Chương 567: Tranh đoạt mười vị trí dẫn đầu
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến cuối cùng khi ánh trăng biến mất ở phía cuối chân trời, ánh sáng bình minh nhàn nhạt hiện lên, xua tan bóng tối bao phủ trên mặt đất.
Khi ánh sáng rạng đông đầu tiên tiến nội viện, bầu không khí im lặng nhất thời chính thức tiêu tán, hôm nay là ngày diễn ra trận đấu quyết định mười danh ngạch đứng đầu cường bảng, giải đấu tới lúc này cơ bản có thể nói là đã chân chính bước vào cao trào, toàn bộ các đệ tử trong nội viện, đều chờ mong sự xuất hiện của mười cao thủ mới trên cường bảng.
Quảng trường rộng lớn như cũ, nhưng chỉ một thời gian ngắn đã đông nghịt người, những tiếng ồn xôn xao ầm ĩ không ngừng vang lên, một bầu không khí sôi động, làm cho mỗi một người trong cuộc cũng đều có chút bị cuốn theo.
Khi bọn người Tiêu Viêm đi tới đài cao thì quảng trường cũng đã kín người hết chỗ. Tuy rằng trải qua hai ngày đào thải, đã có một nửa số người dự thi bị loại bỏ đi, nhưng những trận chiến đấu cấp bậc cao như vậy, cho dù không thể tham gia, có thể ở bên quan sát một chút cũng là vô cùng tốt ..
Lúc này Tiêu Viêm, không thể nghi ngờ đã trở thành ngựa ô trong giải đấu cường bảng lần này. Tiến vào nội viện thời gian không đến một năm, liền có được tư cách để đánh sâu vào mười vị trí đầu tiên trên cường bảng, thực lực bực này, đủ để làm cho thường nhân cảm thấy hoảng sợ. Bởi vậy, hắn vừa vào sân đấu, đã hấp dẫn hầu hết ánh mắt của mọi người.
Không đẻ ý ánh mắt xung quanh, đoàn người Tiêu Viêm đi tới vị trí hôm qua, sau đó ngồi xuống, thấp giọng cười nói cùng đợi trận đấu bắt đầu.
Mấy người Tiêu viêm vừa mới ngồi xuống, một thân ảnh nhỏ xinh liền quỷ dị xuất hiện ở trước mặt, tóc đuôi ngựa thật dài màu tím nhạt, cùng với bộ dáng đáng yêu như bạch ngọc, cho dù là đối với nam nhân hay nữ nhân, đều cũng có lực sát thương không nhỏ.
Tử Nghiên vừa xuất hiện, liền hướng về phía Tiêu Viêm hắc hắc hắc cười.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tử Nghiên một ngày không gặp, chợt thần tình có chút kinh ngạc, Trông nàng bây giờ quần áo có điểm rách nát, tuy cánh tay mảnh khảnh đã cố che đậy, thế nhưng cũng không thể che kín toàn bộ được.
"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy Tử Nghiên bộ dáng đáng thương, Tiêu Viêm nhịn không được hỏi.
"Đi vào thật sâu trong núi, thật vất vả cuối cùng mới tìm được ít linh dược, nhưng lại gặp một đầu ma thú cấp đấu hoàng bảo hộ, ta cùng hắn đánh một trận, đánh không lại, bỏ chạy trở về ." Tử Nghiên bĩu môi, chẳng hề để ý nói.
Nghe vậy, bọn người Tiêu Viêm nhất thời ngây ra, tiểu nha đầu này thật đúng là quái vật, còn dám đi tới chỗ ma thú cấp bậc đấu hoàng dò xét, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ a.
"Hừ, tên kia so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị ta đánh trúng một quyền rất mạnh, cũng bị trầy vi tróc vẩy đó chứ." Nhìn biểu tình Tiêu Viêm, Tử Nghiên nhất thời không vui , đáp lại.
Lông mày nhướng lên, Tiêu Viêm thật ra không nghĩ Tử Nghiên nói dối, tiểu nha đầu tuy rằng biểu hiện thực lực ở cấp bậc đấu vương, nhưng lực lượng cổ quái kia, khi hắn phẫn nộ mà bộc phát vô cùng khủng bố, cho dù là lấy thân thể cứng rắn của ma thú kia, mà bị một quyền toàn lực đánh trúng, kết cục cũng có thể như thế lắm chứ?
"Hắc hắc, Tiêu Viêm, chúng ta lần sau cùng đi được không? Ta cầm chân tên kia, ngươi lẻn vào lấy linh dược thì tốt rồi." Tử Nghiên bỗng nhiên bước tới, dí sát khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần Tiêu Viêm, hắc hắc cười nói.
Nghe được lời này, Tiêu Viêm nhất thời vô lực đảo cặp mắt trắng dã, lần trước vì đối phó một đầu đấu vương cấp bậc Tuyết Ma Thiên Viên đó mà mất đi lão Đại kình, hiện tại lại muốn hắn đi đối phó đấu hoàng ma thú, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Thuận miệng ứng phó vài câu, Tiêu Viêm cảm nhận được không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên xôn xao, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Nguyên lai tại lối vào, xuất hiện thân ảnh bọn người Lâm Tu Nhai, là ngôi sao chói sang ở nội viện, danh tiếng của hắn tất nhiên là so với Tiêu Viêm càng nổi bật hơn nhiều. Thực sự làm cho người ta cảm thấy trong nội viện này khó có thể lay động danh vọng cùng địa vị của hắn.
Đoàn người Lâm Tu Nhai sau khi tiến vào sân thi đấu, liền đi thẳng đến chỗ Tiêu Viêm đang đứng.
"Hy vọng hôm nay tuyển ra 6 cặp đấu, chúng ta sẽ không ở cùng một cặp, ta cũng không muốn tại thời khắc mấu chốt lại gặp phải ngươi."
Người chưa đến, nhưng tiếng cười sang sảng đã rơi vào tai Tiêu Viêm, trong thanh âm có phần rất coi trọng đối với Tiêu Viêm, làm cho đám người chung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Bên trong nội viện này, có thể làm cho Lâm Tu Nhai coi trọng như thế, cơ hồ là tồn tại như phượng mao lân giác.(hàng hiếm J)
"Nếu quả là như vậy, ta sợ là không được hay ho a." Tiêu Viêm cười cười, hắn đồng dạng cũng cũng không muốn tại thời điểm này mà gặp phải Lâm Tu Nhai, mục tiêu của hắn chính là trong mười vị trí đầu(top ten).
Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào mười vị trí đầu, đến lúc đó hắn sẽ không cần phải kiêng kị gì, cũng không cần lo lắng gặp phải đối thủ cực kỳ khó giải quyết nữa.
"Có ta bảo kê cho ngươi, ai dám không cho ngươi mặt mũi?" một thanh âm có vẻ rất nghĩa khí ở sau Tiêu Viêm vang lên, Tử Nghiên nhảy lên trên ghế, từ trên cao nhìn xuống vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm, chợt kiêu căng nhìn Lâm Tu Nhai, hai nắm tay nhỏ nhắn giơ giơ lên, nói: "Tiểu tử, chúng ta đợi ngươi đó, nhưng đừng có chạy nha, bằng không cho dù ngươi có nhảy xuống tràng ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đánh một trận."
Đột nhiên nhảy ra một Tử Nghiên, làm cho ý cười trên mặt Lâm Tu Nhai nhất thời thu liễm rất nhiều, xấu hổ nói: "Đó là tự nhiên, bên trong nội viện này, còn có thể có ai cùng Tử Nghiên học tỷ đối kháng?"
"Ngươi cũng thức thời đó ." Tử Nghiên lúc này mới đắc ý cười, vừa định nói tiếp, thì Tiêu Viêm ở bên vội vàng kéo lại, ôm xuống dưới ghế dựa, không để ý đến nàng giãy dụa, ấn ở sau người, hướng về phía Lâm Tu Nhai cười khổ nhún vai
Nhìn Tử nghiên bị Tiêu Viêm mạnh mẽ kéo lại đằng sau, tuy rằng không ngừng giãy dụa, nhưng rõ ràng lại giống như tiểu hài tử đang làm nũng, Lâm Tu Nhai chỉ biết há hốc mồm, khóc không ra tiếng.
Kẻ chuyên cậy mạnh như nàng, lúc này lại bị người đối xử như vậy mà cũng không phát hỏa ? Nếu là trước kia, ai dám ấn đầu nàng xuống, chỉ sợ cho dù chạy trốn tới ngoại viện, cũng sẽ bị lôi đi đánh cho mặt mũi tới bầm dập mới thôi.
" Tiểu tử Tiêu Viêm này không biết đã cấp cho man lực vương này loại thuốc gì mà lại có thể cùng hắn quan hệ như thế được?"
Trong lòng than thầm vài câu, Lâm Tu Nhai cũng không dám dừng lại, nếu Tử Nghiên lại ngay tại đương trường chỉ vào mặt hắn lớn tiếng chửi mắng, cho dù ở đây mọi người đều biết tính nữ hài khủng bố này, chỉ sợ cũng sẽ làm trò cười cho người khác.
Bởi vậy, hắn chỉ nói với Tiêu Viêm rất nhanh mấy câu, sau đó dẫn người chạy thẳng về phía ghế của mình.
Nhìn Lâm Tu Nhai chạy trối chết, bọn người Tiêu Viêm cũng nhịn không được bật cười, không nghĩ tới hắn danh vọng chói sáng, nhưng đối với Tử Nghiên lại úy kỵ như thế, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.
Khi bọn Lâm Tu Nhai vào sân đấu không lâu, ở một nơi khác, một tổ đội Vip khác là nhóm người Liễu Kình cũng tiến vào giữa sân. Lộ tuyến của hắn vốn cũng cần đi qua trước mặt bọn người Tiêu Viêm, nhưng khi hắn đảo mắt qua đó liền nhìn thấy ngồi bên cạnh Tiêu Viêm một tiểu cô nương tóc đuôi ngựa màu tím nhạt, sắc mặt vốn rất bàng quang liền khẽ biến, chợt điềm nhiên như không chuyển qua hướng khác, tránh qua chỗ bọn người Tiêu Viêm.
Tuy rằng lộ tuyến Liễu Kình biến hóa rất là vi diệu, nhưng vẫn bị một ít người tinh tế phát hiện, lập tức đều có chút buồn cười, cái đám hoành tráng này, ở trước mặt tiểu cô nương đáng yêu kia, lại đều mất đi phong thái của cường giả a.
Theo thời gian trôi qua, số người trong sân cũng càng lúc càng nhiều, thanh âm xôn xao, hỗn tạp nháo nhào, lan tràn ra rất xa.
Khi các trọng tài lên đài các vị trưởng lão cũng theo thứ tự ngồi xuống, cuối cùng là một tiếng chuông ở giữa sân vang lên.
Khi tiếng chuông vang lên, trong chốc lát, tiếng xôn xao ầm ĩ khắp quảng trường cũng chậm rãi hạ xuống, từng đạo ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào các trọng tài phía trên.
Ở giữa toàn trường, TôThiên sửa sang lại y bào, chậm rãi đứng lên, cất cao giọng nói: "Trải qua hai ngày đấu loại, cường bảng đại tái lần này còn lưu lại mười ba người, mà muốn tiến nhập mười vị trí đầu tiên, phải có ba người hôm nay sẽ bị loại, dựa theo quy củ đại tái, chúng ta sẽ ngẫu nhiên chọn ra sáu người tiến hành tỷ thí, người thắng tiến vào mười vị trí đầu, mà người bại, chỉ có thể xếp ở phía sau."
Nói xong, Tô Thiên đem một cái ống trúc đặt ở trước mặt, trong ống trúc có mười ba cái thẻ tre.
"Trong mười ba thẻ có tên mười ba người dự thi, ta sẽ ngẫu nhiên chọn ra người tiến hành sáu trận đấu." Theo ống trúc bày ra, giữa sân không khí nhất thời trở nên khẩn trương hơn rất nhiều, mọi người đều tập trung nhìn về phía trọng tài phía trên, việc có ý nghĩa quyết định đến tên của mười người đầu tiên, cuối cùng cũng bắt đầu.
Ở trước mắt bao người, Tô Thiên chậm rãi rút ra một thẻ, liếc liếc mắt, chợt lớn tiếng đọc ra: "Nghiêm Hạo."
Thanh âm Tô Thiên hạ xuống, mọi người đều là có thể thấy rõ ràng, trên đài cao khuôn mặt Nghiêm Hạo liền trở nên căng thẳng mãnh liệt.
" Tiếp theo, sẽ là đối thủ cùng Nghiêm Hạo tranh đoạt một trong mười vị trí đứng đầu." thản nhiên nói xong, Tô Thiên lại lần nữa rút thẻ, mở ra, ánh mắt thoáng nhìn, nói: "Tiễn Mạch."
Từng đạo ánh mắt theo thanh âm chuyển tới đài cao trên người một vị nam tử hơi có chút mập mạp, Tiễn Mạch, cường bảng bài danh thứ tám, thực lực cũng là rất mạnh, cùng Nghiêm Hạo đồng dạng đấu linh đỉnh phong, nhưng tổng lực chiến đấu lại kém hơn Nghiêm Hạo không ít, bởi vậy, vừa nghe chính mình gặp đối thủ là Nghiêm Hạo, lông mày nhất thời trở nên nhíu chặt
Không để ý đến ánh mắt mọi người, Tô Thiên tiếp tục rút thẻ, mở ra, hơi rùng mình, chợt có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Tử Nghiên."
"Waaa "
Cái tên này vừa mới vang lên, liền làm cho bọn người Lâm Tu Nhai, Liễu Kình giật mình thon thót.
Đối với tâm tình của bọn họ, Tô Thiên thật ra cũng hiểu, âm thầm cười cười, càng chậm rãi rút lá tiếp theo làm cho những người này quả thực rất buồn bực: "Tần Trấn."
"Hô"
Trên đài cao, mọi người thở ra một hơi thật dài, chợt mang vẻ mặt đồng tình nhìn về phía một nam tử sắc mặt đã trở lên tái nhợt, tên đáng thương, cho dù hắn cường bảng bài danh thứ sáu, nhưng gặp man lực cương chỉ sợ cũng không có cửa.
"Thẻ cuối cùng."
Trên chỗ ngồi của trọng tài, Tô Thiên vung tay hút lấy một chiếc thẻ, chậm rãi mở ra, lần này có chút kinh ngạc mở miệng: "Liễu Kình."
Sân đấu lại một lần nữa trở lên yên tĩnh, một ít người trong lòng than thở, xem ra lại sẽ có thêm một tên xui xẻo a.
Vẻ mặt Liễu Kình lúc này không có nửa điểm dao động, chỉ cần đối thủ không phải Tử Nghiên, cho dù là lần này gặp Lâm Tu Nhai, hắn cũng sẽ không có nửa điểm e ngại.
Giống như kích thích lòng hiếu kì của mọi người, Tô Thiên rất chậm rãi lấy ra tấm thẻ cuối cùng, hướng về phía mọi người vẫy vẫy, lúc này mới cười khẻ mở ra, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt liền nhanh chóng thu liễm, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, dưới sân mọi người lại trở lên xao động.
"Khụ"
Một lát sau, Tô Thiên rốt cục cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt chậm rãi đầu hướng tới một vị trí trên đài cao, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Tiêu Viêm!"
Cả sân đấu trở lên yên tĩnh, chợt một trận tiếc hận nhìn lên phía đài cao nơi có một thanh niên hắc bào đang nhíu mày.