Chương 229: Ghen tị

Tiễn bước Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng xong, Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên cùng xem những tư liệu kia.

Trước bữa cơm tối, hắn và Đỗ Quyên đi đưa cơm cho Lâm Xuân, thuận tiện nhìn tiến độ của hắn.

Lâm Xuân đã làm xong 3 tấm bình phong, còn tấm cuối cùng "Hổ gầm rừng núi, bách thú kinh hoàng" chưa hoàn thành.

Hắn nhìn thấy tấm bình phong "Hoa hiếm mới nở" thì không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Đỗ Quyên cũng sợ ngây người.

Trên tấm bình phong được điêu khắc một bụi Hoàng Đỗ Quyên, thanh lịch, hào phóng, sức sống bắn ra bốn phía lại không minh hiển rõ rệt, bày ra một loại nhiệt tình nội liễm. Đồ án điêu khắc trên gỗ thô cũng không tô màu, nhưng Lâm Xuân lại xảo diệu tạo hình, mượn hoa văn tự nhiên của nam mộc, hoa lá trông rất sống động, đóa hoa và nụ hoa, Đỗ Quyên liếc mắt nhìn là nhận ra là hoa Hoàng Đỗ Quyên, khác với hồng Đỗ Quyên. Hoàng Đỗ Quyên ưu nhã nở rộ trong lửa đỏ triền núi.

Hoàng Nguyên cũng phát hiện hoa này khác biệt.

"Đây là hoa gì? Rất tương tự Đỗ Quyên."

Hắn nói rất tương tự Đỗ Quyên, lại không nói là Đỗ Quyên.

Hồng Đỗ Quyên lửa đỏ sáng lạn, bình thường hoa nở dày đặc cành lá, từng chùm từng đám, nhìn hết sức ồn ào náo động nhiệt liệt. Hoàng Đỗ Quyên không nở đầy cành như vậy, từng đóa thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, ưu nhã độc lập, cánh hoa dày dặn hơn, không giống hồng đỗ quyên cánh hoa giòn mỏng, dễ bị nát.

"Đây là Hoàng Đỗ Quyên."

Lâm Xuân vừa ăn cơm vừa nói.

Hoàng Nguyên liền trầm mặc.

Hắn phát hiện, điêu khắc của Lâm Xuân không thể coi thường, không thể dùng từ tinh mỹ có thể khái quát, càng không phải là tay nghề tinh xảo bình thường có thể so, hắn dùng đao thể hiện sức quyến rũ của một loại nghệ thuật khác, không kém với thi hoạ của người đời. Bởi vì, hắn có thiên phú, so với người bình thường hắn dễ dàng nắm giữ được thần thái của sự vật hơn. Hắn đánh giá tranh của Cảnh phu tử, tuyệt không phải múa búa trước cửa Lỗ Ban, mà là ánh mắt độc đáo, liếc mắt là nhìn ra khuyết điểm.

Bức hoa hiếm mới nở này, căn bản chính là hình dung Đỗ Quyên.

Không có loại hoa nào khác có thể bày ra khí chất và thần thái của Đỗ Quyên.

Nếu nhất định phải chỉ ra khuyết điểm, chính là hắn còn trẻ, tài nghệ cần tinh tiến hơn.

Hoàng Nguyên sững sờ nhìn bình phong, tai lại nghe thấy đối thoại của Đỗ Quyên và Lâm Xuân:

"Sao ngươi nghĩ tới điêu khắc hoa này?"

"Cái này tốt nha, ta đối với hoa này rất quen thuộc. Đổi cái khác, điêu khắc không ra mùi vị này."

"Ngươi có thể khắc hoa hồng nha!"

"Ta không thích hoa hồng!"

"Vậy phong lan thì sao? Lần trước chúng ta ở bên bờ đầm trong sơn cốc nhìn thấy phong lan. Thật có thể nói là "Không cốc u lan", so với hoa này quý hơn, kỳ dị hơn, xứng với xưng hô "hoa hiếm". Hoàng Đỗ Quyên quá phổ thông."

"Ta muốn thể hiện nhuệ khí thiếu niên, phong lan quá mềm mại."

Đỗ Quyên im lặng.

Hoàng Nguyên hít sâu một hơi, quay đầu nói: "Lâm Xuân nói rất đúng. "Hoa hiếm mới nở, trong thiên hạ không sợ bị mai môt", hoa lan khó có thể so sánh. Trong trời đất, vạn vật sinh trưởng có dáng vẻ riêng. Mẫu đơn quốc sắc quá mức lộng lẫy, u lan quá mức mềm mại, hoa hồng quá quyến rũ, hoa mai quá thanh khiết, đào hoa quá rực rỡ, hoa cúc quá..."

"Ngừng!" Đỗ Quyên cuống quít làm thủ thế yêu cầu tàm ngưng trận bóng, mặc kệ hai người có hiểu được hay không, "Đừng nói với ta hoa cúc cũng không tốt! Hoa trong thiên hạ đều có vẻ đẹp riêng, nụ hoa chờ nở không phải là tràn đầy sức sống sao? Ngươi không khắc thì không khắc, đừng kéo một đống lý do. Trong mắt của ta đều là cố ý gán ghép."

Sao nàng không biết tâm tư Lâm Xuân, chỉ không nghĩ ra sao hắn nghĩ đến Hoàng Đỗ Quyên. Nàng chưa từng nói qua với hắn về hoa này.

Đứa nhỏ này, nàng nên đem hắn làm sao bây giờ đây?

Đỗ Quyên nhìn Lâm Xuân bắt đầu phát sầu.

Hoàng Nguyên và Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên như vậy, đều cười.

Sau khi cười xong, Hoàng Nguyên với tâm tư phức tạp nhìn anh thợ mộc trẻ...

Lâm Xuân cơm nước xong, Đỗ Quyên thu thập bát, đối với hắn nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, thổi sáo cũng tốt. Tập trung tinh thần làm một chuyện, quá hao tâm tổn sức, nên thả lỏng một chút."

Lâm Xuân lại có tính toán khác, nói: "Ta muốn hoạt động một chút, đánh một bài quyền, tắm rửa một cái, rồi đi khắc hổ."

Vì thế, Hoàng Nguyên đã nhìn thấy Lâm Xuân như long đằng hổ dược (rồng bay hổ phóng)...

Hắn văn võ song toàn!

Trong lòng hắn không thể đè nén nảy sinh ra một loại cảm xúc gọi là "ghen tị", trước đây đối mặt bất luận kẻ nào đều chưa từng có.

Lâm Xuân hoạt động xong, cả người đầy mồ hôi, đi đến bên giếng múc nước lạnh chuẩn bị tắm rửa.

Đỗ Quyên vội vàng ngăn cản, "Nói bừa! Đừng dùng nước lạnh tắm. Ta nấu nước ấm để tắm."

Hoàng Lão Thực ăn cơm không có chuyện gì, đang đi dạo trong viện, nghe thấy được vội nói: "Xuân Nhi, ngươi xách nước lạnh, ta đi múc nước ấm cho ngươi. Cha ngươi cho ngươi theo tới hỗ trợ, nếu ta không chiếu ứng ngươi, về nhà cha ngươi sẽ tính sổ với ta. Ta không tính lại cha ngươi. Ta sợ cha ngươi đó."

Hắn ăn ngay nói thật, Lâm Xuân và Đỗ Quyên đồng thời bật cười.

Lâm Xuân múc nước giếng đi vào nhà trước. Hoàng Nguyên nhìn Đỗ Quyên ngẩn người.

Nàng quan tâm Lâm Xuân như vậy, rốt cuộc là tâm tư gì?

Ngày kế không có đường thẩm, Hoàng Nguyên có việc đi ra ngoài. Đỗ Quyên đang dạy Hoàng Ly công khóa, Phùng Trường Thuận vội vàng chạy vào, vẻ mặt vội vàng.

"Diêu Kim Quý tiểu súc sinh kia tới, còn có đại cô ngươi, nói muốn gặp cha ngươi. Ta không cho vào, bọn họ liền quỳ ở cửa khách sạn, nói là thỉnh tội với đại cậu; còn nói hắn thành tâm, do ông ngoại làm chủ việc hôn nhân, cầu đại cậu thành toàn. Ta mắng hắn cũng không lên tiếng, chỉ lo dập đầu, đập đến rướm máu."

Phùng Trường Thuận là người có tâm kế, biết chiêu này độc, nên không dám cùng hắn tranh cãi, cuống quít tiến vào báo tin.

Đỗ Quyên tức giận đến đứng bật dậy.

Thật quá ghê tởm!

Đây rõ ràng là bại hoại thanh danh Hoàng Nguyên, bại hoại danh dự của nàng, bức Hoàng gia đi vào khuôn khổ.

Diêu Kim Quý biến gian trá.

Quả nhiên là "Bại hoại không đáng sợ, chỉ sợ bại hoại có văn hóa."

Phùng Thị nghe Đỗ Quyên phân tích lợi hại xong, tức giận đến muốn cùng Hoàng Lão Thực đi ra ngoài liều mạng.

Đỗ Quyên cản bọn họ lại nói: "Cha, nương, các ngươi đi ra ngoài nháo như vậy, chính là hợp ý hắn đó. Ta cũng sẽ không đi ra, ta mà đi ra ngoài, cũng hợp ý hắn. Để ta nghĩ lại, nên làm cái gì bây giờ."

Tiểu Hoàng Ly mày liễu dựng ngược, nói: "Để ta đi! Ta muốn mắng..."

Đỗ Quyên cắt đứt nàng nói: "Ngươi cái gì cũng đừng mắng."

Phùng Trường Thuận cũng nói: "Việc này không thể gây. Nếu có thể cãi nhau, ta còn đi vào nói cho các ngươi biết làm cái gì, ta còn sợ hắn à? Năm đó cãi nhau với gia gia nãi nãi ngươi ta còn không sợ nữa là."

Hoàng Ly tức giận nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Đỗ Quyên tinh tế suy nghĩ một hồi, lại cùng Phùng Trường Thuận thấp giọng thương nghị xong, dạy Hoàng Lão Thực và Phùng Thị một hồi, mới để cho bọn họ đổi một bộ vải thô lúc xuống núi mặc, trang điểm cho bọn họ, hai người đang nhẹ nhàng khoan khoái biến thành đau khổ chật vật, vội vàng chạy đi.

Đỗ Quyên hướng Hoàng Ly dặn dò một lúc. Hoàng Ly liên tục gật đầu.

Sau đó, Phùng Trường Thuận mang theo Hoàng Ly cũng đi ra ngoài, tạm thời ẩn ở con đường nối đại sảnh và hậu viện, nghe động tĩnh bên ngoài.

Cổng trước khách sạn, dưới mặt trời gay gắt, Diêu Kim Quý chứa đầy áy náy phủ rạp dưới đất, khó khăn chầm chậm đập đầu xuống đất, trên trán đỏ bừng một khối.

Hoàng Chiêu Đệ quỳ bên cạnh hắn, hướng về phía bên trong khách sạn kêu khóc nói: "Đại đệ, là cha làm chủ việc hôn nhân, ngươi tha Kim Quý đi. Đại đệ, tỷ tỷ van cầu ngươi..."

Nàng đau lòng nhi tử, khóc tê tâm liệt phế, không hề làm ra vẻ.

Người hầu phía sau Diêu Kim Quý với vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích với đám người vây xem: "... ông ngoại của đại nhân làm chủ việc hôn nhân, đại cậu và biểu đệ không chịu, nháo đến bây giờ còn bị thẩm vấn công đường. Đại nhân khổ sở trong long nên tới đây xin tội, nói đều là người một nhà, nếu có thể thu xếp đã không lên công đường cho người chế giễu."

"Thì ra là như vậy!"

"Gia gia định thân, dám không thuận theo?"

"Ai, đáng thương cháu ngoại đã làm quan, quỳ lâu như vậy cũng không ai ra đỡ lên, Hoàng gia thật đúng là... Ai!"

"Vị Quan Gia này bộ dạng tướng mạo đường đường, sao biểu muội hắn còn chướng mắt hắn?"

"Biểu muội hắn là loại người nào?"

"Chỉ là một thôn cô, người trong núi."

"Cái gì? Thôn cô mà kiêu như vậy?"

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ, tràn đầy đồng tình với Diêu Kim Quý, lại khinh bỉ Hoàng gia: không tuân theo trưởng bối an bài, có mắt không tròng. Thanh âm đàm thoại làm người tụ tập đông hơn. Chưởng quỹ lo lắng, khuyên nhưng khuyên không được.

Đúng lúc này, Phùng Thị và Hoàng Lão Thực từ bên trong đi ra.

Hai người sững sờ nhìn một màn ở cửa.

Lúc nãy nghe nói còn không cảm thấy, đợi chính mắt thấy được cảnh tượng này, tức giận đến tay chân lạnh lẽo. Phùng Thị càng chịu không nổi, thân mình mềm nhũn, muốn tê liệt ngã xuống. May có Hoàng Lão Thực đỡ lấy, kêu to: "Nương nàng, nương nàng!"

Phùng Thị nói không ra lời, lại liều mạng đẩy hắn, ý bảo hắn tiến lên.

Hoàng Lão Thực thế này mới nhớ tới "thân có trọng trách", hơn nữa vốn đầy lửa giận —— 5 năm trước, 5 năm sau, đồng loạt tụ tập, người thành thật cũng nổi đóa, đẩy vợ ra, xông đến Diêu Kim Quý.

Diêu Kim Quý thấy đại cậu và mợ đi ra, mừng rỡ, cuống quít muốn đi tới.

Nhưng Phùng Thị bỗng nhiên té xỉu, hắn hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống bò về phía cửa, vừa thê thảm kêu: "Cậu, mợ, ngoại sanh xin lỗi..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Hoàng Lão Thực ngăn lại.

Hoàng Lão Thực "bùm" một tiếng quỳ trước mặt hắn, mặt đối mặt, chặn đường hắn. Hán tử nông dân ôm chặt ngoại sanh, lên tiếng khóc cầu nói: "Kim Quý, Diêu đại nhân, cậu van ngươi! Cầu ngươi buông tha Hoàng gia đi! Cầu ngươi buông tha muội muội của ngươi! Cậu dập đầu cho ngươi! Dập đầu cho ngươi!..."

Hắn vừa kêu khóc, vừa muốn dập đầu.

Tay hắn ôm chặt Diêu Kim Quý, đầu liên tục đập xuống, nện vào ngực Diêu Kim Quý, khóc nước mắt nước mũi dính vào người hắn, hai tay ôm chặt thân thể hắn, nắm tay còn đấm mạnh sau lưng hắn.

Diêu Kim Quý không ổn bắt đầu giãy dụa, nhưng không thể đứng lên.

Phùng Thị thấy Hoàng Chiêu Đệ muốn đi qua kéo bọn họ ra, cố gắng trấn định nỗi lòng trước, sau đó giống như điên nhào lên, đụng đầu vào ngực chị chồng, cũng khóc thét lên nói: "Tỷ tỷ nha! Tổ tông a! Ta van cầu ngươi... Buông tha đệ đệ ngươi đi, buông tha cháu gái ngươi, đó là người nhà mẹ đẻ của ngươi nha! Ngươi là khuê nữ Hoàng gia, không thể hại người nhà mẹ đẻ như vậy! Công công là cha ngươi, sao ngươi có thể lừa hắn chứ? Tổ tông tỷ tỷ, ngươi tha cho chúng ta, ta dập đầu cho ngươi! Ta thắp hương cho ngươi! Ta lập bài vị cho ngươi..."

Nàng linh hoạt hơn Hoàng Lão Thực, nói ra câu cú hơn; huống hồ loại khóc lóc om sòm này, phụ nữ nông thôn rất am hiểu. Còn nữa, nàng đang tức cành hông, thù mới hận cũ gom vào, gào cho đất trời u ám, ánh nắng thảm đạm, ai nghe được cũng nổi da gà, thậm chí, thậm chí rơi lệ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện