Chương 22: Cảnh Hôn Làm Ngừơi Ta Rối Lắm
Tiêu Tiêu hoàn toàn không nghe thấy tiếng hô chấm dứt của đạo diễn Tề, trong lòng cô rất kinh hãi nhưng vẫn không dám tùy ý mở mắt.
Nhưng cô thầm nghĩ xong rồi, vừa mới đây còn ở trước mặt đạo diễn Tề dùng chữ tín bình thản tuyên thệ nói chính mình rất có kinh nghiệm, nhưng khi đến hiện trường, lại vì một động tác không có trong kịch bản của Chung Thụy liền một tấc vuông đại loạn* rồi , hít thở gấp gáp, hoàn toàn không giống người chết.
*Thành ngữ: Một tấc vuông: chỉ tư tưởng, tình cảm. Miêu tả tâm tình không tốt, suy nghĩ rất hỗn loạn.
Có thể biết được, cảnh này hỏng mất rồi.
Nhưng mà nếu làm lại, chẳng lẽ vẫn để Chung Thụy hôn một lần nữa sao?
Nhưng mà ngẫm lại, bờ môi Chung Thụy mềm mại, hơi thở ấm áp, cùng với nụ hôn mang theo một chút thương tiếc kia, hai má Tiêu Tiêu nhịn không được nóng lên, tim đập loạn nhịp một cái.
“Cắt____” Đạo diễn Tề vừa dứt lời, Tiêu Tiêu lập tức ngồi dậy, gần như là nhảy ra khỏi vòng ôm của Chung Thụy.
Nếu như lúc này có gương, Tiêu Tiêu nghĩ cái mà cô nhìn thấy chính là một con tôm luộc chín.
Tiêu Tiêu trông giống như một con thỏ sợ hãi nhảy sang bên cạnh, trên mặt Chung Thụy nhìn không ra vui hay giận.
Tiêu Tiêu đem vẻ mặt của anh thu vào đáy mắt, lẽ nào mình hiểu lầm tiền bối Chung, cảnh này đích thực là do người biên kịch tạm thời sửa lại kịch bản, và chỉ có mình cô là không biết chuyện gì?
Đạo diễn Tề ra hiệu hai người sang đây, chỉ vào một màn mới quay được vừa rồi: “Chung Thụy, trong kịch bản không có cảnh hôn, cho dù quan hệ của chú và anh khá tốt, tự tiện thay đổi kịch bản là không tôn trọng anh.”
“Thật xin lỗi, đạo diễn Tề, tôi cho rằng bầu không khí vừa rồi đúng là rất thích hợp để phát sinh một màn thăng hoa của tình yêu, cho nên tự ý tăng thêm cảnh hôn.” Chung Thụy không chút hoang mang mà trả lời, giống như cảnh hôn ban nãy là hiển nhiên, chẳng qua là để cho bộ phim này đáng xem hơn, càng thu hút sự chú ý của người khác.
Tiêu Tiêu nghe xong, trong lòng ngũ vị* lẫn lộn dâng lên
*Ngũ vị: các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn.
Hóa ra màn hôn kia, là phân cảnh mà Chung Thụy đúng lúc đúng thời tăng thêm, trước đó cũng không có thông báo với đạo diễn Tề.
Cô lặng lẽ nhíu mày, Chung Thụy tự ý hôn mình, chẳng lẽ cũng không cần lên tiếng báo trước sao?
Vậy coi cô là cái gì, muốn hôn liền hôn, muốn thêm diễn liền thêm diễn?
Đạo diễn Tề nghe vậy, khẽ gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Đem cảnh vừa mới quay được tới đây, hai người nhìn xem một chút trước đi.”
Tiêu Tiêu chỉnh đốn tâm trạng, đem lực chú ý tập trung ở trên màn ảnh.
Thanh Nhã mặc hắn y dũng cảm quên mình mà che chắn ở trước người thiếu chủ, nàng bị đâm trong nháy mắt, máu tươi đầm đìa, đáy mắt có sự nghi ngờ, có thoải mái, tiếp đó là tỉnh ngộ.
Nàng hiểu được tình cảm của chính mình, thỏa mãn ngã vào trong lòng thiếu chủ.
Nguyện vọng cuối cùng, chỉ là Thiếu chủ gọi tên nàng một tiếng, để cho Thanh Nhã thật sự cảm nhận được chút vết tích mình còn tồn tại ở trên đời này, hy vọng Thiếu chủ không quên nàng…
Tiêu Tiêu nhìn thấy mình ngã vào vòng tay của Chung Thụy, màn ảnh kéo lại gần, từ góc độ của cô, sự thương tiếc cùng với ánh mắt dịu dàng của Chung Thụy từ từ được phóng to.
Trong nháy mắt kia, giống như nữ sát thủ trong lòng không phải là một người đã từng luôn muốn ám sát hắn, mà chính là một nữ tử có tình yêu ngây thơ nhưng lại ái mộ đối với hắn.
Ánh mắt thâm tình như thế, hơn nữa tướng mạo tuấn tú, càng tôn lên vẻ thanh thoát của một thân bạch y công tử hoàn hảo, hắn dịu dàng ôm chặt nữ tử trong lòng, giống như tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian, lại giống như những nam tử đa tình trên thế gian này.
Chung Thụy như vậy, sao có thể không bị người khác chú ý chứ?
Tiêu Tiêu gần như không thể dời tầm mắt, Chung Thụy thế này một khi phát sóng, bộ phim cổ trang này không thể nghi ngờ sẽ lại nhận được một độ cao mới về tỉ suất người xem.
Khóe miệng của sát thủ Thanh Nhã có một vết máu đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống, đôi môi đỏ tươi ướt át, hai con ngươi nửa híp lại toát ra sự quyến luyến cùng thanh thản, khiến cho mọi người xúc động.
Môi thoáng mở ra, nụ cười nhợt nhạt mà thỏa mãn.
Mặc dù, bây giờ cả người nàng toàn là máu, nhưng mà sự quyến rũ và phong thái thì không giống như vậy, hoàn toàn bất đồng với Thanh Nhã lãnh đạm vô tình lúc trước.
Không phải là một nữ sát thủ vô huyết vô lệ nữa, mà chính là nữ tử bình thường ngưỡng mộ Thiếu chủ, bày ra một mặt đẹp nhất đối với người trong lòng.
Tiêu Tiêu không nghĩ tới vẻ mặt của cô lại có thể tự nhiên như vậy, xem ra có Chung Thụy ở đây, ngược lại có thể khơi dậy khả năng tiềm tàng của chính mình!
Cô không khỏi cảm động, chỉ là một cảnh diễn ngắn ngủn, lại có thể khiến mình tiến bộ nhiều như thế!
Về sau nếu có thể tiếp tục diễn chung với Chung Thụy, Tiêu Tiêu có thể tưởng tượng được kĩ thuật diễn xuất của mình rất có thể tiến bộ cực nhanh!
“… Gọi tên ta được không?” Âm thanh suy yếu của Thanh Nhã ở trong màn ảnh như có như không, lại hàm chứ một tia chờ đợi cùng ngưỡng mộ.
Tiêu Tiêu mím môi, thấy được vẻ phức tạp nơi đáy mắt Thiếu chủ chợt lóe rồi qua, ý nghĩ thương tiếc lại càng nồng đậm hơn.
Ngay sau đó, hắn nhìn Thanh Nhã thật sâu, nàng đã nhắm mắt lại mỉm cười mà ra đi trong lòng mình, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi diễm lệ còn mang theo một chút hơi ấm của nàng.
Ở trong phim là một chuyện, từ trong màn ảnh nhìn thấy chính mình lại là một chuyện khác.
Tuy rằng Tiêu Tiêu cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô quay mặt sang một bên không nhìn Chung Thụy nữa, không dám đối diện với ánh mắt của anh, nhưng cũng không thể không nói, cảnh này khá là duy mỹ*.
*Ý nghĩa của duy mĩ là theo đuổi sự xinh đẹp, hoàn mĩ nhất. Nhưng thực chất tầm quan trọng của duy mĩ cũng không tồn tại trên thế giới này
Trực giác của Chung Thụy rất nhạy bén, một nụ hôn nhợt nhạt này, sẽ kích thích hàng nghìn tầng tầng lớp lớp đợt sóng người xem, sự yêu thích đối với nam chính lại càng tiến thêm một bậc.
Thế cho nên nữ sát thủ nho nhỏ như cô cũng có thể được thơm lây, nhận được vô số sự chú ý.
Trăm lợi mà không một hại, Tiêu Tiêu thấy cho dù thế nào đi nữa, đạo diễn Tề cũng sẽ đồng ý với quyết định của Chung Thụy.
Cô bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn hai giây cuối cùng trên màn ảnh, thấy rõ chính mình bởi vì đột nhiên bị hôn mà giật mình, cả người cứng ngắc, vẻ mặt biến đổi, làn da trên mặt hiện rõ lớp ửng đỏ nhàn nhạt.
Không nói tới hình tượng của nữ sát thủ đã bị phá hủy hoàn toàn, giống như là một nữ sinh nhỏ thẹn thùng. Chỉ nói, cô đã bị ám sát chết rồi, nhưng còn vẻ mặt này, đây không phải là xác chết sống lại sao…
Đạo diễn Tề tắt máy ghi hình, nhìn về phía hai người: “Hai người nói thử xem, cảnh này như thế nào?”
Tiêu Tiêu nhìn Chung Thụy một cái, giành trả lời trước: “Cảm giác rất tốt, giống như tiền bối nói, tăng thêm cảnh này chỉ làm bất ngờ về hình tượng của nam chính, hoàng tử báo thù cũng có một mặt dịu dàng thâm tình, nhất định sẽ ăn khách.”
Nói xong, cô lại cúi đầu nhỏ giọng kiểm điểm mình: “Nhưng mà đến khúc cuối, thể hiện của tôi lại không tốt…”
Đạo diễn Tề chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm, chuyển hướng sang Chung Thụy: “Chú thấy sao?”
“Tôi cảm thấy cảnh này không tệ, không cần sửa chữa nhiều vẫn có thể sử dụng được.” Chung Thụy hạ mi mắt, giọng nói bình thản không gợn sóng: “Như lời Tiêu Tiêu vừa nói, chỉ vì một phân cảnh nhỏ cuối cùng mà hỏng cảnh trước đó.”
Tiêu Tiêu nhìn thấy tuy rằng đạo diễn Tề cau mày, nhưng hơi gật đầu, trái tim cô đập thình thịch.
Nếu thực sự chấp nhận ý kiến của Chung Thụy, rất có thể bọn họ lại phải làm một lần nữa, lại hôn… lần nữa?
Ngoài mặt cô giả bộ bình tĩnh, nhưng người bé nhỏ trong lòng đã rất kinh hãi che mặt lệ tuôn.
Thẳng thắn mà nói, bất kể tới bao nhiêu lần , một khắc kia Chung Thụy hôn cô, Tiêu Tiêu chỉ biết chân tay luống cuống, rất khó tiếp tục giả làm người chết.
Nếu một lần nữa lại không qua được, chẳng lẽ lại để Chung Thụy một lần lại lần nữa hôn cô sao?
Tiêu Tiêu cúi đầu, gần như là đem mặt dán luôn trên ngực.
Cô mới vừa nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên của mình + nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh đều dâng lên cho cùng một người, không nghĩ tới lại là thần tượng trong mấy năm qua của cô….
“Đề nghị của chú quả thật không tệ,” Đạo diễn Tề suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng.
Mặt của Tiêu Tiêu đã bắt đầu cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, nhưng mà lại không dám nhìn vào Chung Thụy.
“… Nhưng mà, chú cùng nữ chính lại có một cảnh hôn sau đó nữa, nam chính như vậy, không khỏi lạm dụng tình cảm, người xem rất khó có thể chấp nhận.”
Tiêu Tiêu thở ra một hơi lúc này mới thả lỏng, nhưng mà oán thầm một chút, đạo diễn Tề quả nhiên là người từng trải trong giới, nói chuyện còn thở không ra hơi, hù dọa tới cô quá chừng.
Chung Thụy chỉ khẽ gật đầu: “Đạo diễn nói cũng có lý, một khi đã như vậy….”
Đạo diễn Tề lại khoát tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh, hai mắt phát ra ánh sáng.
Tiêu Tiêu không biết tại sao, cảm thấy phía sau lưng lạnh ngắt, luôn cảm thấy có linh cảm không tốt.
Chỉ thấy đạo diễn Tề sờ sờ cằm, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi mới phát hiện, hai người ở trên màn ảnh rất xứng đôi. Hình ảnh tuyệt đẹp như vậy, cắt bớt thì rất đáng tiếc, nhưng nếu sử dụng thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nam chính, cũng sẽ làm mất đi cảnh tượng của màn hôn then chốt cùng với nữ chính sau đó…”
Ông ta nghĩ nghĩ, lướt mắt nhìn Tiêu Tiêu và Chung Thụy: “Không bằng như vầy, thay đổi kịch bản một chút. Sát thủ Thanh Nhã ở một phút cuối cùng hiểu rõ được tình cảm của mình đối với nam chính, ngã vào lòng của hắn, cũng không cần mở miệng nói chuyện. Đem cắt bớt vài lời thoại đi, ánh sáng phản chiếu, Thanh Nhã sẽ chống bả vai của Thiếu chủ ngồi dây….”
Đạo diễn Tề qua quýt khoa tay múa chân một cái, Tiêu Tiêu nghe rất chăm chú, để tâm ghi nhớ.
“Sau khi ngồi dậy thì chậm rãi tới gần, Thiếu chủ muốn cự tuyệt, bày ra vẻ mặt giãy dụa, nhưng cuối cùng vì yêu cầu trước khi lâm chung của Thanh Nhã mà thỏa hiệp…” Ông ta đặc biệt chỉ điểm, ý bảo Chung Thụy nhớ kĩ: “Trong cảnh này chú phải thể hiện ra sự rối rắm cùng giãy dụa, đừng để người ta thấy rằng nam chính là một nam nhân không chung tình.”
Rồi đạo diễn Tề quay đầu nhìn Tiêu Tiêu: “Lúc cô đến gần cũng phải chậm một chút, thể hiện ra sự ngập ngừng, bởi vì từ nhỏ Thanh Nhã lấy tiêu chuẩn đào tạo sát thủ mà trưởng thành, không động tình, đừng thể hiện quá mức, cái loại cảm giác muốn nắm thật chắc băng tuyết hoà tan này, điểm này rất hấp dẫn người ta đó.”
Chinh phục băng sơn mỹ nhân , không thể không nói đó cũng là một cảnh tượng then chốt.
“… Tiêu Tiêu, lúc cô hôn Chung Thụy, phải chú ý vị trí của ống kính, không nên che mặt của Chung Thụy, chỉ lộ ra hai cái ót cho người ta xem thì tính là cái gì?”
Tiêu Tiêu hoàn toàn ngây người, vừa rồi đạo diễn Tề không phải là phản đối cảnh hôn của nam chính và Thanh Nhã sao, sao trong nháy mắt lại biến thành cô chủ động hôn Chung Thụy chứ?
Tuy nói bộ phim phát sóng đồng bộ, bọn họ cũng không có nhiều thời gian lại đi bàn bạc thảo luận kĩ lưỡng.
Nhưng Tiêu Tiêu vẫn nhịn không được, mở miệng: “Đạo diễn Tề không phải vừa mới nói kế tiếp có cảnh hôn giữa tiền bối Chung và nữ chính sao, Thanh Nhã cũng thêm cảnh hôn, không thích hợp cho lắm đâu?”
Ở ngoài , A Sâm nghe được động tĩnh hận không thể cạy mở cái đầu của Tiêu Tiêu ra, nhìn coi bên trong là cái gì. Đạo diễn Tề đồng ý tăng thêm phần diễn của Thanh Nhã và Chung Thụy, là rất nể mặt cô rồi!
Hơn nữa ngay cả Ảnh đế cũng không có ý kiến gì, Tiêu Tiêu hỏi như vậy thì có phần không biết điều.
May mắn đạo diễn Tề cũng không phải người thường ra vẻ vênh váo, nhìn ra sự thẹn thùng của Tiêu Tiêu, ông ta hiểu rõ ban nãy đoán chừng là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của cô.
Con gái thẹn thùng là bình thường, hơn nữa cô đưa ra thắc mắc dù sao vẫn hơn là giấu tâm sự trong lòng, sau đó phá hỏng cảnh diễn.
Hơn nữa, người đơn thuần thích diễn xuất giống như Tiêu Tiêu ở trong giới đã không còn nhiều nữa, đạo diễn Tề cũng vui vẻ nguyện ý chiếu cố cô một chút.
“Nói đơn giản, nam chính có người yêu thích chứng tỏ rất có sức hấp dẫn, nhưng nam chính yêu rất nhiều người, chính là đa tình, hiểu chưa?”
Ông ta đưa tay vỗ vỗ bả vai của Tiêu Tiêu, nói: “Đừng lo lắng, có Chung Thụy ở đây, anh ta sẽ hướng dẫn cho cô.”
Ảnh đế Chung Thụy không phải là hư danh để chơi, không chỉ hiểu được từng trường hợp như lòng bàn tay, cũng phải làm cho diễn viên diễn chung nhanh chóng hòa nhập vào trạng thái nhân vật.
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, chính vì đối tượng là Chung Thụy, cô mới rối rắm được không!
Cô trộm ngắm Chung Thụy một cái, trong lòng thở dài!
Xem ra đạo diễn Tề sửa lại màn này là ở thế phải làm rồi, Tiêu Tiêu có thể làm gì nữa, chỉ có thể kiên trì đến cùng!
Chẳng qua cảnh hôn, cũng chỉ là miệng đối miệng mà thôi, cũng không có gì đáng ngại!