Hồi 04 - Chương 15 phần 2
"Được, được!" Từ Hào Sỹ liền vội vàng gật đầu, hắng giọng một cái, "Là như vậy, chuyện đó... Thật ra Tề Giai Hân luôn ở trước mặt tôi õng ẹo làm dáng, đàn ông nhìn thấy đương nhiên sẽ có suy nghĩ không an phận. Không ngờ tới sau khi tôi chiếm đoạt cô ta, cô ta khóc sướt mướt nói đó là lần đầu tiên của mình. Haizz, bất quá lần đầu tiên ai cũng bị chảy máu. Tôi thấy vậy liền an ủi cô ta. Cô cũng biết, chuyện như vậy có lần đầu sẽ có lần thứ hai, hơn nữa thân thể cô ta là do tôi khai phá. Sau đó, lần thứ hai cô ta cũng không còn phản kháng nữa, tôi liền nghĩ rằng cô ta đã thuận theo tôi, ai ngờ cô ta được nước làm tới, còn giở giọng uy hiếp. Đùa kiểu gì chứ! Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, sao có thể thật lòng với cô ta, Lạc luật sư cũng thấy bộ dạng cô ta rồi, cũng đâu phải đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành gì, chỉ là vóc người có chút coi được mà thôi. Nếu đổi lại là Lạc luật sư, đừng nói là quản lý thị trường nước ngoài, cho dù muốn tôi dâng cả công ty, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Vừa nói, hắn vừa dùng ánh mắt đắm đuối nhìn nàng...
Lạc Tranh hận không thể lập tức bỏ đi, nhưng vẫn là cố gắng nén xuống, không hề nổi giận, thậm chí vẻ mặt cũng không có thay đổi, đến gần hắn, nhấn mạnh từng lời, "Nói cách khác, ông thật sự đầu tiên là cưỡng bức cô ấy, sau đó là liên tiếp quấy nhiễu tình dục?"
"Hắc hắc... Không thể nói như vậy, về sau tôi cũng không có cưỡng bách, nếu như cô ta không muốn, tôi cũng đâu thể động vào..."
Lạc Tranh nghe một lời cũng không lọt tai, lắc đầu, nét lạnh lùng trong đáy mắt tăng thêm vài phần, “Ông có biết đời này chuyện gì khiến tôi hối hận nhất không?”
Từ Hào Sỹ sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của nàng.
"Chính là nhận vụ kiện của ông!" Lạc Tranh dùng ánh mắt “Ông thực sự là một kẻ ngu xuẩn” nhìn chằm chằm hắn, “Ông nghĩ tôi là siêu nhân sao, đứng trước một sự thực như vậy, ông còn muốn tôi giúp ông thắng kiện?”
"Nhưng mà Lạc luật sư chưa từng thua kiện...”
"Đừng nói nữa!" Lạc Tranh khoát tay, lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, đem lửa giận trong lòng nén xuống, lạnh như băng nói: "Tôi nghĩ luật sư bên nguyên đã nắm được chứng cứ có lợi mới dám đề xuất tòa tạm nghỉ. Ông nhớ kỹ cho tôi, lát nữa trên tòa thông minh một chút, người này là luật sư nổi tiếng quốc tế, câu hỏi của anh ta nhất định có ẩn ý. Lúc ở trên tòa ông đừng có trả lời loạn, có thể tránh trả lời thì đừng có trả lời, cứ nói không biết, hiểu chứ?”
"Được, được, tôi hiểu. Lạc luật sư yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung trên tòa” Từ Hào Sỹ nhận ra Lạc Tranh đang không vui, vội nở nụ cười làm lành.
Nhưng mà hắn luôn hiểu rõ đạo lý, tiền có thể xoay chuyển mọi thứ. Hắn đã nộp khoản phí tư vấn không nhỏ cho văn phòng luật của Lạc Tranh, cho nên hắn cũng không tin nàng sẽ ngu ngốc bỏ qua món lợi lớn như vậy. Vì thế, hắn căn bản không cảm thấy lo lắng, cũng không cho những lời nàng vừa nói là thật.
Vốc chút nước mát vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn, Lạc Tranh khẽ ngẩng đầu, nhìn bóng mình trong gương, ánh mắt lạnh băng giờ tràn ngập lửa giận. Diêu Vũ chẳng qua muốn thấy nàng bị mất mặt lúc lên tòa mà thôi, cô ta không nghĩ tới làm vậy sẽ có hậu quả thế nào.
Lạc Tranh nắm chặt tay lại. Trợ lý Khả Khả đang rửa tay ở bên cạnh, thấy không có ai mới nhẹ nhàng nói, “Lạc luật sư, Diêu Vũ kia rõ ràng là cố ý. Cô ta sao có thể quên đem tình hình nói lại. Bất quá cô ta không nghĩ tới chị là ai chứ? Muốn cho chị bị mất mặt trên tòa, cô ta nghĩ quá đơn giản rồi.”
Lạc Tranh cũng không có nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng
Khả Khả thấy nét mặt Lạc Tranh có gì đó không ổn lắm, cũng không dám nói gì thêm ngoài mấy câu vô thưởng vô phạt rồi quay trở lại phòng nghỉ.
Giờ khắc này, Lạc Tranh cũng không có tâm trạng nghĩ tới các tình tiết trên tòa. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói của Từ Hào Sỹ lúc trước...
“Lạc luật sư, cô cũng biết loại chuyện như vậy, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, huống chi, thân thể cô ta là do tôi...”
Vừa xua những lời đó khỏi đầu, một giọng nói trầm thấp khác lại vang lên,
“Tranh, tôi sẽ không phá hoại cuộc sống hiện tại của em. Nhưng mà em, hoặc là nói hai người, ngàn vạn lần đừng cho tôi cơ hội, nếu không, chiếm được em rồi, tôi nhất định sẽ không buông tay...”
“Tranh, chúng ta cùng xuống địa ngục đi...”
“Tranh, thân thể của em so với cái miệng nhỏ thành thực hơn rất nhiều. Tôi nghe được nó đang không ngừng nói muốn tôi, muốn tôi...”
Lạc Tranh bất giác đưa tay chống vào gương, sắc mặt trở nên tái nhợt...
Khi Lạc Tranh bước ra hành lang, đúng lúc gặp Kỳ Ưng Diêm ở đó. Dường như anh ta cố ý đứng ở đây chờ nàng. Khi nhìn thấy Lạc Tranh, anh ta không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười.
"Luôn nghe danh Lạc luật sư thông minh, cơ trí không hề thua kém đấng mày râu. Hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay về phía nàng, giọng nói mang theo ý tán thưởng rõ ràng.
Gương mặt Lạc Tranh vẫn vô cùng bình thản, khẽ nở nụ cười xã giao, đưa tay nắm lấy bàn tay to của anh ta.
“Kỳ luật sư quá khen rồi, có ai không biết uy danh của ba chữ Kỳ Ưng Diêm cơ chứ? Đại danh như Kỳ luật sư lần này lại nhận làm luật sư đại diện cho bên nguyên, thực khiến tôi rất kinh ngạc.”
"Tôi cũng là nhất thời cao hứng mà thôi. Trước giờ, bản thân tôi cũng chỉ dựa vào tâm trạng để nhận vụ án.” Kỳ Ưng Diêm dùng một lý do rất đơn giản để trả lời nghi vấn của nàng.
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười khẽ, "Kỳ luật sư danh tiếng không nhỏ, theo như lẽ thường mà nói, lần này có thể cùng Kỳ luật sư thượng tòa, xem ra tôi sẽ học được không ít kinh nghiệm.”
Nét mặt Kỳ Ưng Diêm cũng ngập tràn sự vui vẻ, "Lạc luật sư cũng chưa từng biết đến thua kiện là gì, trong giới luật sư thật khiến người ta vô cùng khâm phục. Nhưng đáng quý hơn cả là Lạc luật sư lại vô cùng khiêm tốn, lễ độ, càng khiến tôi bội phục. Chỉ là, tôi có một câu muốn nói, không biết Lạc luật sư nghe có lọt tai hay không?”
"Chẳng mấy khi được nghe cao kiến của Kỳ luật sư, xin rửa tai lắng nghe.” Lạc Tranh thoải mái nhìn hắn.
“Có thể giữ được thành tích bất bại đương nhiên là chuyện vô cùng đáng quý, tuy nhiên, đôi khi thua kiện cũng không thể nói lên điều gì. Lạc luật sư là người thông minh, cũng biết cái gì mới là chân tướng của vụ việc, chức trách của luật sư chính là duy trì sự công bằng của luật pháp, không phải sao?” Lời nói của Kỳ Ưng Diêm chứa đầy ẩn ý.
Lạc Tranh đương nhiên hiểu được ý tứ của anh ta, khẽ cười, “Kỳ luật sư có thể nhiệt tâm đối với thân chủ của mình như vậy thật khiến tôi bội phục. Nhưng mà vụ án tôi đã nhận, tôi đương nhiên muốn phụ trách tới cùng. Tôi thấy lát nữa trên tòa, Kỳ luật sư chắc chắn cũng sẽ vì thân chủ của mình mà tranh thủ mọi tình huống có lợi nhất, cũng giống như tôi vậy.”
"Xem ra, chúng ta cũng không nên nhiều lời nữa?" Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng cười, trong mắt cũng không hề tỏ vẻ tức giận.
"Nếu như ở nơi riêng tư, tôi thật cao hứng có thể cùng Kỳ luật sư cạn ly kết tri kỷ.” Lạc Tranh cũng nhẹ nhàng cười đáp lại.
Kỳ Ưng Diêm cười gật đầu, "Được, vậy lát gặp trên tòa.”
Lạc Tranh gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, nụ cười trên môi Lạc Tranh cũng dần biến mất. Nàng biết rõ, trận chiến này đã chính thức bắt đầu, Kỳ Ưng Diêm kia nhất định không để cho nàng có nhiều cơ hội phản kích...
***
"Ông Từ Hào Sỹ, xin ông đem toàn bộ chuyện xảy ra lúc 8h ngày 12 tường thuật lại.” Sau khi phiên tòa mở lại, Lạc Tranh nhìn về phía Từ Hào Sỹ, đặt câu hỏi.
Từ Hào Sỹ khẽ hắng giọng, “Bởi vì Tề Giai Hân liên tục dùng quan hệ tình cảm giữa chúng tôi để uy hiếp, cho nên 8h tối ngày 12, tôi đã hẹn gặp cô ta để nói chuyện. Sau đó, tôi đã đưa cho cô ta năm triệu đô la Hongkong, hy vọng cô ta có thể rút đơn kiện. Nhưng cô ta vẫn giữ nguyên thái độ gây sự, hơn nữa còn tiếp tục uy hiếp tôi, nói lúc trước tôi cùng cô ta quan hệ đã có video ghi lại, nếu như tôi không cho cô ta làm đại diện tại thị trường quốc tế, cô ta sẽ khiến tôi thân bại danh liệt.”
"Nói như vậy, tức là tối hôm đó hai người hòa giải không thành? Lạc Tranh hỏi tiếp.
“Phải, tôi cũng đã nói hết lẽ, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha, tôi cũng không còn cách nào. Tôi thừa nhận, mình là một người có chút háo sắc, lúc trước cô ta chủ động câu dẫn tôi, tôi cũng không có tự chủ được. Nhưng mà đứng trên lập trường một người điều hành công ty, một người không có kinh nghiệm quản lý như cô ta, tôi làm sao có thể mạo hiểm điều đi? Chẳng lẽ muốn tôi tự hủy hoại sự nghiệp của mình?”
"Ông nói dối! Tôi căn bản không hề chủ động câu dẫn ông, là ông..."
"Yên lặng!" Tề Giai Hân không nhịn nổi, đứng dậy phản bác, liền bị chánh án nhắc nhở, “Cô Tề Giai Hân, xin cô chú ý tâm tình của mình.”
Ánh mắt Tề Giai Hân lúc này cơ hồ có thể giết người.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn về phía Từ Hào Sỹ... “Ông cảm thấy quan hệ giữa ông và Tề Giai Hân như thế nào?”
"Chỉ là hai bên tình nguyện mà thôi, Tề Giai Hân chủ động quyến rũ tôi, mà tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đương nhiên đối với những hành động câu dẫn đó khó lòng tự chủ. Chỉ là tôi không ngờ lòng dạ cô ta lại sâu xa như vậy, muốn dùng phương thức này để đạt được mục đích của mình.” Nét mặt Từ Hào Sỹ đầy vẻ khinh thường cất tiếng...
"Ông nói dối... Ông...tên cầm thú này... cầm thú..." Ở hàng ghế phía dưới, Tề Giai Hân đã sớm khóc tức tưởi, gục đầu vào ngực người nhà, cất tiếng nói vô lực cùng vẻ mặt đầy bi thương...
Lạc Tranh nhìn về phía dưới, trong lòng khẽ nổi lên một hồi đau đớn, trong lúc nhất thời, cổ họng như nghẹn lại.
Một lúc sau...
“Luật sư biện hộ có muốn tiếp tục hỏi gì không?" Chánh án thấy Lạc Tranh hồi lâu không lên tiếng, liền cất tiếng hỏi...
Lạc Tranh bất giác cứng người. Thật ra, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đều là những câu hỏi có lợi cho vụ kiện của Từ Hào Sỹ, nhưng mà...
"Ngài chánh án, tôi không còn gì hỏi nữa." Nàng hướng về phía chánh án, nhẹ nhàng hơi cúi người, trở lại vị trí của mình.
Quan toà gật đầu, nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, "Mời luật sư bên nguyên đặt câu hỏi.”
Kỳ Ưng Diêm đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lạc Tranh cách đó không xa. Sắc mặt của nàng không tốt lắm, giống như là đang cố gắng đấu tranh tư tưởng khiến cho ánh mắt anh ta bất giác u ám. Đi đến trước mặt Từ Hào Sỹ, thân hình cao lớn của anh ta đứng đó, khí thế bừng bừng, đủ để trấn áp Từ Hào Sỹ...
“Ông Từ Hào Sỹ, ông thấy cô Tề Giai Hân có xinh đẹp không?” Kỳ Ưng Diêm không dùng giọng điệu bình thường đặt ra một câu hỏi nghiêm túc như những luật sư khác mà ngược lại, ung dung tựa vào bục thẩm vấn gần đó, bên môi nổi chút tà khí nhìn Từ Hào Sỹ đặt câu hỏi...
Từ Hào Sỹ vẫn nhớ lời dặn của Lạc Tranh, nhưng tuyệt đối không ngờ tới luật sư đối phương sẽ đặt ra câu hỏi như vậy, vô thức nhìn về phía nàng, lại bị Kỳ Ưng Diêm dùng thân hình cao lớn che khuất tầm mắt.
“Sao vậy? Không thể trả lời câu hỏi này sao? Cho dù một người không quen biết cũng có thể trả lời câu hỏi này, Từ tiên sinh là người trong cuộc sao lại không thể trả lời?” Kỳ Ưng Diêm cười cười, anh ta biết rõ họ Từ kia đang muốn dò hỏi ý kiến Lạc Tranh.
