Chương 1485: Linh hồn quang đoàn
Phó điện chủ Hồn Điện chưa đánh đã chạy đúng là có chút ngoài dự liệu của Tiêu Viêm, bởi vậy bọn họ không kịp ra tay ngăn cản nên để tên kia xé rách không gian chạy thoát.
"Tên này chạy thật nhanh mà!" Tiêu Viêm nhìn về hướng Phó điện chủ Hồn Điện chạy trốn, đôi mày nhíu lại rồi chợt giãn ra. Phó điện chủ Hồn Điện cũng không phải dạng gà vịt gì, thực lực Tam tinh Đấu Thánh hậu kỳ. Nếu không phải hôm nay có Tử Nghiên đi cùng, tất sẽ có một trận đại chiến cực độ thảm liệt. Dù có đánh đến trời long đất lở, Tiêu Viêm cũng không nắm chắc giết chết được y, dù sao thực lực của tên Phó điện chủ này cũng hơn xa Đại Thiên Tôn.
"Mặc dù đánh bại y không khó nhưng nếu hắn liều mạng chạy trốn, muội cũng không thể ngăn cản." Tử Nghiên cũng hơi bất đắc dĩ. Nếu tam tinh Đấu thánh hậu kì muốn chạy, nàng cũng không có biện pháp ngăn cản. Với lại tên này vô cùng cẩn thận, chưa từng giao thủ thì đã trốn mất, cho nên Tử Nghiên càng không có biện pháp.
"Quên đi, chạy rồi thì thôi, sớm muộn gì Hồn Điện cũng đoán ra việc ở đây là do chúng ta làm. Liên minh và Hồn Điện sớm đã ở thế bất lưỡng lập… Thời gian trước Liên minh bị Hồn Điện công kích như vũ bão, việc này coi như là để tránh ngoại nhân bảo chúng ta là đồ rùa đen, chỉ biết rụt cổ chịu đòn của chúng." Tiêu Viêm gật gật đầu, vuốt ve nạp giới cười nhạt. Có thể bắt được Đại Thiên Tôn, hơn nữa còn lấy được Hải Tâm Diễm, thu hoạch như vậy đã vô cùng phong phú. Lại còn phá hủy thêm một tòa phân điện vô cùng trọng yếu của Hồn Điện, tổn thất lớn như vậy, dù là Hồn Điện cũng không dễ dàng tiếp nhận.
"Đám người còn lại, ngươi tiện tay xử lí đi, không để lọt tên nào!" Tiêu Viêm liếc mắt nhìn mấy tên cường giả Hồn Điện bị Tiểu Y Tiên và Thanh Lân đuổi giết đang chạy tứ tán, sau đó lại liếc mắt về phía Dược lão. Lúc này, Cốt U Thánh giả đang rơi vào thế hạ phong, hơi thở mệt mỏi. Cho dù hắn đã liều mạng chống cự nhưng dù sao hắn chỉ là Bán Thánh nên căn bản không có biện pháp chống lại Dược Lão, thân là Đấu Thánh. Ông muốn giải quyết y cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Để mắt một chút tới Cốt U lão quỷ, đừng để hắn chạy thoát!"
"Vâng!" Tử Nghiên khẽ động thân hình, lao về hướng đám người Hồn Điện. Lập tức giống như hổ vào bầy dê, gió thổi mây tan. Chỉ trong chốc lát, mấy tên cường giả Hồn Điện kia lập tức về chầu ông bà.
Đối với cục diện gần như đồ sát này, Tiêu Viêm cũng chẳng chút để tâm. Hắn cúi đầu nhìn tòa phân điện khổng lồ ở dưới. Tay nắm chặt, Huyền Trọng Xích liền xuất hiện rồi bổ xuống toà cự điện một cách tàn bạo. Một con rồng lửa dài trăm trượng lập tức bắn ra, chém tòa cự điện ở dưới làm đôi, lộ rõ vô số những sợi xích đen kịt bên trong, ở đầu mỗi sơi xích xuất đều hiện vô số linh hồn quang đoàn.
Nhìn hàng ngàn vạn linh hồn thể kia, Tiêu Viêm cũng không nhịn được nhíu mày. Mấy tên Hồn Tộc chó chết này đúng là chỉ coi linh hồn là chất dinh dưỡng mà.
Tiêu Viêm phẩy nhẹ tay tạo thành một đoàn kình phong như bão tố quét qua. Tất cả xiềng xích lập tức nổ tung. Những linh hồn quang đoàn chậm rãi mở mắt, yếu ớt nhìn xung quanh, cuối cùng lại dao động kịch liệt lộ ra vẻ vui như điên. Mặc dù bọn họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy được mùi vị tự do. Không biết đã bao nhiêu năm họ bị giam giữ ở đây, thậm chí muốn chết đi cũng là hy vọng xa vời với.
