Chương 795: Ngũ tiên hoàng tham. (1)
Lam Vận Trúc thầm lấy làm lạ. Một người chưa từng tồn tại, không ai nghe nói qua? Vậy rốt cuộc là ai?
Lam Vận Trúc nhìn cây khô cắm rễ trong hang, hỏi:
- Cây khô này là chìa khóa sao? Giống như chìa khóa đệ nhất hung mộ, nó là chìa khóa mở ra bất cứ bí mật tối cao nào của đệ nhất hung mộ?
Khi Lý Thất Dạ lấy cây khô chỉ mình Lam Vận Trúc chứng kiến, nàng là người duy nhất biết hắn làm sao lấy được cây khô.
- Không phải.
Lý Thất Dạ trả lời:
- Đây không phải chìa khóa nhưng nó quý giá hơn chìa khóa gấp vạn lần. Nó chứa bí mật vạn cổ không người nào biết.
Lam Vận Trúc nhìn cây khô, lúc này nàng không hề coi thường khúc cây, nàng biết Lý Thất Dạ làm sao có được nó. Cây khô này không dơn giản là mở ra phần mộ bí chi bí, có lẽ còn tác dụng nào khác.
Lý Thất Dạ ôm eo Lam Vận Trúc, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chúng ta sắp đi vào, hơi xóc nảy một chút, cẩn thận.
Lam Vận Trúc hít sâu, trịnh trọng gật đầu.
Lam Vận Trúc nghiêm túc nói:
- Ta đã chuẩn bị xong.
Lam Vận Trúc ôm chặt eo hổ, Lý Thất Dạ trầm giọng quát:
- Mở!
Mệnh cung chứa cây khô bỗng sinh ra vòng xoáy, đạo môn màu đen bị hút hết trật tự thần liên đen.
Rào rào!
Chớp mắt cát bay đá chạy, đạo môn màu đen hút Lý Thất Dạ vào, Lam Vận Trúc ôm chặt hắn cũng bị kéo theo.
Ngay khi bị hút vào đạo môn màu đen, Lam Vận Trúc cảm giác toàn thân tê liệt. Đạo môn kiểu này khác với đạo môn bình thường.
Rào rào!
Lam Vận Trúc cảm giác bị đẩy ra, may mắn có Lý Thất Dạ ôm chặt nên nàng không lăn lông lốc mà đứng vững trên đất liền.
Lam Vận Trúc mở mắt ra, thấy bọn họ đang dứng trên một ngọn núi to, ngọn núi rất cao giắt ngang bầu trời, khí hỗn độn quay quanh ngọn núi.
Nhìn núi to này khiến người có ảo giác mảnh đất có ngọn núi là cảnh tượng thiên địa sơ khai, núi to sinh ra vào lúc đó.
Núi to giắt ngang trên bầu trời, khi ngước lên chỉ thấy đỉnh núi. Bên mép đỉnh có một sào gỗ thật to, sào gỗ rũ xuống hỗn độn như biển mây.
Khi quan sát sào gỗ, Lam Vận Trúc chợt nhận ra khí hỗn độn quanh núi không phải sinh ra từ ngọn núi mà là sào gỗ.
- Rốt cuộc đi vào.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm sào gỗ to giắt bên vách núi, chậm rãi nói:
- Hãy để ta vén tấm màn bí ẩn đi.
Lý Thất Dạ hít sâu, mang theo Lam Vận Trúc leo núi. Hai người mất khá lâu rốt cuộc leo lên.
Giờ phút này, Lam Vận Trúc và Lý Thất Dạ đứng ở vách núi, hỗn độn bao phủ hai người. Giương mắt nhìn sào gỗ treo ở vách vực toát ra hỗn độn dày đặc như biển mây.
Sào gỗ rất to, khi đứng ở vách vực nhìn xuống cảm thấy nó vô tận, nó là một thế giới, đặt hết thiên địa núi sông vào đó.
Sào gỗ do các nhánh cây xây thành, nhánh khô đen nhưng cực kỳ cứng rắn. Lam Vận Trúc nhìn các nhánh cây khô ghép thành sào gỗ, nàng mơ hồ cảm thấy mình từng gặp chất liệu gỗ này. Lam Vận Trúc ngẫm nghĩ kỹ, nàng thật sự từng thấy nó.
Lúc trước ở Thiên Quần Đảo, Lý Thất Dạ lấy một nhánh cây ra cũng có chất liệu gỗ như vậy, Lam Vận Trúc nghĩ khúc gỗ kia chính là quỷ nguyên tổ thược!
Lam Vận Trúc khó khăn xuyên qua hỗn độn như biển mây nhìn thấy một thứ.
- Ngươi nhìn xem, đó là cái gì?
Cính giữa sào gỗ, tức dưới đáy có một tòa mộc các.
Hỗn độn phun ra nuốt vào, Lam Vận Trúc có mở thiên nhãn cũng không cách nào nhìn rõ mộc các hoàn toàn. Mộc các rất lớn, rất trang nghiêm. Thiên nhãn loáng thoáng thấy trong mộc các có một thứ gì đó.
Hỗn độn quanh quẩn sào gỗ như sóng biển dập dờn, nếu nói sào gỗ như biển hỗn độn thì dưới đáy nó là mắt biển, hỗn độn vô tận tuôn trào.
Không thể phán đoán khí hỗn độn tuôn ra từ đáy sào hay mộc các, có một điều chắc chắn dưới đáy sào rất ghê gớm, có bí mật kinh thiên.
Lý Thất Dạ luôn nhìn chằm chằm vào sào gỗ, hắn chỉ vào góc ngoài cùng:
- Thấy không? Con phượng hoàng nàng gặp ở chỗ đó.
Lam Vận Trúc vội vàng đưa mắt nhìn. Góc ngoài cùng sào gỗ có con mộc các to cỡ nắm tay, phượng hoàng tỏa thần quang năm màu, thần quang ngũ sắc biến thành linh vũ, thần quang kéo dài thật dài.
Con phượng hoàng ngồi sửa sang nhánh cây ghép thành sào gỗ, dường như nơi này là ổ của nó.
Lam Vận Trúc nhìn thấy con phượng hoàng thì kinh ngạc nói:
- Đúng là nó!
Lam Vận Trúc gặp cơ duyên lớn này nhưng đã bỏ lỡ, không ngờ bây giờ gặp lại.
Lam Vận Trúc chỉ vào nhánh cây phượng hoàng sửa sang ghép thành sào gỗ, hỏi:
- Sào gỗ này là ổ của con phượng hoàng sao?
- Không, đó không phải ổ của nó, chẳng qua nó ở đậu. Vì nó ổn định tại đó nên mới trở thành tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ nhìn con phượng hoàng:
- Hơn nữa nó không phải phượng hoàng.
- Không phải phượng hoàng?
Lam Vận Trúc kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ đúng là một gốc tiên dược thành hình?
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào phượng hoàng:
- Không, nó không phải tiên dược.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Nó là một gốc chân tiên dược, tiên dược thật sự. Dù là tiên đế chưa chắc có duyên phận thấy nó, tiên đế cũng phải thèm muốn.
Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:
- Cái gì? Chân tiên dược!?
Chân tiên dược, cái tên làm người giật mình, dược đế cũng vậy.
Trên đời này tu sĩ hay dược sư hễ nhắc tới tiên dược là thèm thuồng, khao khát rạo rực. Trong mắt tu sĩ, dược sư, tiên dược là báu vật vô giá trên đời, độc nhất vô nhị, tiên đế cũng cần tiên dược.
Nhưng tu sĩ, dược sư nói tiên dược không phải tiên dược thật sự. Tu sĩ, dược sư gọi đa số linh dược khó tìm trên đời hay qua năm trăm vạn năm dược vương là tiên dược.
Dược sư có kiến thức thì biết những cái đó không phải tiên dược thật, cho nên dược sư cường đại gọi tiên dược thật sự là chân tiên dược, để phân chia với tiên dược thế nhân đều biết.
Lam Vận Trúc thầm nghi ngờ:
- Trên đời thật sự có chân tiên dược sao?
Con phượng hoàng trước mắt nàng thật sự là chân tiên dược?
Tuy thánh hiền cổ xưa, dược sư lợi hại cho rằng có chân tiên dược tồn tại, nhưng trên đời chưa từng có ai thấy. Đời sau nhiều dược sư có thành tựu nổi trội không cho rằng chân tiên dược có thật, bọn họ cảm thấy chân tiên dược là ảo tưởng của người đi trước.
Chân tiên dược, nếu trên đời có thật thì tiên đế cũng sẽ thèm muốn. Chân tiên dược là thuốc vạn năng, có kéo dài tuổi thọ cho tồn tại như tiên đế.
Vô số linh dược trên đời vô hiệu với tiên đế, nếu tiên đế muốn kéo dài tuổi thọ thì cần tiên dược. Có chân tiên dược thật sự thì sẽ là cực phẩm kéo dài tuổi thọ cho tiên đế!
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm con phượng hoàng trước mắt, gật đầu, nói:
- Có, gốc trước mặt nàng là nó đó. tên của nó là Ngũ Tiên Hoàng Tham, chân tiên dược vạn cổ khó gặp.
- Ngũ Tiên Hoàng Tham.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào phượng hoàng, nhìn sao cũng không giống nhân sâm.
Lý Thất Dạ hiểu suy nghĩ của Lam Vận Trúc, lắc đầu, nói:
- Với đạo hạnh hiện tại của nàng không thể nhìn thấu nguyên hình của nó, trừ phi nàng rấn áp nó thì Ngũ Tiên Hoàng Tham sẽ hiện ra nguyên hình.