Q.7 - Chương 2

"Kim... Kiền?"

"Là, là thuộc hạ..." Kim Kiền toàn thân run rẩy, mí mắt cũng run run nháy điên cuồng.

Mắt sáng lập tức trợn trừng, thân hình đột nhiên bật dậy.

Kim Kiền liền lùi về một bên.

Trong phòng mờ tối, không khí tĩnh lặng đầy ái muội, tiếng tim đập lại càng lúc càng dồn dập, giống như trống trận rung động từng hồi vang như sấm.

"Thình thịch ----thình thịch--- thình thich thình thịch..."

Tim đập loạn hết cả kết cấu, tiết tấu cuống cuồng, khiến người ta không thể nhận ra rốt cuộc là tiếng lòng của người nào.

Một lúc lâu sau, vị ngự tiền hộ vệ đại nhân mới tìm được giọng nói của mình. Mỗi chữ nói ra khiến nhiệt độ ấm áp khác thường trong phòng khôi phục lại bình thường.

"Thật ra, vừa rồi, Triển mỗ tưởng mình đang ở trong mộng, cho nên...."

"Mộng, mộng ư?" Kim Kiền vốn đã bị dọa chạy mất ba phần hồn, lúc này nghe được lời nói của Triển Chiêu thì linh quang trong đầu liền lóe lên, nhất thời hiểu ra mọi chuyện, cắn răng nói: "Con bà nó, mê hương này hảo hạng đến mức có thể làm rối loạn tâm trí con người!"

Hóa ra là do cái tác dụng chết tiệt của mê hương kia, tí nữa thì hù chết cụ tổ nhà ta rồi!

"Mê hương?" Triển Chiêu ngẩn ra, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện trong phòng có chỗ không ổn.

Trong không khí phiêu đãng hương hoa kỳ lạ, ba người cùng trải nệm nằm dưới đất lúc này lại ngủ say đến bất tỉnh nhân sự...

"Chuyện gì xảy ra?!" Giọng nói trong trẻo thường ngày được khôi phục.

Kim Kiền lập tức đến bên người Triển Chiêu, thấp giọng trả lời: "Triển đại nhân, nơi này đúng là có vấn đề! Thuộc hạ nghĩ vẫn nên đánh thức ba người kia trước đã."

Triển Chiêu không dấu vết liền lùi ra sau nửa tấc, gật đầu: "Được."

Kim Kiền vội bò lên trước, lấy ra mấy viên thuốc, bóp nát từng viên rồi theo thứ tự vỗ lên mũi, miệng Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán và Vũ Mặc làm ba người tỉnh lại.

Đợi mọi người khôi phục thần trí, liền giải thích sơ qua tình hình, nội dung tóm tắt thể hiện sâu sắc sự không ổn.

"Cái nhà trọ này đúng thật là hắc điếm?" Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt nói.

"Lai giả bất thiện!" Kim Kiền làm như thật, dựng thẳng một ngón tay lên nói. "Mê hương này cũng rất kỳ quặc, nó có khả năng làm loạn tâm trí con người, vừa rồi Triển..."

"Khụ!" Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng.

"A..." Kim Kiền liền thu hồi ngón tay, ổn định lại giọng nói: "Tóm lại nơi này chắc chắn là tà môn!"

"Bây giờ phải làm sao?" Nhan Tra Tán đem ánh mắt dời về phía Triển Chiêu.

"Lúc này chúng ta vẫn chưa thăm dò được nội tình, không nên hành động thiếu suy nghĩ." Triển Chiêu nhíu mày đáp.

"Đúng vậy, lấy bất biến ứng vạn biến (hay còn hiểu là lấy động chế tĩnh), chúng ta sẽ mai phục trong phòng." Bạch Ngọc Đường gật đầu. "Bọn chúng chắc chắn không biết chúng ta đã tỉnh, đợi chúng lơi là một chút, chúng ta có thể dễ dàng giết sạch, khiến chúng trở tay không kịp!"

