không biết thực lực của thần long thấy đầu không thấy đuôi nội viện viện trưởng kinh khủng như thế nào? Già nam học viện này, quả nhiên là tàng long ngọa hổ a."
Cảm thán trong lòng như vậy, Tiêu Viêm cũng từ trên ngọn cây nhảy xuống, sau đó hướng về bóng tối đang ngả dần, chạy vội về Bàn Môn.
Cường bảng đại tái là cuộc thi hấp dẫn nhất, kịch liệt nhất, thậm chí còn là cuộc thi cao cấp nhất trong già man học viện, nhưng cũng là cuộc thi có điều kiện tham dự hà khắc nhất, cơ hồ tập trung toàn bộ những học viên kiệt xuất nhất của nội viện. Những người có thể tham gia cuộc thi này, không ai không phải là long phượng trong loài người, sở hữu một thiên phú kinh người. Mà mười người đứng đầu, không ai không phải là kẻ có uy danh hiển hách trên đại lục, mà những kẻ tệ nhất, thì cũng là đấu vương cường giả, xưng bá một phương.
Chẳng qua, cho dù điều kiện tham dự rất hà khắc, thế nhưng, điều này không làm nhụt chí những học viên, mà còn làm cho bọn họ điên cuồng hướng tới , ngẫm lại xem, ngày thường những cường giả vốn rất khó gặp, hôm nay đều tề tụ tại đây, trên lôi đài triển khai những trận chiến điên cuồng, hấp dẫn lực của tràng diện này đối với các học viên, không khác gì sự điên cuồng của một nam nhân không quay tay mấy năm, đột nhiên gặp một xích lõa mỹ nữ trước mặt.
Bởi vậy, càng đến gần cuộc thi, hào khí trong nội viện cũng dần dần tăng lên, chủ đề của những cuộc tán dóc, đều là cường bảng đại tái, hơn nữa, bởi vì thời gian đang ngày càng thu hẹp, ba mươi vị trí đầu tiên trên cường bảng cũng thay đổi không ngừng, mà những kẻ thay thế, chính là những kẻ luôn luôn ẩn nhẫn, tại giờ phút này, mạnh mẽ công kích bảng vàng trong tâm mỗi học viên: "Cường Bảng"!
Chẳng qua cho dù nội viện có như thế nào đi chăng nữa, trải qua lần trước lôi đài ứng chiến, đã không còn ai dám hướngTiêu Viêm phát ra khiêu chiến thư, thế nên,trong mấy ngày cuối cùng này, hắn có thể hưởng thụ một ít hiếm hoi thanh nhàn thời gian, làm cho kẻ quen với việc gấp gáp như hắn cảm thấy khó chịu. Bốn ngày, giữa sự mong chờ của những người trong nội viện, cuối cùng cũng đến
Sáng sớm ngày thứ tư, ánh sáng rạng đông chiếu xuống, một tiếng chuông cổ xưa, lặng yên vang lên từ thâm sâu nội viện, lập tức khuếch tán trong cả nội viện.
Ngay sau khi tiếng chuông vang lên, ở tất cả các nơi trong học viện, trên rất nhiều khuôn mặt khác nhau , nhưng đều sở hữu thực lực cường đại, chiến ý nồng đậm trong hai mắt, dưới tiếng chuông cổ xưa, cấp tốc ngân cao vút! Trong một căn phòng, một hắc bào thanh niên đang xếp bằng trên giường cũng là từ từ mở ra đôi con ngươi đen nhánh, bàn tay vung lên một cái, một bóng đen khổng lồ lập tức hiện ra, cuối cùng cắm thẳng sau lưng, tạo thành âm thanh xé gió.
Hắc bào thanh niên vỗ nhẹ trọng xích sau lưng, hơi quay đầu lại, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cảm thụ khí thế mạnh mẽ đang dâng lên trong khắp nội viện, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe miệng chậm rãi hiện ra, chiến ý nóng bỏng không ngừng phát ra ngùn ngụt.
Mười danh ngạch đầu tiên , một phải thuộc về Tiêu Viêm ta!