Quyển 1 - Chương 38: Chiến tranh lạnh
Sân của Cốc Vũ bên này mấy ngày nay có rất nhiều người đến, hơn phân nửa đều là đại cô nương.
Lúc đầu Cốc Vũ còn tưởng rằng quảng cáo của mình có hiệu quả, nào biết các cô nương tới cửa, đều vây quanh nàng, không để ý đến lời giới thiệu của nàng, cũng không hứng thú đến thùng chậu. Vòng vo mấy vòng, Cốc Vũ mới hiểu được các nàng là tới mua mẫu thêu, không khỏi đổ hấp một ngụm lãnh khí.
Cái gì gọi là chó ngáp phải ruồi! Cái gì kêu vô tâm sáp liễu liễu rợp bóng, Cốc Vũ trong lòng luôn nghĩ Kinh Trập có thể làm việc, vẽ mẫu thêu được rồi. Niềm vui qua đi, nàng tĩnh tâm lại, đem những lời nói vụn vặt ghép lại, mới biết được thì ra lần trước đại nương đến mua thùng được tặng mấu thêu, khuê nữ nàng thêu trướng mành đã truyền khắp thôn trang, thân thích gì cũng truyền qua, còn có thôn trang của thân thích, cái này gọi là hiệu ứng a! Cốc Vũ trong lòng mừng như điên, nàng nghĩ vẽ mẫu thêu tốt hơn so với thêu hoa, chỉ là không biết Kinh Trập có chịu vẽ hay không, nàng cũng không dám chắc chắn, "Nga, các tỷ tỷ, đây là ca ta vẽ, hắn phải đến trường, mẫu thêu này rất phí công phu."
Nghe như vậy, có cô nương nóng vội bắt đầu nói chuyện, "Ai u, ta đã nói đây là khó được, bằng không cũng không thể dùng loạn châm, hàng thêu xong thật sự giống nhau."
Một cô nương thấy Cốc Vũ nói có chút hàm hồ, thấy Tiểu Mãn cùng Vương thị đang thêu hoa, quát to một tiếng như tìm được bảo vật, "Nha, đây là châm pháp gì thêu ra thật đẹp, có liên châm, có tiếp châm..."
Tiểu Mãn cười tiếp theo câu chuyện, "Cũng có cút châm nhất loại."
Người tới lại chậc chậc thở dài vài tiếng, đại khái là cảm thấy mặc cảm, liền chuyển tới bên Cốc Vũ.
Cốc Vũ nghĩ tốt lắm, nói: "Ca ta muốn đến trường, lần trước chỉ là vẽ tranh trợ cấp một ít gia dụng, các ngươi muốn ta cũng không thể cho các ngươi câu trả lời thuyết phục, nếu không mấy ngày nữa các ngươi lại đến, nếu có thể ca ca sẽ vẽ đủ, nếu vẽ không xong cũng chỉ có thể làm phiền các vị tỷ tỷ đi nhiều một chuyến."
Tuy là tiếc nuối, các nàng vẫn ôm hy vọng đi về.
Cốc Vũ cố ý chọn thời điểm ăn cơm cùng Lí Đắc Tuyền nói chuyện này, Kinh Trập dĩ nhiên là vui, "Cha, tiếp nhận đi, ta dù sao cũng muốn luyện tập, luyện xong dù sao cũng vứt bỏ, nếu có thể trợ cấp trong nhà một chút cũng tốt, lại nói cũng không thể để hương lân thất vọng đi, người ta từ xa đi lại đây."
Lí Đắc Tuyền đàng ngậm cơm trong miệng, nghe xong lời của 2 huynh muội mới nuốt xuống, do dự: "Kinh Trập, ngươi yên tâm đọc sách là chính, sự tình trong nhà không cần ngươi quan tâm, vạn nhất ngươi vẽ này nọ trì hoãn nhiều không tốt."
Kinh Trập lắc đầu, nói tiếp: "Cha, ngài ngẫm lại, ta không thể làm con mọt sách, lại nói lúc ta ở... trong thành với tranh vẽ cũng có chút hứng thú, nhưng không có tiền dư để vẽ, hiện tại đã có người tìm tới cửa, vừa có thể cho ta tiếp tục vẽ, thứ hai là vật dụng vẽ tranh cũng không cần xài tiền trong nhà, đây là chuyện tốt a."
Lí Đắc Tuyền nghe vậy mới gật đầu đáp ứng với điều kiện, "Đã như vậy, một ngày không cần vẽ nhiều lắm."
Cốc Vũ trong lòng cười cha, cái gì kêu nhiều lắm, Kinh Trập tự mình tính toán, hắn sao biết được.
Đang muốn thương nghị một mẫu thêu bao nhiêu tiền, Nguyệt Nga vào sân.
Vương thị vội kêu Tiểu Mãn đi lấy bát đũa, Nguyệt Nga cũng không chối từ, ngồi xuống cùng bọn họ ăn một bữa cơm, Cốc Vũ đối với đại cô cô có cảm tình, ít nhất có giúp đỡ lúc nhà gian nan, không khắc nghiệt giống bên kia.
Nguyệt Nga nhìn chằm chằm Cốc Vũ, làm nàng không được tự nhiên, "Đại cô, trên mặt ta có hoa sao?"
Nguyệt Nga bị Cốc Vũ chọc nở nụ cười, "Trên mặt Cốc Vũ không có hoa, nhưng làm người yêu, Cốc Vũ, ngươi cùng đại cô nói, ngươi có thương Nhị bá mẫu ngươi không?"
Cốc Vũ sửng sốt, cho rằng Nguyệt Nga tới vấn tội, chuyện như vậy nàng từng thấy qua, mẫu thân trong nhà bị tức, khi không tới chất vấn khuê nữ, nhưng Cốc Vũ không sợ, chỉ nói: "Nhị bá mẫu đối với chúng ta tốt."
Nguyệt Nga sờ đầu Cốc Vũ: "Vậy là tốt rồi, Cốc Vũ đi dạo bên kia sân đi, còn muốn phiền toái ngươi làm việc, đến lúc Nhị bá mẫu ngươi có đứa nhỏ phải nhớ công đầu của ngươi!"
Cốc Vũ không hiểu gì hết, sau nghĩ đại khái chắc là chuyện nước đầu hoa tán, Nguyệt Nga cũng không nói nhiều, nắm Cốc Vũ đi qua, Cốc Vũ có chút không tình nguyện, đi có chút cọ xát.
Vương thị cười cười: "Cốc Vũ an ủi lòng của Nhị bá mẫu cũng tốt."
Vừa mới vào sân liền phát hiện không khí thật quỷ dị, Cốc Vũ hít sâu một hơi.
Trương thị, Lập Thu đều ở trong bếp không biết đang làm cái gì, Lập Xuân, Lập Hạ cũng không thấy, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu cùng Lí Hà thị ngồi ở nhà chính, ba người đều không nói chuyện, mặt cũng xoay đến một bên ai cũng không nhìn ai, đây là tình huống gì?
Lí Hà thị thấy Cốc Vũ đến, hừ một tiếng, "Ngươi còn có cái gì để nói, so với các ngươi Cốc Vũ còn biết chuyện hơn." Nói xong hướng Cốc Vũ đi qua.
Cốc Vũ thấy sắc mặt Nhị bá phụ Nhị bá mẫu ưu sầu, mặc kệ Lí Hà thị, chạy đến Hứa thị, "Nhị bá mẫu, như thế nào?"
Hứa thị vẻ mặt đau khổ, vuốt tóc Cốc Vũ, nói không nên lời.
Nguyệt Nga ở một bên nói: "Nương, Giang, Cốc Vũ ta cũng mang đến, việc này các ngươi nên thương lượng cho tốt, hội dâng hương tháng năm sẽ mở, thừa cơ hội này ôm một đứa trẻ."
Lí Đắc Giang sắc mặt lạnh lùng, không nói chuyện, Hứa thị nghe thấy hội dâng hương khẽ run lên, Cốc Vũ thấy biểu cảm đờ đẫn của nàng, càng kỳ quái. Nàng giòn tan hỏi, "Cái gì là hội dâng hương?"
