Chương 3642: Đạo Quả Thứ Hai
Tổ Mộc Thập Bát Bạo nổ xong thì nhảy cao lên trên cửu thiên, tiếng "đùng đùng đùng" nổ không ngừng, chỉ thấy Tổ Mộc Thập Bát Bạo chuyển động điên cuồng.
- Đi...
Trong nháy mắt, người này cứu Hạc Phi công tử, rồi bay vào bên trong chòi nghỉ mát giống như một con phi hạc, vội vàng ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Bệ hạ, tiểu đồ vô tri, kính mong bệ hạ hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một mạng.
Người này là một ông lão, tóc trắng như hạc, khí thế có mấy phần ác liệt, đôi mắt vô cùng sắc bén, cứ như bên dưới ánh mắt sắc bén của hắn, những người khác không chỗ độn hình.
Lý Thất Dạ chỉ hất mí mắt một cái, không hề nhìn nhiều, chỉ vẫy tay, tiếng "răng rắc" vang lên, trong nháy mắt, chỉ thấy Tổ Mộc Thập Bát Bạo nhanh chóng áp súc lại, nháy mắt biến thành một viên mộc cầu nhỏ xíu rơi vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn mộc cầu trong tay Lý Thất Dạ, mọi người không ngờ rằng viên mộc cầu nhỏ xíu này lại có uy lực như thế.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết rằng, viên mộc cầu nhìn bình thường trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ là một món bảo vật rất nghịch thiên.
Đương nhiên, mọi người không hề cảm thấy kỳ lạ khi Lý Thất Dạ nắm giữ bảo vật như thế. Dù sao thì hắn cũng đã từng là hoàng đế của Đấu Thánh vương triều, đã từng nắm giữ quyền thế chí cao, có được vài món bảo vật mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường.
- Sư phụ...
Nhìn thấy ông lão này, Trương Kiến Xuyên vội vàng đi tới lạy bái, cung kính gọi rằng.
- Cha...
Phi Hoa Thánh Nữ cũng gọi, giọng có mấy phần làm nũng, thế nhưng nét mặt lại mang mấy phần oán khí. Hiển nhiên, lòng nàng cảm thấy không thoải mái.
Ông lão này chính là chưởng môn nhân của Thần Hành môn, Thiên Hạc Chân Nhân, cũng là một vị cường giả lợi hại của Cửu Bí đạo thống, cũng có uy danh hiển hách ở Cửu Bí đạo thống.
- Bệ hạ đến Thần Hành môn ở lâu như vậy, nhưng tệ nhân có việc vặt quấn thân, không thể đích thân tới thăm hỏi, mong rằng bệ hạ thứ lỗi.
Thiên Hạc Chân Nhân ôm quyền với Lý Thất Dạ, thái độ đúng mực, coi như cũng phù hợp với thân phận môn chủ một môn phái của hắn.
Lý Thất Dạ tùy ý đáp lại một tiếng, không nói không rằng, chỉ tiếp tục uống trà thơm trong chén.
Thái độ ngạo mạn của Lý Thất Dạ khiến cho đệ tử Thần Hành môn đang có mặt ở đây căm tức, mọi người đều bất mãn Lý Thất Dạ, thậm chí có không ít đệ tử mắt trào lửa giận.
Thiên Hạc Chân Nhân là người đại diện cho Thần Hành môn, Lý Thất Dạ ngạo mạn như thế chính là coi rẻ Thần Hành môn, nhục nhã Thần Hành môn, bọn họ không giận dữ mắt phun ra lửa làm sao mà được.
- Bệ hạ ở Thần Hành môn có quen chứ?
So với đệ tử Thần Hành môn phẫn nộ thì Thiên Hạc Chân Nhân vẫn giữ được bình tĩnh.
- Miễn cưỡng tính là tàm tạm.
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Hạc Chân Nhân một cái, đứng dậy, lạnh nhạt nói rằng:
- Đừng quên lời hứa của Thần Hành môn các ngươi, tối nay đưa thiên kim của các ngươi qua đây làm ấm giường.
Nói xong thì xoay người bỏ đi ngay.
Lý Thất Dạ nói thế khiến sắc mặt của Thiên Hạc Chân Nhân cực kỳ khó coi. Hắn vốn tốt tính, thế nhưng lúc này cũng không dằn nổi lửa giận. Thế nhưng hắn là chưởng môn, vui giận không thể lộ ra trên mặt, nên chỉ hừ một tiếng.
Còn phần đệ tử Thần Hành môn, bọn họ nghe Lý Thất Dạ nhục nhã Thần Hành môn như vậy, hai mắt trào lửa giận, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi.
- Phi...
Sắc mặt của Phi Hoa Thánh Nữ cũng cực kỳ khó coi, khinh thường nói rằng:
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên hạ, cũng không biết tự lấy tấm gương soi chính mình!
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới nàng, hời hợt rời đi. Trương Kiến Xuyên không thể làm gì khác, đành phải đuổi theo Lý Thất Dạ.
- Sư phụ, tên tiểu súc sinh này quá quắc lắm rồi...
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, có đệ tử Thần Hành môn nghiến răng nghiến lợi nói rằng.
- Đúng vậy, chưởng môn.
Những đệ tử khác cũng vội vàng nói rằng:
- Hắn chỉ là quân mất nước mà thôi, cái thứ hoang dâm vô năng như hắn làm gì tới lượt hắn muốn làm gì thì làm ở Thần Hành môn chứ. Thần Hành môn chúng ta há cho phép một tên hôn quân như hắn làm càn như vậy, nhục nhã chúng ta như vậy chứ.
- Phụ thân, chuyện này phải nên giải quyết.
Phi Hoa Thánh Nữ lạnh giọng:
- Chỉ bằng hắn mà cũng muốn cưới ta, nằm mơ đi!
- Băng nhi, cha sẽ giải quyết chuyện này.
Thiên Hạc Chân Nhân nói chậm, hừ lạnh một cái, mặt mày lạnh lẽo. Hắn sẽ không gả con gái của mình cho một tên mất nước, huống chi còn là một tên hôn quân cóc ghẻ.
Trở lại nơi ở, Trương Kiến Xuyên đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ mở miệng muốn nói, thế nhưng lại ngậm miệng lại, không biết nên nói gì mới phải. Trên thực tế, trong lòng của hắn chịu đựng áp lực rất lớn, dù sao lúc này rồi mà hắn còn giữ gìn Lý Thất Dạ, trong mắt đồng môn, hắn chính là kẻ phản bội.
- Có phải cảm thấy ta làm quá mức?
Khi Trương Kiến Xuyên mở miệng muốn nói, Lý Thất Dạ cười nhạt.
Trương Kiến Xuyên cười gượng, nói rằng:
- Bệ hạ có thể thân mật với mọi người hơn một chút.
Mấy ngày nay hắn đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ, hắn cho rằng Lý Thất Dạ không phải là loại người cay nghiệt như thế.
- Thân mật là gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Nếu như bây giờ ta còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, trong tay có bảy quân đoàn lớn, ta ở Thần Hành môn của các ngươi thì sẽ như thế nào?
Trương Kiến Xuyên mở miệng muốn nói, thế nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào.
- E rằng trên dưới Thần Hành môn các ngươi chỉ có thể quỳ liếm.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:
- Chỉ cần ta giận dữ thì đệ tử Thần Hành môn các ngươi sẽ nơm nớp sợ hãi, sẽ không nói ra những câu khó nghe như thế. Chỉ cần ta ra lệnh một cái thì mấy tên đệ tử các ngươi chẳng phải đầu rơi xuống đất hay sao.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn Trương Kiến Xuyên, lạnh nhạt nói:
- Cái gọi nhục nhã, cái gọi tôn nghiêm, chỉ là thứ dùng để nói với người yếu hơn mình mà thôi. Đứng trước mặt Thái Thanh Hoàng, đừng nói là mấy tên đệ tử các ngươi, mà ngay cả lão tổ Thần Hành môn các ngươi cũng phải căng thẳng thần kinh, đều là con cá nằm trên thớt, mặc người khác mổ xẻ, càng khỏi phải nói tới tôn nghiêm!
- Thế nhưng...
Trương Kiến Xuyên muốn nói, thế nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nên bắt đầu biện giải như thế nào.
- Thế nhưng ta bây giờ là quân mất nước.