"Hay!" Nhan Tra Tán gật đầu. "Vậy theo lời hai vị."

Quyết định xong phương pháp tác chiến, mọi người liền chuẩn bị, mai phục phía sau hốc cửa, thực hiện kế "ôm cây đợi thỏ".

Không bao lâu sau bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn cùng với âm thanh nói chuyện,

"Đại ca, mê hương kia chắc phải có tác dụng chứ."

"Bát đệ yên tâm, mê hương này là do một cao nhân tặng ta, với lượng này thì đừng nói vài người, cho dù hai mươi người cũng sẽ gục hết."

"Lần này nhất định xú tiểu tử kia chịu không nổi rồi!"

"Đúng rồi, còn năm người này thì sao? Thoạt nhìn giống một gia đình có võ công."

"Hừ! Mặc kệ chúng là ai, dù sao đã lọt vào tay huynh đệ chúng ta rồi thì cũng không có cửa thoát đâu!"

Trong phòng, tất cả sau khi nghe xong không khỏi giật mình, giọng nói này đúng là của đám Dương Châu bát hổ.

Theo tiếng bước chân ngày càng tới gần, mọi người chuẩn bị tư thế sẵn sàng nghênh đón. Canh giữ ngay tại cửa, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nắm chặt chuôi kiếm, Vũ Mặc rút ra dây diệt nguyệt, Kim Kiền thủ sẵn vài viên bom khói ở đầu ngón tay, ngay cả người không có tí võ công nào như Nhan Tra Tán tay cũng vớ lấy cây nến.

Tiếng bước chân dừng tại ngưỡng cửa, bốn bóng người hiện rõ lên khung cửa phía trên.

Kim Kiền trán toát mồ hôi lạnh, tay xiết chặt viên dược.

Tiến vào đi! Các ngươi mà bước vào thì lập tức sẽ mất mạng!

Một bóng người trên cửa giơ tay lên, trong tay là binh khí, Bạch Ngọc Đường lóe lên ánh sáng lưỡi kiếm Họa Ảnh, Cự Khuyết cũng một tấc tuốt ra khỏi vỏ.

"Loảng xoảng keng!"

Đột nhiên, một tiếng nổ từ xa truyền đến, ngay sau đó một tiếng hét lớn vang vọng cả khách điếm.

"Con bà nó! Dám đánh lén ông nội Ngải đây!" Sau đó là một tràng những tiếng binh khí va chạm nhau.

Bốn bóng dáng ở cửa dừng lại động tác, chợt quay sang bên cạch phóng đi, bên cạnh tiếng va đập trộn lẫn tiếng la hét.

"Đáng chết, không phải huynh nói tên Ngải Hổ đó đã bị hôn mê sao?"

"Xú tiểu tử này thật khó chơi!"

"Mau đi giúp bọn Tam đệ!"

Thanh âm nhanh chóng đi xa.

Mà trong phòng mọi người nhất loạt ngẩn ra, sững sờ nhìn nhau.

"Làm sao bây giờ?" Kim Kiền hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau.

"Tình thế thay đổi." Triển Chiêu rút Cự Khuyết ra.

"Xông ra!" Bạch Ngọc Đường một cước đá văng cửa phòng, dẫn đầu chạy đi.

Kim Kiền cùng Vũ Mặc đứng hai bên trái phải bảo vệ Nhan Tra Tán lao theo sau, Triển Chiêu ra sau cùng hộ tống họ. Năm người trước sau ăn ý, lao thẳng xuống đại sảnh phía dưới.

Ở giữa đại sảnh, Dương Châu bát hổ, trong đó có sáu người đã cùng Ngải Hổ hỗn chiến, nhưng lúc này tình hình chiến đấu xem chừng có sự khác biệt rất lớn so với hồi bữa tối.

Vị Ngại Hổ kia sắc mặt đã trở nên trắng bệch, động tác trì trệ, không còn linh hoạt sắc bén như trước, hiên nhiên là do ảnh hưởng của mê hương. Mà sáu tên Dương Châu bát hổ kia càng đánh càng hăng,

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Triển Chiêu một cái, thấy Triển Chiêu sâu xa gật đầu, lùi lại phía sau bảo vệ Nhan Tra Tán khỏi đám người phía trước. Bạch Ngọc Đường mắt hoa đào nheo lại, xoay người hừ một tiếng rút kiếm nhảy vào vòng chiến.

"Kim Kiền, Vũ Mặc, bảo hộ Nhan huynh." Triển Chiêu giơ kiếm ngang ngực, thân thẳng đứng vững như núi Thái Sơn đứng chắn trước cả ba.

Kim Kiền cùng Vũ Mặc vội một trái một phải bao bọc lấy Nhan Tra Tán.

Nhìn lại tình hình trong sảnh so với lúc nãy thật bất đồng,

Vốn dĩ võ công của Ngải Hổ đã cao hơn sáu tên kia nhiều, chẳng qua vì trúng mê dược nên mới bị hạn chế, lúc này lại có thêm Bạch Ngọc Đường tương trợ, mấy tên Dương Châu kia lập tức rơi xuống thế hạ phong.

Đoạn đao, Họa Ảnh múa như bay, tuy rằng không hề phối hợp với nhau nhưng đánh đâu chuẩn đó, không quá năm mươi hiệp đã khiến đám Dương Châu kia đã không còn khả năng chống đỡ, nguy cơ bại trận ngay trước mắt.

Nhưng lúc này, đứng cạnh bảo hộ cho đám Kim Kiền, Triển Chiêu đột nhiên biến sắc, hô lớn: "Cẩn thận, có ám khí!"

Vừa nói xong đã thấy tầng hai phía trên lóe lên hàn quang hiểm hóc, hơn mười mũi tên nhọn thẳng hướng trung tâm bắn ra như mưa.

Bạch Ngọc Đường cùng Ngải Hổ hét lớn một tiếng, tay đao tay kiếm múa như gió, từng bước lui về phía sau. Vũ Mặc căng sợi diệt nguyệt, miễn cưỡng bảo vệ cho Nhan Tra Tán và Kim Kiền, Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu mãnh liệt vung ra, tiến lên tiếp ứng cho hai người Bạch Ngọc Đường, Ngải Hổ. Sáu người bị tên bắn liên miên không ngừng, phải từng bước lui về phía sau, cuối cùng bị ép phải dồn đến bên cột nhà, chỉ có thể dựa vào Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Ngải Hổ.

"Ha ha ha ha, tứ đệ, lục đệ, bắn nữa đi, bắn chết chúng đi!" Ở chính giữa sảnh, mấy tên Dương Châu hướng về phía hai kẻ trên tầng quát.

"Đồ tiểu nhân âm hiểm!" Bạch Ngọc Đường chém đứt một mũi tên bay đến, cười lạnh một tiếng: "Tiểu Kim Tử, ngươi còn chờ cái gì?"

"Kim Kiền!" Triển Chiêu đảo con ngươi đen qua: "Dược đạn!"

"Có ngay!" Kim Kiền lỗ tai dựng thẳng, nháy mắt lấy ra hai viên đạn khói, lập tức ném ra ngoài.

"Ầm---"

Một làn khói vàng nâu nổ ra, còn khuyến mãi theo đủ mùi hương điếc mũi.

Làn mưa tên lập tức ngừng lại.

Chợt nghe mấy tiếng "Phịch", giống như có vật nặng rơi xuống sàn.

Mọi người ngó thăm dò thì thấy đó chính là hai tên mai phục trên tầng cùng với sáu kẻ trong sảnh, lúc này đều té xỉu trên mặt đất.

"Vẫn là dược đạn của Kim huynh lợi hại." Nhan Tra Tán cảm khái nói.

"Thật lợi hại!" Ngải Hổ hai mắt trợn tròn, đầy vẻ khó tin nhìn Kim Kiền: "Tiểu huynh đệ, ngươi chế ra được loại đạn này cũng cừ thật!"

"Chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến." Kim Kiền pha trò nói.

Ngải Hổ bình tĩnh nhìn Kim Kiền một cái xong mới đem ánh mắt dời về phía mấy người còn lại, ôm quyền nói: "Đa tạ chư vị anh hùng ra tay cứu giúp. Ngải Hổ suốt đời mang ơn các vị!"

"Không cần phải tạ ơn, chúng ta chỉ là---" Triển Chiêu vừa mở miệng đã bị một tiếng gào khóc đánh gãy.

"Ôi trời ơi, khách điếm của taaaa!!" Chỉ thấy một nam tử vọt tới giữa đại sảnh, nhìn đống đồ vỡ vụn trên sàn, che mặt khóc thét. "Nát! Vỡ nát hết rồiiiiiii!"

Chính là tiểu nhị lúc trước tiếp đãi mọi người.

"Chưởng quầy trước khi đi đã dặn dò ta phải chăm sóc cho tiệm, mà chưa tới một ngày, đồ trong điếm đã thành cái dạng này, này... Chưởng quầy mà trở về chắc chắn sẽ lột da taaaa!" Tiểu nhị nhìn một vòng chung quanh đống hỗn độn, không chịu nổi hiện trường thê thảm trước mặt, nào là đấm ngực, nào là gạt nước mắt, khóc lóc ầm ĩ vô cùng.

"Chuyện này, tiểu nhị ca, thật xin lỗi, tại hạ sẽ bồi thường." Ngải Hổ tiếng lên nói với vẻ mặt hối lỗi.

"Bồi thường?" Tiểu nhị vừa nghe liền chùi nước mắt, hai mắt lập lòe ánh nước trừng Ngải Hổ: "Tiểu anh hùng, nơi này là do tổ tiên của chưởng quầy truyền lại, một bàn, một đĩa, một chén bát đều là đồ cổ vô giá!"

Ngải Hổ vừa nghe liền ngây người, một lúc sau mới đờ đẫn trả lời: "Vô giá? Tại hạ, tại hạ chỉ có năm mươi lượng bạc..."

"Năm mươi lượng?! Đống đó ngay cả một cái bàn cũng không đủ!" Tiểu nhị hung tợn trừng mắt liếc Ngải Hổ, lại đem ánh mắt bắn sang đám người Triển Chiêu: "Mấy vị này, các người cũng phải bồi thường chứ?"

Lời vừa nói ra miệng, không đợi đám người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán tỏ vẻ gì, cái vị yêu tiền như mạng lập tức chúi đầu xuống, cao giọng quát:

"Xú tiểu tử, ngươi muốn ăn vạ phải không?!"

Chỉ thấy Kim Kiền xắn một bên tay áo lên, tay kia gạt Ngải Hổ sang một bên, vẻ mặt hung thần, bộ dáng đầy sát khí hướng về phía tiểu nhị quát: "Một cái phòng rách nát như vậy, người còn dám dùng công phu sư tử ngoạm nói là vô giá?!" Nói xong cúi đầu híp mắt, ánh nhìn gắt gao vào tiểu nhị kia: "Tiểu tử thối kia, lúc này còn dám lừa dối khách như vậy, ngươi không sợ thiên lôi sẽ giáng xuống, để lại tiếng xấu muôn đời sao?!"

"Nợ thì phải trả! Đấy là đạo lí hiển nhiên..." Tiểu nhị bị khí thế của Kim Kiền dọa cho tới mức co người lại, lắp bắp biện bạch.

"Được! Thiếu tiền tất nhiên phải trả!" Kim Kiền khí thế càng bành trướng, lấy khí phách không sợ trời đất nhìn chung quanh một vòng: "Ta thấy một cái phòng tung tóe nát bét như này, nhiều nhất cho ngươi năm lượng bạc!"

"Năm, năm lượng?!" Tiểu nhị càng thêm lắp bắp.

Ngải Hổ bị đẩy sang một bên vẻ mặt khiếp sợ nhìn Kim Kiền, trợn mắt há hốc mồm...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện