Chương 751: Tình thế
Nhìn bộ dáng kinh ngạc ngẩn ra của Nguyệt Mị, Tiêu Viêm buồn cười gật gật đầu, nói: "Nguyệt Mĩ thống lĩnh nhớ ra rồi sao?"
Nghe thế, Nguyệt Mị cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng. Bất luận như thế nào nàng cũng không thể tin được vị cường giả trong lúc giơ tay nhấc nhân có thể lập tức đem hai gã Đấu Vương đánh chết ở trước mắt vậy mà lại là thiếu niên năm đó bị nàng đuổi giết chật vật chạy trốn chết.
Trong lòng nhớ đến năm đó lần đầu tiên gặp Tiêu Viêm thì Tiêu Viêm hình như mới gần là một Đấu sư mà thôi. Nhưng hiện giờ… ngắn ngủi vài năm, làm sao có thể đạt được đến trình độ thế này?
Sắc mặt Nguyệt Mị thay đổi không ngừng, trong lòng dâng lên một tia khiếp sợ đối với thanh niên mặc áo choàng đen đang mỉm cười trước mắt này. Thân thể cũng không tự chủ được mà lui về sau hai bước, trong giọng nói có chút cẩn thận, nói: "Ngươi muốn cái gỉ?"
Tiêu Viêm năm đó chính là bị nàng đuổi giết có chút chật vật. Nếu không phải trên đường gặp đoàn người Cổ Hà e rằng thật sự sẽ bị nàng bắt được. Bởi vậy, Nguyệt Mị cũng thật có chút bận tâm việc Tiêu Viêm hiện thân hỗ trợ ở trước mắt là có ý niệm muốn tính sổ với nàng.
Nhìn bộ dáng có chút không yên, cẩn thận của nàng, Tiêu Viêm cười cười, phất tay nói: "Nguyệt Mị thống lĩnh yên tâm đi. Tiêu Viêm không phải là người lòng dạ hẹp hỏi. Mấy chuyện năm đó đã sớm quên rồi."
Nghe những lời này của Tiêu Viêm, Nguyệt Mị lúc này mới nhẹ nhõm lặng lẽ thở dài một hơi, đột nhiên kinh hãi, kêu to: "Tiêu Viêm? Ngươi nói ngươi gọi là Tiêu Viêm?" Tiếng kinh hãi bật thốt lên, hai tròng mắt của nàng cũng là nghi hoặc không yên, nhìn qua quét lại trên người Tiêu Viêm. Cùng Viêm Minh kề vai chiến đấu lâu như vậy, nàng tự nhiên cũng biết, vị Minh chủ trẻ tuổi kia của Viêm Minh chính là tên như thế này!
"Minh chủ của Viêm Minh?" tiếng hô hạ xuống, Nguyệt Mị chớp chớp mắt, liền vội vã nói luôn.
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Mị kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm gật đầu, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là ngươi… Thật sự không ngờ, vài năm trước một cái Đấu Sư nhỏ bé, bây giờ đã trở thành chủ nhân của thế lực mạnh mẽ nhất đế quốc Gia Mã." Nói đến đây, trong lòng Nguyệt Mị không nhịn được cũng có chút than thở. Năm đó tiểu tử bị nàng tuỳ ý nắm vuốt kia bây giờ lại có thể tuỳ ý nắm vuốt nàng. Loại chuyển đổi trái ngược này làm cho Nguyệt Mị đúng thật là có loại cảm giác không thật.
"Không nói là chủ nhân đi! Chỉ là đem một ít thế lực trong đế quốc chỉnh sửa tập hợp lại cùng một chỗ mà thôi." Tiêu Viêm cười cười, nhẹ nhàng thản nhiên nói.
Nghe vậy, Nguyệt Mị cũng là cười khổ một trận. Mấy lời này nói được thật thoải mái! Muốn làm cho mấy cái thế lực không kém kia gia nhập vào trong một cái Liên minh, khó khăn này không thấp hơn bao nhiêu so với việc trực tiếp tiêu diệt bọn họ. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Viêm, nàng cũng dần bình phục xuống tâm tinh, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Viêm một cái, khẽ nhíu mày, nói: "Nhưng mà Minh chủ như ngươi thật đúng là không chịu trách nhiệm. Viêm Minh xuất hiện chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không xuất hiện. Lần này nếu không có nữ vương bệ hạ của chúng ta tiến vào cấp bậc Đấu Tông, chỉ sợ Viêm Minh đã sớm cùng đế quốc Gia Mã bị người của ba tông môn kia tiêu diệt."
Nhìn thần sắc của Nguyệt Mị, Tiêu Viêm cũng chỉ cười khổ một tiếng, thở dài. "Lần này là ta bế quan, đợi đi ra được thì không ngờ đã xảy ra chuyện lớn quan trọng như vậy. Đúng rồi! Không biết gần đây nhất tình hình như thế nào?" Nói đến cuối cùng, sắc mặt Tiêu Viêm nghiêm túc, chăm chú hỏi.
"Rất không ổn…" Nhắc tới điều này, sắc mặt Nguyệt Mị cũng dần dần u ám, nặng nề xuống, nói: "Trước đó không lâu, nữ vương bệ hạ lại giao thủ một lần cùng vị tông chủ Độc tông kia. Hai bên đều có tổn thương. Rồi sau đó vị tông chủ Độc tông kia liền mai danh ẩn tích, dường như là đang dưỡng thương. Nhưng nữ vương bệ hạ cũng bị một ít thương thế mà không có thời gian dưỡng thương. Người của ba tông môn nhìn đúng cơ hội này, triển khai thế công, áp lực phía trước căn cứ Hắc Sơn tăng mạnh. Tuy nói lần này tông chủ Độc Tông không tham dự vào nhưng Lạc Nhạn Thiên của Kim Nhạn tông cùng ba vị trưởng lão tu tập Tam thú Ma Hoang quyết của Mộ Lan cốc cũng liên thủ tiến đến. Bọn họ đều là tồn tại có thể so sánh với Đấu Tông cường giả. Lần này, nữ vương bệ hạ trong ngươi mang thương, chỉ sợ khó có thể ngăn cản được bọn họ liên thủ tấn công."
Nghe được tình thế so với lời nói của Nghiêm Thừa càng thêm hỏng bét, trong lòng Tiêu Viêm cũng hơi chút nặng nề. Hiên nay Mỹ Đỗ Toa đã là người mạnh nhất ở đế quốc Gia Mã bên này. Nếu nàng bị đánh bại, e rằng không thể nghi ngờ gì sẽ làm cho sĩ khí hạ thấp. Nói không chừng một số người vẫn chưa quyết định cũng sẽ bắt đầu chạy nạn. Mà đến lúc đó, đế quốc Gia Mã đúng thật là muốn xong rồi…
"Trừ cường giả tầng cao nhất, tại cấp bậc Đấu Hoàng cho đến Đấu Vương chúng ta cũng rơi vào thế hạ phong. Dù sao đối phương cũng là ba cái tông môn mạnh nhất trong đế quốc Xuất Vân. Nhưng nói chung là vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản được. Bởi vì, điểm mấu chốt của trận đại chiến này chính là tại quyết chiến của cường giả cao nhất trong hai bên." Sắc mặt Nguyệt Mị nặng nề nói.
"Nhưng mà… Chúng ta bên này chỉ có nữ vương bệ hạ là Đấu Tông cường giả. Đối phương lại có đến ba người. Ai! Hôm nay nếu nữ vương bệ hạ có thể thành công ngăn cản Lạc Nhạn Thiên cùng ba tên trưởng lão của Mộ Lan cốc, vậy thì chúng ta còn có thể tiếp tục kiên trì được một khoảng thời gian. Còn nếu không thể… Hẳn là toàn bộ xong rồi!" Nói đến cuối cùng, sắc mặt của Nguyệt Mị cũng ảm đạm xuống. Hiện giờ tộc Xà nhân đã cùng đế quốc Gia Mã buộc chung trên một cái thuyền. Nếu đế quốc Gia Mã tan tác, vậy thì tộc Xà nhân tất nhiên cũng không ngăn cản được Liên minh của ba tông môn kia. Mà nghĩ đến việc nếu tộc Xà nhân bị đánh bại, vô số tộc nhân bị bắt đi làm nô, bàn tay Nguyệt Mị liền nắm chặt lại. Cái loại kết cục thê thảm này còn khó chịu hơn so với cái chết.
Tiêu Viêm chậm rãi gật gật đầu, chợt ngẩng lên trời thở dài ra một hơi. Tình thế này đúng là rất không ổn a! Ba gã Đấu Tông…
"Đưa ta đi căn cứ Hắc Sơn." Một lát sau, Tiêu Viêm cúi xuống, đột nhiên trầm giọng nói.
Nghe thế, Nguyệt Mị cũng không có chút nào ngoài ý, khẽ gật đầu, thở dài nói: "Đi theo ta! Nhưng mà ngươi đi có lẽ cũng là chuyện vô dụng. Chiến đấu cấp bậc Đấu Tông, mặc dù ngươi là Đấu Hoàng cường giả cũng không thể xen tay vào được. Trừ phi ngươi có thể giống như ba gã trưởng lão của Mộ Lan cốc kia, tu luyện công pháp hợp chiến." Nàng xem ra, tuy nói rằng Tiêu Viêm bây giờ là Đấu Hoàng cường giả những cũng giống như chênh lệch giữa Đấu Vương cùng Đấu Hoàng, hắn cũng với Đấu Tông vẫn còn có một đạo khoảng cách khó có thể vượt qua.
Nghe những lời này của Nguyệt Mị, Tiêu Viêm bật cười, cũng không phản bác nhiều, ngẩng đầu cười nói với bầu trời phía trên: "Cô gái nhỏ, còn không xuống đây?"
Nhìn hành động này của Tiêu Viêm, Nguyệt Mị cũng ngẩn ra. Nàng nhưng là không cảm ứng được có khí tức khác a?
Ngay tại lúc Nguyệt Mị nghi hoặc, một đạo thân ảnh nhỏ xinh cũng đột nhiên từ trên cao hạ xuống trong chớp nhoáng. Nàng đưa mắt nhìn một cái, phát hiện đối phương chỉ là một cái tiểu cô nương thì nhất thời có chút ngạc nhiên. Nhưng khi ánh mắt của nàng quét trúng hai cánh đấu khí sau lưng tiểu cô nương thì ngạc nhiên lại một lần nữa trực tiếp biến thành ngây ra, buột miệng nói: "Nàng cũng là Đấu Vương cường giả?"
Nếu như nói Tiêu Viêm lấy tuổi như vậy đạt tới cấp bậc Đấu Hoàng đã làm cho Nguyệt Mị cực kỳ khiếp sợ mà nói. Vậy thì Tử Nghiên ở trước mắt chính là làm cho nàng đột nhiên có chút cảm giác, tu luyện bây giờ có phải trở nên cực kỳ dễ dàng rồi hay không?
Mà phần ý niệm này của nàng ở trong lời nói tiếp theo của Tử Nghiên cũng trực tiếp bị khẳng định.
Thân thể lơ lửng giữa không trung, Tử Nghiên từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Mị, quẹt cái miệng nhỏ nhắn nói: "Mấy ngày trước ta vừa vặn tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng, cảm ơn."
Nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Mị bởi vì lời nói này của Tử Nghiên mà gần như dại ra, Tiêu Viêm nhịn không được lắc lắc đầu, cười nói: "Bản thế của cô nàng này là ma thú, bởi vậy cũng không nhỏ như ngươi nhìn thấy. Được rồi, chúng ta vẫn là chạy đi nhanh lên. Tình huống của căn cứ Hắc Sơn không lạc quan a!"
Nghe vậy, lúc này Nguyệt Mị mới dần dần từ đang ngẩn người ra khôi phục lại tinh thần, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi thật mạnh. Cũng may… Nếu cô gái nhỏ này thật sự lấy tuổi như vậy liền trở thành Đấu Hoàng cường giả, mà nàng tu luyện nhiều năm như vậy vẫn còn tại cấp bậc Đấu Vương, không phải là trực tiếp xấu hổ đến chết sao?
"Nhưng mà ma thú hoá hình người, ngoại trừ dùng Hoá hình đan, không phải chỉ có thể đạt tới cấp bảy mới có thể tự do hoá thành hình người sao?" Trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc tự nhủ, nhưng mà Nguyệt Mị cũng không dám tiếp tục chậm trễ, nhờ vào đan dược lúc trước Tiêu Viêm cho mà hồi phục một ít Đấu khí. Đem hai cánh đấu khi gọi ra, sau đó liền ở phía trước dẫn đường, bay vút về hướng căn cứ Hắc Sơn.
Thân hình theo sát phía sau Nguyệt Mị, ánh mắt Tiêu Viêm trông về phía xa, nắm chặt tay, thì thào lẩm bẩm: "Thải Lân, kiên trì đứng vững. Ta lập tức tới đây!"
Căn cứ Hắc Sơn, nằm ở biên giới Đông Bắc của đế quốc Gia Mã, là một toà căn cứ có quy mô to lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm. Từ khi xây dựng cho đến nay đã đứng sừng sững hơn trăm năm mà không ngã. Trong nhiều lần đại chiến vẫn không thể lưu lại được dấu vết cho chỗ căn cứ khổng lồ này. Bởi vậy có thể thấy được sự chắc chắn đáng sợ ra sao.
Căn cứ Hắc Sơn bây giờ gần như trở thành một chỗ mà Viêm Minh, tộc Xà nhân cùng Ba tông môn giao phong kịch liệt nhất. Vài cuộc chiến mấu chốt có thể quyết định kết cục chiến đấu của hai bên đều bùng nổ ở đây!
Mà hôm nay, một trận đại chiến mạo hiểm hơn so với bất kỳ trận chiến nào trong quá khứ cũng sắp triển khai. Vô số ánh mắt đều tập trung đến đây. Nguyên nhân vì sao tất cả mọi người đều biết. Nếu Mỹ Đỗ Toa có thể dưới sự liên thủ của Lạc Nhạn Thiên cùng ba vị trưởng lão của Mộ Lan Cốc mà không bại. Vậy thì đế quốc Gia Mã có lẽ có thể còn cơ hội thở dốc một hồi. Còn nếu thất bại… Vậy thì đế quốc Gia Mã, Viêm Minh, tộc Xà nhân lập tức sẽ bị diệt trừ khỏi khối bản đồ này!
Bởi vậy, trận đại chiến ngày hôm nay liên quan đến sự sống còn của đế quốc Gia Mã.