Chương 66
Những cánh tay to khoẻ nhấc bổng cô lên.
Những người xa lạ ấy lau khô người cho Rachel rồi ủ cô vào trong chăn. Cô được đặt lên chiếc giường y tế và được mát xa khắp hai cánh tay, hai cẳng chân, đến tận bàn chân. Một người tiêm một mũi nữa vào cánh tay cô.
- Adrenaline đấy. - Một người nói.
Thứ thuốc ấy lan toả khắp huyết mạch Rachel như dòng nhựa sống, đánh thức các bắp thịt. Dù khắp vùng bụng vẫn co thắt lại và vô cùng khó chịu, Rachel thấy máu bắt đầu chảy trở lại trong hai cánh tay và cẳng chân… Trở về từ thế giới bên kia… Cô căng mắt nhìn. Corky và Tolland đang nằm trên hai chiếc giường khác gần đó, run rẩy, cũng được được mát xa và tiêm thuốc. Không nghi ngờ gì nữa, những người đàn ông xa lạ này đã cứu mạng cô. Nhiều người trông ướt sũng chắc chắn vì đã tận tình giúp đỡ cho cô trong phòng tắm. Không cần biết họ là ai và làm thế nào mà cứu sống được cả ba người. Chúng ta còn sống.
- Chúng tôi… đang ở đâu? - Rachel gắng sức nói, và chỉ chừng đó cũng đủ để đầu cô đau như dần.
Người đàn ông đang mát xa cho cô trả lời:
- Các vị đang ở trong khoang y tế của tàu Los Angeles…
- Trên tàu! - Một người khác nói to.
Đột nhiên cảm thấy chiếc giường đang lắc lư, Rachel gắng ngồi dậy. Một người đỡ cô dậy, rồi quấn chăn quanh người cho cô Rachel dụi mắt và thấy một người sải bước vào phòng.
Người mới vào này là người Mỹ gốc Phi đầy quyền lực.
Đường bệ và quyền lực. Ông mặc bộ đồng phục bằng vải kaki.
- Nghỉ. - Ông ra lệnh cho mọi người rồi tiến về phía Rachel, dừng lại bên giường, và đôi mắt đen mạnh mẽ nhìn cô chăm chú.
- Harold Brown. - Giọng ông trầm ấm, đầy uy lực. - Thuyền trưởng tàu Charlotte. Còn cô là ai?
Tàu Charlotte, Rachel thầm nghĩ. Cái tên nghe quen quen.
- Sexton… - cô đáp. - tôi là Rachel Sexton.
Ông ta có vẻ bối rối, tiến lại gần, nhìn cô kỹ hơn.
- Tôi thật đáng trách, đúng là cô rồi.
Rachel chẳng hiểu gì. Ông ta biết mình là ai. Rachel không thể nhận ra con người này, cô chăm chú quan sát khuôn mặt, rồi nhìn tấm phù hiệu trên ngực áo của ông. Rachel thấy biểu tượng con chim ó quắp cái mỏ neo, - xung quanh là dòng chữ "Hải quân Hoa Kỳ".
Lúc này cô mới vỡ lẽ vì sao cái tên Charlotte lại quen tai đến thế.
- Chào mừng cô đã lên tàu của chúng tôi, thưa cô Sexton. - Viên thuyền trưởng nói - Nhật ký hàng hải của tàu chúng tôi hôm nay sẽ có tên cô. Tôi biết cô.
- Nhưng các vị làm gì ở vùng bờ biển này thế? - Cô lắp bắp hỏi.
Mặt ông ta hơi nghiêm lại:
- Thưa cô Sextont thật ra thì tôi cũng đang muốn hỏi cô câu đó đấy.
Lúc này Tolland cũng đã ngồi dậy, mấp máy môi, muốn nói.
Rachel lắc đầu ra hiệu bảo ông đừng nói gì. Không phải lúc này. Không phải ở nơi này. Chắc chắn thứ đầu tiên mà hai nhà khoa học này muốn nhắc tới chính là tảng thiên thạch, nhưng họ không được phép nói chuyện đó trước mặt thuỷ thủ đoàn ở đây. Trong ngành tình báo, dù tình huống có cấp bách đến đâu thì quyền tiếp cận thông tin vẫn là mối quan tâm số một, và tảng thiên thạch thuộc vào loại thông tin tối mật.
- Tôi cần phải báo cáo với Giám đốc Cơ quan An ninh quốc gia William Pickering. - Cô bảo ông thuyền trưởng. - Nói chuyện riêng, ngay bây giờ.
Vị thuyền trưởng nhướng mày, rõ ràng là ông không quen bị người khác ra lệnh, nhất là trên con tàu của mình.
- Tôi có thông tin tối mật cần báo cáo với ông ấy.
Thuyền trưởng chăm chú nhìn cô hồi lâu.
- Hãy để cho thân nhiệt của cô ổn định lại đã, sau đó tôi sẽ nối liên lạc cho cô với Giám đốc NRO.
- Việc gấp lắm, thưa thuyền trưởng: Tôi phải… - Rachel đột ngột ngừng lời. Cô vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên nóc tủ thuốc.
19:51 tối.
Rachel chớp chớp mắt:
- Chiếc đồng hồ kia có chính xác không ạ?
- Cô đang ở trên tàu của tôi, thưa quý cô. Đồng hồ ở đây lúc nào cũng chính xác.
- Và đây là múi giờ đông chứ?
- 7:51. Giờ đông. Chúng ta đang ở ngoài vùng biển Norfolk.
- Lạy Chúa! Rachel sững sờ. Mới có 7.51 thôi sao?
Cảm tưởng như đã lâu lắm rồi kể từ lúc họ ra khỏi bán sinh quyển. Vẫn chưa đến tám giờ cơ à? Tổng thống vẫn chưa công bố về tảng thiên thạch! Vẫn có thể bảo ông ấy dừng lại! Cô lập tức tuột xuống khỏi giường, quấn chăn chặt quanh người. Hai chân Rachel run rẩy. Tôi cần phải nói chuyện với Tổng thống ngay bây giờ.
Vị thuyền trưởng bối rối:
- Cô vừa nhắc đến ai cơ?
- Tổng thống Hoa Kỳ!
- Tôi tưởng cô muốn gặp William Pickering?
- Không còn thời gian nữa. Tôi phải nói chuyện với Tổng thống.
Ông ta không nhúc nhích, với vóc người to lớn, ông đứng chặn ngay trước mặt Rachel.
- Theo tôi biết thì Tổng thống sắp bắt đầu một cuộc họp báo rất quan trọng. Chắc ông ấy không nghe điện thoại vào lúc này đâu.
Hai chân vẫn run rẩy yếu ớt, nhưng Rachel vẫn cố sức đứng thật thẳng, mắt nhìn xoáy vào viên thuyền trưởng:
- Thưa thuyền trưởng vì ông không có quyền tiếp cận thông tin mật nên tôi không thể giải thích được. Nhưng Tổng thống sắp phạm phải một sai lầm lớn. Tôi có thông tin rất quan trọng và ông ấy cần được thông báo ngay. Nào, xin thuyền trưởng hãy tin tôi.
Ông ta chằm chẳm nhìn cô thêm một hồi lâu nữa. Nhíu mày, rồi lại kiểm tra đồng hồ đeo tay.
- Chín phút thôi à? Thế thì tôi không thể nối đường dây nội bộ cho cô với Nhà Trắng được. Chỉ có thể dùng điện thoại sóng vệ tinh thông thường thôi. Và như thế thì chúng ta sẽ phải đi xuống phòng ăng ten, mất vài…
- Thế thì ta đi ngay thôi!