Chương 309: Bá Tiên Sư Vương. (4)
Tại thời đại Thôn Nhật Tiên
Đế, ngoại trừ Thôn Nhật Tiên Đế ra, chỉ sợ thế gian rốt cuộc không người
có thể trấn áp hai người bọn họ, nếu Vũ Thần cùng Bá Tiên Sư Vương cùng
ra tay, trừ khi là Thôn Nhật Tiên Đế xuất thủ, nếu không, tại thời đại kia, không người có thể địch! Hai người bọn họ liên thủ, chỉ sợ là trên có thể đồ thần, dưới có thể diệt ma!
Nhưng mà hôm nay, Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Thần cùng nhau tới, lại không
dám bước vào nơi đây, có thể nghĩ tồn tại trong mộc quan trên vách đá dựng đứng kia là đáng sợ bực nào!
Tồn tại trong Mộc quan không có trả lời, Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Thần cũng không có cách nào, lúc này, hai người bọn họ hai mắt nộ trương, huyết quang lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Tiểu quỷ, ngươi đến tột cùng là người phương nào, cũng dám giả mạo hậu nhân Vũ thị ta!
Vũ Tổ lạnh lùng nói.
Mà Bá Tiên Sư Vương cũng nghiến răng nghiến lợi, quát lên:
- Tiểu quỷ, dám gạt thần đao của ta, ngươi là sống đến không kiên nhẫn được nữa sao!
Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng ở trên lưng ốc sên, sau đó y nguyên nói ra:
- Bá Tiên Đao, Hoành Thiên Bát Đao, rơi vào Thiên Cổ Thi Địa này là hoang phế, cái này chẳng phải là đáng tiếc sao. Các ngươi kết oan gia một thế, càng hẳn phải biết, Bá Tiên Đao, Hoành Thiên Bát Đao chính là có cùng nguồn gốc! Nếu cả hai kết hợp, đây mới thật sự là vô địch kích thuật!
- Ha ha, hắc, hắc, tốt lắm, ngươi một cái tiểu quỷ lại đi quan tâm cho chúng ta!
Bá Tiên Sư Vương giận quá mà cười, lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ y nguyên thong dong, cười nói ra:
- Thẳn thắn mà nói, lừa gạt đồ vật người chết, thật là có điểm không có ý tứ, nhưng mà, ta cho các ngươi kết một thiện duyên.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn lấy Vũ Thần, nói ra:
- Tề Thánh Vũ gia, đã xuống dốc từ thời đại này đến thời đại khác, Vũ
Thần ngươi không có khả năng rời đi Thiên Cổ Thi Địa, trừ khi ngươi sống
thêm một thế. Ngươi hẳn là rõ ràng, hậu nhân Vũ gia ngươi, đã vô lực tới cúng tế ngươi, thời điểm Vũ gia ngươi còn có Đại Hiền, cũng không đủ sức tới cúng tế! Hôm nay càng không có khả năng. Hôm nay, ta lấy đao thuật của ngươi, cho Vũ gia ngươi một cái thiện duyên, về sau giữ cho Vũ
gia ngươi một tia huyết mạch, hoặc là, Vũ gia ngươi còn có ngày quật khởi.
Vũ Thần nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thật lâu không nói lời nào.
- Còn ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Bá Tiên Sư Vương, từ từ nói ra:
- Nhất mạch của ngươi, đã tẫn diệt đại chúng. Hôm nay ta lấy thần đao của ngươi, ta cho hậu nhân ngươi một cái thiện duyên, ngày khác nếu có thể gặp hậu nhân của ngươi, ta gửi cho bọn hắn một câu như thế nào?
Bá Tiên Sư Vương cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thật lâu không nói lời nào, bị gạt thần đao, hắn có thể không phát điên đã coi như là rất tốt.
- Đều trở về đi, rời đi long huyệt của các ngươi quá lâu, chỉ sợ đối với các ngươi không có lợi!
Lý Thất Dạ khoan thai nhìn xem bọn hắn, cười nói ra:
- Ta hôm nay tới lấy bảo vật của các ngươi, nói thật ra, ta có thể không
cùng các ngươi kết thiện duyên. Ta thậm chí không cần gạt các ngươi, hủy long huyệt của các ngươi, không phải là không có biện pháp. Sửa long
mạch, chuyển long huyệt, đây không phải chuyện không thể nào. Ta chỉ là
niệm tình Thôn Nhật Tiên Đế cùng các ngươi có duyên, ta mới không sửa long mạch, chuyển long huyệt. Ta thực tình muốn hủy long huyệt của các ngươi, hủy trăm ngàn vạn năm tâm huyết của các ngươi, cũng không phải sự
tình không thể làm được!
Lý Thất Dạ nhàn định tự tại nói.
Vũ Thần cũng tốt, Bá Tiên Sư Vương cũng được, đều thật lâu không nói gì.
- Trở về đi, ta nhất ngôn cửu đỉnh, hôm nay lấy bảo vật của các ngươi, sẽ cùng hậu nhân của các ngươi kết một thiện duyên!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Tốt.
Cuối cùng, Vũ Thần giậm chân một cái, xoay người rời đi, đi không có chút do dự nào!
Bá Tiên Sư Vương do dự một chút, cuối cùng, vung một vật ra, nặng quát lên:
- Đừng quên thiện duyên hôm nay!
Nói xong, xoay người rời đi!
Bá Tiên Sư Vương vung ra đồ vật cuối cùng nhất rơi vào trong tay Lý Thất
Dạ, đó là một cái cổ hộp, cũng không biết bên trong đựng là cái gì, Lý
Thất Dạ chỉ là ước lượng, thu vào.
Sau khi Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Thần đi, đám người Lý Sương Nhan đều thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng đều thoáng cái thư giãn, đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Nguy hiểm thật.
Ngay cả Ngưu Phấn đến bây giờ, cũng không khỏi lau mồ hôi lạnh một cái, chuyện như vậy thật sự là quá bất khả tư nghị, nhưng mà, cuối cùng là lấy được hai kiện vô thượng bảo vật này, đây quả thực là một đoạn truyền
kỳ cố sự!
- Ngươi là người phương nào?
Thời điểm đám người Lý Sương Nhan thở dài một hơi ngồi dưới đất, trên trời đột nhiên bay xuống một câu nói như vậy, đột nhiên bay xuống một câu này, đem đám người Lý Sương Nhan dọa sợ đến kêu một tiếng, thoáng cái nhảy dựng lên.
Lúc này, đám người Lý Sương Nhan mới phát hiện, không biết lúc nào, trên vách đá dựng đứng treo lấy cỗ mộc quan kia đã mở ra, ở trong mộc quan ngồi một người.
Ở bên trong mộc quan ngồi một người, là một hán tử, hán tử mặc một thân khải giáp, lúc này, khải giáp đã u ám không sáng, đáng sợ hơn là, vị trí
lồng ngực khải giáp vỡ vụn, không chỉ là khải giáp, ngay cả bộ ngực của
hắn cũng bị đánh xuyên! Từ dấu vết vỡ vụn đến xem, một kích này đáng sợ
đến không dám tưởng tượng!
Lồng ngực hán tử bị đánh xuyên, nhưng, không ảnh hưởng phong thái của hắn, hán tử này cao tuấn, mày như kiếm, mặt như trăng, có thể nhìn ra được, hắn năm đó tuyệt đối là một mỹ nam tử!
Lúc này, mặc dù hán tử không có mở to mắt, nhưng mà, lại nhìn lấy Lý Thất Dạ, ít nhất khiến người ta cảm thấy là như thế.
Nhìn thấy một hán tử dạng này, đám người Lý Sương Nhan cũng không khỏi ngây ngốc một chút, Vũ Thần cao hô tiền bối, bọn hắn còn tưởng rằng bên trong mộc quan chôn người là một lão nhân tuổi tác cổ hi, không nghĩ tới
lại là một vị hán tử!
- Khổ Trúc Lâm, Tiễn Kinh Tiên! Cao Dương Thiên, Chiến Thiên Đồ! Nhất tiễn vũ tín, vạn thánh cảnh tòng!
Lý Thất Dạ đối mặt hán tử, vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, hán tử ngồi bên trong mộc quan lập tức mở hai mắt ra, huyết quang lóe lên, chăm chú nhìn vào trên người Lý Thất Dạ!
Ở trong nháy mắt, đám người Lý Sương Nhan đều toàn thân xụi lơ, mặc dù huyết quang này không phải rơi vào trên người của bọn hắn, nhưng, tại thời khắc này. Bọn hắn hoàn toàn không có sức phản kháng, cảm giác mình giống như là một con kiến dưới chân cự tượng!
Chỉ có Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng đấy, đón nhận huyết quang của hán tử, nhìn lấy hán tử, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Vãn Vân Sơn, không vào chúng ta!
Hán tử nhìn lấy Lý Thất Dạ cực kỳ lâu, thật lâu không nói, cũng không biết qua bao lâu, hắn rốt cục nhắm mắt lại. Không nói lời nào, nằm vào bên trong mộc quan của mình, đậy lại nắp quan tài, không còn có thanh âm.
Lý Thất Dạ nhìn mộc quan một cái, cuối cùng thở dài một tiếng, ký ức cổ xưa cỡ nào, nhưng đáng tiếc, người này còn giống như một con trâu quật cường!