Chương 3

Không chỉ dạy tôi hút thuốc, anh em thằng Chửng còn đầu tiêu ra bao nhiêu là chuyện động trời.

Hồi đó, ông tôi đã gần sáu mươi tuổi, tóc chớm bạc. Trưa nào tôi không đi học, ông đều kêu tôi quạt cho ông ngủ và nhổ tóc bạc cho ông. Ông nằm thiu thiu trên ghế xếp, tôi bắc chiếc ghế đẩu ngồi phía sau, tay phe phẩy chiếc quạt mo thằng Bờm.

Ông tôi rất dễ ngủ. Tôi quạt chừng mười cái đã nghe ông ngáy khò khò. Thế là tôi buông quạt, bắt đầu mò mẫm nhổ tóc cho ông. Tóc ông ngắn, rất khó nhổ. Tôi phải dùng một hạt thóc miết vào chân tóc cho khỏi tuột.

Tôi vốn không phải là đứa khéo léo và nhẫn nại. Vì vậy tôi chúa ghét những công việc tỉ mỉ. Nhổ tóc cho ông đối với tôi quả là một cực hình. Nhưng dù vậy, hễ hôm nào ông sai tôi nhổ tóc, tôi đều loay hoay, cậm cụi bên cái đầu hói của ông một cách hăm hở, mặc kệ anh em thằng Chửng thậm thò thậm thụt ngoài cửa và đang mặt nhăn mày nhó vì ngoắt ngoắt vẫy vẫy cả buổi vẫn không sao dụ được tôi ra chơi với chúng.

Tất nhiên là tôi thèm đi chơi với hai thằng quỉ sứ này đến đứt ruột. Trưa nắng mà theo tụi nó ra lặn hụp ngoài suối hoặc xách ná đi lùng sục bọn chim lúc nào cũng cãi nhau lách chách giữa các bụi tre gai thì đúng là sướng mê tơi. Chỉ mới nghĩ đến thôi, tôi đã nghe máu chảy rần rật trong người và hai chân muốn run lên. Nhưng dù thèm nhỏ dãi, tôi vẫn phớt lờ. Mặt lạnh như tiền, tôi đóng vai Tam Tạng thỉnh kinh, nhất quyết không để hai thằng yêu quái kia cám dỗ.

Một hôm yêu quái anh thắc mắc:

- Bộ mày khoái nhổ tóc cho ông mày lắm hả ?

- Ừ.

Yêu quái anh nhún vai:

- Tao không tin.

- Không tin thì kệ mày.

- Trò đó chán ngắt.

Yêu quái anh nói bâng quợ Nhưng đúng phóc. Tôi đành chép miệng làm thinh.

Thấy Tam Tạng có vẻ xiêu xiêu, yêu quái anh hắng dọng, lấn tới:

- Thua xa trò bắn chim!

Tôi nhủ bụng "Ai chẳng biết, đồ ngốc!". Nhưng tôi chỉ mím môi ngồi im.

Yêu quái em đế thêm:

- Thua cả trò câu cá.

- Thua cả trò thả diều! - Yêu quái anh tiếp.

- Thua xa trò ném đất! - Yêu quái em không chịu thua.

Tôi đưa tay bịt chặt hai tai, không thèm nghe. Nhưng giọng nói của anh em thằng Chửng vẫn thi nhau chui vào tai tôi:

- Thua xa trò bẻ trộm mía.

- Thua cả trò đào trộm khoai.

- Bông nhông xuống suối khoái hơn!

- Ngu mới ngồi nhổ tóc!

Tôi tính không thèm cãi, nhưng câu nói vừa rồi của thằng Chửng em làm tôi điên tiết. Tôi buông tay ra, hất hàm về phía nó:

- Mày ngu thì có!

Chửng em bĩu môi:

- Tao đâu có ngồi nhổ tóc cả buổi như mày! Mày mới ngu!

Tôi hừ mũi:

-Tại tao thương ông tao. Còn mày, mày đâu có thương ông mày. Mày là đồ bất hiếu.

Tôi tưởng Chửng em sẽ lồng lên. Nào ngờ nó cười toe:

-Tao đâu có ông. Ông tao chết ngoẻo từ đời kiếp nào rồi!

Thật tôi chưa từng thấy đứa nào nói về cái chết của ông mình mà lại vui vẻ như thế. Mặt thằng Chửng em cứ tươi hơn hớn, y như thể nó sợ ông nó còn sống sẽ bắt nó ngồi nhổ tóc như tôi.

Chửng anh điềm tĩnh hơn. Nó không thèm cãi cọ. Mà gật gù nhìn tôi, giọng thân mật:

- Mày bảo mày ngồi nhổ tóc vì mày thương ông mày phải không?

- Thì tao đã nói rồi.

- Vậy sao hôm qua ông mày sai mày rót nước, mày lại đùn cho bà Sáu ?

Chửng anh đúng là yêu quái giả dạng. Tự dưng nó hỏi đâm hông khiến tôi phải ấp úng một hồi mới nghĩ ra cách trả lời:

- Hôm qua hả ? Tại hôm qua tao đang... ốm.

Vừa nói tôi vừa liếc Chửng anh. Nó nhìn tôi bán tín bán nghi nhưng không nói gì khiến tôi khấp khởi mừng thầm. Nhưng tôi hố tọ Chửng anh có cái tật nhớ dai dễ sợ. Chuyện xa lắc xa lơ mà nó cũng đem ra hỏi:

- Thế còn tháng trước?

- Tháng trước sao ?

- Tháng trước ông mày nhờ mày đi mua đá lửa, mày đâu có thèm đi!

Tôi giận cái thằng "moi móc đời tư" này đến tím ruột. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn làm bộ thản nhiên:

- Ờ ờ... hình như hôm đó tao cũng... đang ốm hay sao ấy!

- Ốm đâu mà ốm! - Chửng anh cười mũi - Hôm đó mày chuồn ra sau vườn bắn xoài thi với tụi tao mà!

Cái giọng chế giễu của Chửng anh khiến tôi bất giác đỏ mặt:

- Vậy hả Tao không nhớ. Nếu vậy thì... thì...

Tôi cà lăm cả buổi vẫn chưa tìm được cách nào thoát hiểm. Vẻ khổ sở của tôi chẳng khiến anh em thằng Chửng động lòng tí ti. Chửng em cười hì hì:

-Thôi, nói thật đi! Mày ngồi nhổ tóc đâu phải vì mày thương ông mày! Chắc có một lý do nào đó, đúng không?

Tôi phản ứng một cách yếu ớt:

- Dĩ nhiên là có lý do. Nhưng đó là lý do phụ. Cái chính vẫn là tao thương ông tao.

Chửng em ngoác mồm định cãi nhưng Chửng anh đã giơ tay ngăn lại. Nó sờ lên cánh tay tôi, giọng đầm ấm:

- Tao tin mày. Nhưng lý do phụ là lý do gì vậy ?

Trước ánh mắt hau háu của anh em thằng Chửng, tôi hết đường tránh né, đành thở dài thú thật:

- Ông tao thưởng tao tiền.

- Thưởng tiền?

- Ừ, - tôi ngượng ngùng giải thích - Cứ nhổ được một sợi tóc bạc, tao được thưởng một đồng. Ngủ trưa dậy, ông tao đếm tóc phát tiền cho tao...

Tôi nói chưa dứt câu, Chửng em đã ôm bụng cười rú:

- Nhổ tóc cho ông mình mà cũng vòi tiền công! Mày mới đích thị là đứa bất hiếu!

- Tao đâu có vòi! - Tôi lúng túng chống chế - Đó là do ông tao tự nghĩ ra trước!

Không thèm để ý đến lời phân bua của tôi, Chửng em ngoe nguẩy tay trước đầu mũi, giọng khiêu khích:

- Vậy mà lúc nào cũng khoe khoang "tao thương ông tao nhất", "tao khoái ngồi nhổ tóc cho ông", hóa ra mày chỉ khoái tiền!

Giọng lưỡi đểu cáng của Chửng em khiến tôi sôi gan. Tôi nổi khùng vặc lại:

- Mày mới là đứa bất hiếu. Ông mày chết, mày vui như mở cờ. Còn tao, lúc nào tao cũng thương ông taọ Dù ông tao không phát tiền, tao vẫn khoái ngồi nhổ tóc cho ông hơn là đi chơi với tụi mày!

Đòn phản công của tôi khiến Chửng em nhảy dựng lên:

- À, à, nhớ đấy nhé!

Tôi bĩu môi:

- Nhớ thì nhớ, sợ gì!

- Được lắm! - Chửng em gầm gừ - Có ngon thì mai mốt đừng bám lẵng nhẵng theo tụi tao nữa!

Tôi "xì" một tiếng:

- Mày bám theo tao thì có!

- Mày bám! - Chửng em hét tướng.

- Mày bám! - Tôi gân cổ hét to hơn.

Cuộc khẩu chiến giữa tôi và Chửng em mỗi lúc một nãy lửa và có nguy cơ phải giải quyết bằng tay chân thì Chửng anh kịp thời can thiệp:

- Thôi, thôi, đừng cãi nhau nữa!

Rồi quay sang tôi, nó đột ngột hỏi:

- Mỗi lần nhổ tóc, mày được thưởng bao nhiêu tiền?

Câu hỏi bất ngờ của Chửng anh khiến tôi ngớ ra:

- Tao không nhớ. Khoảng mười mấy đồng.

- Ít vậy ?

- Tóc ông tao ngắn ngủn, đụng vô là tuột! - Tôi chép miệng - Ông tao lại ngủ ít, vừa nằm xuống đã dậy. Phải chi ông tao ngủ đến tối, tao kiếm được vài trăm!

Chửng anh nháy mắt, ranh mãnh:

- Tao sẽ giúp mày.

- Giúp cách nào ?

- Rồi mày sẽ biết! - Chửng anh giở giọng bí mật.

Tôi nhún vai:

- Mày định nhổ phụ tao chứ gì! Cách đó không được đâu! Trừ tao ra, không ai được phép sờ đầu của ông tao!

- Tao cóc thèm sờ đầu ông mày! - Chửng anh vung tay - Tao có cách khác!

- Xạo đi!

Khi nói như vậy, tôi đinh ninh là Chửng anh bốc phét. Nào ngờ mấy bữa sau, lúc tôi đang lui cui nhổ tóc cho ông tôi, Chửng anh thình lình xuất hiện. Nó lấp ló ngoài cửa, ngoắt tôi:

- Ra đây!

Tôi chạy ra. Chửng anh lập tức xòe tay. Trong lòng tay nó có một nhúm lông trăng trắng. Tôi tró mắt dòm:

- Gì vậy ?

- Lông mèo. Cho mày đó.

- Tao lấy lông mèo làm gì! - Tôi kêu lên sửng sốt.

- Mày ngu quá! - Chửng anh khịt mũi - Lông mèo giống hệt tóc bạc! Ông mày thức dậy, mày chìa nhúm lông này ra, sẽ có khối tiền!

- Thôi, thôi, - tôi lắc đầu nguầy nguậy - tao không dám đâu! Ông tao biết, chắc tao no đòn!

Chửng anh cười hề hề:

- Làm sao biết được! Giống y chang!

Tôi lại liếc xuống bàn tay xòe ngửa của Chửng anh. Quả đúng như nó nói, những sợi tóc mèo li ti kia nom giống hệt như những sợi tóc bạc của ông tôi. Ngần ngừ một thoáng, tôi liếm môi hỏi:

- Ở đâu ra vậy ?

- Của con mèo tam thể nhà tao. Tao lấy kéo cắt.

Nói xong, không cần biết tôi có đồng ý hay không, Chửng anh trút vội nhúm lông mèo vào tay tôi rồi co giò vọt mất.

Trưa đó, với mớ hàng giả do Chửng anh cung cấp, tôi được thưởng tới bốn chục đồng. Ông tôi không tỏ một chút nghi ngờ. Ông tôi còn gật gù khen tôi giỏi.

Nhét tiền vào túi xong, tôi ba chân bốn cảng chạy đi t`im anh em thằng Chửng. Ba đứa hí hửng kép nhau lên quán bà Sáu Dứa chén mì gà và ních kẹo đậu phộng đến căng bụng. Xong chúng tôi còn cố uống thêm ba chai xá xị con cọp và không quên cho mỗi thằng một điếu Ruby.

Kể từ cái ngày lịch sử đó, ba đứa tôi sống như những ông hoàng, tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi. Anh em thằng Chửng đâm ra lành tính hẳn. Chúng không còn ngứa ngáy co chân sút vào con mèo nhà nó như sút bóng nữa. Ngược lại, chúng o bế con tam thể hệt như đó là một con mèo bằng vàng.

Nhưng cuộc sống vương giả của chúng tôi kéo dài không lâu. Một hôm không biết do lơ đễnh hay nổi máu tham lam, Chửng anh dúi tôi một nhúm lông to sụ, có đến sáu, bảy chục sợi là ít.

Khi tôi chìa ra tính tiền, ông tôi nhìn sững:

- Bao nhiêu sợi vậy cháu ?

- Dạ khoảng... bảy chục sợi.

Điệu bộ ấp úng của tôi càng khiến ông thêm nghi. Ông không tin trong một thời gian ngắn ngủi đứa cháu lười biếng của ông có thể lập đưực một kỳ công như thế. Và tôi lo đến thót ruột khi ông cầm từng sợi đưa lên mắt, săm soi.

Tôi len lén nhìn ông, quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét mặt, cố đoán xem ông có phát hiện ra sự gian dối của tôi không. Đang hồi hộp theo dõi, tôi bỗng giật bắn người khi ông đột ngột hỏi:

- Sao không sợi nào có gốc hết vậy cháu ?

- Dạ... dạ, chắc nó bị đứt! - Tôi ấp úng đáp, rồi tôi sợ ông hỏi tới, tôi làm bộ than phiền - Tóc ông ngắn ngủn, khó nhổ quá trời!

Nhưng ông tôi không bị rơi vào bẫy. Ông vẫn tiếp tục thắc mắc:

- Nếu đứt thì đứt một, hai sợi thôi, sao ở đây sợi nào cũng đứt hết vậy ?

Lần này thì tôi câm như thóc. Tôi đứng im đóng vai ông phỗng đá, mồ hôi túa thành dòng tren trán. Tự dưng tôi đâm giận anh em thằng Chửng quá chừng. Chính tụi nó bày ra cái trò này để xúi tôi dẫn đi ăn đi uống, bây giờ vỡ lỡ ra rốt cuộc chỉ mình tôi đứng chúi mũi chịu sào.

Giọng ông tôi lại vang lên bên tai, dịu dàng nhưng nghiêm khắc:

- Đây là lông chó phải không cháu ?

Tôi lại giật thót:

- Dạ... không... không ạ!

- Cháu còn chối nữa phải không? - Ông đột nhiên gằn giọng - Đây đâu phải là tóc của ông!

- Dạ nhưng không phải là lông chó! - Tôi nuốt nước bọt - Đó là... lông mèo ạ!

Ông thở dài ngán ngẩm:

- Chó hay mèo gì cũng vậy thôi! Cháu lại đằng góc nhà đứng úp mặt vô đi!

Sự thể đã đến nước này, tôi chẳng còn bụng dạ nào mở miệng xin xỏ nữa. Tôi nặng nề lê bước lại chỗ góc nhà, bụng nguyền rủa anh em thằng Chửng tơi bời. Thật ra tôi buồn vì bị phạt thì ít, mà xấu hổ vì trò gian lận bị khám phá thì nhiều. Ông tôi lại chúa ghét thói gian tham. Trong đời ông, ông đã đuổi không biết bao nhiêu học trò chỉ vì sự không ngay thẳng của họ. Ông có cách kiểm tra tinh quái: mỗi lần đưa quần áo đi giặt, ông thường giả vờ bỏ sót tiền trong túi. Anh học trò nào thật thà, đem tiền trả lại cho ông thì không sao. Anh nào tham lam, âm thầm giấu biến, chỉ có nước lủi thủi xách gói về nhà ngay sáng hôm sau. Cái bẫy của ông rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng tránh được.

Nhưng ông tôi chỉ có thể đuổi học trò. Tôi là cháu ông, ông chẳng biết đuổi đi đâu. Ông đành đuổi tôi vào... xó nhà cho tôi đứng một mình ăn năn sám hối. Cũng may là ông không nói lại với mẹ tôi. Nếu biết tôi dám bịp ông lấy tiền, còn cả gan đánh lận tóc ông bằng lông mèo lông chó, hẳn mẹ tôi buồn phiền không kể xiết. Và chắc chắn mẹ tôi sẽ lôi tôi về nhà ngay lập tức nếu biết những trò hư đốn của tôi ngày càng phát triển dưới sự hướng dẫn tận tình của cặp yêu quái đang cư ngụ trong hang động kế sau nhà ông tôi.

Nhưng hồi đó, cũng như mãi mãi về sau này nếu tôi không hớ hênh buột miệng thì mẹ tôi không tài nào biết cũng như không bao giờ ngờ rằng trên trái đất có những đứa trẻ hư hỏng một cách quyến rũ như anh em thằng Chửng và trong suốt một thời gian dài, tuổi thơ tôi đã lớn lên trong tình bạn ấm áp và lắm gây gổ của tụi nó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện