Chương 21: Thắng lợi trở về
Ngày hôm sau, Đỗ Quyên bị tiếng ồn làm bừng tỉnh.
Mở mắt nhìn, bên ngoài trời còn chưa sáng, trong phòng thắp sáng đèn dầu.
Phùng bà mụ ăn mặc gọn gàng, không phải chải đầu cài hoa, mà là vì vào núi chuẩn bị, tay chân cả người đều bao kín, còn vừa dặn Phùng Thị: "Ngươi ăn xong nghỉ một hồi. Đợi buổi sáng đói bụng, lại múc một chén canh gà ăn, nương cũng nên trở về."
Phùng Thị bưng bát gì đó ăn, cũng không nói.
Phùng bà mụ nói xong, quay đầu phân phó Hoàng Tước nhi: "Tước Nhi, ở nhà. Nghe nương ngươi sai bảo, làm chân chạy. Đợi trời sáng, thỉnh Thím Lâm lại đây hỗ trợ cho muội muội bú sữa. Trứng gà ta chuẩn bị xong, lúc đi đem qua, nói bà ngoại đưa..."
Sớm như vậy bị đánh thức, Hoàng Tước Nhi cũng không buồn ngủ, thực tinh thần, nghe bà ngoại dặn dò, gật đầu không ngừng.
Bên ngoài, các nam nhân cũng bận rộn, tìm Đông hỏi Tây, nhắc nhở nhau:
"Đòn gánh dây thừng đều cầm rồi à?"
"Cầm rồi."
"Đao đâu? Đao cất xong, ngàn vạn lần đừng làm mất."
"Minh Anh, giỏ này là của ngươi, lúc đi đừng quên."
"Vợ Hưng Phát, đem đồ ăn xếp vào. Trên đường ăn nữa."
..................
Phảng phất sợ làm người trong thôn thức giấc, mọi người nói chuyện đều giảm thấp xuống cổ họng, thanh âm nặng nề.
Loạn một trận, cuối cùng cảm thấy thỏa đáng.
Nhưng Phùng Trường Thuận lại không hài lòng, oán giận nói: "Nếu có một con chó mang theo vào núi thì thì tốt hơn. Con rể, không phải cha nói ngươi. Người trong núi sao có thể không nuôi một con chó chứ!"
Phùng Hưng Phát cũng cảm thấy đây là một sự tiếc nuối, bởi vậy cười nhạo em rể không năng lực: "Ta thấy người bên ngoài đều nuôi. Là ngươi sợ khó khăn. Chỉ nuôi hai người, còn đem Tước Nhi nuôi thành con quỷ nhỏ tóc vàng."
Hoàng Lão Thực cười làm lành nói: "Trở về sẽ bắt một con chó nuôi."
Ngữ khí thập phần xin lỗi, phảng phất như tỉnh ngộ quá muộn, muốn lập tức bắt một con chó về, cũng không thể lập tức nuôi lớn mang lên núi, bởi vậy tỏ vẻ áy náy.
Rốt cục muốn xuất phát. Phùng Minh Anh chạy vào trong phòng như một trận gió, thanh âm hưng phấn không đè nén được nhìn Phùng bà mụ thấp giọng thúc giục: "Nương, nhanh lên! Cha kêu đi kìa!"
Phùng bà mụ vội vàng cầm lấy thùng đựng một cái bao, nói: "Đến liền! Đến liền!"
Vừa xả vạt áo đi ra ngoài, vừa dặn dò Phùng Thị, nàng rất nhanh sẽ trở về, con gái không nên gấp.
Phùng Thị sẳng giọng: "Nương đi nhanh đi! Ta không phải trẻ con."
Tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, trong sân tiếng bước chân tạp nhạp dần dần đi xa. Sáng sớm bị người kinh động, trong thôn vang lên liên tiếp tiếng chó sủa, Hoàng gia lại yên lặng.
Đỗ Quyên cũng bị bọn họ gợi lên hưng trí, nhưng không có khả năng đi cùng, chỉ có thể từ đôi câu vài lời của mọi người cho ra một chút ấn tượng, cố gắng tưởng tượng cảnh hái trà, cắt măng, đốn củi. Không thể làm việc vất vả, trong tưởng tượng thập phần thú vị.
Đợi Hoàng Tước Nhi đóng cửa trở về, Phùng Thị nói: "Tước Nhi, đến ngủ thêm một hồi."
Vì thế, ba mẹ con lại ngủ say.
Tuy người đều đi, nhưng khi đi hết thảy đều an bài tốt, Phùng Thị không bận tâm như hai ngày trước, an tâm ngủ, dưỡng sức ở cữ.
Điểm tâm xong, hai mẹ con lại ngủ một giấc, tỉnh giấc, Phùng bà mụ và Hoàng Lão Thực đã trở lại.
Phùng bà mụ trở về không lên núi, Hoàng Lão Thực đưa nhạc mẫu trở về, thuận tiện đem lá trà hái được về, lại vội vàng vào núi.
Mặc dù Phùng bà mụ mệt nhưng hết sức cao hứng, hưng phấn nói với con gái hái được bao nhiêu trà, lá trà sáng rõ thế nào, "Chúng ta đi 2 đỉnh núi, hái được 2 giỏ đâu. Nếu không phải lo chuyện trong nhà, ta còn muốn đi chỗ khác hái. Là ngươi cha nói, chúng ta lại không đem bán, sao cho mình uống. Nhiều thế này, đủ uống một năm ta mới không đi, lại nói còn phải đốn củi."
Ngoài núi, thứ khác còn dễ nói, chỉ là trà này không phải nhà bình thường có thể uống. Nay dựa vào con rể, Phùng gia có trà uống, có thể mất hứng sao?
Phùng Thị thấy mặt nương đầy hưng phấn, mỉm cười nói đợi ngọ nhàn, đem trà sao, bằng không mang ra ngoài dễ bị hư.
Phùng bà mụ cười nói: "Cái này ta không biết."
Phùng Thị nói: "Cũng không khó lắm, chính là một bên nhu một bên sao. Lại nói, chúng ta sao cho mình uống, không phải cầm bán, màu trà sao kém chút cũng không phải chuyện lớn gì."
Phùng bà mụ gật đầu, bận rộn đi nấu cơm.
Theo sau, Hoàng Lão Thực và Phùng Hưng Phát không ngừng chuyển củi về nhà, mệt thở hổn hển như trâu. Chuyển hai chuyến, chuyển không nổi nữa, liền ngồi ở nhà. Một góc sân chất đầy xanh đậm cành tùng cùng những nhánh cây khác.
Người trong thôn không rõ nội tình, thấy líu lưỡi, đều nói Hoàng Lão Thực không thành thật, cha vợ và đại cữu tử không dễ dàng đến một chuyến, còn bắt thay mình làm việc.
Hoàng Lão Thực không xấu hổ cười, thập phần tự hào: ai kêu hắn cưới được khuê nữ trong sạch đâu, nhà người ta cũng không phải ai đều được như vậy.
Buổi trưa, Hoàng lão cha chuẩn bị kêu thông gia qua ăn cơm, nhưng tìm không thấy người, đều lên núi giúp đại con trai làm việc. Hắn không khỏi xấu hổ, ăn cơm xong, kêu con trai út cũng lên núi hỗ trợ.
Hoàng hôn buông xuống, người ra ngoài đều trở lại.
Sân Hoàng gia lại náo nhiệt lên, một người mang cây đuốc tẩm dầu tùng, chiếu sáng lên cho mọi người làm việc.
Củi lửa không kịp thu thập, chỉ có thể đợi phơi nắng khô Hoàng Lão Thực tự mình chẻ.
Ngoài ra, cả nhà hợp lực làm khô một ngọn núi nhỏ, bắt đến bốn năm cân cá lớn nhỏ. Lập tức rửa rửa, nấu nấu, rất nhanh mùi cá bốn phía phòng bếp, chó lại xao động bất an.
Còn có măng tươi, nấm núi, đều đổ dưới đất thu thập.
Nghe bên ngoài khí thế ngất trời ồn ào náo động. Đỗ Quyên ngủ một ngày, oa oa kêu to, mãi đến khi Phùng Minh Anh ôm nàng ra, nàng mới im tiếng.
Phùng Minh Anh lấy làm kỳ nói: "Nương, ngươi xem đứa bé này cũng thích náo nhiệt. Mới vừa rồi còn khóc nháo không thuận theo, vừa ra tới liền ngừng khóc."
Phùng bà mụ đang và Hoàng Tước Nhi ngồi dưới đất bóc măng, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Ngươi cũng biết nói nàng là đứa bé? Đứa bé không phải đều là thích náo nhiệt! Nàng không hiểu, nghe tiếng người, trong lòng cũng kiên định. Nếu ném nàng một mình trên giường không để ý tới, nàng không khóc mới lạ."
Phùng Minh Anh nói: "Tỷ tỷ không phải ở trong phòng sao? Nàng muốn ra ngoài chơi."
Nói xong, cúi đầu nhìn Đỗ Quyên nói: "Ngươi là tiểu Phong nha đầu, quỷ ham chơi, quỷ nghịch ngợm quỷ, quỷ gây sự..."
Bị phong một đống danh hiệu, Đỗ Quyên ngoảnh mặt làm ngơ, cười híp mắt nhìn.
Cây đuốc chiếu rọi xuống, bóng người trong viện nghiêng ngã, ngồi, đứng, ai nấy tự bận rộn. Bà ngoại và Hoàng Tước Nhi bóc măng. Cha và đại cữu thu thập cá. Ông ngoại và gia gia (ông nội) ở một bên nói chuyện phiếm, nói kinh nghiệm núi rừng và chuyện lý thú, người nghe được mùi ngon.
Mợ tại phòng bếp đem muôi gõ vang vang, mùi cá cay nồng chui thẳng vào mũi. Đỗ Quyên nhịn không được hắt xì, chọc tiểu di một trận cười giòn tan.
Cách vách, nhà Lâm Đại Đầu sớm ăn xong cơm tối. Mấy nhà cũng lại đây xem náo nhiệt, tiểu Lâm Xuân nhìn thấy Đỗ Quyên hưng phấn kêu to. Nàng mặc kệ hắn.
Tuy dọn cơm chiều trễ nhưng là một bàn người. Phùng Trường Thuận ra lệnh Hoàng Lão Thực gọi vợ tới, tư thái rất cao, thực thông tình đạt lý.
Cho nên, bữa cơm này ăn thật vui vẻ ấm áp.
Ăn xong, Hoàng đại nương chủ động đề nghị giúp thông gia sao trà.
Nàng có chút tuổi, việc này dĩ nhiên so với người trẻ tuổi có kinh nghiệm, bởi vậy Phùng bà mụ thập phần vui vẻ, cảm thấy vẫn là lão già nhà mình có kiến thức, biết đùa nghịch người.
Vì thế, hương thơm của cơm qua đi, trong phòng bếp lại truyền ra hương thanh mát của trà.
Bận đến đêm khuya, cũng không biết giờ nào, cả thôn đều ngủ, sân Hoàng Lão Thực vẫn sáng đèn.