Quyển 1 - Chương 48: Hỉ nộ vô thường An Cẩm Hiên
Mạ đã cấy xong, Lí Đắc Tuyền ngày ấy về nhà liền báo cho người nhà biết, tiểu thiếu gia muốn dùng cái xe gỗ nhỏ sớm một chút, trong nhà nếu không có việc hắn cũng không thể cách hai ngày trở lại, nếu có chuyện gì đi trấn trên kêu hắn là được.
Trần Vĩnh Ngọc vỗ ngực đáp ứng chuyện làm ruộng xả nước của nhà Cốc Vũ đều giao cho hắn, nào biết Kinh Trập lại cứng rắn muốn tự thân tự lực, nói là có cái gì không hiểu phải đi học hỏi, làm cho Trần Vĩnh Ngọc khen ngợi mãi.
Hứa Tần thị cùng Hứa thị mỗi ngày đi lại như trước, Lí Hà thị vốn định không để Hứa thị ăn cơm ở nhà, nghĩ Hứa Tần thị thêm một miệng ăn, vẫn là thôi, Hứa Tần thị mừng rỡ không cần cả ngày ngốc ở bên kia nhìn mặt mũi người khác, còn phải giúp ngoại tôn chuẩn bị xiêm y mỗi ngày ở bên nhà Cốc Vũ. Lí Hà thị không làm kim chỉ được, nghe Hứa Tần thị nói như vậy càng không có biện pháp.
Sau khi Hứa Tần thị đi qua Tiểu Mãn không cần làm việc, nàng một tay bao thầu nấu cơm, chăm sóc đất trồng rau còn cho gà ăn, Cốc Vũ cũng nhàn hạ, không biết làm cái gì, đành kêu Kinh Trập chỉ nàng đọc sách.
Kinh Trập vui vẻ, để An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ ở trong phòng luyện viết chữ, lúc tan học sẽ dạy bọn họ chữ mới hoặc là vài câu cổ văn. Cốc Vũ đối với việc luyện chữ không có chút hứng thú, với chuyện rung đùi đắc ý ngâm nga cổ văn càng thêm đau đầu, mới đầu chỉ muốn ngụy trang sự để ý đánh giá của nương nên nói muốn biết chữ, để tránh về sau mình sơ ý nói ra lời khác thường còn có cớ. Kinh Trập bảo nàng đồ tranh bắt đầu học, còn kêu An Cẩm Hiên giám sát nàng, An Cẩm Hiên đã từng đọc sách, tuy rằng kém Kinh Trập, nhưng cũng không sai, dạy Cốc Vũ thật nghiêm khắc, mỗi khi nổi tật xấu liền bắt chước chữ tiểu hài tử, Cốc Vũ thầm thở dài nói mình thật sự là tự làm bậy.
Cũng may Trần Giang Sinh bất chợt tới chơi, Vương thị sợ vắng vẻ người khách nhỏ này, kêu Cốc Vũ chơi với hắn, lúc này Cốc Vũ mới có thể thoát thân, thương thế của An Cẩm Hiên bây giờ đã tốt hơn, đi theo nàng, một hàng hai người liền biến thành ba người, vào rừng đào, đi bờ sông, kém chút là đến cánh rừng sau núi, chỉ là Trần Giang Sinh lắc đầu ngăn cản: "Bên trong có dã thú, nương nói sẽ ăn thịt tiểu hài tử, ngàn vạn lần không nên đi vào, muốn đi phải có người lớn cùng đi vào, đi vào hái mộc nhĩ hái nấm, cha ta từng đi qua!"
Nói xong chưng lên vẻ mặt đầy tự hào, An Cẩm Hiên nhếch môi cười nhạo nhưng không nói chuyện, Cốc Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn cũng nhướng mắt bài xích hắn: "Có gì đặc biệt hơn người, cha ngươi đi qua cũng không phải là ngươi đi qua!"
Trần Giang Sinh vỗ vào bộ ngực nhỏ của mình, "Ta về sau cũng có thể đi!"
"Ngươi hiện tại có thể làm gì?"
Trần Giang Sinh không ngừng vò đầu, nói ra một chuyện duy nhất mình có thể làm được, "Ta sẽ cắt xương bồ!"
Cốc Vũ sửng sốt, nhưng cảm thấy vui vui. Tiết đoan ngọ nói đến là đến, lúc trước bản thân đã nghĩ không cần phiền toái người trong nhà là tốt rồi, không đoán được mình có công dụng gì, nghe Trần Giang Sinh nói như vậy, mình cũng có thể cắt xương bồ cùng ngải điều sao?
Nói làm liền làm, Cốc Vũ kêu An Cẩm Hiên: "Cẩm Hiên ca, chúng ta cùng đi cắt xương bồ, về nhà gắn lên cửa!"
An Cẩm Hiên đột nhiên ngớ ra, ánh mắt lạnh xuống, hắn cực lực chịu đựng, hàm răng trăng nhỏ cắn môi, không nói một câu, bỏ đi thẳng, hắn đương nhiên biết sau lưng có hai ánh mắt nhìn theo, hắn biết nếu hăn ở lại hắn sẽ nhịn không được.
Có một số việc, những vết thương, An Cẩm Hiên tưởng là chảy máu xong kết vảy, thời gian lâu sẽ tróc vảy, sẽ không còn tồn tại, nhưng không phải như vậy, giờ phút này lòng hắn run lên mới hiểu được, thì ra đây kêu là nỗi khổ riêng.
Cốc Vũ không hiểu, An Cẩm Hiên người này thật kỳ quái, có lúc ý cười làm cho người ta thấy như gió xuân thổi qua, có lúc lại lạnh lùng làm người ta khó tiếp cận, nàng không rõ tại sao một đứa nhỏ mười một hai tuổi lại già dặn như thế, mà nàng, cũng không rõ sao mình lại đau lòng như thế khi thấy bộ dáng ảm đạm của hắn.
Trần Giang Sinh nhìn theo bóng lưng của An Cẩm Hiên vung nắm tay nhỏ, "Hừ, lạnh lùng như thế, hù chết người, Cốc Vũ không cần để ý đến hắn, quái nhân!"
Cốc Vũ trong lòng có một cái kết, liền hỏi Trần Giang Sinh, "Giang nhi, hắn lúc nào cũng như vậy sao?"
Trần Giang Sinh lơ đễnh bĩu môi, làm bộ như người lớn thở dài một tiếng, "Hai năm trước hắn mới đến thôn trang, trước kia không có gặp qua, ta nhớ được lúc đó là sinh nhật ta, nương ta làm bánh ngọt cho ta..."
Khụ khụ, Trần Giang Sinh vừa nói lại không biết nói đến chỗ nào, Cốc Vũ cắt ngang, "Ngươi nói sinh nhật ngươi làm gì, nói chuyện của hắn."
Trần Giang Sinh khua ngón tay mập mạp của mình, lại nói: "Ta lúc đó vừa ăn bánh ngọt xong, ra ngoài chơi cha ta cho ta một cây kiếm gỗ, kết quả thấy Nhị thúc công mang về đến một người, di, bẩn thỉu, mặt cùng cổ đều là đen tuyền, hốc mắt cũng xanh xanh đen đen, làm ta giật cả mình, Nhị thúc công bảo ta đi qua chơi với hắn, ta mới không thèm đi đâu, sau này qua một trận tắm rửa sạch sẽ, là cái dạng như hiện tại, bất quá..."
Cốc Vũ chăm chú nghe nói chuyện, nàng không tưởng tượng được ví sao An Cẩm Hiên có bộ dáng đó, xem ra chẳng phải là Nhị thúc công thu dưỡng An Cẩm Hiên, chẳng lẽ trước kia hắn thật khổ? Lại không giống, hắn đọc sách biết chữ, hơn nữa lần đó lúc đi bán đối với chất liệu vải hắn tựa hồ thuộc như lòng bàn tay, làm sao có thể lưu lạc đến tận đây? Đang muốn nghe thêm, lại phát hiện Trần Giang Sinh đã ngưng, vẻ mặt thần bí kề sát vào Cốc Vũ, "Hắn không cười, ta chưa từng thấy hắn cười."
Tưởng là chuyện thần bí gì, Cốc Vũ thấy tính trẻ con của Trần Giang Sinh, nghĩ hắn sẽ không biết nhiều, nhưng không cam lòng hỏi: "Trước kia hắn làm gì?"
Trần Giang Sinh lắc đầu: "Ta không biết, cha ta cũng không biết, chỉ biết là cháu của Nhị thúc công, dù sao bây giờ cũng quen tính tình lạnh lùng của hắn, hắn còn rất khoẻ, ta thấy hắn khiêng con de núi về, khẳng định do hắn đánh chết, hơi sợ, Cốc Vũ, ngươi về sau đừng thân cận với hắn quá..."
"Trẻ con để ý làm gì!" Cốc Vũ không thể nhịn được nữa thốt ra.
Trần Giang Sinh như bị tổn thương, "Ta so với ngươi lớn hơn một tuổi, ngươi càng nhỏ!"
Cốc Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, đem chuyện của An Cẩm Hiên ghi trong lòng, cùng Trần Giang Sinh đi ra bờ sông, hai người cắt một bó xương bồ, lá cây xanh biếc, mùi thanh thanh, thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Ôm đồm đến nhà Trần Giang Sinh, Giang thị đang ở cho heo ăn, thấy Trần Giang Sinh cùng Cốc Vũ hai đứa nhỏ ôm xương bồ, tham khiêng nhiều cỏ che khuất mặt, còn không buông tay được, đầu ngửa lên trời chậm rãi vào sân, không khỏi có chút buồn cười, vội buông việc trong tay xuống, vài bước đi đến đỡ lấy đặt dưới mái hiên, "Sao không ôm ít một chút, Cốc Vũ, thích ăn bánh ú không, bá mẫu cho ngươi bánh ú ăn. Còn có chút thịt béo nữa"
Cốc Vũ tròng mắt vừa chuyển, nghĩ nếu dựa vào Giang thị tiếp tế không phải kế lâu dài, cha mẹ thiếu nhân tình của người ta cũng không tốt, nên nói: "Giang bá mẫu, nếu không ta dùng gạo của nhà ta đổi mấy cân nếp của ngươi, nương ta ăn bánh ú, còn có Nhị bá mẫu cùng mỗ mỗ đang ở nhà của ta, bánh ú nhân thịt để cho Nhị bá mẫu ăn, đệ đệ trong bụng cũng muốn ăn nha."
Giang thị cười đến đau thắt lưng, nắm Cốc Vũ, "Còn nhỏ tuổi như vậy đã muốn quản gia, còn lo cho nhị bá mẫu ngươi, nếu là khuê nữ ta thì tốt rồi."
Trần Giang Sinh ở một bên không vừa ý, "Cốc Vũ không thể là khuê nữ nương."
Cốc Vũ trừng mắt liếc Trần Giang Sinh một cái, "Vì sao không thể?"
Giang thị thấy hai đứa nhỏ cãi nhau, thấy bộ dáng Cốc Vũ lanh lợi liền có chủ ý, nghe nói còn biết chữ, Giang Sinh là đứa thật thà chất phác, ngày sau nếu thành một nhà không thể tốt hơn, đúng như vậy, quả thật là không thể làm khuê nữ, liền cười cười không chuyển đề.
Trần Giang Sinh thấy Giang thị sửng sốt, nhắc: "Nương, còn muốn đưa cho nhà Cốc Vũ nếp đâu?"
Giang thị tâm tư vừa chuyển, nghe Trần Giang Sinh nói như thế, có chút giận đứa nhỏ của mình, "Thế nào, Cốc Vũ muốn ăn bánh ú, ngươi liền nóng vội như vậy?"
