Chương 1334: Trò chuyện

Nhìn vẻ trợn mắt há mồm của Tiêu Viêm, trung niên nhân kia bật cười, nói: "Rất giật mình sao?"

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng từ từ hồi phục tinh thần lại, trộm đánh giá lại nam tử trước mặt này thêm lần nữa, cười khan một tiếng, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Đứng trước mặt một nhân vật có thực lực thông thiên như vậy, hắn có cảm giác như bất cứ ý niệm nào trong đầu cũng sẽ bị đối phương phát hiện vậy.

"Ha ha, ta tên là Cổ Nguyên. Mà lúc ngươi sinh ra, ta cũng có mặt ở đó, chỉ là không ai biết thân phận của ta mà thôi." Trung niên nam tử cười nhạt, nói.

Trên mặt Tiêu Viêm tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ rằng khi mình sinh ra, lại đã từng gặp qua vị tộc trưởng Cổ tộc có thực lực thông thiên này.

"Không biết Cổ Nguyên tộc trưởng đợi vãn bối ở đây là vì việc gì?" Tiêu Viêm chần chừ một lát, sau đó cung kính hỏi.

"Tự nhiên là vì việc của ngươi và Huân Nhi." Cổ Nguyên cười đáp.

Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm chợt run lên, hai hàng lông mày cũng hơi nhíu lại, nói: "Cổ Nguyên tộc trưởng cũng không muốn cho ta và Huân Nhi ở bên nhau?"

"Đó cũng không phải mục đích của ta. Chỉ cần Huân Nhi đồng ý, người làm cha như ta sẽ không ép buộc nó. Vả lại, bây giờ nó còn có được tuyệt phẩm huyết mạch, dù ta thân là tộc trưởng, nhưng cũng không thể mạnh ép buộc được." Cổ Nguyên cười cười, nói: "Tuy ngươi còn có chút chênh lệch với người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Cổ tộc, nhưng coi như vẫn đủ tư cách."

Nghe được lời này, Tiêu Viêm chợt ngẩn ra, trong mắt hiện lên chút vui mừng. Khoảng thời gian ở trong Cổ Giới này, phần lớn người của Cổ tộc mà hắn thấy đều có chút địch ý với hắn. Nhưng Cổ Nguyên trước mặt, hiển nhiên cũng không nằm trong số ấy."

"Đa tạ Cổ Nguyên tộc trưởng." Tiêu Viêm ôm quyền, vui mừng nói.

"Ngươi đừng mừng vội. Tuy ta không phản đối, nhưng một số trưởng lão và cao tầng trong tộc vẫn có chút khúc mắc với việc này. Dù sao Huân Nhi vẫn là tuyệt phẩm huyết mạch ngàn năm chưa từng xuất hiện của Cổ tộc. Bọn họ đương nhiên sẽ không muốn vì bất cứ lý do gì mà huyết mạch trở nên không hoàn mỹ. Vì vậy, ngươi mới gặp phải một chút trở ngại. Về việc này, ta cũng không thể giúp ngươi được nhiều. Dù sao đi nữa, người làm tộc trưởng như ta vẫn phải suy nghĩ cho lợi ích của cả tộc nhiều hơn." Cổ Nguyên thản nhiên nói.

Tiêu Viêm trầm mặc, khẽ gật đầu.

"Đương nhiên, bỏ đi cái thân phận tộc trưởng này, ta vẫn là cha của Huân Nhi. Chỉ cần nó vui, thì tất nhiên ta cũng sẽ vui." Cổ Nguyên mỉm cười, nói: "Đối với ngươi, ta cũng không có bao nhiêu thành kiến. Huyết mạch lực của Tiêu tộc ngươi tuy đã khô kiệt, nhưng ngươi lại dùng nỗ lực của mình để đạt được thành tựu không hề kém hơn những người có huyết mạch lực. Điểm này, làm cho người khác không thể không bội phục!"

"Nhưng ta cũng nói thật. Nếu sớm biết vậy, ta đã không đưa Huân Nhi đến Tiêu gia. Ài, không ngờ rằng cuối cùng vật không lấy được mà còn mất con gái. Vụ đầu tư này, phải nói là lỗ nặng a."

Đối với câu nói này, Tiêu Viêm chỉ có thể cười khan, không dám đáp lại câu nào.

"Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng với ta vài vấn đề."

Nghe được lời này, trong lòng Tiêu Viêm hơi nhảy, thận trọng hỏi: "Không biết là vấn đề gì?"

"Yên tâm, cũng không phải việc khó khăn gì. Ta chỉ hy vọng, sau này ngươi ở bên Huân Nhi, lúc nó còn chưa đạt tới Đấu Thánh thì vẫn phải là ngọc nữ thân." Cổ Nguyên chần chờ một lát, nói.

Nghe vậy, khuôn mặt Tiêu Viêm nhất thời trở nên lúng túng. Hắn tuyệt đối không nghĩ rằng việc Cổ Nguyên muốn hắn đáp ứng lại là như vậy. Chẳng lẽ tướng mạo của hắn giống mọt kẻ háo sắc đến vậy sao? (DG: Giống ếu chịu được)

"Ha ha, người trẻ tuổi sẽ không tránh được có những lúc xúc động, mà hai người các ngươi lại không thường xuyên ở cạnh nhau. Khụ!" Nói xong câu cuối, Cổ Nguyên cũng nhịn không được mà ho khan một tiếng.

"Chủ yếu là huyết mạch trong cơ thể Huân Nhi vẫn chưa ổn định. Vả lại, ngươi cũng không phải người của Cổ tộc. Nếu phát sinh quan hệ nam nữ thì sẽ gây tổn hại đến huyết mạch, nếu phát sinh việc này, chỉ sợ mấy lão già trong tộc sẽ mạnh mẽ ra tay. Bởi vậy, ngươi cũng nên biết hậu quả."

Tiêu Viêm cười khổ gật đầu, vị đại nhân vật này hiện thân trước mặt hắn chỉ để dặn dò cái việc có phần hoang đường này sao?

"Đây chỉ là thuận miệng nhắc nhở thôi. Lần này ta hiện thân, vấn đề lớn nhất cũng chính là Đà Xá Cổ Đế ngọc trên người ngươi." Dừng một chút, sau đó Cổ Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Viêm, chậm rãi nói.

Nghe được mấy chữ Đà Xá Cổ Đế ngọc, sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi. Hắn hiểu rằng Đà Xá Cổ Đế ngọc này xem như là thứ quý giá nhất của Tiêu gia hiện nay. Lý do Hồn Điện bắt đi phụ thân hắn cũng là vì nó, nhưng chuyện về cổ ngọc này lại rất ít người biết.

"Đà Xá Cổ Đế là vị Đấu Đế cuối cùng của Đấu Khí Đại Lục. Từ lúc hắn mất cho tới giờ, chưa từng có ai đặt chân vào cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết kia." Không để ý đến sắc mặt biến ảo của Tiêu Viêm, Cổ Nguyên thản nhiên nói: "Tương truyền, khi mất, Đà Xá Cổ Đế để lại một tòa di tích. Trong đó có chứa bí mật đột phá cảnh giới Đấu Thánh. Vì di tích chưa một ai phát hiện ra này, rất nhiều năm trước, viễn cổ bát tộc và một vài siêu cấp thế lực ở Trung Châu từng bùng nổ đại chiến, nhưng chỉ thu được chìa khóa của di tích đó, cũng chính là Đà Xá Cổ Đế ngọc trong tay ngươi. Thứ này vốn chia làm ba mảnh, nhưng sau khi trải qua một loạt đại chiến thảm khốc, nó lại bị vỡ thành tám. Vừa vặn do viễn cổ bát tộc đạt được, mà mảnh trong tay ngươi cũng chính là một phần tám."

Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, hắn cũng mơ hồ biết một chút về việc này, nhưng vẫn cho rằng Cổ Đế ngọc chỉ có ba mảnh. Không ngờ rằng thứ này lại có đến những tám mảnh.

"Lý do Hồn Điện giam giữ phụ thân ngươi chắc hẳn là vì Đà Xá Cổ Đế ngọc của Tiêu tộc." Nhắc tới Hồn Điện, Cổ Nguyên không khỏi nhíu mày, nói: "Hồn tộc vẫn là chủng tộc thần bí quỷ dị nhất trong bát tộc. Năm đó, Cổ tộc và Tiêu tộc đã từng liên thủ đại chiến với chúng một lần, tất cả đều có tổn thất, nhưng vẫn không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho Hồn tộc. Về sau, khi Tiêu Huyền trở thành tộc trưởng Tiêu tộc, vốn có thể đánh cho chúng một đòn nặng nề, nhưng cuối cùng lại bị chúng ra tay trước, tập trung nhiều cường giả vây giết, làm Tiêu Huyền vẫn lạc, Tiêu tộc mất đi trụ cột…"

"Mất đi sự trợ giúp của Tiêu tộc, Cổ tộc cũng không thể một mình tuyên chiến với Hồn tộc được. Vì ai cũng hiểu, nếu cứ đấu đá như vậy thì cả hai bên đều sẽ nguyên khí đại thương, tạo cơ hội cho các thế lực khác. Bởi vậy, cục diện này vẫn cứ kéo dài tới bây giờ…"

"Nhưng theo động thái mấy năm nay của Hồn tộc, bọn chúng chắc lại bắt đầu rục rịch rồi. Đà Xá Cổ Đế ngọc tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng. Nếu để chúng lấy được toàn bộ Đà Xá Cổ Đế ngọc, thực lực của Hồn tộc sẽ tăng vọt, phá vỡ tình thế cân bằng này." Sắc mặt Cổ Nguyên có chút ngưng trọng nhìn Tiêu Viêm, nói: "Giờ ngươi đã biết tầm quan trọng của Đà Xá Cổ Đế ngọc chưa?"

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trong lòng lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Nơi đó là thế giới dung nham dưới Già Nam học viện. Ở nơi sâu nhất từng có thứ gì đó làm cho Đà Xá Cổ Đế ngọc của hắn có chút phản ứng.

"Hay là điểm cuối của thế giới đó chính là di tích của cường giả Đấu Đế?"

Tiêu Viêm trầm tư suy nghĩ, hắn có một loại dự cảm, ở điểm cuối của thế giới dung nham kia chắc chắn có một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

"Vậy ý của Cổ Nguyên tộc trưởng là?" Tiêu Viêm hồi phục tinh thần lại, chậm rãi nói.

Cổ Nguyên nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Dựa theo ý của mấy lão già kia, là đem Cổ Đế ngọc trong tay ngươi giao cho Cổ tộc bảo quản. Nhưng ta nghĩ chắc ngươi cũng sẽ không vui lòng giao nó ra."

Tiêu Viêm nhẹ gật đầu, nói: "Trên Cổ ngọc vẫn còn một chút linh hồn ấn ký của cha ta. Ta cần dựa vào nó để xác định sự sống chết của người. Vì vậy, nó nhất định phải do ta tự tay bảo quản."

Giờ đây Đà Xá Cổ Đế ngọc là thứ quý giá nhất của Tiêu gia. Vả lại, nếu ngày sau thật sự đến thời điểm, dù phải dùng nó để đổi lấy Tiêu Chiến thì Tiêu Viêm cũng sẽ không chút do dự. Đây là lợi thế, nếu có nó trong tay, Hồn tộc sẽ không thật sự giết phụ thân. Nhưng nếu giao nó cho Cổ tộc, biết được không còn cơ hội, không biết Hồn tộc sẽ làm ra việc điên cuồng gì nữa.

Cổ Nguyên đã sớm dự đoán được đáp án này, nên trên mặt cũng không xuất hiện vẻ khác thường gì, chỉ gật đầu bất đắc dĩ nói: "Ta đã đoán được từ trước rồi…"

"Xin lỗi, Cổ Nguyên tộc trưởng." Tiêu Viêm áy náy nói.

"Đề nghị này vốn không phải do ta đề ra, nhưng chỉ sợ mấy lão già kia sẽ không để ngươi mang theo vật quan trọng như vậy mà đi lại trước mắt Hồn tộc đâu."

Cổ Nguyên lắc lắc đầu, chợt vẫy tay nói: "Quên đi, việc này để sau hẵng bàn. Hai ngày nữa là đến lúc Thiên Mộ mở cửa. Chờ ngươi ra ngoài rồi nói."

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, vừa muốn nói chuyện, một trận tiếng xé gió đột nhiên truyền đến từ phía chân núi. Ánh mắt của hắn cũng theo đó mà nhìn lại, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đang bay vụt đến, đúng là Huân Nhi.

"Ài, quả là nữ đại bất trung lưu(1) a. Nhìn vẻ vội vã của nó kìa, chắc đang lo ta làm gì ngươi đây mà." Thấy vẻ vội vã của Huân Nhi, Cổ Nguyên bất đắc dĩ cười, sau đó nói với Tiêu Viêm: "Hôm nay dừng ở đây đi. Nhớ kỹ điều ngươi đã đáp ứng với ta, ngàn vạn lần không được phạm quy. Mặt khác, cũng phải bảo vệ Cổ ngọc cho tốt…"

Theo thanh âm cuối cùng hạ xuống, thân hình Cổ Nguyên cũng chậm rãi biến mất khỏi mảnh thiên địa này.

Nhìn thân ảnh Cổ Nguyên biến mất, Tiêu Viêm không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành chứa đầy vẻ lo lắng kia, hắn không khỏi mỉm cười/

"Cô bé này…"

-----------------------------------------------

(1) Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ được trong nhà. Sẽ lo cho người mình yêu hơn gia đình.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện