Chương 1081: Hắc Hỏa Tông
"Một khi đã như vậy, chúng ta đến Diệp thành thôi! Chuyện Ách Nan Độc Thể cần phải giải quyết càng sớm càng tốt. Nếu mọi người không có ý kiến gì thì bây giờ đi luôn, thế nào?" Nghe thấy Hân Lam nói vậy, Tiêu Viêm cũng không tiện nói gì, mà gật đầu, lập tức quyết định, nghiêng đầu nhìn tới chỗ Thiên Hỏa tôn giả và Tiểu Y Tiên, nói.
Đối với việc này, Tiểu Y Tiên đương nhiên không có ý kiến gì. Thiên Hỏa tôn giả hơi trầm ngâm, sau cùng cũng gật đầu, nói: "Sau khi tiến vào Đấu Tôn, ta lúc nào cũng có thể hấp thu năng lượng thiên địa chuyển hóa thành đấu khí, trong lúc di chuyển cũng có thể tu luyện, vậy liền đi thôi!"
Thấy vậy, Tiêu Viêm cười, liền xoay người, bắt đầu đi ra khỏi Lạc Thần Giản. Sau đó, đám người Thiên Hỏa tôn giả cũng đuổi theo sau.
Trải qua hai ngày di chuyển, đám người Tiêu Viêm dần dần tiếp cận cửa ra vào Lạc Thần Giản, lưu lượng người qua lại ở nơi đây ngày một nhiều. Thấy vậy, để an toàn, đám người Tiêu Viêm mặc áo choàng, che đi dung mạo. Theo như lời Hân Lam, nhóm người bọn họ đã bị Băng Hà Cốc phát hạ lệnh truy sát. Tuy không sợ, nhưng nếu bại lộ sẽ gây phiền toái, mà chuyện quan trọng nhất đối với nhóm Tiêu Viêm hiện tại chính là mau chóng giải quyết Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên, cho nên không gặp phiền toái đương nhiên là tốt nhất.
Lối vào Lạc Thần Giản vẫn như trước đây, đầy người qua lại, không vì thời gian qua đi mà giảm bớt. Xem ra, rất nhiều người động tâm với giải thưởng cao ngất ngưởng của Băng Hà Cốc.
Lạc Thần Giản hiện nay, bởi vì đám đệ tử đi theo Thiên Xà đã chết hết nên không còn bất cứ đệ tử nào của Băng Hà Cốc đến đây dò xét. Cho nên, đám người Tiêu Viêm cũng không gặp chút trở ngại nào, cực kì thuận lợi rời khỏi Lạc Thần Giản, sau đó tìm con đường hẻo lánh, trực tiếp thẳng tiến đến Diệp thành.
Lạc Thần Giản cách Diệp thành không xa, với tốc độ của đám người Tiêu Viêm, chỉ gần nửa ngày đã đến nơi thành thị phồn hoa này tọa lạc.
Bọn họ trực tiếp bay xuống trong thành, cũng không dừng lại, dưới sự chỉ dẫn của Hân Lam, đã đi tới trung tâm Diệp thành, ước chừng mười phần chung (1) sau, bọn họ đã đi tới trước đại môn Diệp gia.
Bấy giờ, đại môn Diệp gia đã sớm mở rộng. Mà khiến cho đám người Tiêu Viêm cảm thấy kinh ngạc chính là ở trước cửa không có lấy một tên hộ vệ nào, hơn nữa ở trên đại môn còn có dấu hiệu bị tàn phá.
Nhìn thấy đại môn bị tàn phá, sắc mặt Hân Lam khẽ biến, sau đó nhanh chóng chạy vào trong. Đám người Tiêu Viêm thấy vậy, cũng biết có chuyện không hay xảy ra, cũng không nghĩ đến Diệp gia đã sa sút đến tình trạng này.
Tiên Viêm hiện giờ không có mặc áo choàng, nhưng khuôn mặt đã được ngụy trang nên cũng có một chút biến hóa.
Dẫn theo hai người Thiên Hỏa tôn giả và Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm chậm rãi tiến vào Diệp gia, men theo con đường nhỏ đi tới, đi được vài phần chung đã thấy đại sảnh hiện ra trong tầm mắt, mơ hồ còn có tiếng hét phẫn nộ từ nơi đó truyền đến.
"Quả nhiên, thế gia truyền thừa lại suy bại đến mức độ này, lại để người ta trực tiếp xông vào trong phủ giương oai. Nếu tổ tiên Diệp gia biết được, liệu có giận đến nỗi đội mồ sống dậy không đây?" Nghe thấy tiếng hét phẫn nộ trong đại sảnh, Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu, cảm thấy bi thương cho Diệp gia. Một đại gia tộc, giờ lại biến thành như vậy, thật khiến cho người ta cảm thán, cảnh còn người mất.
Hân Lam hiện tại đang đứng trong đại sảnh, khuôn mặt tái mét, thân hình mềm mại khẽ run lên vì phẫn nộ.
Dẫn hai người Tiểu Y Tiên đến cạnh Hân Lam, Tiêu Viêm đứng tựa vào cửa, liếc nhìn vào bên trong.
Hiện tại, đại sảnh đã trở thành một đống hỗn độn, mấy người Diệp gia mà Tiêu Viêm đã gặp trước đây đều ở trong đó, nhưng khuôn mặt của bọn họ hiện giờ tái mét. Ở trước mặt họ, có một vài người mặc lam y đang lăn lộn không ngừng, kêu thảm dưới đất, nhìn trang phục, đã biết ngay những người đó là người Diệp gia.
Đối diện đám người Diệp gia là một đám người mặc hắc y, khí tức cũng không kém bọn họ. Càng khiến cho Tiêu Viêm ngạc nhiên chính là hai hắc y lão giả đầu lĩnh, thực lực của hai người này đã đạt đến Lục tinh Đấu Tông,. Hơn nữa, nhìn đấu khí đang lan tỏa quanh thân, hẳn là Lục tinh đỉnh phong, so với đại trưởng lão Diệp gia, cũng là ông nội của Hân Lam mạnh hơn một chút.
"Bọn họ là ai vậy?" Tiêu Viêm tùy ý hỏi.
"Bọn họ là người của Hắc Hỏa Tông, tại Đan vực cũng là một thế lực không yếu. Tông môn bọn họ cách Diệp thành không xa, có ý đồ với Diệp gia bọn muội cũng không phải một sớm một chiều. Nhưng muội lại không nghỉ tới, bọn họ lại dám xông đến tận đây!" Ngọc thủ Hân Lam nắm chặt, cúi đầu nói, bên trong âm thanh hơi hướng đè nén lửa giận không ngừng.
"Hai hắc y lão giả đứng trước kia là Hắc Ma Song Sát của Hắc Hỏa Tông, thực lực rất mạnh, hung danh không kém, cho dù là ông nội muội cũng không phải là đối thủ của mỗi người trong bọn chúng."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn lần đầu tiên nghe danh Hắc Hỏa Tông, nhưng hai lão nhân này thực lực quả thật không tồi, Lục tinh đỉnh phong Đấu Tông, so với Băng Phù của Băng Hà Cốc còn mạnh hơn một chút. Ở Trung Châu, quả nhiên cường giả như mây. Nếu như ở Hắc Giác Vực, cường giả như vậy ít nhất cũng là bá chủ một phương.
"Triệu Hắc, Tần Ma, Hắc Hỏa Tông các người không nên khinh người quá đáng. Diệp gia ta mặc dù không còn vinh quang như năm đó, nhưng nếu đấu đến cùng thì Hắc Hỏa Tông các ngươi cũng không chiếm được tiện nghi gì đâu!" Trong đại sảnh, lam y lão giả phẫn nộ quát.
"Hắc hắc, Diệp Trọng, đừng đứng trước mặt chúng ta phô trương thanh thế, Diệp gia hiện tại đã không đủ tư cách được xưng là một trong Ngũ đại gia tộc Đan vực đâu!" Một trong hai hắc y lão giả thủ lĩnh lãnh đạm cười, châm chọc nói.
"Lần này, hai người bọn ta phụng lệnh tông chủ, muốn hợp nhất Diệp gia các ngươi. Nếu quy hàng, Hắc Hỏa Tông nhất định không bạc đãi, Diệp thành vẫn là chỗ dung thân của các ngươi. Nếu chống lại, hắc hắc, thủ đoạn của Hắc Hỏa Tông chúng ta, các ngươi cũng đã biết." Hắc y lão giả còn lại cũng cười, thanh âm khàn khàn nói.
"Nằm mơ!" Lời vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người trong Diệp gia giận giữ. Diệp Trọng trừng hai mắt, quát.
Bang! Bang!
Diệp Trọng vừa quát xong, đột nhiên, từng đạo bóng đen từ trong tay hai gã hắc y lão giả rơi mạnh xuống, chất đầy trong đại sảnh. Mọi người nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét. Bởi vì, những hắc ảnh kia chính là những cỗ quan tài đen nhánh.
"Nếu không tuân theo, thì những chiếc quan tài này sẽ là của các ngươi!" Hắc y lão giả nhìn về phía Diệp Trọng, cuời lạnh. Một luồng khí thế mạnh mẽ, âm lãnh, chầm chậm từ cơ thể hắc y lão giả tràn ra, rồi rít gào trong đại sảnh khiến cho sắc mặt một vài người thực lực yếu kém của Diệp gia trở nên trắng bệch.
Tiêu Viêm đứng tựa vào cửa, hai mắt híp lại nhìn sự việc diễn ra trước mắt. Hắc Hỏa Tông hành sự không chút lưu tình, hắn đếm số quan tài, vừa vặn so với số người trong Diệp gia dư ra một cái, chiếc quan tài hẳn là chuẩn bị cho Hân Lam. Chẳng qua, bọn người này không biết rằng, Hân Lam những ngày qua vẫn đi theo nhóm Tiêu Viêm.
Ngọc thủ Hân Lam nắm chặt, thân thể mềm mại kịch liệt rui rẩy vì tức giận. Một lúc sau, thần sắc của nàng buồn bã, lấy thực lực của nàng, căn bản không thể giúp được gì cả.
"Tiêu Viêm đại ca, xin huynh giúp đỡ Diệp gia. Chỉ cần gia tộc bình yên vô sự, làm gì Hân Lam cũng nguyện ý!"
Tiêu Viêm quay đầu, chợt ngẩn ra, nhìn cô gái mặc lam y đang cúi đầu, đôi mắt nàng đỏ hồng, hắn liền thở dài.
"Yên tâm, muội cùng hắn quen biết cũng không phải một sớm một chiều, tính tình của hắn như thế nào, muội còn không rõ sao?" Tiểu Y Tiên nhìn thấy bộ dáng Hân Lam như vậy, không khỏi thương tiếc lắc đầu, mỉm cười nhẹ giọng nói.
"Nếu đã đáp ứng muội rồi, đương nhiên huynh sẽ giúp!"
Giờ phút này, trong đại sảnh, Diệp Trọng cũng bị thủ đoạn tàn nhẫn của bọn người Hắc Hỏa Tông làm kinh sợ. Lão nhìn mấy chiếc quan tài lạnh lẽo kia, khuôn mặt lão hiện lên chút bi thương. Diệp gia từng hiển hách một thời, ở trong tay hắn lại biến thành bộ dáng này sao?
"Giao Diệp thành cùng Dương Hỏa Cổ Đàn ra, Hắc Hỏa Tông chúng ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Cho ngươi thời gian năm phần chung để suy nghĩ, tính mạng của tất cả tộc nhân Diệp gia đều phụ thuộc vào quyết định của ngươi!" Hắc y lão giả âm trầm cười, chậm rãi nói với Diệp Trọng.
Nghe vậy, da mặt Diệp Trọng hơi rung, thân thể run rẩy. Hiện giờ, Hắc Hỏa Tông có thực lực vượt xa Diệp gia, bọn họ rất khó có thể chống cự.
Trong đại sảnh, bầu không khí cũng vì Diệp Trọng trầm mặc mà trở nên cực kỳ áp lực, mà năm phần chung cũng trôi qua rất nhanh.
Khi hết thời gian, khuôn mặt hai hắc y lão giả hiện lên nụ cười lạnh, đấu khí mênh mông dần ngưng tụ trong lòng bàn tay họ.
"Diệp Trọng, kết cục này do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách bọn ta!"
"Ai…."
Ngay khi sát ý lộ ra từ trên hai người hắc y lão giả càng lúc càng đậm, một tiếng than nhẹ từ cửa vang lên. Hai người hắc y lão giả cả kinh, quay đầu lại, liền thấy một thanh niên đang dựa vào cửa. Ánh mắt hai hắc y lão giả âm hàn, liền quát lên: "Cút!"
Người thanh niên như không để ý, bước chầm chậm vào trong đại sảnh, thanh âm bình tĩnh nhẹ nhàng vang lên: "Một phần chung thời gian, mang theo những chiếc quan tài này cút khỏi Diệp thành, nếu không, chết!"
Chú thích:
(1) phần chung: phút