Chương 46: Dư Vị Của Nỗi Đau (Tiếp Theo)
Khi ấy hắn mới hiểu: cô bước ra khỏi thế giới của hắn, mang theo tình yêu cả đời hắn.
Sau này dù có gặp bao nhiêu cô gái tốt, hắn cũng không thể yêu được nữa!
Bởi vì hắn sống nhưng cũng chỉ như một cái xác không hồn...
Đêm đó, hắn mới thực sự cảm nhận được dư vị của nỗi đau, không thể nào làm vơi đi nỗi đau đó.
Hắn không nhớ rõ đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng hắn nói rất nhiều lần câu: "Xin lỗi, Thuần ơi, hãy tìm ình một người đàn ông biết yêu thương, trân trọng em, anh không xứng đáng, anh không xứng đáng! Mẹ kiếp, anh không bằng loài cầm thú!"
Nửa năm trôi qua...
Yên ắng gần nửa năm, cuối cùng xã hội đen lại bắt đầu ầm ĩ, hộp đêm và sòng bạc của An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần hoạt động trở lại. Thế lực của họ ngày càng lớn mạnh, họ chiếm giữ các bến tàu, những kẻ trước kia là quân của Kỳ Dã bây giờ đều đến nhờ cậy họ.
Trong giới xã hội đen, hắn và Hàn Trạc Thần đã tiếng tăm lừng lẫy, không ai còn dám gọi tên hắn, ai nhìn thấy hắn cũng phải cúi chào và gọi "anh Phong!". Nhưng hắn rất nhớ cái tên đầy đủ của mình: "An Dĩ Phong".
Nửa năm qua, An Dĩ Phong chưa một lần gặp lại Tư Đồ Thuần. Mỗi lần luyện quyền xong, hắn lại chống tay bên cửa sổ, nhớ lại nụ cười hôm đó của cô rồi lại tự hỏi chính mình, yêu cô, hắn có hối hận không?
Hắn cũng không biết nữa!
Hắn chỉ biết rằng, thời gian nửa năm có thể cai được thuốc phiện, nhưng vẫn không đủ để loại bỏ được bùa yêu trong lòng.
"Có lẽ một thời gian nữa sẽ khá hơn." Hắn tự an ủi mình như vậy, luôn luôn như thế!
Đằng sau sự huy hoàng, hắn luôn có cảm giác trống vắng không sao chịu nổi. Có lúc, hắn cũng muốn giống như Hàn Trạc Thần, tìm một cô gái để khoả lấp sự trống trải trong lòng, nhưng mỗi khi ôm một cô gái lạ mặt, hắn lại nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Thuần văng vẳng bên tai: "Bắt đầu từ hôm nay, anh là "vật cưng" của riêng em...", "Không thể, tuyệt đối không được!"
Hắn cúi đầu cười đau khổ, nghĩ bụng: "Xin em đừng tiếp tục làm phiền anh, anh sợ em rồi..."
Một năm trôi qua...
Sự đời lắm điều bất ngờ!
Không ai tin được quan hệ giữa Hàn Trạc Thần và anh cả Lôi có thể đổ vỡ, vậy mà điều đó đã thành sự thật. Càng kỳ lạ hơn là họ không nói lý do với bất cứ ai.
Ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của An Dĩ Phong, anh cả Lôi gọi An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần tới nhà hắn.
Đương nhiên họ mang theo rất nhiều thứ đến, cả bình rượu mà anh cả Lôi rất thích nữa.
Nhưng tiếc thay họ không được đón tiếp bằng một bữa ăn ngon.
Họ vừa bước vào cửa, cánh cửa sắt bỗng đóng rầm.
Chưa hiểu chuyện gì thì An Dĩ Phong đã bị người giữ sang một bên, tiếp đó, mấy tên đàn em của anh cả Lôi xông đến đấm đá Hàn Trạc Thần túi bụi.
Hàn Trạc Thần không đánh trả, cũng không xin tha mạng. An Dĩ Phong chỉ có thể nhìn lên trời, lặng lẽ đếm từng giây. Một, hai, ba, bốn... Trong lòng họ hiểu rõ rằng, nếu anh cả Lôi muốn lấy mạng của Hàn Trạc Thần thì sẽ lựa chọn dùng dao và súng. Còn sử dụng cách này... chẳng qua là để hả giận!
Khi An Dĩ Phong đếm đến năm nghìn hai trăm bốn mươi tám thì bọn đàn em của anh cả Lôi mới kéo Hàn Trạc Thần đến bãi cỏ, vứt trước mặt anh cả Lôi.
"Mày có biết tại sao tao đánh mày không?" Anh cả Lôi hỏi.
Hàn Trạc Thần nói: "Đại ca, em không làm gì có lỗi với anh cả."
Anh cả Lôi đập một bức ảnh vào mặt hắn.
Bức ảnh rất đẹp, trên nền ánh mặt trời lúc hoàng hôn, Hàn Trạc Thần mặc bộ vét đen quỳ trước một bia mộ ngọc trắng, tay lau bụi trên tấm bia, dưới chân đặt một bó cúc trắng thanh khiết. Đứng đằng sau hắn là cảnh sát Vu, nước mắt rưng rưng.
An Dĩ Phong đi tới, nhặt tấm ảnh lên xem, cười nhạt: "Bức ảnh này ai chụp vậy? Kỹ thuật chụp ảnh rất khá, khi nào rảnh rỗi bảo hắn chụp cho em vài kiểu."
Lúc hắn nói, ánh mắt sắc lẹm liếc từng người một, tên lái xe của anh cả Lôi quệt quệt mồ hôi tay vào quần có vẻ căng thẳng.
Anh cả Lôi liếc mắt nhìn An Dĩ Phong, không để tâm đến hắn, lại cúi xuống hỏi Hàn Trạc Thần: "Mày và tên đó rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Mày có phải là nội ứng của cảnh sát không?"
Hàn Trạc Thần nhìn đám người đang vây xung quanh hắn, nghiến răng nói: "Đại ca, em đi theo anh bao nhiêu năm như vậy mà anh vẫn không tin em sao?"
Anh cả Lôi tức giận đứng bật dậy, đạp một cái vào ngực Hàn Trạc Thần, làm gãy hai chiếc xương sườn trên người hắn.
"Cút! Từ hôm nay trở đi đừng nhìn mặt tao nữa!"
An Dĩ Phong trở dài, tiến đến đỡ Hàn Trạc Thần dậy, từng bước từng bước rời khỏi biệt thự của anh cả Lôi.
Hàn Trạc Thần ôm ngực, hỏi hắn: "Sao chú không đánh cho anh một trận?"
"Em đợi vết thương của anh lành rồi mới đánh!"
"Phong, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với chú, chú có tin anh không?"
Hắn nói: "Em tin!"
Hàn Trạc Thần cười chua xót: "Anh thực sự coi chú như anh em, anh muốn giúp chú trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, anh muốn chút thực hiện được ước mơ của mình..."
"Em hiểu!"
Lúc ấy, hắn chợt nhớ đến Tư Đồ Thuần. Hình như cô cũng từng nói với hắn câu tương tự như thế: "Anh hãy tin em, tất cả những việc em làm đều là vì anh, em muốn nhanh chóng giúp anh trừ bỏ được Kỳ Dã, em muốn anh trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, em muốn anh có thể thực hiện được mơ ước của mình. Em muốn anh sống tốt..."
Nếu có thể, hắn muốn nói với cô một câu: "Anh tin! Anh hiểu!"