Chương 15: Nắm Chặt Bàn Tay (Đầu)
Chẳng biết là bao lâu, chẳng biết có bao nhiêu người lên xe, bao nhiêu người xuống xe, An Dĩ Phong vẫn hôn cô như đang ở chỗ không người. Hắn như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng: Hắn yêu cô, hắn thừa nhận với tất cả mọi người là hắn yêu cô.
Nhưng cô thì vĩnh viễn không làm được điều ấy!
Cô nắm chặt lấy tay hắn không muốn rời... Rốt cuộc cô cũng không thể thắng nổi tình cảm trong lòng, áp mặt vào ngực hắn: "Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn gì, có thể yêu thêm được một ngày thì sẽ yêu một ngày, có thể nhìn thêm được một lần thì sẽ nhìn thêm một lần!"
Hắn ôm lấy vai cô, nhìn sâu vào mắt cô: "Tư Đồ Thuần, em hãy nhớ rằng, An Dĩ Phong cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài em!"
"Nhưng em không thể lấy anh."
"Anh biết..."
Hắn ôm chặt cô.
"Được yêu em là đủ rồi."
Trên xe buýt, họ vẫn dựa vào nhau, tận hưởng thời khắc ấm áp ngắn ngủi.
Đối với một vài người, kết quả quan trọng hơn tất cả, vì thế họ thường xem nhẹ quá trình đẹp đẽ. Đối với An Dĩ Phong và Tư Đồ Thuần, họ biết rõ chiếc xe buýt sẽ nhanh chóng đến điểm dừng cuối cùng, nên họ càng trân trọng những phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
Cô đặt tay mình trong lòng bàn tay An Dĩ Phong, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy.
"Cho dù ngày mai có kết cục thế nào đi nữa, em cũng sẽ không hối hận vì đã yêu anh."
Hắn đặt bàn tay lên vai cô, ôm chặt cô.
Cho dù tương lai có ra sao, hắn cũng sẽ không hối hận vì đã yêu cô...
Có người từng nói: "Phụ nữ khi yêu giống như con chim nhỏ, lúc nào cũng quấn quýt bên người đàn ông yêu thương của mình". Nhưng đối với Tư Đồ Thuần, hình như không phải thế.
An Dĩ Phong luyện quyền trong phòng tập xong, thầm thở dài, hắn gặp được một cô gái không bình thường.
Ngày hôm qua, cô nói với hắn: "Có thể yêu thêm được một ngày thì sẽ yêu một ngày" làm hắn cảm động đến mức muốn lôi cô đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.
Thật không ngờ, ngày yêu đầu tiên, hắn chờ cả ngày trời mà không thấy cô gọi điện.
Cuối cùng, hắn không thể chờ thêm được nữa, dựa vào lan can trên sân quyền, lấy điện thoại ra gọi cho cô.
"Bận gì vậy?"
"Phá án." Cô vẫn trả lời kiểu ngắn gọn như thế trong điện thoại.
"Buổi tối có rỗi không, mình cùng đi ăn tối."
"Không rỗi."
"Vậy em làm việc tiếp đi nhé!"
Cái kiểu vừa xa vừa gần của cô khiến hắn thấy có chút phiền muộn.
Hắn vừa định tắt máy thì nghe thấy Tư Đồ Thuần nói nhỏ một câu: "Em rất nhớ anh... nhưng thực sự em rất bận."
"Ồ!" Sự phiền muộn trên mặt hắn trong nháy mắt đã biến thành nụ cười dạt dào, giọng hắn cũng trở nên mềm mại hơn: "Vậy khi nào em hết bận thì liên lạc với anh nhé!"
"Bye."
"Bye bye!"
Tắt điện thoại, cảm giác mệt mỏi vì tập luyện nhiều bỗng chốc biến mất. Hắn cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh dồi dào.
Hàn Trạc Thần đứng trước mặt hắn, gập chiếc điện thoại hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình rồi vứt sang một bên, nhạt giọng hỏi: "Là cô cảnh sát đó à?"
"Ừ!"
"Chú rỗi rãi không có việc gì làm thì đi giết người hoặc phóng hỏa, chứ đừng có dây dưa mập mờ với cái cô cảnh sát đó."
Nghe Hàn Trạc Thần nói thế, An Dĩ Phong tức đến nổ đom đóm mắt. Hắn có phải là giặc, là cướp đâu mà rỗi rãi không có việc gì thì đi giết người, phóng hỏa chứ. Nhưng nhớ lại sự ngọt ngào hôm qua của Tư Đồ Thuần, hắn thấy vui vẻ nên chẳng để bụng câu nói đùa đó của Hàn Trạc Thần.
"Anh Thần, anh đoán xem hôm qua cô ấy đã nói gì với em?"
Nhớ lại tối qua, hắn lại mỉm cười.
"Cô ấy nói không cần biết kết quả ra sao, cũng không cần hứa hẹn gì, chỉ cần yêu em, cô ấy không bao giờ hối hận..."
Hàn Trạc Thần nhíu mày nhìn hắn, bất giác hỏi: "Tối qua, số điện thoại đó là do cô ta muốn biết à?"
"Ừ."
"Phong, anh đã nói với chú nhiều lần rồi, lời nói của phụ nữ không thể tin được. Rõ ràng là cô ta đang lợi dụng chú."
"Cô ấy thật lòng với em, em có thể cảm nhận được..."
"Thật lòng? Thật lòng không phải là nói, mà là làm. Cô ta có thể bỏ việc vì chú không? Cô ta có thể theo chú đi vào con đường này không?"
