Chương 247: Đấu giàu với ta? (3)
Lý Thất Dạ từ từ thưởng thức, chưởng quầy vội vàng đi theo tương bồi, hắn không có giới thiệu với Lý Thất Dạ, tùy ý Lý Thất Dạ chậm rãi thưởng thức! Nếu như là khách nhân bình thường, còn không có chuyện hắn tự mình tương bồi.
Nhìn thấy nhiều bảo vật, đám người Nam Hoài Nhân nhìn hoa cả mắt. Cho dù
xuât thân đại môn phái như Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều nhìn thấy nhiều
bảo vật trân quý như vậy, cũng phải động dung. Dám mở ra bảo điếm thế này, cũng đủ nói rõCổ Ý Trai là tàng long ngọa hổ!
- Đây là long sao?
Trên đỉnh đầu lơ lững rất nhiều chân khí bảo binh, thậm chí là không ít hộp không mở ra, bị khóa bên trong. Trong từng kiện bảo vật chìm nổi bất
định, có một đầu kim long du động, giống như cá bơi trong nước. Chúng không ngừng bơi qua lại thảnh thơi, đầu tiểu long dài ba xích này kim quang sáng ngời, nhìn qua không khác gì chân long.
Quan sát kim long này thật lâu, Lạc Phong Hoa hỏi thăm.
- Đó là Du Long Tác, chính là đạo ngoại kỳ bảo!
Chưởg quầy trả lời.
Đạo ngoại kỳ bảo, nó không phải binh khí nằm trong thọ bảo, chân khí, bảo khí, đạo ngoại kỳ bảo rất đặc thù. Uy lực cũng thật lớn, hơn nữa đạo
ngoại kỳ bảo chế tạo rất không dễ dàng, cơ hồ tất cả đều trân quý hơn bảo khí, chân khí nhiều lắm.
- Du Long Tác bán không?
Lạc Phong Hoa vô cùng ưa thích đạo ngoại kỳ bảo này, nhịn không được hỏi.
Chưởng quầy gật đầu nói:
- Trong tiệm của ta, trừ ba kiện trấn điếm chi bảo ra, còn lại đều bán.
Du Long Tác không phải tu sĩ tạo thành, nó chính là một đầu kim giao sau
khi chết chìm xuống biển, long gân của nó sau đó dung nhập vào Hỗn
Nguyên Kim dưới biển, lại được tinh hoa đại dương tẩm bổ, sau đó thiên địa luyện hóa nên trở thành kim long này. Du Long Tác yết giá bảy trăm tám mươi năm cổ thánh tinh bích! Xem tình cảm với các ngươi, ngươi cho bảy trăm tám mươi vạn khối cổ thánh tinh bích là được.
- Bảy trăm tám mươi cổ thánh tinh bích!
Nghe cái giá như thế, Lạc Phong Hoa run lên, không chỉ nói hắn, cho dù là Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ sợ cũng không có nhiều cổ thánh tinh bích như thế.
Nghe báo giá này, đừng nói là Lạc Phong Hoa, cho dù là Khuất Đao Ly cũng không dám nhìn những bảo vật này, xem ra là đồ xa xỉ.
Đám người Nam Hoài Nhân đi theo Lý Thất Dạ một vòng lớn, tuy bảo vật rất
đáng chú ý, bọn họ cũng chỉ xem mà thôi, ngay cả giá cả cũng không dám hỏi, đồ nơi đây đều là tinh phẩm, đồ vật bình thường sẽ không bán ở đây.
Mà Lý Thất Dạ đi xem các nơi, cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ mỉm cười không nói, nhiều nhất chỉ ngẫu nhiên gật gật đầu.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ ngừng chân nhìn qua thùng gỗ trên bàn, thùng gỗ này không có gì quý giá, trong thùng có bốn món đồ, một món là quần áo cũ bị tàn phá, một món là cái hộp dài, cái hộp còn không có mở ra, hai món khác là đồng thau chế thành, một là tiểu chìu, một cái khác là cái chiêng, thập phần cổ quái.
Thời điểm Lý Thất Dạ ngừng chân lại, Lý Sương Nhan ánh mắt ngưng tụ, cẩn
thận đánh giá đồ trong cái thùng này, nàng hiểu Lý Thất Dạ vừa ý đồ trong cái thùng này.
Lý Sương Nhan đi theo Lý Thất Dạ lâu như thế, nàng càng rõ ràng, đồ có thể khiến Lý Thất Dạ vừa ý tuyệt đối không đơn giản.
- Đồ vật trong cái thùng này bao nhiêu?
Lý Thất Dạ cẩn thận quan sátđồ vật trong đấy, xác định không sai, sau đó hỏi chưởng quầy.
- Hồi bẩm tiên sinh, thứ này không phải trong điếm của ta, chính là một cố nhân gửi bán, cố nhân ra giá tám trăm vạn vương hầu tinh bích!
Chưởng quầy vội vàng nói ra.
Một ra giá đều là mấy trăm vạn, điều này thật sự là đem Khuất Đao Ly bọn hắn mấy tiểu tử sợ đến nhảy dựng lên, tại đây thứ đồ vật thật sự là đắt đến không hợp thói thường cha, Mummy đã xuất tường.
Nam Hoài Nhân là chó săn của Lý Thất Dạ, thiện nhìn sắc mặt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng ở đây là hắn biết Lý Thất Dạ vừa ý đồ trong cái thùng này, cho nên lúc này hắn như con mèo bị giẫm phải đuôi, nói:
- Chưởng quầy, giá tiền này quá đắt rồi. Tám trăm vạn vương hầu tinh bích? Ta có thể mua thần thạch vương hầu chân khí tốt nhất đấy.
Lúc này chưởng quầy dễ nói chuyện, hắn lắc đầu, nói ra:
- Đồ vật trong cái thùng này ta không nhìn ra quý giá ở đâu, nhưng mà cố nhân ra giá như thế. Ta cũng không có biện pháp.
- Chưởng quầy, chào hỏi bằng hữu của ngươi một chút, có thể tiện nghi một chút không? Đại sư huynh của ta vừa ý món đồ nào đó cũng không nhiều.
Nam Hoài Nhân chính là chó săn, đương nhiên hắn sẽ kiếm chỗ tốt cho Lý
Thất Dạ, cho nên không cần Lý Thất Dạ mở miệng, hắn đã trả giá thay Lý
Thất Dạ.
- Cái này...
Chưởng quầy trầm ngâm một chút.
- Chính là tám trăm vạn vương hầu tinh bích mà thôi. Chưởng quầy, đồ vật này ta muốn.
Lúc này giọng nói đầy ngạo khí vang lên, một người bước vào trong tiệm, cười nói âm vang.
Đám người Nam Hoài Nhân nhìn qua người tới, người từ bên ngoài vào chính là Cửu Thánh Yêu Môn đại đệ tử Lãnh Thừa Phong!
Lúc trong Ma Bối Lĩnh, Lãnh Thừa Phong đi theo Thanh Huyền thiên tử vào trong, nhưng mà hắn vận khí tốt, hắn vốn đi ra thỉnh đế khí của Cửu
Thánh Yêu Môn, đế khí không có thỉnh được nhưng tránh được một kiếp.
Lúc này Lãnh Thừa Phong đi tới, mang theo bộ dáng tươi cười, đương nhiên
hắn cười thì đám người Nam Hoài Nhân nhìn thấy muốn bao nhiêu giả dối thì có bấy nhiêu giả dối!
Lãnh Thừa Phong tươi cười chào hỏi Lý Sương Nhan, nói ra:
- Sư muội, nghe chưởng môn nói ngươi đã tới Thiên Cổ Thành. Không nghĩ tới nhanh gặp sư muội như vậy.
Đối với Lãnh Thừa Phong, Lý Sương Nhan chỉ gật đầu lên tiếng chào hỏi, cũng không nói gì thêm.
Thái độ của Lý Sương Nhan như thế khiến Lãnh Thừa Phong mũi dính đầy tro, hắn lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Tẩy Nhan Cổ Phái đúng là xuống dốc, chỉ có tám trăm vạn tinh bích còn không cầm ra được! Chỉ có một chút món tiền nhỏ, cũng dám đến đi dạo
Thiên Cổ Thành đệ nhất điếm Cổ Ý Trai!
Lý Sương Nhan đang muốn mở miệng, nhưng Lý Thất Dạ lại phất tay, cười tủm tỉm nhìn qua Lãnh Thừa Phong, nói ra:
- Nói như vậy, ngươi đúng là muốn mua nó?
- Chính là tám trăm vạn tinh bích, số lượng nhỏ mà thôi!
Thấy thái độ của Lý Sương Nhan với Lý Thất Dạ, Lãnh Thừa Phong không vui! Trên thực tế trong lòng Lãnh Thừa Phong vẫn ưa thích Lý Sương Nhan,
nhưng với tư cách là đại đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn, hắn là đối thủ cạnh tranh với Lý Sương Nhan, huống chi Lãnh Thừa Phong tự cho mình rất cao, tự nhận là hắn có thể xứng đôi với Lý Sương Nhan, cho nên thập phần rụt rè!
Hiện tại Lý Sương Nhan đi chung với Lý Thất Dạ, trong lòng của hắn không có tư vị.
- Chưởng quầy, đồ vật trong này ta muốn, gói lại.
Lãnh Thừa Phong nhìn Lý Thất Dạ, cười lạnh nói:
- Chỉ có tám trăm vạn còn không cầm ra được, đúng là nghèo kiết hủ lậu, hừ, tương lai làm sao cầm đồ cưới sư muội ta đây?
Lãnh Thừa Phong hùng hổ dọa người, Lý Sương Nhan muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài. Với tư cách đồng môn, nàng không hy vọng đồng môn
cừu thị nhau, nhưng mà nàng hiểu Lý Thất Dạ, biết rõ Lãnh Thừa Phong đang tìm mất mặt!