Chương 2299+3000: Nữ tử tuyệt thế
Lúc này Cửu Chung Thần Tổ cũng chỉ cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
- Hung nhân, đủ tư cách xưng là đệ nhất hung nhân.
Nhìn qua bóng lưng Lý Thất Dạ biến mất, cho dù có người không phục, lúc này lại không thể không phục, thì thào nói:
- Phóng nhãn nhìn khắp thế hệ trẻ tuổi trong thiên hạ, trừ thác đại ra, ai dám nói trảm Hắc Ám Cổ vương tử!
Mở miệng là muốn săn bằng Cổ Linh Uyên, muốn chém đầu Hắc Ám Cổ vương tử, khí phách như vậy không ai có được. Tại Thần Chỉ Châu, bất kể là ai, bất kể là thiên tài cường đại cỡ nào, khi nói ra lời này phải nghĩ kỹ cân lượng của bản thân.
Nhưng hôm nay Lý Thất Dạ căn bản không sao cả, tuyên bố muốn san bằng Cổ Linh Uyên, muốn chém giết Hắc Ám Cổ vương tử, đây là tư thái bá đạo bực nào.
- Chẳng lẽ Lý Thất Dạ kiếp này thật sự sẽ trở thành Tiên Đế sao? Xem ra thủ hộ thần thành Thần Thụ đã xem trọng Lý Thất Dạ.
Lúc này có cường giả Thụ tộc khó tin nói ra.
Thủ hộ thần thành Thần Thụ thủvà Long Trúc á tổ có giao tình, theo đạo lý mà nói, bất luận tình huống nào thủ hộ thần Thần Thụ Lĩnh sẽ đứng bên phía Giao Thần Trúc, cho dù thủ hộ thần Thần Thụ Lĩnh không giết Lý Thất Dạ, cũng sẽ cứu Giao Thần Trúc.
Nhưng mà hiện tại thủ hộ thần Thần Thụ Lĩnh tự tay trấn giết Giao Thần Trúc, cách giải thích duy nhất chính là tuhr hộ thần Thần Thụ Lĩnh xem trọng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn trở thành Tiên Đế, hắn không muốn là địch với Tiên Đế tương lai.
Lý Thất Dạ dẫn Diệp Tiểu Tiểu, Tư Mã Ngọc Kiếm đi vào trong một khách sạn, bảo các nàng ở lại nơi này, phân phó nói:
- Các ngươi tạm thời ở lại đây, chờ ta trở lại.
- Tự đại vương, ngươi muốn đi đâu?
Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy kỳ quái, lúc này nàng cảm thấy thần thái của Lý Thất Dạ có chút là lạ, về phần là lạ như thế nào thì nàng không nói rõ được.
- Đi gặp một người.
Lý Thất Dạ cười lên, sau đó nói ra.
Nhưng mà không có đi tới cửa, hắn dừng bước lại, trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Nếu như ta chưa có trở về, các ngươi trở về đi, từ đâu tới đây, về lại nơi đó.
- Vì cái gì?
Diệp Tiểu Tiểu có cảm giác điềm xấu, nói ra:
- Ta chờ ngươi trở lại là được.
- Nói không chừng ta đã chết.
Lý Thất Dạ cười cười, sau đó rời khỏi.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm ngây ngốc, các nàng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra Lý Thất Dạ muốn làm gì, trải qua tiếp xúc những ngày qua, bất luận là Diệp Tiểu Tiểu, hay là Tư Mã Ngọc Kiếm, các nàng đều tin tưởng Lý Thất Dạ tuyệt đối không dễ dàng chết đi, cho dù là tranh đoạt thiên mệnh hắn cũng khó mà chết được.
Hơn nữa trong ấn tượng của các nàng, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải là kẻ nói tới chết, hắn là kẻ vô cùng tự tin, hắn xem ra không ai có thể giết hắn được.
Nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ đột nhiên nói sẽ chết, chuyện này với Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm mà nói, đây là điềm không may, các nàng đều nghĩ mãi mà không rõ Lý Thất Dạ vì cái gì đột nhiên nói như vậy.
Lý Thất Dạ rời khỏi thần Thần Thụ, tiến nhanh vào trong, hắn đi vào sâu trong Thần Thụ Lĩnh, đương nhiên, hắn đi vào Thần Thụ Lĩnh không phải muốn tìm cái gì đó, cũng không phải đi hái tiên dược, hắn tiến vào một ngọn núi sâu trong Thần Thụ Lĩnh.
Tòa núi cao này cao xuyên mây, cao nhập vòm trời, ngọn núi không phải cao nhất Thần Thụ Lĩnh, nhưng trong cả Thần Thụ Lĩnh cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi này, nhìn qua thiên địa, trầm mặc thật lâu. Trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm của hắn suy nghĩ miên man.
Mặc dù nói Lý Thất Dạ hắn cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, nhưng mà có chút chuyện làm hắn khó đi đối mặt, hiện tại hắn đối mặt với một người, một người mà hắn thua thiệt.
Lý Thất Dạ lẳng lặng đứng trên núi, nhìn qua mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn qua thiên địa thay đổi bất ngờ, hắn đứng ở nơi đó giống như hóa đá, vẫn không nhúc nhích, hắn như biến thành pho tượng.
Trong nháy mắt mặt trời lặng, Lý Thất Dạ đã đứng ở đây vài ngày rồi, mấy ngày nay hắn vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, dường như hắn biến thành pho tượng.
Rốt cục ngày hôm nay mặt trời lên cao, đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, thời điểm này ánh mặt trời chiếu vào bóng người này giống như tiên tử tuyệt thế, tư thái nhẹ nhàng.
Đây là một người con gái, nàng từ trên trời giáng xuống, lăng không đứng trên hư không. Nàng đứng ở nơi đó, gió nhẹ quét qua, làm bạn cùng nhật nguyệt, dường như nàng là tiên tử giáng trần, tư thái tuyệt thế có thể khuynh đảo bất cứ kẻ nào.
Thời điểm cô gái này hàng lâm, Lý Thất Dạ giống như biến thành pho tượng lập tức mở mắt ra, ngay lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn lên người cô gái.
Nhìn cô gái trước mặt của mình, tâm thần Lý Thất Dạ chấn động, hắn lúc này cẩn thận nhìn qua cô gái, bao nhiêu năm tháng đi qua, tuế nguyệt vẫn không lưu dấu vết trên người của nàng.
Lúc này nữ tử này lăng không mà đứng, nàng đứng ở nơi đó, chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng rất lạnh, không có phẫn nộ, cũng không có cừu thị, chỉ là rất lạnh rất lạnh, là lạnh lùng từ trong xương tủy.
Nhìn qua ánh mắt này, Lý Thất Dạ cảm thấy tâm thần chấn động mạnh mẽ, năm đó, đôi mắt này mê người cỡ nào, sáng chói như sao trời, làm cho người ta nhìn mà lâm vào mê muội, nhưng mà hôm nay ánh mắt này đã lạnh như băng, tất cả nguyên nhân đều do hắn!
- Ta biết rõ ngươi sẽ đến.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra:
- Hoặc là, ngày hôm nay ngươi đã chờ thật lâu rồi.
Nữ tử đứng ở đó lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng chỉ có lạnh lùng, lạnh lùng đến mức Lý Thất Dạ giật mình, trong mắt của cô gái này, Lý Thất Dạ chỉ là người qua đường ất, người qua đường giáp mà thôi.
- Ta biết rõ, ngươi hận ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói ra:
- Cho nên, hôm nay ta tới trả nợ. Đây cũng là thời điểm cần chấm dứt, cho tới nay, ta đều lảng tránh chuyện này, bởi vì ta trước kia cảm thấy ta còn có cơ hội xin lỗi ngươi, nhưng ở kiếp này đã khác, ta phải đi...
- Hoặc là ta vĩnh viễn sẽ không trở về...
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, thần thái ảm đạm, chậm rãi nói ra:
- Cho nên, ta muốn chấm dứt với ngươi, đây là cho ngươi một đáp án, cũng giải quyết tâm nguyện của ta.
Nữ tử đứng trên không trung nhìn Lý Thất Dạ, cũng không có mở miệng, nàng chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như nàng không quen biết Lý Thất Dạ.
Mặc dù là như thế, nàng vẫn nghe Lý Thất Dạ nói chuyện, dường như nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe Lý Thất Dạ nói chuyện mà thôi.
Lý Thất Dạ thập phần thản nhiên, nghênh tiếp ánh mắt của nàng, hắn tươi cười nhàn nhạt, nói:
- Tuế nguyệt, thật không dễ dàng, hoặc là, ngươi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, ta cũng biết chuyện này ta không đáng tha thứ. Nhưng bất kể nói thế nào, ở kiếp này, ta nhất định phải chào tạm biệt ngươi... Ngươi không thể tha thứ cho ta cũng được, hận ta cũng xong, ta không quan tâm.
Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, nói ra:
- Ta chỉ có ở kiếp này, cho dù kết cục như thế nào, ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, hoặc là, sau lần gặp mặt này chúng ta sẽ vĩnh biệt. Bất kể như thế nào, có thể nhìn thấy ngươi, ta đã thật cao hứng, ta đã rất vui vẻ...
Nữ tử lăng không đứng đó, vẫn lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng không nói câu nào, dường như, nàng chỉ lẳng lặng nhìn qua Lý Thất Dạ, giống như đối với nàng mà nói, chỉ cần lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ là đủ.
Thấy nữ tử lạnh lùng nhìn mình, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, chậm rãi đi qua, đi tới trước mặt nữ tử, nhìn qua mặt nàng, trong lòng của hắn rung động không dứt.
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve gương mặt của nàng, mặt nàng vẫn mang theo lãnh ý giống như ánh mắt của nàng vậy.
Nữ tử chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh lùng, nàng cũng tùy ý Lý Thất Dạ vuốt ve mặt mình.
- Nếu có kiếp sau, ta chỉ hy vọng ta có thể làm người ngừng chân hậu thế, ở trogn đời đó ta có thể dừng bước, ta có thể đợi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra:
- Nhưng mà, ở kiếp này ta chỉ có thể đi thẳng, ta đi thẳng, ta thề không lùi bước, thề không ngừng chân, thề không quay đầu. Đây là ta, đây là vận mệnh của ta, cũng là truy cầu của mình.
Nữ tử chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, bỗng nhiên, nàng quay người rời đi, dùng tư thái phi tiên bay đi xa xa.
- Ngươi có thể suy nghĩ một chút nữa, nếu như ngươi nguyện ý, ân oán giữa chúng ta có thể kết thúc.
Lý Thất Dạ nhìn qua nàng đi xa, nói ra:
- Ở kiếp này, chỉ sợ là lần cuối cùng trong đời ta tới Thiên Linh Giới! Hoặc là sau lần này từ biệt, ta không trở về nữa.
Tư thái nữ tử bay lên hơi dừng một chút, nhưng mà vẫn phiêu nhiên rời đi, trong nháy mắt biến mất trong vòm trời.
Lý Thất Dạ lúc này nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong nội tâm buồn vô cớ như mất, bởi vì hắn hiểu được nàng không tha thứ cho mình, hắn cũng hiểu chuyện năm đó là hắn sai, là không thể tha thứ.
- Trăng có khi tròn khi khuyết, thế gian, ai có thể viên mãn chứ?
Lý Thất Dạ buồn vô cớ thở dài, thì thào nói:
- Mặc kệ ngươi là Tiên Đế cũng tốt, độc thủ sau màn của cửu giới cũng được, đủ loại nhân sinh luôn tràn đầy bất đắc dĩ, luôn luôn có chuyện không như ý. Cửu thiên thập địa vô địch, nhưng có chuyện gì vẫn luôn vô địch chứ?
- Cửu thiên thập địa, lại có bao nhiêu người hâm mộ vô địch, lại có bao nhiêu người hâm mộ Tiên Đế.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, nhìn qua trời cao, cười khổ một tiếng, nói ra:
- Nhưng vô địch cũng tốt, Tiên Đế cũng được, hoặc là có một ngày như vậy, không khỏi suy nghĩ, hoặc là nhân sinh còn không tốt bằng phàm nhân, nhân sinh tuy ngắn ngủi, nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này có nơi quy túc.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười đắng chát, hắn cũng tốt, Tiên Đế cũng được, có quá nhiều khát vọng, gánh vác quá nhiều đồ vật, quản chi vô địch, có chút chuyện vô cùng bất đắc dĩ, có chút chuyện cho dù lực lượng vô địch cũng không cách nào cải biến được.
Thiên địa yên tĩnh, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay người rời đi.
Trong khách sạn, Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm cũng trông mong nhìn ra ngoài, đặc biệt là Diệp Tiểu Tiểu, nàng vẫn không an lòng, đi tới đi lui, tâm thần không tập trung, thần thái lo lắng.
Vài ngày qua đi, Lý Thất Dạ vẫn chưa trở về, Diệp Tiểu Tiểu thậm chí muốn ra ngoài tìm kiếm Lý Thất Dạ, nếu không phải Tư Mã Ngọc Kiếm lôi kéo, nàng đã sớm lao ra.
Khi thấy Lý Thất Dạ đi tới, Diệp Tiểu Tiểu cuồng hỉ, thoáng cái tiến lên, nhào vào trong ngực Lý Thất Dạ, không có ác cảm như trước, khóe mắt Diệp Tiểu Tiểu ẩm ướt, tuy nàng không có khóc, nhưng mà nước mắt của nàng ướt mi.
Lý Thất Dạ nâng mặt Diệp Tiểu Tiểu lên, nhìn qua nước mắt trên bờ mi, vừa cười vừa nói:
- Tiểu nha đầu, có gì mà khóc chứ?
- Hừ, hừ, hừ, ta biết ngay yêu tinh như ngươi sẽ không chết mà.
Diệp Tiểu Tiểu nín khóc lại cười, hừ một tiếng nói ra:
- Người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm, ác nhân như ngươi có thể sống ngàn vạn năm.
Nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu nín khóc lại cười lên, Lý Thất Dạ cũng cười một tiếng, lau nước mắt cho nàng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an trở về, ngay cả Tư Mã Ngọc Kiếm cũng tươi cười, sau khi thành sát thủ, tâm hồn thiếu nữ đã sớm lạnh như băng, nàng cũng trở nên lạnh như băng, nhưng mà Lý Thất Dạ rời khỏi, đặc biệt là lúc Lý Thất Dạ gần đi có nói những lời kia, làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng vẫn treo lên cao.
Thời điểm Lý Thất Dạ trở về, nàng như trút được gánh nặng, tâm hồn thiếu nữ buông lỏng, trong nội tâm có cao hứng và vui vẻ nói không nên lời.
Lý Thất Dạ ở lại thành Thần Thụ, hắn ở trong khách sạn thành Thần Thụ vài ngày, hơn nữa cả ngày không rời khỏi phòng nửa bước.
Lý Thất Dạ đột nhiên an tĩnh lại, ở trong khách sạn không gây chuyện, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Tiểu đều cảm thấy kỳ quái, các nàng cũng không cho rằng Lý Thất Dạ là người yên tĩnh.
- Tự đại vương, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu thư khuê các, học làm nữ công hay sao?
Diệp Tiểu Tiểu thấy Lý Thất Dạ chân không bước ra khỏi nhà, lúc này tò mò nói ra.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Đợi một người.
- Đợi ai? hPhair đợi bao lâu?
Từ khi Lý Thất Dạ rời khỏi vài ngày rồi quay về, thần thái cũng có chút là lạ, Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy Lý Thất Dạ khẳng định có tâm sự, nhưng mà không biết hắn có tâm sự gì.
Diệp Tiểu Tiểu hỏi như vậy, làm cho Lý Thất Dạ trầm mặc một hồi, qua một hồi lâu, hắn nhìn qua ngoài cửa sổ, cuối cùng chậm rãi nói ra:
- Đợi thêm vài ngày nữa, nếu như không có tới thì chúng ta ra khỏi thành Thần Thụ, đi tới một nơi.
Nói đến đây, trong lòng của hắn thở ra một hơi, lúc này hắn tới Thiên Linh Giới, trừ vì thứ như kỷ nguyên chi hiệt ra, hắn còn muốn chấm dứt ân oán năm xưa, sau khi chấm dứt ân oán này, trong tương lai hắn có thể bình thản đi đại chiến cuối cùng.
Nhưng mà nếu như nàng không muốn đi đối mặt, không muốn giải quyết với hắn, hắn cũng không thể tránh được, hoặc là cuối cùng hắn chỉ mang theo tiếc nuối rời khỏi Thiên Linh Giới.
Nhìn thấy thần thái Lý Thất Dạ như vậy, Diệp Tiểu Tiểu cũng không hỏi nữa, tuy nàng tuổi còn nhỏ, không thông tình đời, nhưng nhìn thần thái của Lý Thất Dạ thì nàng hiểu nội tâm Lý Thất Dạ có hoang mang.
Thời điểm Lý Thất Dạ lưu thủ Thần Thụ Lĩnh chờ đợi, thành Thần Thụ náo nhiệt rối tinh rối mù, thậm chí có thể nói người ta tấp nập, có vô số tu sĩ đi vào thành Thần Thụ.
Ngay từ đầu sau khi tin tức liên quan tới tiên dược trường sinh truyền ra, rất nhiều người từ ngoài lao tới đây, thời điểm ban đầu rất nhiều người cũng còn bán tín bán nghi, tuy có rất nhiều tu sĩ đi vào Thần Thụ Lĩnh, nhưng mà nhiều người vẫn ôm thái độ trông xem thế nào.
Nhưng mà mấy ngày gần đây nhất có tin tức kinh thiên truyền ra, Mộng Trấn Thiên và Cổ Linh Uyên Hắc Ám Cổ vương tử đích thân tới thành Thần Thụ.