Chương 2312+2313: Tô Ung Hoàng trở về
– Được rồi, ta biết ngươi là một sư phụ tiện nghi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Tuy rằng mua thức ăn đều có thể tặng sư phụ, nhưng, cũng đừng luôn chiếm tiện nghi của ta.
– Ngươi —
Tô Ung Hoàng bị Lý Thất Dạ tức giận đến ngứa ngáy răng, hung hăng trừng mắt với Lý Thất Dạ một cái, lại không thể làm gì được. Ở trước mặt Lý Thất Dạ, nàng người sư phụ này một điểm uy nghiêm cũng không có.
Cùng với nói nàng là sư phụ của Lý Thất Dạ, lại càng không bằng nói Lý Thất Dạ là sư phụ của nàng. Tuy rằng nàng đã làm sư phụ trên danh phận này rất lâu rồi, thế nhưng, nàng chưa từng có chỉ điểm qua Lý Thất Dạ tu hành, ngược lại là Lý Thất Dạ chỉ điểm của nàng tu hành.
Rất lâu, Lý Thất Dạ càng giống như là sư phụ của nàng, đang chiếu cố nàng, chỉ điểm nàng, lúc này cũng khó trách Lý Thất Dạ sẽ cười nàng là một sư phụ tiện nghi.
Nhìn Tô Ung Hoàng bị tức đến ngứa ngáy răng, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, nhìn nàng, nói rằng:
– Ngươi là tìm được cái địa phương kia đi!
– Tìm được rồi, cũng tìm về bảo vật của Tô gia ta.
Tô Ung Hoàng không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng:
– Lão tổ tông đã chết ở nơi nào rồi?
– Vì là muốn thú tim của hắn bề trên đúng không.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Hắn chắc là đáp ứng trưởng đến lấy một vật.
– Làm sao ngươi biết?
Tô Ung Hoàng cũng không khỏi thất kinh, nàng cũng là tìm được chỗ đó rồi, từ trong lão tổ tông sắp chết nhắn lại mới biết được.
– Bấm ngón tay tính toán mà thôi.
Lý Thất Dạ tùy ý nói rằng:
– Có thể đi chỗ đó, còn có thể vì vật gì đây?
– Không chỉ là lão tổ tông, cô nương kia cũng cùng hắn đang đi trước, hai người đều chết ở nơi ấy.
Tô Ung Hoàng không khỏi thở dài một tiếng nói rằng.
– Vậy cũng là may mắn trong bất hạnh.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nói rằng:
– Vậy cũng là chết có ý nghĩa đi, cái loại địa phương đó, bằng vào hắn còn chưa đủ tư cách.
Tô Ung Hoàng không khỏi trầm mặc một chút, phục hồi tinh thần lại, mừng rỡ, đối với Lý Thất Dạ nói rằng:
– Chỗ đó có một gốc cây thần dược, một gốc cây thần dược vô cùng không tầm thường.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ một điểm cũng không ngoài ý liệu, cười một cái nói:
– Một gốc cây thần dược khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, ngay cả Tiên Đế cũng mong chờ qua, đáng tiếc, không thể đợi được, thời cơ còn chưa thành thục.
– Hiện tại thế nào? Ta xa xa đã cảm nhận được một loại đại thế, giống như là đăng tiên đại thế vậy, tuy rằng ta không biết dược tính, ta cảm giác đại thế đã là đại viên mãn, dược kia nên thành thục rồi đi.
Tô Ung Hoàng không khỏi đem chuyện mình nghe thấy nói lại một lần.
– Ngươi hẳn là may mắn chính mình giữ được đạo tâm, cũng không có bị đại thế đó mê hoặc, bằng không, kết quả của ngươi sẽ thảm hại hơn.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
– Còn phải cần tới ngươi nói sao? Ta sẽ không ngu ngốc!
Ung dung hậu duệ quý tộc Tô Ung Hoàng tức giận trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ một cái, gương mặt có ba phần quyến rũ khiến người ta nhìn thấy tim đập thình thịch.
Tô Ung Hoàng cũng là bởi vì trong tay có hai khối khâu thành bản vẽ mới tiến nhập chỗ đó, tìm được hài cốt tổ tiên Tô gia. Từ trong Tô gia tổ tiên lúc sắp chết nhắn lại, nàng cũng biết cái chỗ này có một gốc cây thần dược độc nhất vô nhị. Ở loại địa phương này, nàng cũng cảm nhận được thần dược sắp sửa thành tiên đại thế.
Bất quá, khi tới đây, Lý Thất Dạ đã dặn dò qua nàng, cho nên nàng mới giữ được đạo tâm, chưa bị mê hoặc, cũng không dám thâm nhập, thu hồi Tô gia chí bảo sau đó liền lui ra ngoài.
Mà lần này Già Hải Thiên Tử tập kích nàng, cũng chính bởi vì hai tờ khâu thành bản vẽ. Già Hải Thiên Tử cũng không biết là bằng cách nào biết được chỗ này, cũng không biết hắn là từ đâu đạt được tin tức nàng đang nắm giữ bản vẽ, do đó, nàng còn không có rời khỏi Thần Thụ Lĩnh, Già Hải Thiên Tử đã tập kích nàng, muốn đem bản vẽ cướp đoạt tới tay.
Nhìn giữa chân mày Tô Ung Hoàng có ba phần quyến rũ, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra dáng tươi cười.
Tô Ung Hoàng nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, lấy ra một bảo hộp cổ xưa, đưa cho Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Đây chính là Tô gia chí bảo.
Ở trước mặt Lý Thất Dạ, Tô Ung Hoàng không có gì phải giấu giếm, nàng cũng không có cái gì không thể để cho Lý Thất Dạ biết đến. Nàng đối với Lý Thất Dạ, chính là thành thật với nhau, nàng có thể đem tất cả nói cho Lý Thất Dạ, cũng có thể đem tất cả cho hắn.
Lý Thất Dạ mở ra bảo hộp, trong bảo hộp phun ra nuốt vào tiên quang, nhìn bảo vật đặt ở trong hộp, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, cảnh cũ năm xưa, không khỏi hiện lên ở trong lòng.
Cho tới nay, hắn luôn cảm giác thua thiệt Tô gia tổ tiên, là hắn đem nàng kéo vào trong đại thế, là hắn cho nàng vô thượng đồng ý. Ở trong đại đạo mênh mông, nàng đã bỏ ra rất nhiều, nàng vì Minh Nhân Tiên Đế bày mưu nghĩ kế, chinh chiến cửu giới, thủ hộ bát phương…
Ở đại đạo mênh mông đi tới, khi Minh Nhân Tiên Đế thất bại, nàng bồi ở bên cạnh hắn. Lúc Minh Nhân Tiên Đế đạo thành, nàng cũng lặng lẽ bồi bên người.
Cho tới nay, nàng cùng Minh Nhân Tiên Đế cười, cùng Minh Nhân Tiên Đế khóc, cùng Minh Nhân Tiên Đế hài lòng, cùng Minh Nhân Tiên Đế thất lạc…
Vì Minh Nhân Tiên Đế, nàng thậm chí không tiếc phản bội gia tộc, thậm chí không tiếc xa xứ.
Đáng tiếc, hắn làm Âm Nha, cuối cùng lại không cách nào thành tựu lời hứa, không thể đem nàng nâng đỡ lên đế vị! Vào lúc đó, Minh Nhân Tiên Đế tựa như bị ma quỷ ám ảnh, vẫn không bỏ xuống được nữ nhân giống như tiểu bạch si kia.
Cuối cùng dẫn đến hắn cùng với Minh Nhân Tiên Đế xích mích, một đường đi tới, Minh Nhân Tiên Đế cho tới bây giờ sẽ không có nhìn mặt hắn. Lúc này đây, hai người cuối cùng lại tan rã trong không vui, hắn cũng không khỏi không trước thời gian tiến nhập ngủ say sớm hơn.
Mặc dù nói, Tô gia tổ tiên chưa từng có trách hắn, nàng cho rằng đây là lựa chọn của mình, đây là mệnh số của nàng. Nhưng, trong lòng Lý Thất Dạ minh bạch, đây là hắn thua thiệt Tô gia tổ tiên. Nếu như không phải hắn đem kéo vào một hồi đại thế biến cách như vậy, nàng có lẽ sẽ trở thành một thiên kim tiểu thư khoái lạc, hoặc giả một công chúa không buồn không lo, có một sinh hoạt bình thường hạnh phúc, có gia đình vui sướng hòa hợp…
Nghĩ đến qua lại các loại, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, đi qua tất cả, cũng không biết ai đúng ai sai, Minh Nhân Tiên Đế không nhất định thác, hắn cũng không xác định, mà bị thương tổn lại là một nữ nhân nỗ lực rất nhiều!
Trong lòng Lý Thất Dạ buồn bã, thở dài một cái, đem bảo hộp đưa cho Tô Ung Hoàng, chậm rãi nói rằng:
– Chí bảo của Tô gia ngươi, có huyền cơ khó lường, ngươi tốt nhất tìm hiểu đi, khi ngươi nắm giữ ảo diệu bên trong, sẽ cho ngươi cả đời được ích lợi vô cùng.
– Ta sẽ.
Tô Ung Hoàng thật sâu hít thở một cái, trịnh trọng gật đầu.
– Này, các ngươi nói thần dược đang ở đâu vậy? Chúng ta đi xem một chút đi.
Vẫn đứng ở một bên không lên tiếng Diệp Tiểu Tiểu lúc này rốt cục có cơ hội nói chuyện, nàng lập tức cao hứng đối với Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng nói rằng.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Diệp Tiểu Tiểu nóng lòng muốn thử, không khỏi vừa cười vừa nói:
– Sẽ mang ngươi đi xem một chút, bất quá, không phải hiện tại, chờ nàng thương thế khỏe rồi, chém giết Già Hải Thiên Tử lại đi cũng không muộn.
Lý Thất Dạ không phải loại thiện nam tín nữ gì, hắn đó là người chủ trương ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, Già Hải Thiên Tử tập kích Tô Ung Hoàng, như vậy, hắn sẽ cho Tô Ung Hoàng cơ hội chém giết Già Hải Thiên Tử.
– Vậy được rồi.
Tuy rằng rất lâu Diệp Tiểu Tiểu nóng hừng hực, thậm chí là điêu ngoa không nói lý, thế nhưng, nàng cũng là một nữ hài tử hiểu đại thế, biết tiến thối.
– Ngươi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại vẫn lừa gạt tiểu thiếu nữ vị thành niên.
Tô Ung Hoàng nhìn một chút Diệp Tiểu Tiểu, tức giận trừng mắt với Lý Thất Dạ một cái nói rằng.
– Ai nói ta nhỏ —
Tô Ung Hoàng nói lời này đã đạp phải cái đuôi của Diệp Tiểu Tiểu, nàng lập tức nhảy dựng lên, một tay chống eo thon nhỏ, ưỡn cao bộ ngực sữa đã thấy khe rãnh, hung lắp bắp nói:
– Bản tiểu thư hành tẩu bát phương, uy hiếp vạn vực, ai nói bản tiểu thư nhỏ!
Thấy bộ dáng Diệp Tiểu Tiểu hung hăng, Tô Ung Hoàng có chút dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu.
Lý Thất Dạ chưa có để ý tới Diệp Tiểu Tiểu hung hăng, mà đối với Tô Ung Hoàng nói rằng:
– Muốn chém giết Già Hải Thiên Tử, ta trước tiên giúp ngươi giải Thần Chỉ Châu áp chế.
Nói rồi, bàn tay to đặt ở giữa hai bên ngực của Tô Ung Hoàng.
Bàn tay to đặt ở trên bộ ngực sữa, cảm thụ được bàn tay to thô ráp hữu lực của Lý Thất Dạ, Tô Ung Hoàng phấn mặt đỏ lên, một trận nóng hừng hực, chính là nàng như vậy ung dung nữ tử đều không khỏi chậm rãi cúi xuống trán, có không nói được ôn nhu.
“Tranh, tranh, tranh…” Đại đạo cách chuyển động, từng đợt thanh âm hưởng hảo, cuối cùng, giống một con cự tỏa giải trừ như nhau, nghe được một tiếng tỏa âm hưởng khởi, áp chế cách trong nháy mắt bị giải khai.
– Chính là như vậy —
Sau khi được giải khai áp chế, Tô Ung Hoàng không khỏi thật sâu hít thở một cái, như trút được gánh nặng, mặc dù nói Thần Chỉ Châu áp chế chắc là sẽ không đối với bất kỳ người nào tạo thành thương tổn, thế nhưng, ở Thần Chỉ Châu thời gian lâu dài, ở như vậy dưới áp chế của, giá không chỉ là khiến người ta có mang gông xiềng cảm giác, như vậy áp chế thời gian dài, thậm chí khiến người ta cảm giác không thở nổi.
Bây giờ bị Lý Thất Dạ giải khai áp chế, toàn thân Tô Ung Hoàng vô cùng thoải mái, huyết khí cuồn cuộn, vào giờ khắc này, huyết khí mạnh mẽ trở về, nàng đã hồi phục trạng thái bình thường.
Ngay khi giải thoát áp chế, Tô Ung Hoàng càng là hoàng khí thao thao, ở dưới khí thế không giận mà uy này có một cổ chiến ý vô cùng mãnh liệt.
– Tĩnh dưỡng cho tốt đi, khi thương thế chữa tốt lại, ngươi sẽ có một cuộc chiến, không cần phải nóng ruột.
Cảm thụ được chiến ý trên người Tô Ung Hoàng, Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
– Già Hải Thiên Tử trốn không thoát đâu, hắn có chỗ dựa ở thần thụ thành, hắn cũng sẽ không thoát được quá xa, hắn sẽ trở về báo thù.
– Ta chờ hắn tới, ta sẽ đích thân chặt bỏ sọ đầu của hắn!
Hai mắt Tô Ung Hoàng phát lạnh, chiến ý dạt dào. Bị Già Hải Thiên Tử tập kích, chuyện này đã để cho nàng giận dữ, nếu không phải bị Thần Chỉ Châu áp chế, nàng nhất định sẽ chém giết Già Hải Thiên Tử!
Tô Ung Hoàng dưỡng thương, đám người Lý Thất Dạ lưu lại ở thần thụ thành, chờ Tô Ung Hoàng thương thế tốt lại sẽ đến chém giết Già Hải Thiên Tử.
Mà trong những ngày này, thần thụ thành tới một người. Khi người này xa xa đi tới thần thụ thành, đã có động tĩnh cực lớn.
Đây là một trung niên hán tử, khi trung niên hán tử này từ xa xa đi tới, đã có phong phạm hoàng giả.
Người này đi đến cũng không nhanh. Khi hắn từng bước một đi tới, đại địa dĩ nhiên vang lên thanh âm “Đông — đông — đông –” như vậy.
Thanh âm thình thịch thập phần có tiết tấu, nó là không nhanh không chậm. Tiếng vang ấy không phải hết sức to lớn, thế nhưng, nghe vào lại khiến người ta cảm giác như đại địa đang chấn động, tựa hồ Thần Thụ Lĩnh giống như là một trái tim to lớn đang nhảy nhót vậy.
Khi người này đi tới, Thần thụ thành dĩ nhiên hiện lên dị tượng, bầu trời có vẻ xanh đậm không gì sánh được, toàn bộ thần thụ thành trong nháy mắt trở nên xanh biếc khí dạt dào, sinh cơ bàng bạc vô cùng tràn ngập cả tòa thần thụ thành, tựa hồ thoáng cái cả tòa thần thụ thành bị vô tận sinh cơ bao phủ.
Ở phía sau, trên bầu trời thần thụ thành dĩ nhiên bay xuống từng phiến lá xanh, mỗi một phiến lá xanh đều là hết sức mềm mại. Khi từng phiến lá xanh bay xuống thần thụ thành, tựa hồ mang đến cho thần thụ thành sinh mệnh hoàn toàn mới.
Hơn nữa, ngay khi trung niên hán tử này từng bước một đi tới, dưới chân của hắn rải ra một cái đại đạo. Trên đại đạo mọc đầy cây cỏ xanh biếc. Ở trong cái đại đạo này sinh trưởng có thảo linh chi, hoàng tinh các loại linh dược trân quý, tựa hồ, hắn bất luận là đi tới chỗ nào, đều là vạn vật sinh trưởng, linh dược đan thảo thành tùng.
Một trung niên hán tử như vậy từng bước một đi tới, dĩ nhiên hiện lên dị tượng, điều này làm cho rất nhiều người đều khiếp sợ, tựa hồ trung niên hán tử này chính là sâm lâm chi chủ, hắn có thể nắm giữ tất cả cây cối sinh trưởng.
Ngay khi trung niên hán tử này đi tới ngoài thành thần thụ, ánh mắt của hắn đảo qua, toàn bộ thần thụ thành dĩ nhiên đã bừng sáng, tựa hồ lúc này ánh mắt của hắn đã chiếu sáng thần thụ thành.
Khi ánh mắt của trung niên hán tử này đảo qua, vô số người trong lòng băng lãnh. Ở trong sát na này, mọi người cũng cảm giác mình hoàn toàn bị giá ánh mắt bao phủ trứ, hắn tùy ý đảo qua ánh mắt có thể bao phủ toàn bộ thần thụ thành, ở ánh mắt như vậy dưới, tựa hồ thần thụ thành tất cả mọi người không chỗ che giấu.
Khi trung niên hán tử này đến, hắn hoàn toàn không có che lấp thần uy của mình, hắn để cho thần uy bao phủ toàn bộ thần thụ thành, cảm thụ được thần uy của trung niên hán tử này không chỗ nào không có mặt, điều này làm cho rất nhiều người đều không khỏi rợn cả tóc gáy.
– Ai vậy nha?
Thấy trung niên hán tử này, vô số người đều kính nể, từ trên người hắn phát ra khí thế, ngay cả người không biết xem hàng cũng đều biết hắn là đáng sợ đến không thể xem thấu, thế nhưng, lại không ai nhận thức trung niên hán tử này.
Đối với rất nhiều tu sĩ cường giả tại Thần Thụ Lĩnh mà nói, trước mắt đột nhiên đi ra trung niên hán tử này thật sự là quá xa lạ, chỉ sợ không có mấy người biết lai lịch của hắn.
– Lục Hoàng, hắn, hắn không là chết đi!