Chương 995: Hoàng Ngưu Long.
Lý Thất Dạ nhìn lấy quang hoàn trên đỉnh đầu Hoàng Ngưu Long, quang hoàn so với năm đó không biết ảm đạm bao nhiêu, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hoàng Ngưu Long, nói ra:
- Yên tâm, mặc dù Thiên Phong Thần Tông đã không có, bất quá, tương lai ta sẽ vì ngươi tìm một truyền thừa tốt hơn. Để nội tình cường đại nuôi dưỡng thần tính của ngươi.
Bò....ò...
Hoàng Ngưu Long nghe hiểu được Lý Thất Dạ nói, thân thiết ma sát bàn tay của Lý Thất Dạ.
Trên thực tế, Hoàng Ngưu Long đã rất mạnh mẽ, đã sớm có thể thành yêu, bất quá, nó cũng không đi con đường thành yêu này. Hoàng Ngưu Long tương lai muốn thành tựu Chân Long, hóa thân thành Thần Ngưu, cho nên không hóa đạo hiển trí.
- Để cho ta nhìn một chút năm đó Thiên Phong Thần Tông là chuyện gì xảy ra.
Lý Thất Dạ tay đè lấy đầu Hoàng Ngưu Long, quang mang lóe lên, lúc này, thức hải của Hoàng Ngưu Long hiển hiện, để Lý Thất Dạ quan sát ký ức năm đó.
Ở trong thức hải của Hoàng Ngưu Long, năm đó một ít chuyện từng màn hiển hiện. Chính như Viên Thải Hà nói, năm đó tồn tại mạnh nhất của Thiên Phong Thần Tông đem món đồ dưới mặt đất kia móc ra.
Thứ này bị móc ra, liền mang đến tai hoạ ngập đầu cho Thiên Phong Thần Tông, trong vòng một đêm, rất nhiều người chết thảm, coi như tồn tại cường đại như Thần Hoàng, cũng không thể tránh thoát một kiếp.
Hoàng Ngưu Long làm Thiên Phong Thần Tông thủ hộ thần thú đang say giấc nồng bị giật mình tỉnh lại, lúc Hoàng Ngưu Long từ địa phương ngủ say chạy tới, đã muộn, trong vòng một đêm ngắn ngủn, vô số cường giả của Thiên Phong Thần Tông đều tao ngộ chẳng lành.
Hoàng Ngưu Long chạy đến, đem vật kia phong ấn, lần nữa trở lại nơi ngủ say, đem mình phủ bụi ở bên trong Thời Huyết Thạch, chờ đợi lần nữa tỉnh lại.
Nhưng mà, trong vòng một đêm, phần đông cường giả của Thiên Phong Thần Tông chết thảm, từ đó về sau, Thiên Phong Thần Tông xuống dốc, về sau cũng không lâu lắm, Thiên Phong Thần Tông đã từng là quái vật khổng lồ sụp đổ, từ đó về sau, truyền thừa tọa trấn mảnh sơn hà trăm vạn dặm này biến mất ở trong mây khói.
Bởi vì Thiên Phong Thần Tông sụp đổ, Thần Hoàng không còn có hậu nhân, từ đó về sau, không còn có người tỉnh lại Hoàng Ngưu Long trong ngủ mê. Cho tới hôm nay Lý Thất Dạ đến, Lý Thất Dạ mới tỉnh lại Hoàng Ngưu Long đang ngủ say.
Năm đó, Lý Thất Dạ đã từng đối với Thần Hoàng hứa hẹn qua, hắn đem Hoàng Ngưu Long ban cho Thần Hoàng, mà hậu nhân Thần Hoàng có thể kế thừa Hoàng Ngưu Long, làm thủ hộ thần thú của nhất mạch này. Cũng chính vì vậy, mặc dù Thiên Phong Thần Tông sụp đổ, Lý Thất Dạ cũng không đến tỉnh lại Hoàng Ngưu Long.
Trăm ngàn vạn năm đi qua, cũng không có người tỉnh lại Hoàng Ngưu Long, ý vị này Thần Hoàng nhất mạch đã đoạn hậu, Lý Thất Dạ đối với Thần Hoàng hứa hẹn cũng ngừng ở đây.
Lý Thất Dạ thu bàn tay từ trên trán Hoàng Ngưu Long, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Trời gây nghiệt, còn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống. Thần Hoàng từng lưu lại tổ huấn, hậu nhân lại không tuân theo, cuối cùng đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Năm đó, hắn để Thần Hoàng trấn áp mảnh sơn hà này, ngoại trừ không cho đồ vật dưới mặt đất kia nhìn thấy ánh sáng, đồng thời, cũng không hy vọng phiến đại địa này hóa thành hung địa.
Thần Hoàng tuân theo mệnh lệnh của hắn, trấn áp phiến đại địa này, không để thế nhân biết dưới đất này có một đồ vật đáng sợ. Đồng thời, Thần Hoàng cũng độ hóa phiến đại địa này, rốt cục để phiến đại địa này hóa thành một mảnh tịnh thổ, ở chỗ này xây xuống truyền thừa cường đại.