Cốc Vũ đang tính giá trị của nếp là bao nhiêu, nói: "Giang bá mẫu, nếu ta dùng chậu gỗ đổi với ngươi, trong nhà ta còn có hộp đựng thức ăn gà, ngươi xem của ngươi này đều hư hết..."
Giang thị nghe Cốc Vũ nói như vậy gõ vào trán của nàng, "Chúng ta không cần phải tính như vậy, lần sau còn như vậy ta sẽ tức giận, không phải chỉ là mấy cân nếp sao? Ta nghĩ dù sao cũng gói bánh ú, không bằng chúng ta làm chung, qua tết không phải thêm náo nhiệt vui mừng!"
Giang thị là người nói là làm liền, nghe như vậy liền cân nếp, bỏ vào một cái thùng gỗ, còn không quên dặn Trần Giang Sinh, "Xương bồ này chúng ta dùng không hết, ôm một mớ qua đi."
Hứa Tần thị thấy Giang thị đi lại, mừng rỡ, "Cùng làm chung đi, tốt, ngươi đưa nếp, còn lại ta bao hết, vừa khéo đúng dịp tết Đoan Ngọ, chỗ nếp này đủ rồi, không cần bên kia, " nói xong lấy tay chỉ bên kia sân, Giang thị hiểu ý gật đầu, Hứa Tần thị nói tiếp: "Lão đại nàng dâu (dâu cả) nói không có, sợ ta lấy nhiều cho bên này, cái này cũng không trông cậy vào bọn họ, dứt khoát làm một nồi lớn bánh ú, chia bên kia một phần, để bọn họ nhìn chân ngón cái của mình xấu hổ đi!"
Hai người nói chuyện ăn ý cười ha ha.
Vương thị là cao thủ gói bánh ú, Hứa Tần thị cùng Giang thị chưa từng thấy qua ai tỉ mỉ như vậy, vì thế Giang thị đi vo nếp, Hứa Tần thị rửa lá gói bánh, Vương thị đem thịt cắt nhỏ trộn gia vị, mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, Vương thị gói bánh ú rất khéo, lớn đều cớ nắm tay của Cốc Vũ, Giang thị cùng Hứa Tần thị thấy vậy nói Vương thị quá mức chú ý, bỏ vào miệng không phải cũng là một miếng ăn sao? Cốc Vũ thấy vài phụ nữ bận rộn ở nhà, trong lòng nghĩ nếu có thể luôn náo nhiệt như vậy, cũng là một chuyện tốt.
Bánh ú nấu chín, cả nhà chia bánh ú ăn, Cốc Vũ thường không thích ăn nếp, lúc này cũng ăn một cái nhỏ, ăn xong mới nhớ tới An Cẩm Hiên ở trong phòng, mang theo hai cái bánh ú vào cửa, "Cẩm Hiên ca, mời ngươi ăn bánh ú, ăn ngon lắm, bên trong còn có thịt đâu."
Nói xong thấy An Cẩm Hiên trợn mắt lên, tay phát run, cầm lấy bánh ú ném ra ngoài, xoay người vô tường không liếc Cốc Vũ lấy một cái. Cốc Vũ sửng sốt, có chút ủy khuất, tốt xấu ta cũng chín tuổi a, không cảm kích thì thôi, còn ném bánh ú, Cốc Vũ đau lòng, nhặt lên phủi bụi đất dính trên lá, không vui ngồi ở nhà chính.
Không ngờ An Cẩm Hiên lại đi ra, "Cốc Vũ, ta... Ta không giận ngươi, là, là ta không thể ăn bánh ú."
Cốc Vũ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đầy vẻ áy náy của hắn, trong đáy mắt còn có nét hối hận, khó chịu trong lòng đã sớm bay lên chín tầng mây, vội cười nói: "Không sao, nói gì đó, ta cũng không thích ăn!"