Chương 1526: Giao phong

"Lão tổ!"

Khi Đại trưởng lão Tiểu Đan Tháp nhìn thấy đồng tử áo xanh xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm thì vẻ mặt lão lập tức hiện lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, cung kính nói.

"Bái kiến tiền bối!"

Đối với vị có bối phận cao đến kinh người này của Đan Tháp thì Tiêu Viêm cũng không dám lãnh đạm chút nào, ngay lập tức hắn chắp tay cung kính nói với mục đồng.

"Không cần phải khách khí với ta làm gì!" Lão tổ Đan Tháp khoát tay áo nói. Đôi mắt trong suốt mang theo vẻ kỳ dị đảo qua đảo lại trên người Tiêu Viêm, sau đó hắn cười cười nói: "Thật không ngờ rằng Tịnh Liên Yêu Hỏa mà ngay cả ta cũng không làm gì nổi này cuối cùng lại rơi vào tay ngươi. Loại cơ duyên như vậy thật làm cho người ta cực kỳ hâm mộ…"

Với loại thần vật như Tịnh Liên Yêu Hỏa này thì cho dù là chính bản thân lão tổ Đan tháp cũng phải thèm thuồng không thôi. Chỉ ngặt nỗi là những năm nay lại chưa có ai hàng phục được nó cả..

Mà đối với tiếng cười của vị lão tổ Đan tháp này, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười trừ, sở dĩ hắn có thể hàng phục được Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng là do may mắn mà thôi. Nếu như không có tàn ảnh của Tịnh Liên Yêu Thánh dẫn động đại trận khiến cho tàn niệm của hắn và yêu hỏa đều đồng quy vu tận thì cho dù vận khí của hắn có tốt hơn nữa thì cũng không thể đem loại yêu hỏa mà ngay cả lão tổ Đan tháp cũng phải thúc thủ vô sách này hàng phục, hơn nữa còn luyện hóa nó.

"Đan Tháp cũng là một thành viên của Thiên Phủ Liên Minh, hôm nay các ngươi đã nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, thân là người thủ hộ của Đan tháp nên ta không thể đứng ngoài cuộc được." Khuôn mặt vẫn còn mang nét thơ ngây của lão tổ Đan tháp nhìn về phía Tiêu Viêm, trong mắt như có một chút ý vị khó hiểu. Đã sống lâu như vậy rồi, có chuyện gì mà hắn chưa có trải qua, có âm mưu nào mà hắn không có hiểu thấu, vì vậy hắn cũng rất hiểu mục đích khiến Tiêu Viêm lập ra Thiên Phủ liên minh.

*nếu vinh quang thì tất cả cùng vinh quang, nếu thất bại thì tất cả cùng thất bại

Đối với ánh mắt thâm thúy, sâu xa của lão tổ Đan tháp thì Tiêu Viêm vẫn cứ bình thản. Hắn cũng không âm mưu lừa lọc gì Đan Tháp cả, việc liên minh đều đem lại lợi ích cho cả hai phía. Trong những năm gần đây, bởi vì sự đối lập giữa Hồn Điện và Đan Tháp nên càng ngày càng có nhiều luyện dược sư của Đan Tháp bị Hồn Điện bắt hoặc uy hiếp khi đang ra ngoài làm việc. Mà nếu cứ để cho tình hình phát triển theo chiều hướng đó thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự và uy nghiêm của Đan Tháp. Một lão quái thành tinh như lão tổ Đan tháp không thể nào mà không hiểu được vấn đề đó, vậy nên Tiêu Viêm cũng chẳng lo đến vấn đề lão ta sẽ tìm hắn để hỏi tội.

"Lão già Hồn Thiên Mạch kia hãy giao cho ta, tuy ta không dám nói là chắc chắn thắng được hắn nhưng bất phân thắng bại thì vẫn có thể." Lão tổ Đan tháp hơi mỉm cười, nói khẽ.

"Vậy thì phải làm phiền tiền bối rồi." Trong lòng Tiêu Viêm thầm thở phào một hơi, nếu đã có câu này thì trận quyết đấu kia sẽ bớt đi một nhân tố không xác định.

--o0o--

"Thật không nghĩ được rằng lúc này lại có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết như lão tổ Đan tháp!"

"Nghe nói bản thể của vị lão tổ này là một viên Cửu phẩm huyền đan. Loại phẩm giai này, có lẽ trên đời chỉ có một mình hắn. Nếu đem đi luyện…"

"Câm miệng, ngươi muốn chết phải không? Vị lão tổ Đan tháp này có thực lực thông thiên triệt địa, mặc dù vẫn có người đánh bại được hắn, nhưng để bình an mà luyện hóa hắn thì thật sự là không tìm ra người nào có thể làm được…"

"Hắc hắc, nói vậy nhưng nếu có loại cơ duyên kia, chỉ sợ…"

Sự hiện diện của lão tổ Đan tháp hiển nhiên đã tạo nên một cơn chấn động vô cùng to lớn cho các cường giả của thế hệ trước, vẻ mặt của bọn họ ai nấy đều có vẻ vô cùng kinh dị. Ánh mắt nhìn về phía lão tổ tuy rất kính sợ nhưng đồng thời trong nội tâm cũng mơ hồ xuất hiện một tia ý niệm bất chính. Nếu bỏ qua thực lực kinh khủng của lão tổ Đan tháp mà chỉ tính đến bản thể là Cửu phẩm huyền đan của hắn thì nó sẽ khiến cho tất cả cường giả Đấu Thánh đều trở nên điên cuồng.

"Xem ra lão quỷ nhà ngươi đã quyết tâm muốn đối nghịch với Hồn tộc chúng ta rồi." Ngay khi lão tổ Đan tháp xuất hiện trước mặt của Hồn Thiên Mạch thì trên khuôn mặt khô héo của hắn cũng khẽ run rẩy, dùng chất giọng khàn khàn mở miệng nói: "Lúc trước, Hồn tộc nể mặt ngươi nên mới không xuất thủ với Đan Tháp. Ngươi hành động như vậy thật chẳng khôn ngoan chút nào."

"Ha ha, lão bất tử! Ngươi nói những việc này trước mặt ta không phải quá buồn cười sao?" Nghe Hồn Thiên Mạch nói vậy, lão tổ Đan tháp lại bật cười đốp lại: "Nếu lúc trước Hồn Điện các ngươi có cơ hội thì cũng đã sớm động thủ rồi! Ngươi tưởng rằng ta không hiểu rõ cái bản chất bẩn thỉu của Hồn Tộc sao? Thôi được rồi, nói nhảm ít thôi! Chúng ta cũng đã nhiều năm không động thủ với nhau, không biết ngươi có tiến bộ gì hơn so với ngày trước không?"

"Ngươi sẽ biết ngay thôi!"

Trong mắt Hồn Thiên Mạch lóe lên những tia sáng quỷ dị, giọng nói của hắn cũng từ từ biến đổi, lúc xa lúc gần. Mà trong lúc đó thì thân hình của hắn cũng dần trở nên hư ảo.

"Các ngươi đều tự cẩn thận một chút!"

Nhìn thấy hành động của Hồn Thiên Mạch thì lão tổ Đan tháp cũng chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó nghiêng người lại rồi dặn dò với đám người Tiêu Viêm.

Ngay lập tức, thân hình của lao bỗng lặng lẽ biến mất, khi nhìn thấy lần nữa thì ông ta đã xuất hiện ở trên không trung. Sau đó, chỉ thấy bàn tay của ông ta khẽ vẫy một cái, không gian trong mảnh thiên địa này lập tức trở nên dao động rồi tạo thành một vùng không gian hỗn độn.

"Hồn Thiên Mạch, ở đây quá nhỏ! Có gan thì vào đây đánh một trận!"

Lão tổ Đan tháp đứng ở cửa vào của vùng không gian, quay lại cười lớn khiêu khích Hồn Thiên Mạch một câu rồi lao vụt vào bên trong.

Đã đạt cảnh giới như bọn họ thì chỉ cần tiện tay là có thể tạo nên một không gian để chiến đấu. Chỉ có điều loại không gian này do kiến tạo một cách vội vàng nên cũng không vững chắc, chỉ cần chiến đấu xong là nó sẽ tự động tan thành mây khói.

"Hừ, chả lẽ ta lại sợ ngươi!" Nghe thấy những lời lão tổ Đan tháp nói, Hồn Thiên Mạch cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Thân hình hắn khẽ động, mọi người chỉ kịp nhìn thấy vùng không gian bỗng dập dềnh rồi một thân ảnh bất chợ vọt vào bên trong như chớp lóe.

Sau khi hai người tiến vào trong không gian kia được một lúc thì bên trong bỗng nhiên vặn vẹo liền chợt trở nên trong suốt.

Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía không gian hư ảo kia. Ở bên trong không gian hỗn độn đó có hai đạo thân ảnh đang lơ lửng trên không, họ đương nhiên là hai người lão tổ Đan tháp và Hồn Thiên Mạch.

"Hai vị này đều là cường giả lục tinh Đấu Thánh. Chà chà, xem ra chuyến này chúng ta đi cũng không uổng công rồi! Những trận chiến như thế này dù dõi mắt cả đại lục cũng rất hiếm thấy đây!"

Hai người một trước một sau xông vào không gian. Từng cái nhìn nóng bỏng đều đang tập trung vào mảnh không gian trong suốt ấy. Dẫu sao thì đại đa số những người ở đây cũng là lần đầu tiên trông thấy một trận chiến có đẳng cấp gần như cao nhất đại lục này.

"Ông ông!"

Sau khi hai người tiến vào không gian kia thì bọn họ cũng không nói lời thừa mà trực tiếp động thủ dưới ánh mắt cuồng nhiệt của rất nhiều người đang quan sát.

Trận chiến cấp bậc này dù là đã ngăn cách bởi một mảnh không gian nhưng dao động năng lượng của cuộc chiến vẫn được phát tán, tạo ra những tiếng vang trầm trầm làm cho không ít người cảm thấy tức ngực khó thở.

Chiến đấu bộc phát như sấm rền. Loại cảm giác mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có thể khiến cho thiên băng địa liệt này khiến trong lòng vô số người đều phải chấn động. Mà sức mạnh của cảnh giới kia quả thật là quá mức hấp dẫn con người.

Ngay sau khi chiến đấu bộc phát trong mảnh không gian kia, Tiêu Thần cũng chỉ nhìn về phía đó một lần rồi quay mặt đi. Kế đó, hắn lạnh lùng bước ra vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Điện chủ Hồn điện lẫn Hồn Ma lão nhân. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: "Kẻ nào sẽ xuất chiến tiếp theo?"

Thanh âm của Tiêu Thần cũng không vang dội nhưng mà nó dường như lại mang theo một loại sức mạnh chấn nhiếp nhân tâm, khiến cho một số người đang quan sát trận chiến bên kia cũng phải đưa mắt về phía này.

Nhìn về phía Tiêu Thần một chút, sau đó Điện chủ Hồn Điện và Hồn Ma lão nhân liếc nhau, ngay lập tức trên khuôn mặt của Hồn Ma lão nhân hiện lên một vẻ ngoan độc. Lão ta bước ra hai bước rồi nói: "Danh tiếng của Huyết Phủ Tiêu Thần quả thực là vang dội! Chỉ có điều hiện tại thì ngươi cũng hết thời rồi!"

"Hết thời hay không thì cần phải giao thủ thì mới biết…"

Sắc mặt của Tiêu Thần vẫn không có gì biến hóa, nhưng mà trong nội tâm của ông lại có cảm giác nghiêm trọng. Tuy lời nói của Hồn Ma lão nhân quả thực là khó nghe nhưng dù sao thì vẫn có đạo lí. Nếu như mà ông vẫn cứ bình an mà tu luyện cho đến bây giờ, thì đừng nói là Hồn Ma lão nhân mà cho dù là Hồn Thiên Mạch thì hắn cũng không để vào trong mắt. Bản thân từng là một trong những thiên tài sáng chói nhất của Tiêu tộc khiến ông có sự tự tin này, nhưng đáng tiếc sự thật luôn luôn tàn khốc. Bị vây khốn trong ảo cảnh hơn một ngàn năm mà bản thân vẫn giữ được tính mạng đã là rất giỏi rồi, còn về tăng trưởng thực lực thì gần như là không có một chút nào. Nếu không thì làm sao cái loại hậu bối như Hồn Ma lão nhân có thể thắng được ông một bậc.

Nghe vậy, Hồn Ma lão nhân cười rộ lên một tràng quái dị, toàn thân y bào của lão ta không gió lại bay phấp phới mà người hắn cũng chậm rãi phóng trên không. Sau đó, đấu khí tựa như vô cùng vô tận từ bên trong cơ thể của lão phóng xuất ra, ngay tức thời thì phía xa xa trên bầu trời ngay lập tức bị khói đen bao phủ, cùng lúc đó là ánh sáng của khắp cả phiến sơn mạch này đều trở nên ảm đạm hẳn đi.

"Ôi chà…!!!"

Đối mặt với uy áp đấu khí của Hồn Ma lão nhân, ngay lập tức bên trong phiến sơn mạch này bỗng vang lên những tiếng hô kinh hãi, từng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía lão ma. Tuy cuộc chiến trong không gian hỗn độn bên kia hẳn sẽ khủng bố hơn bên này rất nhiều, nhưng mà dù sao nó đã bị ngăn cách bởi vách chắn không gian nên cũng không làm cho người xem bị chấn nhiếp như cuộc chiến ở trước mặt.

"Ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ! Trong Hồn tộc, cường giả quả thật nhiều như mây đây!"

Một số Thái thượng Trưởng lão của vài tông phái cũng nặng nề thở dài. Họ thực sự rất là hâm mộ nội tình hùng hậu của Hồn tộc .

"Lão gia hỏa Tiêu Thần kia nghe nói là người duy nhất còn sót lại của Tiêu tộc năm đó! Chỉ có điều, nếu nhìn vào tình huống hiện tại thì xem ra lão rất khó mà thắng được Hồn Ma lão nhân a…"

"Ừm… đích thật là một tràng chiến đấu thảm liệt!"

Những tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía chung quanh truyền đến cũng không làm ánh mắt Tiêu Thần xao động chút nào. Ông nhìn thân ảnh của Hồn Ma lão nhân đang ở phía dưới đám hắc vụ kia, trong lòng chỉ có một luồng chiến ý lẫn sát ý điên cuồng mà thôi.

--o0o--

"Kẻ nào mạo phạm uy nghiêm của Tiêu tộc… thì đều phải chết!"

Bàn tay của Tiêu Thần chậm rãi nắm chặt thanh Huyết sắc cự phủ khổng lồ, mà đôi mắt của ông giờ phút này cũng đã đỏ vằn như đổ lửa. Một thanh âm thuộc về thời kỳ hào hùng của Tiêu tộc năm đó giống như là xuyên qua dòng chảy của lịch sử mà tái hiện trong khoảnh khắc này, khiến cho người nghe phải nhiệt huyết sôi trào.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện