Chương 2259: Con kiến hôi. (2)
Chuyện này với hắn mà nói, đây là chuyện không có khả năng, tại Thần Chỉ Châu, nếu như không có Cổ Linh Uyên trợ giúp, bất kể là ai cũng sẽ bị Thần Chỉ Châu áp chế, trừ phi ngươi là Tiên Đế.
Lý Thất Dạ tuyệt đối không thể nào được Cổ Linh Uyên trợ giúp, nhưng hắn lại không bị áp chế, đây quả thực chính là chuyện không có khả năng.
- Không có đã bị áp chế thì thế nào?
Trưởng lão Cổ Linh Uyên phục hồi tinh thần lại, hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Tại Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên chúng ta chưa sợ qua ai, nếu như ngươi thức thời, hiện tại ngoan ngoãn giao nữ sát thủ ra còn kịp, nếu không, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận. Đến ngày đó ngươi muốn cầu xin Cổ Linh Uyên tha thứ cũng đã không kịp.
Cho dù trưởng lão Cổ Linh Uyên rơi vào tay của Lý Thất Dạ, hắn vẫn thập phần ngang ngược, vẫn không sợ hãi, hắn tự tin tuyệt đối vào Cổ Linh Uyên, đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ dám là địch với Cổ Linh Uyên, sớm muộn sẽ bị Cổ Linh Uyên đánh chết, chỉ cần vẫn còn ở Thần Chỉ Châu!
- Ngươi biết không?
Lý Thất Dạ nhìn qua trưởng lão Cổ Linh Uyên vẫn cao ngạo, lộ ra bộ dáng tươi cười, nói ra:
- Cổ Linh Uyên mà ngươi tự ngạo, trong mắt ta xem ra chẳng khác gì một ổ kiến hôi bao nhiêu cả. Cho dù là lão tổ ở dưới vực sâu nhất của Cổ Linh Uyên các ngươi đứng lên. Hắn quỳ gối dưới chân ta, lau giày cho ta, liếm chân ta, ta cũng cảm thấy Cổ Linh Uyên chỉ là lũ tạp chủng, liền thè lưỡi liễm chân ta cũng chưa đủ tư cách.
- Ngươi...
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho trưởng lão Cổ Linh Uyên tức giận đến thổ huyết, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ rực lên.
Trưởng lão Cổ Linh Uyên tự nhận là cao ngạo, nhưng mà Lý Thất Dạ xem bọn họ như con kiến hôi, có thể nói bọn họ ngay cả con kiến hôi cũng không phải. Đúng như Lý Thất Dạ đã nói, lão tổ Cổ Linh Uyên cho dù lau giày cho hắn, hắn cũng buồn nôn, không có tư cách này!
- Tốt, tốt, tốt, họ Lý, ngươi có thể cuồng tới khi nào, Cổ Linh Uyên chúng ta tuyệt đối làm cho ngươi hối hận...
Trưởng lão Cổ Linh Uyên giận quá mà cười, cuồng tiếu nói.
"Răng rắc" vang lên, trưởng lão Cổ Linh Uyên chưa nói xong đã bị Lý Thất Dạ bóp nát đạo cơ.
Đạo cơ bị bóp nát, huyết khí trưởng lão Cổ Linh Uyên lập tức tiêu tán, hắn thoáng cái trở nên vô cùng già nua, tóc trắng xoá, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn. Trưởng lão Cổ Linh Uyên từ cường giả cao cao tại thượng rơi thẳng xuống đất.
- Ngươi làm gì...
Đạo cơ bị bóp nát, trưởng lão Cổ Linh Uyên hét lên một tiếng, hắn vô cùng kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn bị dọa thẫn thờ.
Đối với tu sĩ mà nói, bọn họ không sợ hãi tử vong, nếu như đạo cơ bị hủy, đó là cảm giác sống không bằng chết.
Đặc biệt đối với trưởng lão Cổ Linh Uyên mà nói, vậy càng không cần phải nói. Ngày bình thường hắn đều là cao cao tại thượng, mặc kệ là nhân vật nào đến Thần Chỉ Châu, ở trước mặt hắn đều phải kẹp đuôi làm người, đều phải ăn nói khép nép.
Có thể nói trưởng lão Cổ Linh Uyên đã thói quen sinh hoạt cao cao tại thượng, thói quen bị người nịnh nọt, hiện tại đạo cơ của hắn bị bóp nát, hắn thoáng cái trở thành một phế nhân, ngay cả người bình thường còn không bằng.
Từ thần đàn rơi thẳng xuống đất, tương phản trong đó làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi, tương phản như vậy làm trưởng lão Cổ Linh Uyên không chịu nổi.
Lý Thất Dạ ném trưởng lão Cổ Linh Uyên như rác xuống đất, nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ lưu cái mạng chó của ngươi lạ, để cho ngươi tiện thể nhắn với Cổ Linh Uyên. Ta đi vào Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người cho ta! Bằng không thì, ta diệt Cổ Linh Uyên các ngươi! Một đám tạp chủng mà thôi, tính toán cái gì, cũng dám nhảy nhót trước mặt của ta?
- Họ Lý, ngươi có bản lĩnh giết ta, ngươi không dám giết ta, chính là bọn hèn nhát!
Thật vất vả, Cổ Linh Uyên trưởng lão theo trong tuyệt vọng phục hồi tinh thần lại, đối với Lý Thất Dạ thét lên nói.
- Ta sẽ không giết ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn qua trưởng lão Cổ Linh Uyên tuyệt vọng, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
- Ngươi có dũng khí thì tìm nơi tự sát đi.
- Họ Lý, có giỏi thì giết ta đi.
Trưởng lão Cổ Linh Uyên thét lên:
- Ngươi là tạp chủng, tiểu nhi nhát gan, có giỏi giết ta đi.
Đối với trưởng lão Cổ Linh Uyên mà nói, kết quả như vậy là không các nào tiếp nhận, hắn thét lên lên chói tai, bắt lấy hai chân Lý Thất Dạ, hoàn toàn là muốn chết.
Lý Thất Dạ chỉ tùy ý đá văng hắn ra, nhàn nhạt nói:
- Cổ Linh Uyên các ngươi không phải cao ngạo lắm sao? Ta vẫn câu nói kia, không chỉ các ngươi, cho dù lào lão tổ ở vực sâu nhất Cổ Linh Uyên các ngươi thè lưỡi liếm chân ta, ta còn ghét bỏ hắn, tính là thứ gì chứ.
Nói xong, Lý Thất Dạ không đi quan tâm trưởng lão Cổ Linh Uyên, vịn Tư Mã Ngọc Kiếm rời đi, Diệp Tiểu Tiểu cũng đuổi kịp.
- Tiểu tạp chủng, tiểu súc sanh, như thế nào, không dám giết gia gia của ngươi sao? Ta chính là gia gia của ngươi, có giỏi giết gia gia của ngươi!
Nhìn qua Lý Thất Dạ rời khỏi, trưởng lão Cổ Linh Uyên tuyệt vọng thét lên.
Lúc này hắn càng khát vọng Lý Thất Dạ giải thoát hắn nhanh hơn, thoáng cái giết chết hắn, đối với hắn đây là giải thoát.
Lý Thất Dạ căn bản không quan tâm tới hắn, hắn chính dễ dàng giẫm nát cao ngạo của trưởng lão Cổ Linh Uyên!
- Muốn giết hắn hay không?
Diệp Tiểu Tiểu cũng quay đầu nhìn lại, nàng tuổi còn nhỏ, có chút không đành lòng.
- Con kiến hôi mà thôi, không đủ quan tâm.
Lý Thất Dạ vuốt mái tóc của nàng, nói ra:
- Thế giới vẫn luôn tàn khốc như vậy, Cổ Linh Uyên vẫn luôn cao cao tại thượng, tự nhận là ai cũng không để vào trong mắt. Vậy cứ để chúng nếm thử tư vị tuyệt vọng đi, một đám đồ vật từ đất bò lên mà thôi, thật sự cho rằng mình là thủy tổ Mị Linh nha, đúng là cho rằng mình là sủng nhi của trời xanh.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Diệp Tiểu Tiểu cũng không nói cái gì, nàng đương nhiên biết rõ thế giới tàn khốc, địch nhân cho tới bây giờ sẽ không nhân từ với ai.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm rời khỏi, hắn cũng không có lập tức đi Bất Tử Môn, mà là tìm nơi ẩn mật che giấu Tư Mã Ngọc Kiếm, chữa thương cho Tư Mã Ngọc Kiếm.
Tuy thương thế của Tư Mã Ngọc Kiếm rất nặng, nhưng mà Lý Thất Dạ có Bổ Thiên cao, Bổ Thiên cao trị liệu không có vấn đề gì.
Tư Mã Ngọc Kiếm phục dụng Bổ Thiên cao sau đó tinh thần chấn động, nàng lập tức cảm nhận được thương thế của mình khôi phục nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn tất cả nội thương, ngoại thương đều khỏi hẳn, thậm chí còn không lưu lại chút vết thương nào cả.
Thần dược như thế, chuyện này làm cho Tư Mã Ngọc Kiếm rung động, nàng hiểu Lý Thất Dạ cho mình phục dụng là đan dược trân quý.
Cho dù Tư Mã Ngọc Kiếm thương thế khôi phục, Lý Thất Dạ vẫn lấy Vạn Lô Thần ra, bắt đầu chưởng ngự lò lửa. Lý Thất Dạ ngự hỏa chi thuật lò lửa vậy mà hoá lỏng, hóa thành hỏa thủy màu hổ phách, cả dòng nước tỏa ra hào quang óng ánh..