"Đều đi thôi, đừng để cho Hồn Điện bắt được."
Nhìn đám linh hồn đang mừng như điên, nước mắt nước mũi tùm lum, Tiêu Viêm thở dài một tiếng, nói.
Trên bầu trời chi chít vô số linh hồn, tất cả đều hướng về phía Tiêu Viêm quỳ xuống hành đại lễ, sau đó gào thét điên cuồng lao ra khỏi không gian bình chướng, bay vút vào bầu trời tự do.
Nhìn đám linh hồn đang chạy trốn điên cuồng, Tiêu Viêm lắc đầu. Vừa định xoay người, chợt giật mình nhìn xuống tòa phế tích ở dưới. Ở sâu trong kia, hắn mơ hồ cảm giác được một sự dao động kì quái, có phần không rõ. Tiêu Viêm chậm rãi hạ xuống, tay áo phẩy nhẹ, kình phong đáng sợ đánh bay những cột đá to đến mấy trăm trượng kia ra ngoài.
Dưới sự đào bới nhanh chóng của Tiêu Viêm, một cái hố to nháy mắt đã xuất hiện. Ở sâu trong đó, một luồng ánh sáng ước chừng nửa trượng đang lơ lửng. Đoàn ánh sáng trong suốt, bên ngoài bị vô số xiềng xích đen nhánh buộc chặt lấy, mà những sợi xích này lại còn có liên hệ với đám linh hồn vừa chạy trốn. Luồng ánh sáng này hẳn là đã rút ra được thứ gì đó từ những linh hồn kia.
"Đây là..."
Tiêu Viêm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đoàn ánh sáng. Hắn cảm giác bên trong ẩn chứa dao động linh hồn cực kỳ đáng sợ, cực kỳ tinh thuần, không hề có chút tạp chất.
"Đây là linh hồn bản nguyên." Sau lưng Tiêu Viêm vang tới thanh âm của Dược lão. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Dược lão đang hạ xuống chầm chậm. Sở dĩ Dược lão có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến như vậy là nhờ có Tử Nghiên gia nhập, Cốt U lão quỷ lập tức bị giải quyết.
"Linh hồn bản nguyên." Tiêu Viêm thầm thì, hiển nhiên hắn hiểu được đó là thứ gì. Linh hồn là căn bản của sinh vật. Thiên địa vạn vật đều có linh hồn, mà ẩn sâu trong linh hồn lại dựng dục thành một tia linh hồn bản nguyên. Đó chính là căn bản của linh hồn, có thể nói đó là một loại năng lượng kỳ dị tinh khiết nhất trong thiên địa.
"Nhiều linh hồn bản nguyên nhiều như vậy, ít nhất đã được ngưng tụ từ cả trăm vạn linh hồn!" Thần sắc Dược lão trở nên phức tạp, nói: "Linh hồn quang đoàn này hẳn là thu hoạch bao năm nay của Nhân Điện. Tên Phó Điện chủ kia chạy thục mạng, ngay cả thứ trọng yếu nhất cũng không kịp mang đi."
"Trăm vạn linh hồn…" Tiêu Viêm thở dài một hơi. Thủ đoạn của đám Hồn Điện này quả thực độc ác! Để tạo nên linh hồn bản nguyên này, không ngờ lại trực tiếp hủy hàng trăm vạn linh hồn. Mà đây chỉ là một mình Nhân Điện, ở Trung Châu, còn không ít các phân điện khác. Những chỗ đó đều có những thứ quỷ quái như này.
"Hồn Điện quả nhiên là tai họa của toàn đại lục!"
"Quả đúng là tai họa mà!" Trên khuôn mặt Dược lão không che dấu được sự căm ghét. Vì đạt được mục đích, Hồn Điện không từ mọi thủ đoạn. Thủ đoạn tàn nhẫn dị thường này cũng không khác gì ăn thịt uống máu người sống. Không! So với nó còn tàn nhẫn hơn xa.
"Không biết Hồn Điện cần nhiều linh hồn bản nguyên như vậy để làm gì?" Tiêu Viêm cau mày,hỏi. Hắn có thể cảm giác được Hồn Điện đang có một âm mưu rất lớn.
"Hấp thu linh hồn bản nguyên có thể tăng lên lực lượng linh hồn. Nếu có số lượng lớn linh hồn bản nguyên, hơn nữa có cơ duyên xảo hợp, vậy thì linh hồn có thể tiến vào Đế cảnh trong truyền thuyết." Dược Lão chậm rãi nói.
"Lão sư nói là Hồn Điện? không, Hồn Tộc có người muốn tu luyện linh hồn tới Đế cảnh, vì vậy mới bắt linh hồn, rút ra linh hồn bản nguyên?" Tiêu Viêm cả kinh hỏi dồn.
"Hẳn là như vậy, nhưng vẫn không dám khẳng định. Ta từng bị Hồn Điện bắt được, bọn chúng muốn hàng phục ta, giống như là muốn ta điều chế cho chúng thứ thuốc gì đó. Tuy nhiên ta đã không đáp ứng chính vì không biết thứ chúng muốn điều chế đến tột cùng là thứ quái quỷ gì. Nhưng theo suy đoán của ta, hẳn là có liên quan tới linh hồn bản nguyên này." Dược Lão vuốt râu, cau mày nói.
Tiêu Viêm cũng cau mày. Tất cả các dấu hiệu đều chứng tỏ Hồn Điện đang âm thầm chuẩn bị làm gì đó. Mà thu thập linh hồn, tinh luyện linh hồn bản nguyên cũng chỉ là bước đầu.
"Rốt cục là bọn chúng muốn làm gì?"
Tiêu Viêm từng gặp qua Hoàng Tuyền yêu thánh. Linh hồn vị đỉnh cấp cường giả này cũng đã đạt tới Đế cảnh nhưng đó cũng chỉ là tàn hồn. Cho dù có đạt tới Đế cảnh cũng không thể trở thành Đấu Đế chân chính. Có lẽ giống như trong lời nói của lão Yêu thánh, trên thế gian này thiếu hụt thứ gì đó. Đó sẽ là chìa khóa mở ra tất cả bí ẩn.
"Hay là, thứ thiếu hụt trong lời Hoàng Tuyền yêu thánh chính là linh hồn bản nguyên?" Tiêu Viêm mờ mịt lắc đầu, thở dài. Nghĩ đi nghĩ lại đều không thông, đành nói: "Vật này xử lí như thế nào?" Thứ hắn nói hiển nhiên chính là linh hồn bản nguyên này. Thứ này là Nhân Điện vất vả thu thập mới thành, giá trị không thể đo lường. Nếu nó xuất hiện, khẳng định sẽ làm vô số Luyện dược sư điên cuồng.
"Đây là thứ tạo thành từ giết chóc, vốn là không nên tồn tại trong thế gian. Nhưng nếu đã có thì tự nhiên không thể vứt bỏ, con hấp thu nó đi. Cảnh giới linh hồn của con hiện tại là Thiên cảnh hậu kỳ, cách Thiên cảnh đại viên mãn còn khá xa. Nếu có thể luyện hóa linh hồn bản nguyên này, hẳn có thể lập tức đạt tới đại viên mãn. Điều này đối với việc tranh đoạt Tịnh Liên yêu hỏa của con sẽ tạo thành chỗ tốt cực lớn." Dược Lão hơi tần ngần rồi nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng ngẩn người, trầm ngâm. Hắn cũng phải người câu nệ tiểu tiết. Nhìn thoáng qua linh hồn quang đoàn, hắn vung tay, lập tức mấy sợi xiềng xích vỡ nát. Bàn tay Tiêu Viêm chầm chậm vuốt ve linh hồn quang đoàn, nhẹ giọng nói: "Mối hận của các ngươi, ta sẽ báo!"
Vừa nói xong, đột nhiên linh hồn quang đoàn phóng ra những tia sáng dịu nhẹ, phảng phất truyền ra rất nhiều tin tức mơ hồ trong đó.
Tiêu Viêm lặng yên đón nhận những tin tức này. Linh hồn quang đoàn do vô số linh hồn bản nguyên ngưng tụ mà thành, nhưng trong đó không hề có bất kỳ linh trí nào còn tồn tại, có chăng chỉ là một chút cảm xúc oán hận, không cam tâm… được lưu lại trước khi tử vong. Muốn triệt để luyện hóa chúng thật sự có chút khó khăn, nhưng nếu hấp thu linh tinh tất sẽ ảnh hưởng cực lớn tới tâm trí. Nhưng câu nói vừa rồi của Tiêu Viêm lại làm cho những cảm xúc tiêu cực này lặng yên biến mất. Đây cũng xem như là trí tuệ của họ. Dù chết, họ cũng muốn dùng tia lực lượng cuối cùng khiến người hại mình không được yên ổn. Tuy nhìn vừa rồi có vẻ rất dễ dàng nhưng người của Hồn Điện tuyệt đối không nói ra những lời giống như hắn.