Chương 3418: Mê Tiên Điện Cuối Cùng
Hiện tại hắn đi theo Mộc Thiếu chủ, thành sứ đồ của hắn liền khác biệt, thời điểm hắn truyền lời thay Mộc Thiếu chủ, không nói những trưởng trưởng tông môn cung kính, cho dù lão tổ đạo thống cũng phải khách khí.
Đối với Chu Chí Khôn trước kia mà nói đây là chuyện không tưởng tượng nổi, cho nên hôm nay đắc thế nên tự tin tăng vọt, hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực với người khác.
Thời điểm Kim Tiễn Lạc Địa phi thường náo nhiệt, sâu trong Mê Tiên Điện lại hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không ít người đang nói chuyện với nhau.
Ông --
Trong Mê Tiên Điện cuối cùng, đây là Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám, đột nhiên nơi này có hào quang xuất hiên, Lý Thất Dạ và Lăng Tịch Mặc đã tới đây.
- Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám!
Xuất hiện trong Mê Tiên Điện, Lăng Tịch Mặc cũng kinh ngạc, đi qua từng cái Mê Tiên Điện, nàng vốn chết lặng nhưng lúc xuất hiện trong Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám vẫn làm nàng khiếp sợ.
Lúc này không có ngôn ngữ gì hình dung ngạc nhiên trong lòng nàng bởi vì tuyên cổ tới nay chưa chắc có người đi tới Mê Tiên Điện cuối cùng, cho dù có người tới cũng là tồn tại cấp Thủy tổ.
Nếu như bằng bản lĩnh của nàng, một tiểu nhân vật không có ý nghĩa như nàng sẽ không có khả năng tới nơi này.
Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám, lúc bước vào Mê Tiên Điện này có khí tức xa xưa ập tới, chỉ trong chớp mắt Lăng Tịch Mặc cảm giác mình đang đứng trong thời đại cổ xưa, khí tức tuyên cổ bao phủ thân nàng.
Lúc này Lăng Tịch Mặc phát hiện Mê Tiên Điện này khác với những cái trước, ngẩng đầu nhìn lên, nơi này không còn mái vòm, mà chỉ còn lại bầu trời vô tận.
Lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy tinh không vô cùng, dường như mỗi ngôi sao không khác gì một cái miếu nhỏ nhưng chúng chỉ là hạt bụi trong tinh không.
Thời điểm nàng ngắm nhìn liền phát hiện Mê Tiên Điện này không có bức họa, cả Mê Tiên Điện chỉ có ba mươi sáu pho tượng cực lớn, ba mươi sáu pho tượng lớn đến không cách nào tưởng tượng.
Mỗi một pho tượng không khác gì ngọn núi, mỗi một pho tượng sừng sững tại nơi này giống như có thể sánh ngang ba ngàn thế giới, thậm chí ba ngàn thế giứi cũng nhỏ bé hơn chúng.
Làm người ta kinh ngạc nhất không phải là pho tượng, mà là khí tức của ba mươi sáu pho tượng. Mặc dù nói ba mươi sáu pho tượng này dùng nham thạch đúc thành, không gia trì lực lượng kinh thiên nào khác nhưng lại phát ra khí tức khủng bố.
Khí tức khủng bố xuyên qua tuyên cổ, chúng còn cổ xưa hơn cả thiên địa, thế gian không còn gì xa xưa hơn chúng, dường như chúng tồn tại trước cả khởi nguyên, không có thứ gì đánh đồng với chúng.
Cuối cùng khí tức Lý Thất Dạ bao phủ Lăng Tịch Mặc, nàng mới có thể thở ra một hơi, khí tức Lý Thất Dạ bảo hộ nàng, nàng mới cảm thấy mình đang ở nơi an toàn nhất.
Thật vất vả Lăng Tịch Mặc mới có khí lực ngẩng đầu nhìn ba mươi sáu pho tượng, nàng không nhận ra ba mươi sáu pho tượng này là thứ gì.
- Đây là cái gì?
Nhìn ba mươi sáu pho tượng, Lăng Tịch Mặc hoàn toàn bị rung động, hoặc có thể nói không biết nên nói cái gì.
- Là tồn tại tuyên cổ vô cùng.
Lý Thất Dạ nhìn ba mươi sáu pho tượng.
- Nếu có thể, có lẽ có thể ngược dòng tìm hiểu trường sinh.
- Trường sinh --
Lăng Tịch Mặc thì thào, nàng chưa từng nghĩ tới việc này, bởi vì cách nàng quá xa xôi, xa xôi đến mức nàng không có tư cách biết.
- Tuyên cổ nha...
Lý Thất Dạ nhìn ba mươi sáu pho tượng trước mắt.
- Ai mới thật sự là độc thủ, ai mới thật sự là khủng bố, ai mới thật sự là khởi nguyên hắc ám!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, thâm bất khả trắc, vào lúc này hắn đánh giá ba mươi sáu pho tượng trước mặt.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ ba mươi sáu pho tượng, dường như thời gian đông cứng lại, về phần Lăng Tịch Mặc không dám thở mạnh.
Cũng không biết trôi qua bao âu, Lý Thất Dạ cười nhạt và nói:
- Ta sẽ đi một lần và chấm dứt tất cả, bởi vì ta cần đáp án, cũng muốn cho sinh linh một đáp án.
Lý Thất Dạ nói nhưng Lăng Tịch Mặc nghe không hiểu, nàng không biết Lý Thất Dạ chỉ cái gì, càng không biết Lý Thất Dạ cần đáp án gì.
- Đây chính là binh khí tuyên cổ sao? Là vô địch chi binh của Thuỷ tổ sao?
Qua một lúc lâu, Lăng Tịch Mặc hỏi.
Phải biết rằng đi qua mấy chục cái Mê Tiên Điện đều có thể đạt được bảo vật vô song, hiện tại bọn họ đã ở trong Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám, đây chính là Mê Tiên Điện cuối cùng, chỉ sợ đạt được bảo vật cấp bậc Thủy tổ, có lẽ là bảo vật vô địch.
- Vô địch chi binh cấp bậc Thuỷ tổ?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Chỉ là Thuỷ tổ chi binh, ta cần gì tới nơi này, ngươi cũng quá xem thường nơi đây rồi.
"- Chẳng lẽ còn có bảo vật cường đại hơn tổ khí?
Lăng Tịch Mặc há to miệng, nàng không dám tưởng tượng trên đời này có gì cường đại hơn Thủy tổ, trong suy nghĩ của nàng, đừng noi Thuỷ tổ, cho dù là Chân Đế là vô địch, về phần Thuỷ tổ chính là tồn tại nàng cả đời này không thể chạm tới.
- Nói bảo vật, quá tục.
Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn nhìn ba mươi sáu pho tượng và nói:
- Ở chỗ này, ở chỗ này có cơ hội mà thôi, có thể đạt được một cơ hội!"
- Đạt được một cơ hội?
Lăng Tịch Mặc ngây người, nàng không rõ, tốn sức chín trâu hai hổ chỉ đạt được một cơ hội, nàng không tưởng tưởng tượng nổi.
Thời điểm Lăng Tịch Mặc ngẩn người, Lý Thất Dạ đi tới trước một pho tượng, hắn chậm rãi nâng bàn tay có khắc chìa khóa chạm vào.
- Là lúc này!
Lý Thất Dạ vươn tay.
Ông --
Lúc này hào quang hội tụ, từng sợi hào quang bao phủ trong pho tượng sau đó hội tụ vào lòng bàn tay Lý Thất Dạ.
Cuối cùng hào quang tiêu tán, chìa khóa vàng trong tay Lý Thất Dạ cũng biến mất, lúc này hắn cầm một cái lệnh bài.
Lệnh bài cổ xưa không cách nào tìm hiểu ngược dòng, không biết nó là thứ gì đúc thành, chỉ có một chữ "Lệnh", đương nhiên chữ "Lệnh" dùng văn tự vô cùng cổ xưa viết thành, là văn tự đã sớm thất truyền, người như Lăng Tịch Mặc không thể biết được.
- Cũng tốt.
Lý Thất Dạ nhìn lệnh bài trong tay.
Lăng Tịch Mặc ngẩng người, vào Mê Tiên Điện cuối cùng chỉ lấy được một cái lệnh bài, đây là chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào.
Đây chính là Mê Tiên Điện cuối cùng đấy, bao nhiêu người cả đời cũng không tới được đây, thậm chí Chân Đế và Thuỷ tổ cũng không tới được, hiện tại Lý Thất Dạ đi vào chỉ lấy một cái lệnh bài, đây là chuyện khó tin cỡ nào.
Bất khả tư nghị nhất là, Lý Thất Dạ hết sức hài lòng với lệnh bài, điều này làm nàng không tưởng tượng nổi.