Chương 2: Ngẫu nhiên gặp ở Tây Tạng (1)
Khi đó, đường hàng không bay từ Bắc Kinh đến Tây Tạng, mỗi ngày chỉ có một chuyến. Trước khi lên máy bay đến Thành Đô, Tiêu Dư mới đi mua ly cà phê và bánh ngọt, ngồi xuống nhanh chóng vào mạng, tìm xem bưu phẩm gửi vào sáng hôm nay. Tốc độ internet không tốt lắm, xem bưu phẩm ước chừng mất cũng bốn phút, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đưa cà phê và bánh ngọt đến.
Bọt màu trắng ngà, phía trên còn dùng nước đường vẽ hình trái tim, mới vừa đặt lên bàn thì lúc lắc một cái. Cô có chút không nhịn được gõ lên bàn, đơn giản chỉ là hình trái tim như vậy, lại có chút phiền não khó hiểu.
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Bỗng nhiên có người hỏi cô.
Tiêu Dư ngẩng đầu, vừa chống lại khuôn mặt tươi cười của người đàn ông kia, mắt trong veo, giống như là thu lấy tất cả ánh sáng mùa hè vậy.
Cô sửng sốt một chút mới quét mắt bốn phía, quả nhiên cũng đã ngồi đầy:" Ngồi đi, dù sao tôi chỉ ngồi một mình."
Người nọ ngồi xuống, rất nhanh lấy máy vi tính ra.
Bởi vì cái bàn hai người ngồi chung rất nhỏ, hoàn toàn bị cô chiếm hết, trái lại anh ta không đặt máy vi tính lên trên bàn.
Cũng hình như là anh ta không để ý lắm, chỉ đặt máy vi tính ở trên chân mình, cúi đầu gõ chữ, khiến cho cô có chút ngượng ngùng, nhanh chóng uống hết cà phê rồi kêu nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn, ngay lúc khép máy vi tính lại, mới nói:" Tôi phải đi, anh có thể đặt máy vi tính lên bàn mà gõ tiếp."
Nào có thể đoán được, anh ta cũng thuận tay khép máy vi tính lại:" Tôi cũng cần phải lên máy bay rồi."
Sau khi lên máy bay, hơn phân nửa khoang phía dưới trống rỗng.
Khi Tiêu Dư ném hành lý lên, mới nhìn đến người ngồi bên kia chính là người lúc nãy, hai người cách nhau bảy ghế trống. ngay tại lúc cô ngồi xuống, người nọ vừa vặn ngẩng đầu lên, cô đành phải lễ phép cười một cái.
Đến khi tới Tây Tạng, mới vang lên âm thanh nhắc nhở, nữ tiếp viên hàng không bắt đầu dịu dàng nhắc mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả mọi người đều lấy máy ảnh lớn nhỏ ra để ở bên cửa sổ, nhìn núi tuyết nối tiếp nhau.
Cô cũng mở tấm vải che mắt ra, nhìn từ cửa sổ xuống.
Núi tuyết nối tiếp nhau, không thấy điểm cuối, đây là lần đầu tiên ở trong nước cô thấy loại phong cảnh này.
Ánh mặt trời xé những tầng mây, keo kiệt cho một chút ánh sáng, quay đầu lại nhìn thấy màu trắng vô biên.
Trong lòng cô lại nổi máu nghệ thuật một phen, lấy máy ảnh ra ấn shutter*. Bởi vì đạo diễn công ty chế tác và Chế Phiến muốn chuẩn bị sớm trước thời hạn, ngày hôm qua đã đi Tây Tạng trước, Chế Phiến của công ty bọn họ và Giám đốc sáng tạo lại muốn đi họp, dự định cho hành trình ngày mai, cho nên, chỉ có một mình cô ở trên chuyến bay này, xem ra càng giống như là chi phí cho một khách du lịch.
(*shutter: màn trập; thiết bị mở ra để cho ánh sáng đi vào thông qua thấu kính của máy ảnh.)
Cùng trên máy bay còn có một đoàn du lịch, cô chen chúc ở trong đám người đi đến đại sảnh sau chuyến bay, nhìn xung quanh bốn phía. Sân bay rất nhỏ, gần như vừa nhìn đã thấy điểm cuối, vẫn không thấy có bảng tên của mình, xem ra là người tiếp đón vẫn còn chưa đến.
Bốn phía ồn ào náo nhiệt, người hướng dẫn viên xe du lịch đón tiếp đoàn khách kia và bàn giao cho hướng dẫn viên du lịch, kiểm tra lại nhân số. Khi cô đang suy nghĩ tránh qua, thì thấy một người có khuôn mặt ngăm đen quảng một cái khăn Cáp Đạt*. Cho đến khi đoàn du lịch đi hết, cô mới nhìn đến trên cổ mình cũng quàng một cái khăn Cáp Đạt trắng như tuyết.
(*Khăn Cáp Đạt: dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng được dùng trong các buổi lễ tế thần)
Người đàn ông kia cũng chú ý tới cô, thân thiện cười một tiếng, nói một câu. Bên trong lỗ tai cô vẫn còn đang hồi phục lại, chỉ cảm thấy lời kia như có nhưng không, vô cùng xa xôi, hình như là :" Cô cũng đang chờ người ?"
Lúc anh ta nói câu này, đôi mắt hơi cong lên.
"Đúng thế, chuyến bay đi cả một ngày, thế nhưng vẫn tới trễ." Tiêu Dư đáp lại bất đắc di cười khổ, nhìn bên ngoài nắng gắt chiếu xuống, không giống quang cảnh mùa thu chút nào, ngược lại càng giống như mới vừa đi qua giữa hè.
Cũng may, trước khi cô đến đặc biệt lên mạng tìm hiểu, chuẩn bị tốt quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, hôm nay cũng đã nhét vào bên trong vali hành lý bên người.
Chào hỏi xong, tiếp tục chờ đợi.
Mười phút sau, một chiếc xe dừng ở ngoài sân bay Cổng Dát. Cổng Dát tuyệt đối là sân bay nhỏ nhất cô thấy ở Trung Quốc, máy bay hạ cánh rồi đi xuống cầu thang sân bay, xuống cầu thang sân bay chính là đại sảnh rộng lớn. Bên ngoài đại sảnh chính là nơi dừng xe, mấy chiếc xe ít ỏi đó thì gần như ất cả đều là xe buýt du lịch cơ quan, nhưng chiếc xe này rất đặc biệt.
Trên xe, một chàng trai đi xuống, xem chừng khoảng 20, đi thẳng về phía bên này, đến chỗ này, đầu tiên là gật đầu với Tiêu Dư, nói:"Là Tiêu tiểu thư sao?" Cô gật đầu,người nọ lập tức nhận lấy vali hành lý vào trong tay, ngay sau đó nói với người bên cạnh:" Là Hàn tiên sinh sao?" Người đàn ông có dung mạo xinh đẹp gật đầu, ngay sau đó cũng nhận lấy vali hành lý của anh.
Thì ra là cùng một đường.
Theo lý thuyết, người này cũng không tính là ở trong phạm vi hành trình của bọn họ, công ty chế tác tiếp nhận một cuộc làm ăn, sao có thể thuận đường mang theo người ngoài? Cô ngồi lên xe, liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Chế Phiến :"Tớ nói này bạn học Chế Phiến, sao còn có người ngoài quay quảng cáo với chúng ta vậy? Đây chính là cơ mật thương nghiệp, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu."
Qua hai phút, có tin nhắn trả lời lại:" Hỏi qua rồi, chính là thuận đường chiêu đãi. Người đó là bạn bè của ông chủ công ty, vừa vặn đi du lịch Tây Tạng. Nghe nói là người rất có tài sản. Thế nào? Không mượn cơ hội quen biết sao? Ngược lại môn đăng hộ đối với cậu."
Tiêu Dư cong khóe miệng, khép lại điện thoại.
Đầu năm nay xuất thân không đáng giá, mấu chốt là ở chỗ có bao nhiêu tài sản mới đủ rung động.
Người tiếp đãi cực kì nhiệt tình, không ngừng giới thiệu chút quang cảnh trên đường đi.
Trong lúc nói chuyện đơn giản với nhau, cô mới biết người đàn ông kia gọi là Hàn Ninh.
Bởi vì ngày chụp hình là vào ngày kế, sau khi đăng ký ở khách sạn, cô liền lấy máy ảnh chạy thẳng khỏi khách sạn tới chùa Đại Chiêu*. Nói thật, cô không biết một chút gì về quan điểm cơ bản của văn nhân, nhưng nếu đã đến Tây Tạng như vậy rồi mà không đi phố bd , không chiêm ngưỡng chùa Đại Chiêu, vậy thì thật là lãng phí phản ứng Cao Nguyên kèm theo.
( Chùa Đại Chiêu* : là ngôi chùa theo Phật giáo Mật Tông Tạng truyền nằm trong trung tâm phố cổ Lhasa, nằm trong danh sách di sản thế giới của UNESCO từ năm 2000 thuộc Lhasa, là một ngôi chùa nổi tiếng ở Barkhor)
Cái gọi là chùa "Đại" Chiêu, nhưng mà cũng chỉ là hai tầng kiến trúc bằng gỗ. nhưng cũng chính là ngôi chùa nhỏ như vậy, lại trải dài từ cửa đến nơi rất xa, xếp một hàng dài không thấy điểm đầu.
Mua phiếu ra vào cũng tương phản rõ ràng, đội ngũ rất ngắn, chỉ ít ỏi mấy người, nhưng còn có anh ta.
"Thật là trùng hợp." Tiêu Dư chạy tới, vỗ vào vai anh ta :"Nhiều người như vậy, hay là hôm nào trở lại thôi."
"Những người xếp hàng kia là người dân Tạng, bọn họ vào chùa chắc là sẽ không mua vé, đều là lặn lội đường xa đi bộ, có lúc chờ thêm một ngày một đêm mới có thể đi vào." Hàn Ninh chìa tay đưa tiền mặt ra, nói với người bên trong: "Hai phiếu". Bên trong nhanh chóng đưa ra hai phiếu, chợt đóng cửa sổ lại. Anh ta đưa phiếu cho Tiêu Dư, nói tiếp:"Coi như cô tới kịp thời, ở đây mỗi ngày đều hạn chế đi vào."
Tiêu Dư nói cảm ơn liên tục, vội muốn lấy ví tiền ra, thế nhưng anh ta đưa tay ngăn lại, cười nói :"Thôi, không đắt."
Cô cũng không có kiên trì, cười nói câu cảm ơn, hai người một đường vào chùa, chạy thẳng tới cửa ra vào thấp bé. Chỉ là một đường đi vào thấp bé chật hẹp, đầy ắp người ra vào, Hàn Ninh lập tức đứng ở bên người cô, gần như ngăn cách cô với đoàn người ở phía ngoài.
Bốn phía bên trong là bàn thờ Phật ở vách tường, đều là Phật Tổ, tất cả mọi người chậm ra thuận theo kim chỉ giờ đi về phía trước, thành kính cúi người.
Dầu thắp hương, mồ hôi chảy trên người du khách ở bốn phía, ngửi vào khiến đầu cô căng ra. Bước chân của cô có chút không vững, hay bởi vì đám người chật chội, chỉ cảm thấy ngực khó chịu kịch liệt, anh ta chợt nhỏ giọng nói: "Tự đi du lịch* chính điểm ấy là không tốt, chúng ta đến gần ở phía sau đoàn du lịch nghe đi."
(*Tự đi du lịch (nguyên văn là tự giá du) có nghĩa là một loại hình tự mình đi du lịch khác với truyền thống tập thể đi du lịch. Tự mình lái xe tự mình chọn địa điểm du lịch...)
Tiêu Dư gật đầu một cái: "Thấy anh thật là có kinh nghiệm, không phải lần đầu tiên tới?"
"Năm ngoái đã tới một lần, là tự đi du lịch, năm nay tập hợp không đủ người nên lười." Tự đi du lịch? Trong đầu cô lóe ra tất cả đều là từ đồng nghĩa với diễm ngộ*, không khỏi nhíu mày, rất mập mờ nhìn anh ta một cái.
(*Diễm ngộ(艳遇): Diễm tức là mỹ lệ (duyên dáng, xinh đẹp), Ngộ chính là gặp được, gặp phải. Cái gì là đẹp? Nước chảy, hoa nở, quả đã chín, phong cảnh ven đường đều rất đẹp. Bạn thấy được, chính là ngộ, diễm ngộ = thấy được thứ gì đó xinh đẹp.
ý trong câu này có thể hiểu như là đi chơi xa gặp được người con gái đẹp)
Hàn Ninh không biết nên khóc hay cười, lập tức dời đề tài: "Muốn đi chiêm ngưỡng vị Tiểu Kim Phật kia hay không?"
Tiêu Dư ngẩng đầu, đang thấy đoàn người cung kính xếp hạng bên cạnh tượng Phật làm bằng vàng nguyên chất cao cỡ nửa người.
Ở trong Phật Đường chật chội này, vị trí này cũng không dễ thấy, cũng là tiêu điểm của mọi người.
Cô suy nghĩ một chút mới hạ thấp giọng: "Tôi không phải tín đồ Tạng truyền Phật giáo*, tùy tiện bái lạy, sợ Bồ Tát chê tôi không thành tâm."
(*Tạng truyền Phật giáo hoặc xưng là hệ Phật giáo Tiếng Tạng, hoặc tục xưng là Đạo Lạt Ma, chỉ truyền vào nhánh Phật giáo Tây Tạng)
Hàn Ninh cúi đầu nhìn cô: "Bị cô nói như vậy, tôi cũng không dám bái lạy."
Tiêu Dư cười, chỉ cảm thấy có chút thở khẽ ra, đoán chừng thật sự là phản ứng Cao Nguyên rồi.
Cô đi theo dòng người lên trên đỉnh, sân thượng thật giản dị không màu mè, từ nơi này có thể thấy trước cửa chùa Đại Chiêu đầy người dân Tạng thành kính, tấm thảm rất đơn giản lót ở phía dưới, mỗi người đều không để ý gì, không ngừng lặp lại cả người phục sát đất dập đầu bái lạy.
Cố chấp mà lại yên bình, tay cô chống ở trên tường đất, nhìn thấy mà có chút mất hồn.
Hàn Ninh giơ máy ảnh lên, gần như chụp mỗi góc một lần, mới chuyển ống kính sang cô: "Nơi này ánh sáng rất tốt, có muốn chụp một tấm hay không?" Tiêu Dư quay đầu lại, cũng không còn nhăn nhó, thuận miệng nói: "Tùy tiện chụp một tấm đi, cám ơn."
Anh ta theo lời ấn shutter*, lấy đưa cho cô xem hiệu quả, Tiêu Dư đến gần xem thì lại ngửi được trên người anh ta có mùi thơm không dễ phát giác, cười ngẩng đầu nói: "Đàn ông phương Bắc dùng nước hoa, hiếm thấy."
Hàn Ninh sửng sốt một chút, mới hiểu được cô nói cái gì: "Tôi không phải người phương Bắc."
Cô chợt hiểu cười một tiếng: "Nghe anh nói chuyện chân thành như người phương Bắc, tôi còn tưởng rằng anh giống tôi, cũng bị Ma Đô* đồng hóa."
(*Ma Đô (Magic) là một trong những biệt danh của Thượng Hải trong những năm 1920 và 1930, trái ngược với người phương Tây gọi Thượng Hải là The Greatestity of the Far East", "Paris of the Orient" ("Các thành phố lớn nhấtt của vùng Viễn Đông", "Paris của phương Đông"). Ma Đô là lúc đó người Nhật đến Thượng Hải gọi theo thói quen.)
"Thượng Hải?"
Tiêu Dư gật đầu: "Chính là đại học tôi đã học qua, Giao Đại*."
(*Giao Đại: Đại học giao thông )
Anh ta cũng có chút ngoài ý muốn: "Nếu như có thể thi đậu Giao Đại, ở Bắc Kinh cũng có trường học tốt rồi. Giống đứa trẻ lớn như cô vậy, thi không đậu Thanh Hoa Bắc Đại cũng sẽ ra nước ngoài, khó thấy được chịu đi Thượng Hải ."
Tiêu Dư nửa thật nửa giả than thở: "Vì đuổi theo một người, đuổi tới Thượng Hải, sau đó lại trở về Bắc Kinh cùng với anh ấy."
Anh ta nhất thời im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cuối cùng, là Tiêu Dư Tiên đổi đề tài: "Người công ty chúng tôi cố ý giới thiệu anh, nói là rất có tài sản, không tự giới thiệu mình một chút ư?"
Anh giơ máy ảnh lên tiếp tục chụp ảnh: "Nhân viên kỹ thuật viễn thông, gia tộc Nguyệt Quang, cha mẹ là quân nhân, vợ không có."
Tiêu Dư nhìn làn da ở cổ tay anh ta, lại cùng một dạng với Hứa Nam Chinh: "Trước kia anh ở đâu? Trực thuộc, hay là quân khu?"
Hàn Ninh để máy ảnh xuống, nghiêm túc quan sát cô: "Đừng nói với tôi, cô đã từng gặp thoáng qua tôi, tôi sẽ thật đáng tiếc vì không sớm nhận ra cô." Cô cười ra tiếng: "Tôi cũng vậy thật đáng tiếc, đáng tiếc trước kia trong lớp tiểu học của tôi chỉ có chín người, học sáu năm đều biết rõ nhau, sẽ không có anh chứ?"