Lí Đắc Giang đột nhiên đi lại, ôm Cốc Vũ muốn bỏ đi, "Những lời này sao có thể để đứa nhỏ nghe thấy, tỷ ngươi cũng thật là, kêu Cốc Vũ làm gì?"
Nguyệt Nga kéo lại cửa phòng, Lí Hà thị cũng đứng lên, "Cốc Vũ, đến nãi nãi bên này!"
Lí Đắc Giang giận quát một tiếng: "Cốc Vũ về nhà đi!"
Hai bên giằng co cùng tranh đoạt Cốc Vũ, ai có đủ lợi thế? Đáng thương Cốc Vũ không hiểu gì hết ngốc ở trong phòng, nàng chưa từng thấy qua Nhị bá phụ hung dữ như vậy, không hiểu vì sao Nhị bá phụ đuổi mình đi, mà nãi nãi cùng cô cô muốn giữ mình lại? Không cần phải nói, khẳng định không là chuyện tốt!
Nhìn bộ dáng Nhị bá mẫu, nàng cảm thấy nếu mình đi cũng có chút không quá phúc hậu, liền do dự không biết làm sao bây giờ.
Đang phân vân, Nguyệt Nga đi qua kéo nàng: "Cốc Vũ, đến lúc đó ngươi cùng Nhị bá mẫu cùng đi nhà cô cô gia ở được không?"
Cốc Vũ mở to một đôi mắt ngây thơ hỏi: "Vì sao phải đi cùng Nhị bá mẫu? Cũng tốt, Nhị bá mẫu cũng đi, cha mẹ ta cũng đi, còn có tỷ tỷ!"
Lí Hà thị mất nhẫn nại: "Chỉ có ngươi với Nhị bá mẫu ngươi đi thôi!"
Hứa thị không nói gì chợt mở miệng, "Kêu Cốc Vũ về đi, ta sẽ không đi.”
Lí Hà thị bị chọc giận, vỗ đùi xong đến trước mặt Hứa thị, ngón tay chỉ, "Ngươi làm cho người ta đâm cột sống, hôm nay nhà này vẫn do ta làm chủ, phải đi bằng không về sau các ngươi tuyệt hậu già ai dưỡng các ngươi..."
Cốc Vũ không hiểu, đang tốt lành sao lại nói đến chuyện đó, "Ta nuôi! Nhị bá mẫu sẽ sinh tiểu đệ đệ, nếu không có ta nuôi bọn họ!"
Lí Hà thị đập vào lưng Cốc Vũ: "Ngươi nuôi, ngươi một tiểu nha đầu lừa đảo biết cái gì!"
Cốc Vũ bị đau, cảm thấy máu toàn thân vọt tới trên mặt, cũng bất chấp nhiều như vậy, xoay qua, tay nhỏ bé dùng sức thôi Lí Hà thị: "Ta không có nói sai, ngươi vì sao đánh ta!"
Lí Hà thị không ngờ Cốc Vũ phản ứng như vậy, nhất thời ngồi dưới đất, Cốc Vũ cũng không chạy thoát, bị Lí Hà thị nắm lấy, đánh vào mông.
Lí Đắc Giang vội kéo ra, nào biết Lí Hà thị đang nổi điên, không thả ra, "Ngươi cái bạch nhãn lang, ngươi đánh chết nương của ngươi đi!" Lí Đắc Giang khó xử, không dám dùng sức, nên không thể lôi Cốc Vũ ra.
Hứa thị đứng lên, "Nương! không phải chuyện của Cốc Vũ, nếu truyền ra nãi nãi đánh cháu gái, đâu có đạo lý đó!"
Lí Hà thị tựa hồ phát điên, "Ta hôm nay không giáo huấn nàng ta không tin nàng dám làm phản, các ngươi một đám cũng thật là, đi hội dâng hương còn không phải là vì các ngươi suy nghĩ..."
Tay không ngừng, đem hài tư như trụ cột, Cốc Vũ cảm thấy chính mông mình sắp nứt ra rồi, chịu đựng không khóc, cắn môi, trong lòng đem Lí Hà thị nguyền rủa ngàn vạn lần.
Lí Đắc Giang liều mạng kéo, lại bị Nguyệt Nga kéo lại, Lí Hà thị càng là hăng hái, "Lão tam không dạy nữ nhi, ta thay hắn quản giáo!"
Đang khó xử, ở cửa truyền đến một tiếng gầm lên: "Buông Cốc Vũ ra!"
Lí Hà thị thấy Lí Đắc Tuyền đứng ở cửa, nghĩ rằng lão Tam luôn nghe lời mình, lại đang nổi nóng, cả giận nói: "Ngươi nuôi khuê nữ thật tốt! Cả nãi nãi cũng đánh!"
Lí Đắc Tuyền đen mặt không nói chuyện, ôm Cốc Vũ vào lòng, lau mắt nàng, cũng không nhìn Lí Hà thị cùng Nguyệt Nga, hỏi thẳng Lí Đắc Giang, "Nhị ca, sao lại thế này?"
Lí Đắc Giang mở miệng nói: "Là chủ ý của nương cùng tỷ, nói muốn Nhị tẩu ngươi đi hội dâng hương, mang theo Cốc Vũ, ta không đồng ý..."
Gặp Lí Đắc Giang nói không được, Cốc Vũ oán hận nói: "Nãi nãi mắng Nhị bá phụ tuyệt hậu, nói già đi không có người nuôi, nãi nãi liền đi qua đánh ta, ta đau vừa chìa tay, nàng liền té trên đất..."
Nghe Cốc Vũ nói xong, Lí Đắc Tuyền mặt càng đen, giơ bàn tay lên đánh phía sau lưng Cốc Vũ, cũng là bộ dáng tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, Cốc Vũ không có cảm giác gì.
Lí Hà thị càng được ý, hừ một tiếng, "Ta đã nói ngươi nuôi ra cái gì vậy!"
Lí Đắc Tuyền vẫn đen mặt, "Nương, Cốc Vũ tự nhiên có ta giáo huấn, không đáng cho ngươi làm như vậy, cũng không có trưởng bối nào đối với tiểu bối hạ thủ nhẫn tâm như vậy, Cốc Vũ vẫn là một đứa trẻ, bệnh nặng một hồi, đến bây giờ đều còn không có kịp bồi bổ, ngày qua kham khổ ta cũng không oán ai..."
Lí Đắc Tuyền nói không ngừng, tựa hồ muốn đem những lời chưa nói đều nói hết.
Lí Hà thị không kiên nhẫn, "Ngươi nói với ta chuyện này làm gì!"
Lí Đắc Tuyền im miệng, đem Cốc Vũ ôm chặt hơn, "Nương không nghe cũng được, đừng nói là ta bất hiếu, ta nói trước, nếu ai dám động Cốc Vũ, Kinh Trập, Tiểu Mãn bọn họ một ngón tay, ta không để yên. Ai cũng không thể động bọn hắn, các ngươi đừng quên trước kia ta luyện cái gì! Ta nói nhiều như vậy, nếu nương ngươi không hiếm lạ đứa con trai này, ta cùng bên này không liên quan!"
Nói xong, Lí Đắc Tuyền không ngừng lại, ôm Cốc Vũ bước đi. Nguyệt Nga muốn khuyên giải, bị Lí Đắc Tuyền chặn, "Tỷ, ngươi đem Cốc Vũ qua đây là muốn đánh nàng sao? Mệt các ngươi làm được chuyện như vậy!"
Tính tình Lí Đắc Tuyền thường ngày rất tốt, lúc này như bị ma ám, không tức giận thì thôi, tức giận rồi không có ai cản được. Mãi đến khi bọn họ đi được vài chục bước, Lí Hà thị mới khóc thành tiếng, "Lúc hắn còn nhỏ đưa hắn đi học nghệ, bây giờ dùng đối phó lão nương ..."
Cũng không quản bọn họ huAn náo thế nào, Cốc Vũ thấy Lí Đắc Tuyền đen mặt mím môi, nghĩ rằng mình bị đánh vài cái, đổi lại Lí Đắc Tuyền cái dạng này, miễn cưỡng coi như là đáng giá .