Lời nói của Hàn Trạc Thần như lưỡi dao đâm vào nỗi đau của An Dĩ Phong. Hắn không cười nữa, nắm chặt chiếc di động.
Đúng vậy! Nếu cô thực sự yêu hắn, tại sao cô không thể từ bỏ?
Tại sao không lấy hắn?
Hàn Trạc Thần nói tiếp: "Anh nghe tin là người mới nhậm chức cảnh sát trưởng khu vực này muốn chỉnh đốn triệt để toàn khu, gần đây họ đã điều động một đội đặc công đến. Cô Tư Đồ Thuần này lý lịch rất phức tạp, tuyệt đối không đơn thuần chỉ là tiếp cận chú, chú hãy tỉnh ngộ đi."
"Vậy sao?" Hắn dựa lưng vào rào chắn trên sàn đấu, trầm tư một lúc thật lâu, rồi nói: "Không cần biết cô ấy ở bên em là vì mục đích gì, em không quan tâm."
"Chú điên rồi!"
"Đúng, em điên rồi! Em muốn nhìn thấy cô ấy cười, muốn chuyện trò với cô ấy, em muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, lên giường với cô ấy... Chỉ cần cô ấy muốn, em sẵn sàng làm bất cứ việc gì."
"Chú?" Hàn Trạc Thần bất lực ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài. "Sao chú lại phải yêu cô ta như vậy?"
"Vì cô ấy là một cô gái tốt."
"Trên đời này có rất nhiều cô gái tốt."
"Em gặp cô ấy đầu tiên."
Hàn Trạc Thần lại hỏi tiếp: "Chú có bao giờ nghĩ là một ngày nào đó, nếu người đưa chú ra trước vành móng ngựa là cô ta, lúc đó chú sẽ thế nào không?"
"Em có chết cũng không hết tội."
"Anh cũng thấy thế." Hàn Trạc Thần ném chiếc khăn cầm trong tay lên mặt hắn. "Lúc chú chết, anh nhất định sẽ cho chú vào cỗ quan tài tốt nhất."
"Cảm ơn!"
Hắn nhìn Hàn Trạc Thần mặc áo, tháo găng tay và rời khỏi sàn tập.
Chính hắn cũng thừa nhận là mình ngu ngốc, nhưng trong một giới hạn nhất định.
Rồi lâu sau đó, vào một ngày, mới sáng sớm Hàn Trạc Thần đã gọi điện cho hắn, hỏi một câu khó hiểu: "Trái tim phụ nữ có phải làm từ đá không?"
Hắn trả lời trong cơn ngái ngủ: "Không, chỉ có trái tim con gái anh mới thế thôi!"
"Chú phải sửa lại cách xưng hô đi, phải gọi là chị dâu, cô ấy đã là người phụ nữ của anh rồi."
Hắn đột nhiên tỉnh ngủ hẳn, ức chế đến mức muốn tắt ngay điện thoại, lớn tiếng nói: "Anh muốn chết thì cứ nhảy từ tầng hai mươi xuống, việc gì phải ôm quả bom hẹn giờ đi ngủ thế?"
"Chiều nay anh sẽ mời luật sư đến thẩm định tài sản, nếu anh có mệnh hệ gì, tài sản của anh sẽ sang tên chú một nửa, còn một nửa thì cho cô ấy." Hàn Trạc Thần im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Phong, cho dù anh có chết như thế nào thì chú cũng đừng thay anh báo thù. Anh chết cũng không hết tội."
"Này, anh em mà, khi anh chết em nhất định sẽ cho anh vào một cỗ quan tài thật đẹp."
"Cảm ơn!"
Lúc ấy An Dĩ Phong mới hiểu rằng, một khi đàn ông đã yêu thì sẽ điên cuồng đến mức vô phương cứu chữa.
Hơn chín giờ tối, An Dĩ Phong ngồi trong hộp đêm náo nhiệt, nhìn vào chiếc điện thoại ở trên bàn mãi chẳng thấy kêu, hắn uống bia đến phát chán.
Mấy tên tay chân của hắn bỗng nhìn ra ngoài cửa vẻ hứng thú, thảo luận rôm rả.
"Hình như chưa gặp bao giờ..."
"Chưa gặp bao giờ, cô này dáng người cũng khá!"
"Khuôn mặt cũng xinh xắn."
"Phong cách cũng được..."
An Dĩ Phong đưa mắt nhìn ra phía quầy bar, một người đàn ông đang bước ra. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, một đường cong nhỏ nhắn đập vào mắt hắn. So với những phụ nữ khác trong hộp đêm, chiếc váy đen bó sát của cô không quá hở hang, chỉ khoe ra một bờ vai gầy và cánh tay mảnh khảnh. Cô không có vòng một và vòng ba quá "nóng bỏng", nhưng những đường cong trên cơ thể rất hài hòa, cân đối.
Cô nhận ly cocktail từ bartender, nhấp một ngụm, lúc ngẩng lên, mái tóc xoăn dài khẽ bồng bềnh, càng làm cho vòng eo ấn sau chiếc váy ngắn thêm quyến rũ.
An Dĩ Phong ngắm một lúc rồi quay đi. Tên đệ tử ngồi bên cạnh hắn sán lại, nịnh nọt: "Anh Phong, thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Anh thích không? Em gọi cô ta lại đây uống rượu cùng anh nhé?"
An Dĩ Phong cầm cốc rượu uống một hơi, rồi nói: "Tao không rỗi, mày không thấy tao rất bận à?"