Đáng tiếc hậu nhân không thể nghe theo tổ huấn, đem thứ này từ dưới đất móc ra, mang đến tai hoạ ngập đầu cho toàn bộ Thiên Phong Thần Tông.
- Đi, chúng ta về Cựu Chỉ, đem thùng xe cầm trở về.
Lý Thất Dạ ngồi trên người Hoàng Ngưu Long, phân phó nói.
Hoàng Ngưu Long há miệng liền đem Thời Huyết Thạch nuốt vào trong miệng, sau đó "Bò....ò..." kêu to một tiếng, hưng phấn vô cùng, cất vó mà đi, trong nháy mắt hướng Thiên Phong Thần Tông Cựu Chỉ phóng đi.
Ngồi trên người Hoàng Ngưu Long, Hoàng Ngưu Long như là điện chớp chạy nhanh, mà Hoàng Ngưu Long cũng thật lâu không có hưng phấn qua như thế, vung vó phi nước đại, khi thì vọt lên cửu thiên, khi thì lẻn vào đại giang, khi thì đạp phong mà đi...
Nhìn lấy bộ dáng Hoàng Ngưu Long hưng phấn như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi cười một tiếng. Trong chớp mắt này, hắn tựa như lại trở về tuế nguyệt năm đó.
Hoàng Ngưu Long có thể nói là tọa kỵ tốt nhất thế gian, mặc dù nói tọa giá Tứ Chiến Đồng Xa của Lý Thất Dạ cũng là cường đại nghịch thiên, bất quá, đối với Lý Thất Dạ mà nói, Tứ Chiến Đồng Xa càng thích hợp trên chiến trường phát huy tác dụng.
Lý Thất Dạ nói Hoàng Ngưu Long là tọa kỵ tốt nhất, đây không phải không có đạo lý. Hoàng Ngưu Long thiện hạnh chịu khổ, càng quan trọng hơn là Hoàng Ngưu Long khử độc tránh hiểm, có thể đoán trước chẳng lành, tránh hung hóa cát, đồng thời, nó có thể qua núi lội nước, có thể xưng không gì có thể bằng.
Nếu như muốn nhập Thi Địa Cựu Thổ, như vậy, Hoàng Ngưu Long là tọa kỵ tốt nhất, coi như nó không cách nào đưa ngươi vào chỗ sâu nhất Thi Địa Cựu Thổ, coi như nó không cách nào đưa ngươi vào địa phương huyền diệu nhất của những hiểm địa này, nhưng mà, nó có thể mang ngươi đến rất nhiều địa phương trong Thi Địa Cựu Thổ.
Có Hoàng Ngưu Long làm tọa kỵ tiến vào những địa phương này, nó có thể vì ngươi tránh hiểm, nó có thể tận nó có khả năng đưa ngươi từ hiểm địa bên trong mang ra, mê huyễn, hung độc các loại hiểm ác cũng khó khăn không được Hoàng Ngưu Long.
Hoàng Ngưu Long hưng phấn lao vụt, nó đã từng đi theo Lý Thất Dạ qua rất nhiều nơi, hôm nay, Lý Thất Dạ lần nữa trở về, nó cũng tìm tới cảm giác năm đó.
Cuối cùng, Hoàng Ngưu Long chở Lý Thất Dạ chạy về di chỉ Thiên Phong Thần Tông, năm đó đã từng là truyền thừa cường đại, lúc này chỉ là một vùng phế tích, vinh quang năm đó đã không còn.
Hoàng Ngưu Long chở Lý Thất Dạ đi vào một góc di chỉ, "Oanh" một tiếng, trận trận thanh âm di động nặng nề vang lên, lúc Hoàng Ngưu Long đạp ở trên mặt đất, mặt đất vỡ ra một vết nứt, một tòa cổ các ở trong khe nổi lên.
"Chi" một tiếng, cổ các mở ra, hướng bên trong nhìn lại, chỉ thấy bên trong cổ các để một cái thùng xe ngựa kéo, cái thùng xe này kiểu dáng thoạt nhìn mười phần cũ kỹ, cũng không biết nó đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Cái thùng xe cổ xưa này thoạt nhìn cũng không thu hút, nhưng mà rất ít người biết, liền là một cái thùng xe cổ xưa như thế, không biết trải qua bao nhiêu hạng người vô địch gia trì, một cái thùng xe cổ xưa như thế, có thể chở người từ bên trong hiểm địa trốn ra.
Hoàng Ngưu Long đem dây cương treo lên người mình, kéo cái thùng xe cổ xưa này. Lý Thất Dạ nở nụ cười, ngồi ở trong xe, ngửi ngửi mộc hương quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, hắn không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chi, chi, chi...
Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa chậm rãi đi, tựa hồ là quen thuộc bộ pháp năm đó.