Chương 1105: Giải quyết Ma Độc Ban

Cả người Huân Nhi chợt như bị đóng băng. Trong chớp mắt, cả linh hồn lẫn thể xác Tiêu Viêm bỗng giống đang bị bao phủ trong một ngọn lửa dục vọng mãnh liệt. Thừa dịp Huân Nhi đang cứng đờ bèn mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, tựa một gã cường đạo hung hăng đánh phá bốn phía.

Tương tự thế, Huân Nhi cũng bị hành động lớn mật này của Tiêu Viêm làm cho nhũn người ra. Đến khi chiếc lưỡi như linh xà Tiêu Viêm tiến hẳn vào thì nàng mới có chút phản kháng yếu ớt theo bản năng. Nhưng giờ phút này nàng dường như vô lực, đôi tay có thể xuyên thủng hư không lúc trước giờ đây đã bỏ nàng đi đâu mất, hoàn toàn chẳng hề tồn tại.

Dục hỏa trong lòng Tiêu Viêm càng thiêu đốt dữ dội hơn. Bàn tay hắn đang quấn quanh eo thon của Huân Nhi cũng không tự chủ được bò lên chậm rãi nhẹ nhàng. Sau một lúc thám hiểm chán chê, rốt cuộc nó đã chạm vào một địa phương mềm mại khiến lòng người nhộn nhạo và dừng hẳn lại nơi ấy.

Địa phương phong mãn của Huân Nhi càng giống như một loại chất xúc tác làm bùng phát dục hỏa trong lòng Tiêu Viêm. Hai tay hắn lặng lẽ cởi bỏ y phục của nàng tức thì một tòa thiên nhiên lộng lẫy và trắng như tuyết liền lộ ra.

- Khụ…Tiểu thư, lão phu có việc muốn cầu kiến…

Ngay khi bàn tay Tiêu Viêm muốn trút bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng thì một tiếng ho khan già nua đột nhiên vang lên. Âm thanh tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng vọng thẳng vào phòng.

Tiếng nói này tuy tựa như già yếu nhưng lại hàm chứa đấu khí hùng hồn nổ vang bên tai hai người Tiêu Viêm cùng Huân Nhi, trực tiếp đem hai người từ trong trạng thái tình mê ý loạn kia thanh tỉnh lại.

Khi vừa tỉnh lại, Huân Nhi liền nhận ra tư thế lúc này của hai người cực kỳ thân mật và quấn lấy nhau một cách vô cùng ăn ý. Thấy y phục của mình chỉ còn một nửa và da thịt tuyết bạch cũng đã phơi ra ngần ấy, đôi má nàng nhất thời đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước tức giận nhìn Tiêu Viêm, hai bàn tay giật lấy y phục rồi nhanh chóng che lại những nơi hiểm yếu.

Giờ phút này Tiêu Viêm cũng thất thần. Nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Huân Nhi, hắn không khỏi bất đắc dĩ giang tay, ngượng ngùng phân bua:

- Cái đó…Ai cha, chuyện này…không liên quan đến ta. Ách, không phải vậy! Ài…

Giải thích được một đoạn, Tiêu Viêm chợt ủ rũ cúi đầu. Hắn không ngờ được khi đối diện với Huân Nhi mà định lực của bản thân lại kém như vậy.

Thấy bộ dáng lúng túng đến tội nghiệp của Tiêu Viêm, khuôn mặt đang đỏ bừng của Huân Nhi cũng không nhịn được mà lộ nét cười nhưng vội vàng thu liễm, lập tức chui vào trong chăn rồi vội vàng mặc quần áo vào. Sau đó mới thấp giọng nói:

- Huynh…Bại hoại …!!!

Tiêu Viêm ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, vẻ mặt bất đắc dĩ, thì thầm:

- Ai bảo Huân Nhi nhà ta hấp dẫn như thế chứ, bất quá vừa rồi…

- Huynh không được nói!

Gương mặt Huân Nhi lại đỏ lên, vội vàng vươn tay bịt miệng Tiêu Viêm lại, hàm ý muốn hắn không được nói đến chuyện vừa xảy ra. Lại nhìn thấy đôi mắt đen nhánh ẩn chứa tình ý vô hạn của hắn.

Dưới ánh mắt soi mói của hắn, gương mặt Huân Nhi dần trở lại bình thường. Khẽ cắn môi, ánh mắt thoáng chần chờ, chợt mạnh mẽ cúi đầu hôn lướt lên mặt Tiêu Viêm.

- Tiêu Viêm ca ca, huyết mạch trong cơ thể Huân Nhi còn chưa thức tỉnh hoàn toàn nên không thể làm vậy được, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Để cho lần gặp sau, được chứ?

Nghe được âm thanh lí nhí nhỏ xíu vang bên tai, tròng mắt Tiêu Viêm nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc. Khẽ nghiêng đầu, hắn nhìn thấy vành tai của tình nhân trước mặt mình đang đỏ bừng lên.

Với những lời nói của mình, Huân Nhi cũng ngạc nhiên vô cùng. Chính nàng cũng không thể tưởng tượng được bản thân lại nói ra những lời táo bạo đến như vậy. Ngay lập tức, không cần nghe Tiêu Viêm có ừ hử gì không đã liền toàn lực lao ra khỏi cửa phòng.

Nhìn thân ảnh Huân Nhi đã khuất, Tiêu Viêm khẽ siết chặt tay tận hưởng cảm giác mềm maị lúc trước vẫn còn lưu lại…

- Tên trời đánh thánh vật nào lại phá hỏng chuyện tốt của lão tử vậy? Thật thất đức mà!

Ở bên trong Tiêu Viêm đang chửi thầm, còn hai lão giả hắc y bên ngoài cửa phòng thì nóng lòng như lửa đốt, liên tục đi tới đi lui như kiến bò trên chảo, đồng tử hai người ửng đỏ. Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ Huân Nhi. Trước đó, khi nàng đột nhiên vào phòng của Tiêu Viêm tự nhiên hai người đều biết. Khi mới bắt đầu đến thì họ cũng không nghĩ ra, nhưng qua một khoảng thời gian rốt cuộc đã nhận ra có điều bất ổn. Tiêu Viêm và Huân Nhi còn trẻ tuổi, hơn nữa cử chỉ của hai người khi gặp nhau hôm nay tựa như lửa gần rơm, chạm vào liền cháy.

Nếu là đôi nam nữ bình thường nào khác thì hai lão cũng không muốn can thiệp vào đại sự của người ta cho hao tổn âm đức như vậy. Nhưng Huân Nhi không phải là nữ tử bình thường, nàng chính là người có huyết mạch tinh thuần nhất trong một ngàn năm trở lại đây của Cổ tộc. Nếu hôm nay nàng trao thân cho Tiêu Viêm thì hắn nhất định sẽ bị tộc nhân Cổ tộc tức giận đuổi giết đến tận chân trời góc biển. Mà khi đó, hai người lão vì bảo vệ không chu toàn nên kết quả cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu so với Tiêu Viêm. Mà hết thảy nguyên nhân, chính là vì Huân Nhi là nhân vật vô cùng trọng yếu đối với Cổ tộc.

Hai lão không ngừng đi qua đi lại trước cửa, sau một lúc thì dừng lại rồi liếc nhau. Nhìn ánh mắt đỏ bừng từ đối phương, cả hai cùng gật đầu đoạn xoay người đồng loạt phóng tới định đẩy mạnh cửa phòng xông vào.

Két…két…

Lúc bàn tay hai lão vừa chạm vào cửa phòng thì nó đột nhiên mở ra, ngay lập tức Huân Nhi đã xuất hiện trong cái nhìn đầy âu lo của hai lão.

- Tiểu thư…

Nhìn thấy Huân Nhi đi ra, hai lão giả hắc y nhất thời kích động đến rớm lệ. Nếu như mọi người trong Cổ tộc nhìn thấy chỉ sợ sẽ điên cuồng mất thôi.

Nhìn thấy bộ dáng hai người như vậy, gương mặt đang cố tỏ ra lãnh đạm của Huân Nhi cũng không nhịn được đỏ lên. Bất quá hoàn hảo là thanh âm Huân Nhi vẫn hoàn toàn trấn định:

- Lâm lão, hai người các ngươi đang làm cái gì vậy?

Khóe miệng hai lão giả co giật một hồi, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Tiểu thư, người và Tiêu Viêm không có làm chuyện gì chứ?

- Các ngươi nghĩ vớ vẩn gì thế…?!!

Bị hỏi trắng trợn như thế, gương mặt Huân Nhi lập tức đỏ bừng và chợt giật thót tim. Nàng hung hăng liếc nhìn hai lão, sau đó chợt đẩy mạnh họ ra rồi vội vàng đi như ma đuổi về phòng mình.

Nghe vậy, hai lão giả mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

- Ta xem, hơi thở của tiểu thư cũng không có thay đổi gì, hẳn là không có xảy ra chuyện kia!

Lão giả bạch y nhìn bóng dáng xinh đẹp của Huân Nhi khuất dần, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.

- Đó là do hai người chúng ta tới kịp! Nhìn bộ dáng tiểu thư, nếu thật không có gì thì sao bên tai lại đỏ lên? Bất quá, may mà còn chưa xảy ra chuyện kia…

Hắc y lão giả đặt tay lên trái tim đang còn đang nhảy loạn, cười khổ nói.

- Ai, thật quá tốt! Nếu như chuyện đó xảy ra, hai người chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Cổ tộc mất!

Bạch y lão giả khẽ thở dài, nói.

Nghĩ đến sự trọng yếu của Huân Nhi đối với Cổ tộc, cho dù đạt đến thực lực như hắc y lão giả thì giờ phút này tim cũng đập nhanh thình thịch. Nhìn thoáng qua phòng của Tiêu Viêm với vẻ tức tối, thân hình hai lão lóe lên liền từ từ biến mất trước cửa. Chuyện tối nay chính là chuyện mạo hiểm nhất trong đời mà bọn họ từng trải qua.

Trong phòng, Tiêu Viêm ôm lấy tấm chăn lúc trước Huân Nhi chui vào mà lòng dạ bồi hồi, sau đó mới cười khổ bỏ nó xuống. Chuyện tối nay, hắn thật sự lỗ mãng. Theo lời Huân Nhi thì hiển nhiên lúc này nàng không thể làm chuyện đó. Nếu như hai lão giả Cổ tộc không lên tiếng thì sợ rằng tối nay hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Khẽ thở dài, Tiêu Viêm hít sâu mấy hơi từ từ trấn định tâm tình.

Trong tay Tiêu Viêm dần dần hiện ra quyển trục kim sắc "Đế Ấn Quyết – Đệ tam ấn" mà Huân Nhi đưa cho hắn lúc trước. Đối với quyển trục này, Tiêu Viêm rất có hứng thú. Căn cứ theo như lời Huân Nhi, nếu luyện thành toàn bộ Ngũ ấn chắc cũng đủ so sánh với đấu kỹ Thiên giai.

Về uy lực của đấu kỹ Thiên giai, Tiêu Viêm cũng không rõ ràng lắm. Nhưng từ Ngũ Luân – Ly Hỏa Pháp cũng có thể nhìn ra một chút manh mối. Có đấu kỹ bực này trợ giúp, hắn lấy sức một người có thể đánh bại Thiên Xà – cường giả xếp thứ ba của Băng Hà Cốc. Chiến tích như vậy cũng thật sự rất huy hoàng.

Nắm kim sắc quyển trục trong tay, Tiêu Viêm thưởng thức một phen. Thoáng trầm ngâm nhìn nó, Tiêu Viêm cũng không muốn lập tức tu luyện mà lại thu vào nạp giới. Trải qua lần dạ đàm cùng Huân Nhi lần này, Tiêu Viêm đã nắm rõ vài phầnvề thực lực của bản thân.

- Đấu kỹ tùy thời đều có thể tu luyện…Nhưng nhanh chóng tăng lên thực lực mới là quan trọng nhất!

Sắc mặt Tiêu Viêm dần ngưng trọng, bàn tay trút bỏ quần áo ra lộ ra vùng lốc xoáy Ma Độc Ban đen kịt. Trước kia, hắn lo lắng thực lực tăng mạnh sẽ dẫn đến căn cơ không ổn định. Nhưng khi thi triển qua Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, Tiêu Viêm cũng có chút nắm chắc cường độ năng lượng cao cấp kia. Vì vậy, hắn cần phải hoàn toàn giải quyết triệt để Ma Độc Ban này.

Lấy thực lực hiện tại của Tiêu Viêm, muốn luyện hóa hoàn toàn Ma Độc Ban cũng không khó lắm. Về phần đấu khi tinh thuần khổng lồ ẩn chứa trong đó, với trình độ thâu nạp đấu khí của thân thể cũng đủ hấp thu hoàn toàn. Nói cách khác, chuyện giải quyết Ma Độc Ban trên người Tiêu Viêm nhiều năm qua chính là chuyện cần phải làm lúc này.

- Hắc hắc, Hạt Tất Nham! Năm đó ngươi tặng ta phần đại lễ này, hôm nay ta sẽ không khách khí tiếp thu toàn bộ vậy!

Bàn tay Tiêu Viêm chạm nhẹ Ma Độc Ban, khóe miệng xuất hiên nụ cười lạnh. Hắn ngồi xếp bằng, thủ ấn biến đổi, hỏa diễm xanh biếc trong người nhất thời tỏa ra hừng hực, hướng đến địa phương chứa Ma Độc Ban tuôn ra dữ dội.

Bên trong Ma Độc Ban ẩn chứa đấu khí một đời của Hạt Tất Nham. Trước kia, lão giả hỏa này dù sao cũng là cường giả Đấu Tông. Tuy nói lúc này Ma Độc Ban đã không còn đầy đủ nhưng nếu để Tiêu Viêm hoàn toàn luyện hóa thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Mà loại tình huống này chính là chuyện vui trong lòng Tiêu Viêm. Hôm nay, hắn nhất định phải có thực lực mạnh hơn nữa.

Không có thực lực, hết thảy mọi chuyện cũng đều là lý luận suông, nói gì cũng chỉ là vô căn cứ mà thôi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện