Tập 1 - Chương 3
Trong điện, cửa sổ đóng chặt, bốn phía đều buông rèm, bên trong tràn ngập khói thơm, ngưng thần cảm nhận, không nồng không hắc, cảm giác thư thái thấm vào tận tim.
Có bóng người vội vã chạy ra từ phía sau lớp màn mỏng, một khuôn mặt xuất hiện, thì ra là Trung thường thị Vương Đức Hỷ.
Hắn cất bước nhanh hơn rồi khom người quỳ xuống trước mặt Lệnh Viên, cung kính nói: “Nô tài xin thỉnh an Công chúa!”
Lệnh Viên không nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Hoàng thượng có ở đây không?”
“Hoàng thượng vừa từ ngự thư phòng trở về nên hơi mệt, bây giờ đang ngủ.”
Lệnh Viên cười nhạt một tiếng.
Trung thường thị chỉ cảm thấy có một trận gió mát phớt qua, thân hình yểu điệu kia đã bước về phía trước. Hắn vội vàng xoay người, kêu lên: “Công chúa, Hoàng thượng còn chưa tỉnh.”
Nữ tử hơi cúi đầu, ánh mắt dữ dằn liếc về phía Trung thường thị. Khi hắn còn đang ngây ra, nàng đã vén bức rèm màu đỏ, tha thướt bước vào trong.
Ngọc Trí và Anh Tịch đều dừng bước chân, lặng yên chờ bên ngoài điện Tuyên Thất.
Tới khi mùi thơm thoang thoảng trên người nữ tử trước mặt dần biến mất, Trung thường thị mới giật mình, vội vàng ngước mắt nhìn lên, nhưng rốt cuộc vẫn không dám cất bước vào trong điện.
Tấm rèm châu làm từ bạch ngọc rủ xuống, bên ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy róc rách nghe như tiếng nhạc của thiên nhiên, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay qua bay lại. Vị Đế vương trong màn dường như đã ngủ say, không hề động đậy.
Lệnh Viên đi tới, đứng trước màn.
Theo những bước chân của nàng, một làn gió nhẹ thổi tới làm tấm màn khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú của nam tử bên trong thoáng lộ ra.
Bàn tay thon nhẹ nhàng vén bức màn ra, Lệnh Viên lẳng lặng ngồi xuống bên mép long sàng. Thiếu đế vẫn nhắm chặt hai mắt, sự ấm áp trong phòng khiến hai bờ má y ánh lên một màu hồng rất ưa nhìn, nhưng trên đôi môi mỏng có thể thấy nét nhợt nhạt và tiều tụy. Kể từ khi Lệnh Viên gặp y lần đầu đến giờ, dường như chưa bao giờ thấy y khỏe mạnh.
Đôi hàng mi dài, đen nhánh như hai chiếc quạt, lại tựa như hai cánh bướm màu đen, còn sống mũi cao, thẳng tắp kia thực giống như tuyệt tác của đấng tối cao, nổi bật trên khuôn mặt có phần thiếu sức sống.
Lệnh Viên chưa từng ở gần Thiếu đế như vậy, cũng chưa từng lặng lẽ ngắm nhìn y thế này, y có giống Tiên hoàng không nhỉ?
Tiên hoàng tuy là huynh trưởng của nàng, nhưng từ nhỏ nàng đã ở trong chùa, đến năm mười ba tuổi mới về cung nên chỉ gặp nhau có vài lần, quả thực nàng chẳng có ấn tượng lắm.
Vậy thì, giống Thôi Hoàng hậu sao?
Trong mắt thoáng có mấy tia xao động, nàng cũng không nhớ rõ nữa rồi.
Duy chỉ có dung mạo của mẫu hậu là nàng vẫn khắc ghi trong lòng, nhìn kĩ, giống, nhưng dường như lại có chỗ nào đó không giống lắm.
Trong cặp mắt đen láy đó, trước giờ dường như luôn ẩn chứa quá nhiều tình cảm, khiến Lệnh Viên bất giác như nhìn thấy sự xa cách và nghi hoặc đã từng xuất hiện bốn năm về trước.
“Trẫm thật sự dễ nhìn như vậy sao?”
Một giọng nói điềm đạm kèm theo nét cười bỗng vang lên, chiếc áo bào trước mắt hơi động đậy, vị thiếu niên Thiên tử đã chống tay ngồi dậy trên long sàng.
Lệnh Viên không khỏi kinh ngạc, ánh mắt thu về từ trong cặp mắt đen láy mà sâu đến vô tận kia, nàng không phát hiện ra y đã mở mắt từ lúc nào. Cúi đầu cười khẽ, để mấy lọn tóc trượt nhẹ qua những ngón tay thon dài, mảnh khảnh, Lệnh Viên thấp giọng nói: “Là vì thấy Hoàng thượng đã trưởng thành hơn xưa rồi.”
Trong lời nói rõ ràng còn có ý tứ khác.
Dường như Thiếu đế chẳng hề để tâm, y ngồi xếp bằng, đối diện với Lệnh Viên, trong giọng nói còn có chút uể oải: “Cô cô đúng là khách quý của điện Tuyên Thất này đấy!”
Giọng nói của Thiếu đế vọng ra từ trong màn, có chút mỏi mệt nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Lệnh Viên cười dịu dàng, nói: “Không phải Hoàng thượng đang chờ cô cô tới sao?”, nói rồi nàng liền ngoảnh đầu lại, trên chiếc bàn tròn làm bằng gỗ lim phía sau lưng đã được chuẩn bị sẵn đồ điểm tâm và hoa quả, khi nàng bước vào thì đã nhìn thấy rồi.
Thiếu đế hơi ngước mắt lên, liếc nhìn dung nhan tuyệt đẹp của nữ tử trước mặt, sau đó nhanh nhẹn xoay người đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Lệnh Viên, tươi cười, nói: “Xem ra cô cô đã có chuẩn bị sẵn rồi mới tới đây.”
Giọng Thiếu đế rất nhẹ nhàng, lại đúng lúc bên ngoài có con chim bay qua, làm vang lên một loạt những tiếng “lạch phạch”, nếu không nghe kĩ thì gần như không thể nghe thấy. Lệnh Viên chỉ khẽ cười một tiếng, đưa tay ra, mấy ngón tay thon nắm lấy bàn tay y rồi vịn vào đó mà đứng dậy.
Nhẹ nhàng cất bước qua tấm thảm trải sàn bằng da hổ, bên tai vang lên tiếng bức rèm châu khẽ va chạm “ting tang”, Lệnh Viên ngước mắt lên nhìn, thấy y đã khom người kéo một chiếc ghế ra cho mình, nơi đáy mắt ẩn chứa nét cười: “Mời cô cô!”
Lệnh Viên mỉm cười ngồi xuống, dịu dàng nói: “Thời gian này Hoàng thượng lại gầy hơn rồi, những việc không quan trọng cứ giao cho người dưới đi làm là được.”
Thiếu đế cười, đáp: “Người dưới đâu có tận tâm được như cô cô. Bao nhiêu năm nay, nếu không có cô cô, trẫm đã không có ngày hôm nay rồi.” Y dừng lại một chút rồi lớn tiếng hô: “Dâng trà!”
Một cung nữ ngự thị[1] lập tức bước vào, nhưng cũng không dám ngước mắt lên, sau khi dâng trà liền vội vã lui ra ngoài.
[1] Cung nữ ngự thị tức cung nữ chỉ chuyên hầu hạ hoàng đế – DG.
“Cô cô hãy nếm thử xem!” Y nhấp một ngụm trà rồi nhắm hờ đôi mắt, tựa như đang từ từ thưởng thức những dư vị bên trong.
Lệnh Viên cũng cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm, không đậm không nhạt, trong miệng còn lưu lại hương thơm, quả nhiên là trà ngon.
Thiếu đế vẫn khẽ mỉm cười: “Dương phi nói, đây là trà Dương Ngự thừa tặng cho nàng ấy, lại dùng nước tuyết cất đủ ba năm để pha, nhìn dáng vẻ cô cô, chắc cũng cảm thấy nó không tệ đúng không?”
Nàng còn chưa lên tiếng, y đã nhắc đến trước rồi.
Lệnh Viên đậy nắp chén trà, nhìn thẳng vào vị Thiếu đế trước mặt, hơi nheo mắt, cất giọng bình tĩnh: “Vậy Hoàng thượng muốn làm thế nào đây?”
Y vẫn đang thưởng trà, nhưng lại tò mò cất tiếng: “Sao cô cô lại tới hỏi trẫm? Dương Ngự thừa đã dám kháng chỉ, tất nhiên phải xử theo tội danh kháng chỉ rồi. Pháp kỷ mà không nghiêm, trẫm cũng khó có thể bình phục thiên hạ. Đây cũng là điều cô cô đã dạy trẫm.”
Hay cho câu: “Pháp kỷ không nghiêm, khó có thể bình phục thiên hạ.” Đôi mắt Lệnh Viên thoáng xao động, Thiếu đế càng lúc càng cười lớn, nàng hơi cúi xuống, cất tiếng gọi: “Thế Huyền!”
Rốt cuộc nàng cũng gọi tên mụ của Thiếu đế rồi.
Thế Huyền, khắp thiên hạ rộng lớn, chỉ có mình nàng từng gọi cái tên này.
Thiếu đế vẫn nhớ như in năm đó, Thái hoàng thái hậu bí mật triệu Trưởng công chúa về kinh, giao toàn quyền triều chính vào tay nàng. Từ đó đến nay, nàng chưa từng gọi tên y thêm lần nào nữa, mà luôn chỉ có hai chữ lạnh lùng – Hoàng thượng.
“Hà hà…” Thiếu đế không kìm được bật cười, chiếc chén sứ vẽ màu thủ công chậm rãi xoay tròn trên những đầu ngón tay, trong giọng nói của y mang theo vẻ giễu cợt: “Trẫm không biết tại sao một Dương Ngự thừa nhỏ bé cũng có thể khiến cô cô trở nên như vậy? Bây giờ cô cô đang dùng thân phận trưởng bối để ép trẫm ư?”
“Thế Huyền, ta không phải kẻ địch của cháu.” Nàng chăm chú nhìn vào mắt y, từ sau khi Thái hoàng thái hậu qua đời, nàng và y vẫn luôn đối đầu đến tận bây giờ. Nhưng nàng không phải kẻ địch của y.
Nét chân thành chan chứa nơi đáy mắt Lệnh Viên khiến trái tim Thế Huyền xao động. Y bỗng cau mày, đứng dậy nói: “Đã như vậy, sao cô cô không giao quyền lực, để trẫm đích thân chấp chính!”
Lệnh Viên giật mình, vội vàng cất tiếng: “Đích thân Hoàng thượng chấp chính là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ cần Hoàng thượng lập con trai của Đoan phi làm thái tử…”
“Cô cô cảm thấy tính mạng trẫm không còn được lâu nữa sao?” Y hậm hực hỏi.
“Thế Huyền…” Lệnh Viên cũng cảm thấy Thiếu đế còn trẻ, lập thái tử bây giờ có lẽ là quá sớm, nhưng Thái hoàng thái hậu trước lúc lâm chung đã dặn dò, chỉ như vậy mới có thể cho y đích thân chấp chính. Lệnh Viên tuy không biết tại sao lại như vậy, nhưng cũng chỉ có thể ghi nhớ kĩ chuyện này.
Thế Huyền cười giễu cợt: “Rốt cuộc cô cô cũng giống bà ta thôi!”
Lệnh Viên đứng bật dậy, lớn tiếng quát: “Nói xằng bậy! Hoàng tổ mẫu của Hoàng thượng xưa nay luôn muốn tốt cho Hoàng thượng thôi!”
Y thu lại nụ cười, nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói từng chữ một: “Muốn tốt cho trẫm mà lại không giao quyền cho trẫm, ép trẫm phải lập thái tử, rồi khiến mẫu hậu của trẫm phát điên hay sao?”
Ngoài kia, những ngọn gió lạnh băng không ngớt rít gào, tựa như không có điểm khởi đầu và kết thúc, tàn phá khắp nơi.
Đại trưởng công chúa từ điện Tuyên Thất đi ra, đứng bên cạnh hồ nước trong veo này rất lâu rồi. Anh Tịch không kìm được, bước tới khoác chiếc áo choàng cho nàng, thấp giọng nói: “Công chúa nên quay về, ở đây gió lớn, người nên chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Chẳng ai biết trong điện Tuyên Thất vừa xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ thấy sắc mặt Công chúa không được tốt lắm, nhưng không ai dám hỏi lấy nửa câu.
Hoàng thượng và Công chúa tuy là cô cháu, bề ngoài luôn ôn hòa, khách sáo với nhau nhưng thực ra, hiềm khích giữa hai người lại vô cùng sâu sắc. Chuyện này bắt đầu từ lúc nào, e là trong cung chẳng ai có thể nói rõ được.
Lệnh Viên hơi ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên một dải màu xanh giữa hồ, nàng khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng cất bước, lạnh lùng nói: “Đến thiên lao.”
Ngọc Trí cả kinh, thốt lên: “Hoàng thượng có lệnh, bất cứ người nào cũng không được đi thăm Ngự thừa đại nhân!”
Anh Tịch cũng muốn khuyên nhưng lại nghe Lệnh Viên khẽ nói: “Cái gọi là bất cứ người nào đó không bao gồm bản cung.”
Đoàn người cứ thế đi xa dần. Phía sau một gốc cây dẻ ngựa, Thiếu đế chắp tay sau lưng, đứng lặng lẽ với chiếc áo khoác mềm trên người. Trung thường thị Vương Đức Hỷ đang chăm chú nhìn về hướng Đại trưởng công chúa vừa đi khuất, chợt nghe Thế Huyền nói: “Rốt cuộc đã đi rồi.”
“Đi đâu?”
Vương Đức Hỷ buột miệng hỏi, rồi mới biết mình lỡ lời. Hắn muốn thỉnh tội, nhưng Thế Huyền đột nhiên bước về phía trước, khẽ nói: “Trẫm đến cung Chung Trữ thăm mẫu hậu một chút.”
Nữ tử đứng trước gương vận một bộ cung trang[2] màu đỏ, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc càng tôn lên làn da trắng muốt của bà, lớp phấn son vừa khéo che đi những dấu vết thời gian lưu lại trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Nữ tử nhìn mình trong gương, nở một nụ cười si ngốc.
[2] Cung trang: trang phục trong hoàng cung.
Thế Huyền ngẩn ngơ đứng sau nữ tử ấy, đầu ngón tay trỏ cọ mạnh vào chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón cái.
Nhớ năm xưa, mẫu hậu uy phong đến mức nào? Nữ nhân được Thánh Vũ Đế sủng ái nhất, thân mẫu của Hoàng thái tử… Nhưng giờ đây, ai có thể nghĩ người phụ nữ điên khùng này chính là Thôi Hoàng hậu đứng đầu lục cung năm xưa?
Sau khi phụ hoàng băng hà, dường như tất cả đều thay đổi.
Ánh mắt Thế Huyền dần trở nên trầm lắng.
Thôi Thái hậu đưa tay chạm nhẹ vào cây trâm ngọc trên búi tóc, cười hỏi: “Thúy Lạc, ngươi nói xem, bản cung trang điểm thế này, liệu Hoàng thượng có thích không?”
Cung nữ Oanh Hoan hầu hạ bên cạnh Thôi Thái hậu có chút sợ hãi, ngoảnh đầu sang liếc nhìn Thiếu đế, thấy y hơi cau mày rồi khoát tay một cái, Oanh Hoan vội vàng khom người lui ra ngoài.
Trong gương xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của Thiếu đế. Ngón tay Thôi Thái hậu chợt dừng lại, bên khóe miệng xuất hiện một nụ cười: “Sao Hoàng thượng lại tới đây?” Bà ngoảnh lại, cười ngượng ngùng: “Nha đầu Thúy Lạc đó càng ngày càng to gan rồi, không ngờ lại dám không nói với thần thiếp!”
Thế Huyền đưa tay ra, giúp bà chỉnh lại chiếc trâm ngọc. Cung nữ Thúy Lạc hầu hạ bà đã chết từ mười năm trước, nhưng mười năm trôi qua, bà vẫn coi Oanh Hoan là Thúy Lạc, còn y thì bị cho là phụ hoàng của y. Thế Huyền không cự lại mà ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ nhàng cất tiếng: “Dương Thượng Ngọc đã ngồi ở vị trí Ngự thừa rất lâu rồi, trẫm muốn mượn việc ban hôn lần này để trừ bỏ hắn.” Y biết trong lòng Dương Ngự thừa đã có người khác, ắt sẽ không tiếp nhận việc ban hôn, cho nên kháng chỉ chính là cái cớ thích hợp nhất. Chỉ là…
Trước mắt Thiếu đế dường như lại xuất hiện bóng dáng yếu đuối đó, bên tai vang lên những lời nói vừa rồi…
Y chậm rãi cười, nói: “Mẫu hậu có biết không, không ngờ cô cô lại nói Dương Thượng Ngọc và cô cô đã ngầm định ở bên nhau suốt đời, cho nên y không thể lấy Vĩnh Huy! Trẫm cho rằng, bao nhiêu năm nay chỉ có Thẩm Ngọc Trì từng giành được trái tim cô cô, chẳng lẽ trẫm đã nhầm?”
Thôi Thái hậu tỏ ra nghiêm túc lắng nghe, nhưng ngay sau đó lại cười, nói: “Hoàng thượng chớ quên, hôm nay người đã đồng ý cùng thần thiếp đi xem việc học hành của Thái tử. Lần trước, thầy giáo đã khen Thái tử học giỏi, người còn nói sẽ có phần thưởng cho nó nữa đấy!”
Thế Huyền cười nhạt một tiếng, vẫn nói với giọng hờ hững: “Trẫm vốn cho rằng cô cô không phải hạng nữ nhân chịu hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy quyền lực, thì ra trẫm đã nhầm rồi.”
Thôi Thái hậu vừa nói vừa định đứng dậy: “Thần thiếp phải đi chuẩn bị chút đồ điểm tâm mà Thái tử thích ăn đã.”
Bàn tay Thiếu đế đang nắm tay bà ta không hề buông lỏng, bà ta lưu luyến đưa mắt nhìn y, đáy mắt tràn ngập thứ tình cảm dịu dàng, rốt cuộc cũng không đứng lên nữa: “Vậy thần thiếp sẽ ngồi với Hoàng thượng thêm một lát. Đúng rồi, mấy hôm nữa là ngày mừng thọ của Thái hậu, Hoàng thượng có ý gì hay thì nói với thần thiếp đi!”
Có lẽ vì nghe nhắc đến Thái hoàng thái hậu, ánh mắt Thế Huyền lập tức trầm hẳn xuống, y không tiếp lời mẫu hậu mà vẫn nói chuyện của mình: “Trẫm đã đồng ý rồi, liệu cô cô có lấy Dương Thượng Ngọc thật không?” Chẳng lẽ Đại trưởng công chúa lại chịu hy sinh sự tôn nghiêm của mình, chỉ vì muốn giữ tính mạng của Dương Thượng Ngọc?
Thiếu đế lại cau mày, nói: “Nhưng trẫm không cam tâm! Trẫm vốn có thể trừ bỏ Dương Thượng Ngọc, cô cô không yêu hắn, tại sao phải làm như vậy? Mẫu hậu, người nói gì với trẫm đi!”
Thôi Thái hậu dường như bị y làm cho sợ hãi, cặp mắt mở to, nhưng ngay sau đó lại cười, nói: “Hoàng thượng việc gì phải tức giận, Thái tử vẫn còn nhỏ, thỉnh thoảng làm sai một vài chuyện thì cũng có sao đâu!”
Giọng nói của bà hết sức dịu dàng, còn tràn ngập tình thương yêu khiến trái tim đang xao động của Thế Huyền bình tĩnh trở lại. Y khẽ thở dài, mỗi lần y tới đây, hai người đều ngồi thế này, rồi bắt đầu một cuộc đối thoại chẳng ăn nhập gì với nhau. Rất nhiều lúc Thế Huyền nghĩ, nếu mẫu hậu vẫn còn tỉnh táo, chắc y sẽ không phải sống trong cảnh cô độc và trơ trọi như thế này.
Trong thiên lao, mọi thứ chìm trong tĩnh lặng.
Bỗng có một con chuột kêu “chít chít” chạy qua, rồi nam tử đột nhiên quỳ xuống, làm sợi dây xích nặng nề phát ra những tiếng “leng keng” lạnh lùng. Lệnh Viên bất giác nhíu chặt đôi mày, lắng nghe Dương Ngự thừa run rẩy cất tiếng: “Công chúa không nên như vậy!”
Ngay từ đầu, y đã ái mộ nữ tử đang đứng trước mặt này.
Mười năm đèn sách, ngày ngày vào triều, tất cả đều vì được ở gần nàng hơn một chút, tất cả đều vì cơ hội được cầu thân nàng.
Nhưng rốt cuộc y vẫn chậm một bước. Ngày đó, Thái hoàng thái hậu đích thân chỉ định phò mã gia, rồi chính Thánh Vũ Đế lại ban hôn. Trong mắt mọi người, nàng và Phò mã từng là một cặp tình nhân đẹp biết mấy. Cho nên y tự nói với mình rằng, đừng nên hy vọng hão huyền nữa, y không thể đem lại hạnh phúc cho nàng, nhưng y có thể dốc sức phò tá Hoàng thượng, để nàng được sống trong cảnh thái bình, không phải ưu lo gì cả.
Đáng tiếc, Phò mã đã chết rồi.
Thái hoàng thái hậu còn đẩy nàng vào trung tâm quyền lực tối cao của Bắc Hán.
Y chẳng thể mang lại cho nàng điều gì, chỉ có thể một lòng một dạ trung thành.
Vị trí phò mã, trong lòng y hiểu rõ, từ đầu chí cuối chưa từng có khoảnh khắc nào dành cho y.
Quỳ trên nền đất ẩm ướt, lạnh băng nhưng lúc này, trong lòng Dương Thượng Ngọc lại cảm nhận một sự ấm áp. Y khẽ cử động đôi tay đang mang xích sắt nặng nề, bình tĩnh nói: “Trong lòng Công chúa chắc cũng hiểu rõ, dù người có thể bảo vệ thần lần này, nhưng không thể bảo vệ thần mãi được. Điều Hoàng thượng muốn, hẳn Công chúa hiểu rõ hơn bất cứ ai.”
Điều Thế Huyền muốn, không gì khác ngoài thực quyền ở Bắc Hán này.
Vì điều này, Thiếu đế đã cố gắng vượt qua vô số chông gai. Dù là nàng hay Dương Ngự thừa, đều là những vật cản trên con đường y tiến về phía trước, y sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trừ bỏ hai người.
Sóng mắt đung đưa, Lệnh Viên khẽ mỉm cười: “Nhưng bản cung muốn ngài sống.”
Giọng nàng trong trẻo, rõ ràng khiến đôi bờ vai Dương Thượng Ngọc hơi run rẩy. Y không kìm được khép hờ đôi mắt, khẽ nở một nụ cười tự giễu: “Thần từ chối cưới Công chúa Vĩnh Huy vì không muốn hủy hoại cuộc đời nàng ấy, trong lòng thần từ lâu đã có người khác rồi. Thần từ chối cưới Đại trưởng công chúa người, cũng là vì không muốn hủy hoại cả cuộc đời người.”
Bởi vì người trong lòng nàng không phải là y.
“Thần không muốn Công chúa phải hối hận cả đời!”
“Bản cung sẽ không hối hận!” Lệnh Viên hờ hững trả lời.
Người đang quỳ dưới đất khẽ nở nụ cười thê lương, lưng vẫn khom hẳn xuống: “Công chúa hà tất phải lừa mình, lừa người như thế…”
Chưa nói xong, bên ngoài chợt có tiếng bước chân vọng đến.
Một gã thái giám vừa thở dốc vừa bước tới dâng lên một bức thư. Anh Tịch tò mò đưa mắt liếc nhìn, chỉ thấy trên bức thư đó có một miếng ngọc nhỏ. Đó là mảnh ngọc do Thánh Vũ Đế ban tặng nhân dịp sinh nhật mười tuổi của Công chúa, được làm từ ngọc Hòa Điền hảo hạng, khắp thiên hạ chỉ có hai miếng, một được ban cho Đại trưởng công chúa, miếng còn lại được ban cho Công chúa Hân Huy bị gả đến tận Nam Việt.
Mà miếng ngọc của Đại trưởng công chúa, nếu Anh Tịch nhớ không nhầm, hôm cuối cùng ở chùa Ngọc Tuyền, Đại trưởng công chúa đã tặng nó cho tiểu công tử nhà họ Bùi ở Khương Châu.
Anh Tịch hơi nhướn mày, Bùi lục thiếu gia đã đến Thịnh Kinh rồi sao?