Chương 1848: Tiện tay giết địch (2)
Nhưng mà Đằng Tề Văn mạnh hơn Viêm Dương Long rất nhiều, hắn hừ lạnh một tiếng, một bước tránh lui ngàn dặm, rời xa xích viêm, đối với hắn mà nói, chém giết Viêm Dương Long cũng không phải việc khó, nhưng mà hắn đang suy nghĩ có nên là địch với Thái Dương Tông hay không!
Nhưng mà Viêm Dương Long không có chừng mực, thét dài một tiếng, hoả diễm giống như cự long lao tới căn giết Đằng Tề Văn.
- Đồ không biết sống chết!
Chi trong nháy mắt, ánh mắt Lý Thất Dạ mãnh liệt, hắn cũng không nhìn mười tên lão giả của Nghiễm hải tộc, “Oanh” một tiếng, cổ hư chân văn hiển hiện, mặc kệ đám lão giả Nghiễm hải tộc mạnh cỡ bao nhiêu, dòng điện như sóng to gió lớn của bọn chúng bị cổ hư chân văn thôn phệ sạch sẽ, còn chưa đủ nhét kẽ răng của cổ hư chân văn.
Cùng lúc đó Lý Thất Dạ cũng không có đuổi giết Nghiễm Hải thái tử, mà là tiện tay vẽ một cái, một cái thần ấn xuất hiện, oanh một tiếng, thấn ấn trấn áp thẳng vào Lâm Đạo Đồng.
Lâm Đạo Đồng biến sắc, lập tức vận dụng Vô Cấu Thể tới cực hạn, giống như một đóa hoa sen nở rộ, hắn muốn nương tựa vào Vô Câu Thê của mình ngăn cản thần ấn.
“Phanh” một tiếng, nhưng mà mặc kệ Vô Cấu Thể của Lâm Đạo Đồng phát huy tới trình độ nào, đều không thể tránh được thần ấn, tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Lâm Đạo Đông bị trấn áp dưới thần ấn, máu tươi tung tóe.
Trong thời gian này, Lý Thất Dạ lại tiện tay bắn ra, một đạo pháp tắc kêu “Keng” một tiếng, pháp tắc như mũi tên nhọn bắn thẳng vào Viêm Dương Long đang tấn công Đằng Tề Văn.
- Ah --
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Viêm Dương Long căn bản không có khả năng né tránh pháp tắc này, thân thể của hắn bị pháp tắc đóng đinh trên mặt đất.
- Đùng --
Cũng trong thời gian cực ngắn đó, cổ hư chân văn thôn phệ tất cả dòng điện, một dòng điện mạnh hơn bắn ra, nghe được “Ba” một tiếng, hơn mười lão giả Nghiễm hải tộc bị dòng điện trùng kích bay ra ngoài, thời điểm ngã xuống đất thì khói xanh lượn lờ trên thân thể bọn họ, người ta ngửi được mùi khét, hơn mười lão giả nằm trên mặt đất không thể động đậy, cũng không biết sống hay chết.
Tất cả chi diễn ra trong thời gian cực ngắn, hơn nữa thời gian xảy ra quá nhanh, thậm chỉ có người trong khoảng thời gian ngăn còn không hiểu được xảy ra chuyện gì.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, thậm chỉ có người vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Nghiễm Hải thái tử đại biến, hắn quát một tiếng, thét dài nói:
- Tiểu súc sanh, nhận lấy cái chết!
Dòng điện của hắn hóa thành trường đao, trường đao quét qua hóa thành dòng xoáy lôi điện to lớn, cuốn thân thể Lý Thất Dạ vào trong đó.
Trong dòng xoáy lôi điện to lớn này có tiếng nổ vang không ngớt, mặt đất lay động. Uy lực như thế làm cho người ta biến sắc, Nghiễm Hải thái tử đã hóa lôi điện của mình thành thực chất, khó trách đã sớm có đồn đãi Nghiễm Hải thái tử đã một cước bước vào Đại Hiền, xem ra thật sự không giả.
Từ khi Nghiễm Hải thái tử vừa ra tay, mọi người đều biết cho dù Nghiễm Hải thái tử không phải Đại Hiền, cũng không kém bao nhiêu.
Nhìn thấy vòng xoáy lôi điện, Lý Thất Dạ không thèm nhìn nhiều, tiện tay vung một chưởng, “Phanh” một tiếng nổ vang, vòng xoáy lôi điện vỡ tan, nhưng mà dư ba của cái vung tay này chưa chấm dứt, lập tức quất vào người của Nghiễm Hải thái tử, một chưởng này có tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức làm người ta không rõ, Nghiễm Hải thái tử không có cơ hội tránh né.
Phanh -- một tiếng, Nghiễm Hải thái tử bị một chưởng đánh bay, thân thể của hắn dán lên mặt đất, máu tươi đầm đìa.
Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người hoảng sợ, có người hét lên một tiếng, nói ra:
- Đại Hiền --
Thời điểm này mọi người đã ý thức được, tiểu tử Nhân tộc trước mắt chính là Đại Hiền, Đại Hiền chân chính. Không giống Nghiêm Hải thái tử chỉ hướng ra người ngoài xưng là Đại Hiền, trên thực tế hắn chỉ bước một cước vào cảnh giới Đại Hiền mà thôi.
Chỉ có Đại Hiền chính thức mới có thể một tát đánh bay Nghiễm Hải thái tử còn cách cảnh giới Đại Hiền rất gần.
Trong khoảng thời gian ngắn, tràng diện vô cùng yên tĩnh, rất nhiều người trong lòng sợ hãi, có không ít người cũng nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế hệ trẻ của Nhân tộc lúc nào sinh ra Đại Hiền.
Trên thực tế, bất luận là thời đại nào, nếu như còn trẻ tuổi đã bước vào cảnh giới Đại Hiền, đó đều là thiên tài, cho dù không thể uy hiếp thiên hạ thì cũng có thanh danh hiển hách.
Nhưng mà trước đó chưa từng có ai nghe nói qua tên của Lý Thất Dạ, huống chi Nhân tộc tại Thiên Linh Giới rất hiếm thấy, thế hệ trẻ có Đại Hiền thì sớm dương danh thiên hạ rồi.
Lúc này rất nhiều người nhìn qua Lý Thất Dạ, đặc biệt là người đạo hạnh nông cạn, trong nội tâm chấn động mạnh, trong nội tâm ầm thầm may mắn, may mắn không có xung đột với Lý Thất Dạ, nếu không bị một Đại Hiền giết, đó là chuyện không ai đứng ra báo thù cả.
Lúc này Lý Thất Dạ mới chậm rãi xoay người lại, hắn đi tới trước mặt Lâm Đạo Đồng bị trấn áp. Lâm Đạo Đồng bị thần ấn trấn áp, thân thể của hắn đã vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ bùn đất. Dưới thần ấn, Lâm Đạo Đồng muốn giãy dụa, hắn không ngừng vận chuyển Vô Cấu Thể của mình, nhưng mà căn bản cũng không có bất kỳ phản ứng nào, hắn hoàn toàn bị trấn áp lại.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói ra:
- Vừa rồi ta không có lấy mạng của ngươi, chính là muốn cho ngươi chết rõ ràng mà thôi, khiến ngươi hiểu rõ mình chết như thế nào.
Lúc này sắc mặt Lâm Đạo Đồng trắng bệch, hắn hét lớn:
- Ta, ta, chủ nhân của ta chính là chủ tôn Tị Trần Dương...
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, tiếng “Răng rắc” vang lên, Lý Thất Dạ một cước đạp nát đầu của hắn, đi đời nhà ma.
Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, trong lòng rất nhiều người chấn động mạnh, bị người ta một cước đạp nát đầu lâu, chết như vậy quá biệt khuất.
Lý Thất Dạ đi qua, nhìn Viêm Dương Long, cười lên, nói ra:
- Ta là người rất nhân từ, nếu như ngươi bây giờ ăn sạch bùn đất, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.
Viêm Dương Long bị pháp tắc đóng đinh trên đất, muốn động cũng không thể động đậy, hắn dốc sức liều mạng giãy dụa nhưng không thể làm gì cả.
Viêm Dương Long cũng muốn dùng Thái Dương Thể thiêu hủy pháp tắc, nhưng mà mặc kệ Thái Dương Thể của hắn phát uy thế nào đều không thể phá hủy pháp tắc này, thậm chỉ có thể nói Viêm Dương Long đã đốt sạch bùn đất chung quanh, nhưng mà vẫn không thể đốt cháy đạo pháp tắc này.
Nghe Lý Thất Dạ nói chuyện, Viêm Dương Long quát một tiếng, hét lớn:
- Họ Lý, ngươi có bản lĩnh liền giết ta, nhục nhà bổn thiếu gia thì tính là bổn sự gì! Cho dù bổn thiếu gia chết, cũng không đi ăn bùn đất!
Viêm Dương Long có vài phần xương cứng, sắp chết đến nơi vẫn không cầu Xin, miệng cũng rất cứng.
- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ thanh toàn ngươi!
Lý Thất Dạ nhàn nhã cười nói.
- Đến đây đi, có giỏi thì giết ta, nếu không ngươi chính là bọn hèn nhát!
Lúc này Viêm Dương Long điên cuồng hét lên, thái dương tinh hỏa bao phủ thân thể của hắn, thân thể giống như núi lửa khổng lồ bộc phát, làm cho không người nào có thể tới gần được.