Chương 1796: Đằng Tề Văn. (2)
Chương 1796: Đằng Tề Văn. (2)
Nếu như người khác nói như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy buồn cười, đây chỉ là một hồi chê cười. Nhưng mà tất cả trước mặt không thể cười nổi.
Trừ Lý Thất Dạ không giống như đang nói đùa, quan trọng hơn là vì Lý Thất Dạ có thể xâm nhập Khổng Tước Thụ, đây căn bản là chuyện không có khả năng.
Mặc dù nói thụ tổ sau khi hóa thành tổ thụ sẽ không có linh trí, nó giống như cây cối khác. Nhưng mà có điểm khác với cây cối khác, tổ thụ cực kỳ cường đại, nếu như nói người khác muốn thương tổn nó, hoặc là xâm lấn nó, trên căn bản không có khả năng, cho dù là Tiên Đế ra tay cũng không dễ dàng.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại có thể cho lò lửa rót lửa vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, bất kể là Khổng Tước Thụ ngầm đồng ý hay Lý Thất Dạ có thủ đoạn đặc biệt, đây là chuyện nghịch thiên, đây tuyệt đối không phải một chuyện nói đùa.
Đằng Tề Văn cùng ba lão giả kia trong thời gian ngắn nhìn Lý Thất Dạ rót lửa thao thao bất tuyệt vào thân cây Khổng Tước Thụ.
Quá lâu sau, Lý Thất Dạ thu hồi lò lửa, thu hồi Vạn Lô Thần, tốn hao thời gian dài như thế cũng đả thông đạo văn bế tắc.
Thời điểm rời khỏi, Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, vừa cười vừa nói:
- Tục thọ, đây là một việc không dễ dàng.
Nói xong cũng phiêu nhiên mà đi.
Đằng Tề Văn và ba lão giả ngây ngốc trong thời gian ngắn, vẫn thẩn thờ không thể nói gì.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi thật,đám người Đằng Tề Văn rốt cục phục hồi tinh thần lại, Đằng Tề Văn nhìn qua lão giả bên cạnh, nói:
- Tam thúc, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?
Lão giả bên người Đằng Tề Văn trầm mặc một chút, cuối cùng nhất nói ra:
- Tục tho cho tổ thụ, việc này, đúng là chưa nghe nói qua bao giờ. Tổ thụ là tồn tại không cách nào phỏng đoán, tục thọ cho tổ thụ cũng khó ngang tục thọ cho Tiên Đế.
- Nếu như nói có khả năng, chỉ có một loại khả năng, dược đế! Thế gian nếu như ai có thể tục thọ cho tổ thụ, như vậy chỉ có một khả năng đó chính là dược đế.
Một lão giả khác trầm ngâm nói ra.
Lúc này Đằng Tề Văn thò tay sờ vào vị trí Lý Thất Dạ rót lửa vào, nhưng mà không có chút dấu bị thiêu đốt nào cả, nhìn qua là Khổng Tước Thụ mở lổ hỏng cho Lý Thất Dạ rót lửa vào.
- Tục thọ cho tổ thụ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đằng Tề Văn ngẩn người.
Qua một hồi lâu, Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, nhìn lão giả bên cạnh nói:
- Tam thúc, ngươi thông báo với chư lão một tiếng, ta tạm thời không quay về.
Lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nghe vậy sinh ra chấn động, nói ra:
- Chuyện này không được nha, lúc này chư lão đều xuất quan, chính là vì khảo hạch ngươi! Nếu như ngươi bỏ qua khảo hạch lần này, chỉ sợ vị trí thành chủ sẽ chắp tay đưa cho người khác.
Đằng Tề Văn là truyền nhân thành Thiên Đằng, đây chẳng qua là một trong các truyền nhân, trong đám người tại thành Thiên Đằng còn có đối thủ mạnh mẽ khác, là đối thủ cạnh tranh, bất luận xuất thân hay thực lực đều không thua gì hắn, chính vì như thế, thành Thiên Đằng vẫn không có xác định được thành chủ ngay.
Đằng Tề Văn lần này du lịch thiên hạ, bái tế thiên hạ tổ thụ chính là muốn ngộ đạo, tăng thực lực của mình để thông qua khảo hạch của các lão tổ thành Thiên Đằng.
Hiện tại Đằng Tề Văn lại nói không quay về, đây chính là điểm làm người bên cạnh Đằng Tề Văn sợ hãi nhảy dựng lên.
- Đúng nha, lần khảo hạch này đang mang trọng đại, nếu như lúc khảo hạch mà vắng mặt, chỉ sợ ngươi không có hy vọng trở thành thành chủ.
Một lão giả khác lo lắng khuyên bảo.
Đằng Tề Văn hít thật sâu, nghiêm túc nói ra.
- Việc này ta cũng biết nặng nhẹ, nhưng mà ta vẫn lưu lại. Tam thúc, các ngươi yên tâm đi, là nặng là nhẹ ta có chừng mực.
Ba lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nhìn nhau, Đằng Tề Văn quyết định như thế, bọn họ không thể làm gì.
Những ngày này, Khổng Cầm Như cũng từ Cẩm Tú Cốc trở về, Lý Thất Dạ cần rất nhiều vật tư đã đưa tới toàn bộ.
Sau khi có vật tư, Lý Thất Dạ bắt đầu tiến hành kết thúc bố cục, hắn đã động tay chân với cả Khổng Tước Địa, dưới mặt đát, trong biển rộng bốn phía quanh Khổng Tước Địa cũng có tay chân của hắn, hắn bố trí đại thế.
Sau khi hắn kết thúc công việc cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng buông lỏng một hơi, hắn đứng trên ngọn núi nhìn xuống, lại tùy ý tiến vào một khách sạn trong tiểu trấn.
Vào trong khách sạn, Lý Thất Dạ tùy ý gọi một vài món và ngồi ở bên cửa sổ, chậm rãi rót rượu như đang chờ người.
Lý Thất Dạ ngồi trong khách sạn, tự nhiên tự tại uống rượu ngon. Qua một hồi lâu rốt cục có người đi tới. Chính là Đằng Tề Văn, phía sau là ba lão giả bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Đằng Tề Văn, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Các ngươi theo ta rất lâu, các ngươi biết không? Chuyện lần này không thể nói là trùng hợp a.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng không có che giấu, hắn tiến lên cúi người chào Lý Thất Dạ, nói ra:
- Tiểu đệ Đằng Tề Văn thành Thiên Đằng, kính ngưỡng với tiên sinh, vì vậy lưu lại Khổng Tước Địa quan sát tiên sinh, có mạo phạm xin tiên sinh tha thứ.
Đằng Tề Văn thập phần khách khí, cũng thập phần quang minh, xuất thân từ truyền thừa thụ tổ, hắn cũng không có ngạo khí, nói chuyện rất khách khí.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái cười nói:
- Nếu như ta chú ý, giờ này khắc này ngươi không nên đứng trước mặt ta nói chuyện.
Nói xong, ngón tay chỉ vào ghế.
Đằng Tề Văn cũng nhìn Lý Thất Dạ, sau đó ngồi xuống. Hắn nhìn qua Lý Thất Dạ, há miệng muốn nói, nhưng mà không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lý Thất Dạ uống rượu ngon, nhìn qua Đằng Tề Văn, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Có lời gì cứ nói đi, thời gian của ta rất đáng giá, không có khả năng vẫn ngồi đây chờ ngươi nói.
Đằng Tề Văn hít thật sâu, nói ra:
- Tiên sinh dược đạo vô song, thuật của tiên sinh làm cho người ta kính ngưỡng, nếu có thể gặp tiên sinh diệu thủ hồi xuân...
- Không cần tâng bốc ta.
Lý Thất Dạ cười cười, khoát tay, nói ra:
- Cho dù ngươi không cần tâng bốc ta, ta cũng biết ta dược đạo tuyệt thế vô song, không ai bằng, trong cửu thiên thập địa, ta là dược đạo đệ nhất nhân.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế làm cho Đằng Tề Văn muốn nói chuyện cũng bị ngăn chặn, Lý Thất Dạ đã khen mình như thế, còn cần gì hắn ca ngợi.
Trong lòng Đằng Tề Văn cũng cười khổ một tiếng. Đổi lại người khác, hoặc là sẽ khiêm tốn một chút, nhưng mà người này căn bản không có khiêm tốn, mà là tự khen mình.
- Tiên sinh thật sự có thể tục thọ cho thụ tổ?
Cuối cùng Đằng Tề Văn hít một hơi, hắn ý định đi thẳng vào vấn đề.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, thần bí cười nói:
- Tổ đằng thành Thiên Đằng các ngươi ta cũng có thể chữa trị. Sau tai nạn, tình huống của nó không ổn.
- Ngươi...
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đằng Tề Văn biến sắc, thoáng cái đứng bật dậy, ngay cả ghế cũng ngã.
Sắc mặt đại biến không chỉ có Đằng Tề Văn, ba lão giả sau lưng Đằng Tề Văn cũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thoáng cái trở nên khẩn trương.