Chương 12
Một mình Rachel đứng trước cửa nhà che máy bay mờ tối trên đảo Wallop và cố nhìn xuyên qua bóng tối bên trong. Tưởng như cô đang ở ngưỡng cửa một thế giới khác. Luồng gió mát phả ra từ vùng tối sâu hun hút bên trong ngôi nhà, như thế ngôi nhà to lớn này đang hít thở vậy.
- Có ai không? - Cô hỏi to, giọng hơi run run.
Im lặng.
Càng bối rối hơn, Rachel bước qua cánh cửa. Mắt chưa thể quen ngay với bóng tối, và trong chốc lát Rachel không nhìn thấy gì hết.
- Cô Sexton phải không ạ? - Một giọng nam giới vang lên, chỉ cách cô có vài mét.
Rachel giật mình, quay về phía giọng nói. - Vâng, tôi đây.
Lờ mờ hiện ra bóng một người đàn ông.
Dần quen với bóng tối, Rachel thấy mình đang đứng trước mặt một anh chàng trẻ trung, quai hàm bạnh, mặc bộ đồ bay của NASA. Cơ thể anh ta săn chắc và vạm vỡ, ngực nở.
- Tôi là cơ trưởng Wayne Loosigian - Anh ta nói - Tôi xin lỗi đã làm cô giật mình. Trong này hơi tối. Tôi chưa kịp mở cửa chính.
Rachel chưa kịp nói gì, anh ta đã tiếp lời:
- Tôi rất hân hạnh được làm phi công cho cô sáng hôm nay.
- Phi công à? - Nãy có người đã làm phi công cho tôi rồi. Tôi cần gặp Giám đốc.
- Vâng, thưa cô, tôi được lệnh đưa cô đến gặp ông ấy ngay bây giờ.
Tưởng như những lời ấy lơ lửng trong không trung một lúc rồi mới lọt vào tai Rachel. Cô cảm thấy mình bị lừa. Hoá ra cô vẫn còn phải đi nữa.
- Ông Giám đốc đâu? - Rachel hỏi, thầm lo lắng.
- Cái đó thì tôi không được biết. - Viên phi công trả lời. - Sau khi chúng ta cất cánh, tôi mới được thông báo toạ độ của ông ấy.
Rachel cảm thấy anh ta nói thật. Rõ ràng cô và Giám đốc Pickering không phải là hai kẻ duy nhất làm việc trong vòng bí mật. Tổng thống đã nói về vấn đề an ninh hết sức nghiêm túc. Cô thấy hổ thẹn vì đã để ông ta tước mất điện thoại dễ dàng đến thế.
Chỉ trong vòng nửa giờ, mình đã bị tước mất phương tiện liên lạc, và Giám đốc không hề biết mình đang ở chỗ nào.
Đứng trước viên phi công vạm vỡ, Rachel biết tất cà những kế hoạch của cô sáng nay đều đã tan theo mây khói. Dù muốn hay không thì Rachel vẫn phải lên chiếc máy bay này. Vấn đề duy nhất bây giờ là nó sẽ đưa cô đến đâu.
Viên phi công tiến đến bên bức tường và bấm nút. Cả một mảng tường bên hông căn nhà ầm ầm chuyển động sang một bên. Ánh sáng từ bên ngoài ùa vào, chiếu sáng một vật to lớn ở giữa ngôi nhà.
Rachel há hốc miệng. Lạy Chúa tôi!
Chính giữa ngôi nhà rộng thênh thang là chiếc trực thăng chiến đấu sơn đen đầy hăm doạ. Rachel chưa bao giờ thấy chiếc máy bay nào có dáng thuôn đến như vậy.
- Trời đất ơi! - Cô nói.
- Lúc đầu ai cũng phản ứng như vây, thưa cô, nhưng những chiếc trực thăng F14 đuôi dựng này đã vượt qua tất cả các cuộc bay thử nghiệm một cách an toàn.
Cũng không khác gì một quả tên lửa có cánh.
Viên phi công dẫn Rachel tới bên chiếc phi cơ. Anh ta giơ tay chỉ buồng lái. - Mời cô ngồi ghế sau - Thế à? - Rachel mỉm cười khó nhọc. Hi vọng anh không yêu cầu tôi tự lái lấy!
Trùm xong bộ đồ bay ra ngoài quần áo đang mặc, Rachel leo lên buồng lái, cô lóng ngóng len người vào chiếc ghế hẹp.
- Có vẻ như NASA không có viên phi công mông to nào. - Rachel nhận xét.
Anh chàng phi công cười nhăn nhở và giúp Rachel cài dây an toàn. Sau đó anh ta đội mũ bảo hiểm cho cô.
- Chúng ta sẽ bay cao, - anh ta nói, và cô sẽ cần oxy để thở. - Anh ta lôi từ vách buồng lái xuống một mặt nạ oxy và định cài vào mũ bảo hiểm của Rachel.
- Để tôi tự đeo lấy, - Rachel đưa tay với chiếc mặt nạ khí.
- Vâng, thưa cô.
Rachel vật lộn với đầu vòi khí được đúc liền và cuối cùng cũng gài được vào mũ bảo hiểm của cô. Chiếc mặt nạ áp sát đến mức khó chịu.
Anh chàng phi công nhìn cô hồi lâu, dường như có vẻ cố nhịn cười.
- Có chuyện gì không? - Cô hỏi.
- Không, thưa cô. - Rõ ràng anh ta đang cố giấu nụ cười.
- Túi nôn ở bên dưới ghế đấy ạ. Lần đầu đi máy bay phản lực, đa số mọi người đều bị say.
- Tôi không sao đâu! - Rachel đáp, giọng cô bị nghẹt đi bởi chiếc mặt nạ chật kinh khủng. - Tôi không dễ bị say đâu.
Anh ta nhún vai.
- Rất nhiều người đã nói như thế, nhưng rồi tôi thường phải đi dọn đống nôn của họ.
Rachel yếu ớt gật đầu. Hay ho thật.
- Cô còn muốn hỏi gì trước khi cất cánh không ạ?
Rachel lưỡng lự giây lát và đưa tay chỉ miệng vòi khí đang chọc vào cằm cô. - Thế này thì máu không lưu thông được mất. Chật thế này mà các anh cũng đeo được suốt chuyến bay à?
Viên phi công mỉm cười nhẫn nại.
- Thưa cô, thường thì chúng tôi không đeo mặt nạ ngược thế đâu ạ.
Ngồi trên ghế chiếc máy bay phản lực đã nổ máy sẵn sàng, Rachel cảm tướng như mình là viên đạn rốc két đang đợi người ta kéo cò súng. Khi viên phi công kéo cần ga, chiếc phản lực Lockheed 135 rùng mình chuyển động, trời đất lập tức chao đảo. Anh ta nhả phanh, và Rachel bị hất mạnh vào lưng ghế. Sau chỉ vài giây, chiếc máy bay đã chạy hết đường băng và bắt đầu cất cánh. Ngoài cửa sổ mặt đất sụt xuống thấp với tốc độ chóng mặt.
Trong khi chiếc máy bay lao thẳng lên trời, Rachel nhắm mắt lại. Cô phân vân không biết hôm nay mình xử sự như vậy có đúng không. Nhiệm vụ thường nhật của Rachel là ngồi sau chiếc bàn giấy, tổng hợp tin. Vậy mà giờ đây cô ngồi trên chiếc phi cơ đầy mãnh lực và hít khí oxy từ chiếc mặt nạ bay.
Máy bay lên đến độ cao 45 ngàn foot, Rachel cảm thấy buồn nôn. Cố gắng nghĩ đến chuyện khác, cô nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ, và bất chợt thấy mình đang ở xa nhà biết chừng nào.
Trước mặt cô, viên phi công đang nói chuyện trên điện đàm. Kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta treo máy lên và lập tức bẻ lái ngoặt sang trái. Chiếc máy bay gần như dựng đứng hẳn lên, Rachel thấy bụng dạ như bị đảo tung lên; cuối cùng thì chiếc máy bay cũng trở lại thế thăng bằng.
Rachel rên rỉ:
- Cảm ơn anh đã báo trước.
- Xin lỗi cô. Tôi vừa nhận được chỉ thị về địa điểm mà cô sẽ gặp chỉ huy.
- Để tôi đoán thử nhé, hướng bắc phải không?
- Sao cô biết? - Viên phi công có vẻ ngạc nhiên.
Rachel thở dài. Anh chàng phi công ngờ nghệch này mới đáng yêu làm sao!
- Bây giờ là đúng chín giờ, Mặt trời đang ở bên tay trái, chúng ta đang bay về hướng bắc.
Khoang máy bay chợt chìm trong yên lặng.
- Vâng, thưa cô, sáng nay chúng ta đang bay về hướng bắc.
- Chúng ta sẽ bay bao xa?
Viên phi công kiểm tra lại màn hình điều khiển. - Khoảng ba ngàn dặm.
Rachel bật dậy:
- Cái gì? - Cô cố nhớ lại kiến thức địa lí của mình, nhưng không thể nhớ ra được địa điểm nào xa đến thế. - Những bốn giờ bay cơ à?
- Với tốc độ hiện giờ thì đúng thế đấy ạ. - Anh ta trả lời. - Cô ngồi cho chắc nhé.
Rachel chưa kịp nói câu gì thì anh ta đã bấm nút gạt ngay cánh máy bay đến vị trí bay tầm thấp. Sau một tích tắc, Rachel lại bị ấn mạnh vào lưng ghế một lần nữa khi chiếc máy bay lao vụt về phía trước. Sau một phút, chiếc phản lực đã đạt đến tốc độ 1500 dặm một giờ.
Lúc này cô bắt đau thấy chóng mặt. Bầu trời vùn vụt lao ngược về phía sau, và Rachel thấy buồn nôn. Lời nói của ngài Tổng thống lại vang lên trong tâm trí. "Rachel, tôi xin đảm bảo là cô sẽ không hối tiếc vì đã giúp đỡ tôi".
Rachel rên rỉ với tay lục túi xách. Đừng bao giờ tin lời một chính trị gia cả.