Chương 1909: Hồng Thiên Trụ. (2)

Nhìn thanh niên trước mặt này, bọn họ không thể tin được, Lý Thất Dạ trước mắt thoạt trông còn ít tuổi hơn nàng, nhìn qua thì rất bình thường nhưng không ngờ lại có thể uy hiếp vào thẳng trong lòng, giống như một tôn tượng phật mãi mãi trấn áp vĩnh hằng.

Hồng Thiên Trụ hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những tâm tình không vui trong lòng, hơn nữa hắn còn thoáng cảm giác vui mừng, hắn ôm quyền hướng phía Lý Thất Dạ nói:

- Không dối gạt hiền chất, hôm nay ta đến đây, đích xác là có việc muốn thương lượng với hiền chất.

- Nói đi.

Lý Thất Dạ thấy Hồng Thiên Trụ đã mở lời thì cũng nhàn nhạt nói.

Hồng Thiên Trụ trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:

- Hiện tại hiền chất chính là đệ tử Khổng Tước Thụ, cũng là truyền nhân của Khổng Tước Địa, Động Đình Hồ ta muốn làm hợp tác với Khổng Tước Địa hoặc là hiệp nghị cũng được.

- Hợp tác với nhau?

Lý Thất Dạ hơi nhướng mày, chậm rãi hỏi lại.

Hồng Thiên Trụ nói:

- Nếu như hiền chất nguyện ý, Động Đình Hồ chúng ta liền phái đệ tử trú đón ở Khổng Tước Địa, ở trên đó xây dựng một trại huấn luyện, để cho bọn họ thích ứng với đại lục, cũng để cho giao tình giữa hai phía càng thêm sâu sắc. Đương nhiên hiền chất cũng đồng dạng có thể phái đệ tử đến Động Đình Hồ, ăn ở huấn luyện ở Động Đình Hồ để cho những đệ tử đó thích ứn được với đại dương mênh mông.

Động Đình Hồ tuy lớn nhưng còn kém xa Khổng Tước Địa trên lục địa, hơn nữa Động Đình Hồ cũng chỉ như ao nhỏ còn Khổng Tước Địa chính là hải dương thạm chỉ trên Khổng Tước Địa cũng là thế lực số một số hai. Khổng Tước Địa được mọi người xưng là nơi che chở thứ hai cho nhân tộc, đây cũng không phải là một câu nói suông.

Tuy rằng Khổng Tước Địa rộng lớn, nhưng từ trước đến nay không cho phép ngoại nhan hay bất kỳ chủng tộc khác trú đóng tại Khổng Tước Địa, đây cũng là tôn nghiêm cao nhất của Khổng Tước Thụ không ai dám đi khiêu khích.

- Số lượng Nhân tộc Thiên Linh Giới cũng không nhiều, Động Đình Hồ và Khổng Tước Địa là hai nơi tồn tại lượng Nhân tộc lớn nhất, hiền chất cũng nên biết nếu hai phía chúng ta hợp tác, đều có ích cho nhau, với Nhân tộc lại càng hữu dụng.

Cuối cùng, Hồng Thiên Trụ bồi thêm một câu.

- Ta cũng không phải là người không biết lý lẽ.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Nhưng nói đến lợi ích Nhân tộc, chắc bản thân ngươi cũng cảm thấy buồn cười. Chính bản thân vào thế gia các ngươi Hồng, Trương, Hứa đều cả ngày tranh đấu nội bộ. Hôm nay ngươi tính toán đoạt quyền to trong đó, ngày mai ngươi lại muốn ngồi lên vị trí khác. Ngươi không biết là hôm nay Động Đình Hồ các ngươi nói vì lợi ích Nhân tộc cảm thấy buồn cười đến mức độ nào?

- Ngay cả người mình còn không dung được, nói gì đến dung hạ người ngoài.

Nói đến đây Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Hồng Thiên Trụ.

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời như vậy khiến sắc mặt Hồng Thiên Trụ lập tức đỏ lên, thậm chí là có chút khó coi.

- Lý công tử, lời này của ngươi có quá mức không?

Hồng Ngọc Kiều cũng không khỏi đứng lên, nói chuyện hộ cha mình.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Hồng Ngọc Kiều một cái, mở miệng trả lời:

- Quá đáng? Động Đình Hồ các ngươi đã nghĩ đến vấn đề như vậy chưa? Vấn đề như vậy, Động Đình Hồ các ngươi nên sớm hảo hảo nghĩ lại. Các ngươi cũng có thể mang lời của ta vừa nói cho mấy lão giả đang ở trên Động Đình Hồ biết. Vốn dĩ ta cũng không muốn nhắc đến chuyện khó nghe này, nói thật chuyện như vậy trong mắt ta vốn là không tính được bằng một cái rắm.

Nói đến đây hai mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, lạnh lùng tiếp:

- Chỉ có điều, tổ tiên các ngươi phù hộ, ta cũng chỉ muốn cho Động Đình Hồ các ngươi một cơ hội. Vậy các ngươi cứ đưa lời về cho mấy lão già khọm ở Động Đình Hồ, nếu như bọn họ còn chưa có điểm giác ngộ thì ta tự mình ra tay.

Lúc này Hồng Thiên Trụ cũng không khỏi thoáng cái đứng lên, trầm giọng nói:

- Lý công tử, lời nói này của ngươi thật quá mức, chuyện tình Động Đình Hồ ta, tự Động Đình Hồ xử lý, nếu như Lý công tử không muốn kết giao vậy thì quên đi, xin cáo từ.

- Ngồi xuống.

Lúc này, ánh mắt Lý Thất Dạ đột nhiên lăng lệ, khí thế bản thân ép người, ánh mắt của hắn như chư thần trấn thủ, khi ánh mắt hắn tập trung về phía Hồng Thiên Trụ là cho Hồng Thiên Trụ cảm giác như thoát lực.

Hồng Thiên Trụ thân bất do kỷ, "phanh" một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình, giống như bị một bàn tay vô hình ấn xuống không động đậy được một chút.

- Ngươi vẫn không rõ.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Hồng Thiên Trụ, nói:

- Ngươi nghĩ rằng các ngươi có trăm chư thánh tiên hiền che chờ liền có thể coi lời ta nói như nói suông sao? Đã bao lâu các ngươi không còn đi bái lạy anh linh tổ tiên của mình rồi?

- Trăm chư thánh tiên hiền che chở?

Hồng Thiên Trụ kinh ngạc một chút, nhìn thất thần thái Lý Thất Dạ, trong lúc nhất thời hắn thậm chí không suy nghĩ được gì nhưng cũng gật đầu.

- Haizzzzz.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng nói:

- Chuyện cụ thể ta cũng không muốn đi quản các ngươi, nhưng ngươi đã muốn cùng Khổng Tước Địa hợp tác, vậy ta liền chỉ một con đường sáng cho các ngươi, ta sẽ viết một thư tín tay cho Cẩm Tú Cốc Khổng Cầm, nàng sẽ an bài cho các ngươi.

- Cốc chủ Cẩm Tú Cốc?

Hồng Thiên Trụ không khỏi ngơ ngác một chút.

Trong khoảng thời gian ngắn Hồng Thiên Trụ cũng không hiểu việc này quan hệ Khổng Cầm như thế nào. Theo lý mà nói Lý Thất Dạ là truyền nhân Khổng Tước Địa, việc này hẳn là do Lý Thất Dạ tác chủ mới đúng.

- Đi thôi, Khổng Cầm sẽ giúp ngươi một tay.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay áo, nhàn nhạt nói.

Chuyện về Động Đình Hồ hắn không muốn để ý đến, nếu như không phải niệm tình trên phân thượng tổ tiên của bọn hắn, hắn cũng lười lãng phí miệng lưỡi.

Hồng Thiên Trụ không khỏi do dự một chút, nói:

- Việc này, việc này, Cẩm Tú Cốc nguyện ý sao? Cẩm Tú Cốc đồng ý giúp Động Đình Hồ trên phương diện kia sao?

Nói đến đây, hắn cảm thấy khí thế của mình có chút không đủ.

Lý Thất Dạ dời mắt khỏi người Hồng Thiên Trụ, chậm rãi nói:

- Ngươi cũng đừng nói với ta là các ngươi không có lui tới Cẩm Tú Cốc.

- Cái này, cái này, cái....

Hồng Thiên Trụ không khỏi chà xát hai lòng bàn tay, có chút xấu hổ nói:

- Động Đình Hồ chúng ta đúng là có chút lui tới Cẩm Tú Cốc nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn Hồng Thiên Trụ một cái, nhìn thần thái lúng túng của hắn, hắn không khỏi lạnh nhạt nói:

- Ta hiểu được, các ngươi đã không có phần thiết khoán năm đó! Khi xưa phần thiết khoán do Trương thị tổ tiên chấp bút, cái này đã chặt đứt thiết minh giữa các ngươi và Cẩm Tú Cốc!

- Cái này, cái này ngươi, ngươi làm sao mà biết được?

Hồng Thiên Trụ nghe được lời nói như vậy, không khỏi thất kinh, chuyện này rất cổ xưa, xa xưa tới mức ngay cả Động Đình hồ bọn họ đều sắp sửa sẽ quên mất.

Nếu như lúc này đây không phải lần thứ hai nhắc tới hợp tác cùng với Cẩm Tú Cốc, Hồng Thiên Trụ đều khó mà lại nghĩ tới chuyện này. Chuyện này ngay cả Động Đình hồ vãn bối cũng không biết, chớ nói chi là người ngoài.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện