Chương 913: Người thắng cuối cùng
Khói lửa khổng lồ từ trong hắc vụ hải vực ùn ùn kéo ra, trực tiếp làm cho cây cối trong khu vực xung quanh sơn cốc hóa thành tro tàn chỉ trong nháy mắt. Nếu từ trên cao nhìn xuống, ắt hẳn có thể thấy, lấy Ma Viêm cốc làm trung tâm, trong phương viên một ngàn mét, màu xanh biếc của cây cối trong nháy mắt biến mất, cho dù là phương viên phía ngoài một ngàn mét đó, màu sắc xanh kia cũng đã trở nên khô vàng hơn. Hiển nhiên, làn sóng nhiệt đó có nhiệt độ rất cao a, mới đem nơi đây biến thành hình dáng như vậy.
Hỏa Liên uy nghiêm đáng sợ như vậy. Giờ phút này Ma Viêm cốc trở nên hỗn loạn, một tảng đá lớn từ trên vách núi rơi xuống, làm cho người trong Ma Viêm cốc không kịp tránh né, tổn thất nghiêm trọng, một số cường giả phản ứng nhanh, bằng vào tốc độ của mình còn có thể thoát khỏi tai họa bất ngờ đó, nhưng những người phản ứng chậm đã trực tiếp bị chôn vùi trong đám đá tảng kia.
Trên quảng trường mấy vị cường giả muốn thoát đi nhưng đã muộn rồi, đi ngang qua lại một phen mạo hiểm né tránh mới thoát ra được ngoài cốc. Bởi vì trên bầu trời dư ba đáng sợ còn sót lại của cột khói lửa khổng lồ kia, cũng bởi vậy mà đã không có người dám phi hành lên phía trên, sợ bị dư ba kia mang đến kết cục rất ư là thê thảm.
Một nhóm người vừa chật vật chạy khỏi Ma Viêm cốc, chưa kịp định thần lại, đứng ở phía trên sườn dốc nhìn lại chung quanh đột nhiên đa phần ngọn núi đã trở nên không không đãng đãng, đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, một mảnh rừng rậm xung quanh toàn bộ đều bị hủy dưới chiêu thức Hỏa Liên ấy của Tiêu Viêm.
Bên ngoài cốc, mọi người ngây ngây đứng đó, bầu không khí rất trầm mặc, trong ánh mắt không ít người đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, lực phá hoại đáng sợ như vậy, chỉ sợ cho dù là Đấu Tông cường giả bình thường muốn làm được cũng rất khó khăn, không nghĩ tới Tiêu Viêm lại làm được như vậy. Hiện tại, trong lòng mọi người ở đây, đối với lời đồn đại về Tiêu Viêm có thể đánh lại Đấu Tông cường giả lúc trước còn có chút hoài nghi, giờ thì đã tin tưởng tuyệt đối.
Trong đám người Tô Mị, Ô Thiết, Âm Cốt lão do Tiêu Lệ mời tới để giúp đỡ, mỗi người đều nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra vẻ kinh hãi không thể che dấu. Hỏa Liên đấu kỹ của Tiêu Viêm, bọn họ cũng không phải lần đầu được nhìn thấy, lúc trước theo hắn tới Gia Mã đế quốc, tại Vân Lam Tông, Tiêu Viêm cũng thi triển qua một lần, nhưng uy lực của lần đó so với hiện tại kém hơn rất nhiều. Hiển nhiên, uy lực của Hỏa Liên đấu kỹ tăng lên khi cấp bậc của Tiêu Viêm tăng.
"Gần tới Lục tinh Đấu Hoàng mà uy lực đã khủng bố như vậy, nếu khi hắn đạt tới Đấu Tông cấp bậc, chỉ sợ trong Đấu Tông cấp bậc không có ai là đối thủ, người này tiềm lực phát triển thật sự khủng bố, không nên cùng hắn đối nghịch a."
Ý nghĩ này, không hẹn mà cùng xuất hiện trong lòng đám người Tô Mị. Bọn họ coi như cùng có một ít giao tình với Tiêu Viêm, đối với chuyện của hắn, cũng có chút hiểu biết. Trong thời gian này, người thanh niên này mặc dù có không ít địch nhân, mặc dù thực lực của đối thủ này đó một người so với một người mạnh mẽ hơn, nhưng tựa hồ cuối cùng, vẫn kiên quyết như trước, hơn nữa dưới loại trong tình huống này chống lại này, càng thêm cường đại, chỉ có một mình hắn. Cho dù là người đã từng được tôn sùng là Đan Hoàng của Hắc Giác Vực – Hàn Phong khi đối địch cùng hắn, càng thêm xuống dốc, thậm chí, nói không chừng, ngày hôm nay có thể bị chôn sống tại nơi đây. Tuy tất cả mọi người đều biết hiện giờ Hàn Phong là một gã Đấu Tông cường giả, nhưng sau khi được chứng kiến uy lực của Hỏa Liên, trong lòng cũng dần dần hướng phần thắng về phía Tiêu Viêm.
"Uy lực của Hỏa Liên thực sự sẽ càng ngày càng mạnh nữa."
Tiêu Lệ nhìn xuống cảnh tượng phía dưới nhịn không được lắc đầu than, sợ hãi nói. Sự kinh hãi cùng kiêng kỵ trong mắt cường giả Hắc Giác Vực ở bốn phía cũng được Tiêu Lệ trông thấy. Trong lòng liền hiện lên chút tự hào, có thể đem những cường giả Hắc Giác Vực giống như con ngựa hoang bất kham làm cho kinh sợ trở thành bộ dáng như vậy, chính là chuyện không thể thực hiện, vậy mà Tiêu Viêm – nhị đệ của hắn lại có thể hoàn thành xuất sắc.
Ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng gầy gò trên bầu trời kia, trong mắt Tiêu Lệ cũng hiện lên chút ôn hòa cùng tự hào, những năm gần đây, hắn cơ hồ tận mắt thấy được từng bước phát triển của Tiêu Viêm.
Lúc trước, thiếu niên này đã chịu rất nhiều sỉ nhục, gánh lấy cái danh phế vật, cùng chút chấp nhất với tính quật cường, đã một thân một mình rời nhà đi khắp nơi trên đế quốc. Tiêu Lệ nhớ rất rõ, năm đó ở biên giới sa mạc lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên mang Trọng Xích chịu đựng sự cô tịch tu luyện thì bây giờ lại giật mình phát hiện, vì sao phụ thân đối với Tam đệ lại gửi gắm như vậy trong khi bị vô số người xem là chuyện chê cười đích viển vông.
Năm tháng trôi qua, trải qua vô số chuyện, thiếu niên đó dần dần bớt ngây ngô, gần như lột xác, một mình một thước, chống lại thế lực khổng lồ Vân Lam Tông ở Gia Mã đế quốc dưới vô số ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Khi đó, có lẽ rất nhiều người đều cười nhạo cho rằng, hắn không biết gì, chỉ như châu chấu đá xe. Nhưng, chỉ vài năm sau, thân ảnh trẻ tuổi ấy đã đứng trên Vân Lam Tông, thanh âm bình thản tuyên án vận mệnh của Vân Lam Tông. Có người nhớ lại tình cảnh năm đó, không khỏi sợ hãi mà than khóc, quả nhiên không ai là mãi mãi hèn nhát. Thời gian trôi qua, thanh niên non nớt năm nào cũng đã lột xác trở thành một người thành thục. Mấy năm nay, những nơi hắn từng đi qua, đều lưu lại một việc, tạo nên thanh danh của hắn như bây giờ.
Hiện tại, người cùng hắn quen biết hồi tưởng lại mọi chuyện không khỏi có chút hoảng hốt. Vài năm trước, ai có thể đoán được, thiếu niên bị cả gia tộc khinh thường, kỳ thị lại có thanh danh vang dội như bây giờ.
"Phụ thân, ánh mắt của người thật sự tốt lắm, tam đệ tương lai có lẽ là người xuất sắc nhất trong gia tộc chúng ta từ trước tới giờ. Nói không chừng, có thể cùng so sánh với người mà năm đó người ngẫu nhiên nhắc tới là Tiêu gia tổ tiên a."
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Lệ ngẩng đầu nhìn bóng dáng gầy gò trên bầu trời, thấp giọng nói.
Phía trên thiên không, hắc ảnh lẻ loi phiêu tán, trải qua Hoả Liên phát ra sự khủng bố, nguyên bản hắc vụ hải vực khổng lồ kia đã gần như hoàn toàn phá hủy, hắc vụ phiêu tán, cũng có thể lấy một loại mắt thường có thể thấy được độ tiêu tán của nó.
Ánh mắt lạnh như băng cả chăm chú nhìn về phía hắc vụ nhanh chóng tiêu tán, thuận tay từ nạp giới lấy ra mấy viên thuốc, nhét vào miệng, sắc mặt tái nhợt ban nãy nhanh chóng hiện lên chút hồng, thi triển Tam Sắc Hỏa Liên tiêu hao một lượng đấu khí khổng lồ, bất quá thực lực Tiêu Viêm bây giờ đã tăng lên nên sẽ không xuất hiện tình trạng hôn mê sau khi Hỏa Liên rời khỏi tay như năm đó.
Tiểu Y Tiên đứng đón gió bên cạnh Tiêu Viêm, đôi mắt màu nâu tím yêu mỵ nhìn chằm chằm vào hắc vụ, trên tay khói độc lặng yên tỏa ra nồng đậm, tùy thời cơ có thể ra tay.
Dưới ánh mắt của hai người, hắc vụ cũng dần dần biến mất cùng lúc đó hiện ra một thân ảnh đang cực kỳ chật vật.
Hàn Phong bây giờ, áo bào vỡ vụn, làn da trên cơ thể không còn được như bình thường, bọt nước máu chi chít hiện lên, từ khuôn mặt cho đến vết thương bê bết máu ở ngực, tất cả đều bị cháy sạch. Nhìn kỹ lại, cánh tay hắn đã bị đứt một nửa, máu tươi đầm đìa chảy ra.
Xem bộ dáng như vậy, hiển nhiên mặc dù Hàn Phong có thể bảo vệ được tính mạng dưới uy lực của Hỏa Liên, nhưng thương thế cũng rất nghiêm trọng. Với bộ dáng này, nếu chữa trị khỏi cũng trở thành tàn phế.
Trên mặt đất, mọi người nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Hàn Phong đều bất giác lau mồ hôi lạnh, trong lòng đối với uy lực phá hoại của Hỏa Liên càng thêm khiếp sợ.
Ưng Sơn lão nhân đã sớm dừng tay, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Hàn Phong, khuôn mặt già nua cũng toát ra vẻ sợ hãi, hắn tự biết, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ kết quả còn thảm hại hơn so với Hàn Phong. "Xem ra Bồ Đề Hóa Thể Tiên không thể trông cậy được rồi. Ai, tiểu tử này rất khó giải quyết. Nhắc ngươi cẩn thận, cũng không phải không có đạo lý." Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Ưng Sơn lão nhân nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Vô Hành bên cạnh cười khổ nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Mạc Thiên Hành lộ ra nét cười lạnh, thản nhiên nói: "Theo ta được biết, Hỏa Liên này còn chưa phải là con bài mạnh nhất của Tiêu Viêm, Tam Sắc Hỏa Liên này tuy uy lực mạnh mẽ, nhưng không có khả năng làm cho cường giả cấp bậc cỡ Địa Ma lão quỷ bị trọng thương."
Nghe được lời này của Mạc Thiên Hành, Ưng Sơn lão nhân đồng tử nhất thời hơi co rút. Một lát sau yên lặng gật đầu, ý đồ đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên đành vứt bỏ, bảo bối mặc dù rất tốt, nhưng phải có mạng mới hưởng thụ được.
Tiêu Viêm tự nhiên là không biết lời nói này của Mạc Thiên Hành đã làm cho Ưng Sơn lão nhân bỏ qua ý định cùng hắn dây dưa. Giờ phút này, nhìn thấy Hàn Phong hiện thân, sát ý trong ánh mắt nhất thời tỏa ra, song còn không đợi hắn ra tay, Tiểu Y Tiên bên cạnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Hàn Phong, đôi lông mày nhướng lên, lạnh lùng quát lên một tiếng:
"Huyết Phệ."
Theo tiếng quát, thân thể Hàn Phong trở nên cứng ngắc, chợt một chút quỷ dị đỏ như máu, từ trong cơ thể mạnh xuất hiện, đem ấn nổi bật lên giống như một loại huyết nhân.
"Ngươi … Ngươi hạ độc?"
Máu trong cơ thể sôi trào, làm cho sắc mặt Hàn Phong trắng bệch, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Tiểu Y Tiên, khàn giọng nói.
Tiểu Y Tiên lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phong, ngón tay ngọc hiện ra, điểm mạnh một cái trên trán, một thanh âm kỳ quái phát ra.
"Thình thịch."
Theo thanh âm lọt vào trong tai Hàn Phong, đồng tử nhất thời mạnh mẽ co rút, con ngươi như muốn lồi ra ngoài, chợt nghe được âm thanh trầm đục, làn da nhất thời nổ tung, máu tươi hóa thành huyết vụ khuếch tán trong không trung.
Huyết vụ đột ngột xuất hiện, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía Hàn Phong chỉ thấy thân thể hắn từ trên xuống dưới đều rách nát, từ trên không rơi xuống khối nham thạch bên dưới, ba một tiếng, ngay cả xương cốt đều nổ tung.
Nhìn đống thịt nát bên dưới kia, một phía chân trời trở nên lặng ngắt như tờ, ai cũng không ngờ được, một giờ trước Hàn Phong còn sống sờ sờ, giờ đây lại có kết cục như vậy.
Trong lúc mọi người đang khóc than, ai cũng không nhận thấy, một tia linh hồn lực lượng lặng lẽ từ đống huyết nhục thoát ra, chui xuống mặt đất chạy trốn.
"Ầm."
"Sư huynh, đại lễ ta tặng cho ngươi không làm cho ngươi thất vọng chứ?"
Theo trong tiếng nói ấy là một đạo linh hồn lực lượng, Tiêu Viêm mỉm cười, trong nụ cười đó lại lộ ra vẻ sát ý như đao phong sắc bén âm trầm.