"Phản đối!" Lạc Tranh đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Kỳ Ưng Diêm, "Tôi phản đối luật sư bên nguyên đặt câu hỏi không có liên hệ đến tình tiết vụ án.”
"Ngài chánh án, tôi sẽ chứng minh câu hỏi này có liên quan đến vụ án ngay sau đây.” Không hề mất bình tĩnh, Kỳ Ưng Diêm bắt đầu phản công, cho dù là điệu bộ cử chỉ hay lời nói đều rất rõ ràng khiến Lạc Tranh có thể cảm nhận được một thông điệp mạnh mẽ từ hắn, chính là “không để nàng có cơ hội lên tiếng phản đối”
Chánh án khẽ gật đầu, "Phản đối vô hiệu, mời luật sư bên nguyên tiếp tục đặt câu hỏi."
Kỳ Ưng Diêm nhìn Lạc Tranh, nhếch môi cười cười. Lạc Tranh khẽ chau mày, trở lại chỗ ngồi của mình, dựa vào ghế.
“Từ tiên sinh, xin trả lời câu hỏi của tôi?” Kỳ Ưng Diêm vẫn giữ bộ dạng lơ đãng, lên tiếng.
Từ Hào Sỹ khẽ hít sâu một hơi, gật đầu nói, “Tề Giai Hân thực sự rất xinh đẹp”
"Được!" Kỳ Ưng Diêm dường như rất hài lòng với câu trả lời kia, khẽ đưa tay vuốt cằm, có chút suy tư, “Trong mắt tôi, diện mạo cô ấy có vẻ rất thanh cao, ông cảm thấy thế nào? Giống như...” Anh ta vừa quay đầu lại, vừa cười, “.... giống như Lạc luật sư vậy!”
Những người tham dự phiên tòa phía dưới bất giác bật cười trước câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm khiến không khí trong phòng xử vô cùng náo nhiệt.
Ánh mắt Lạc Tranh nhìn về phía anh ta vô cùng sắc bén, còn chưa đứng lên phản đối đã thấy Kỳ Ưng Diêm chủ động giơ tay lên, làm động tác như thể đầu hàng, “Thật xin lỗi Lạc luật sư, tôi chỉ là đặt ra một suy luận mà thôi, mọi người cũng đừng coi là thật.”
Nắm tay của Lạc Tranh khẽ buông lỏng, nàng quả nhiên không thể xem nhẹ người đàn ông này. Anh ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi đặt loại câu hỏi nhàm chán như vậy. Rốt cuộc anh ta muốn biết cái gì?
Từ Hào Sỹ nhìn thoáng qua Lạc Tranh, hắng giọng, "Cái đó... Cái đó không giống nhau, Lạc luật sư là người khiến người ta không dám xâm phạm..."
Phía dưới phòng xử lại một phen náo động.
"Yên lặng!" Chánh án vẻ mặt có chút khó chịu, gõ búa ổn định lại tình hình.
"Ồ, tôi hiểu rồi. Nói cách khác, Tề Giai Hân là loại phụ nữ thích hợp làm tình nhân. Mà trong lời khai của ông cũng đã nhiều lần chỉ rõ, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ ông giữ lại bên mình mà thôi. Các đồng nghiệp trong công ty cũng đã nhiều lần chứng kiến Tề Giai Hân thường xuyên ra vào phòng làm việc của ông, đúng không? Kỳ Ưng Diêm làm ra bộ dạng như thể vừa chợt hiểu ra, hỏi lại.
Từ Hào Sỹ liếm liếm môi, cũng không lập tức trả lời, mà lại nhìn về phía Lạc Tranh.
“Từ tiên sinh, thái độ của ông như vậy không hay cho lắm. Xin hãy nhìn thẳng vào tôi, ông hiểu chứ? Kỳ Ưng Diêm chống tay lên chỗ dành cho người thẩm vấn, nhìn thẳng vào mắt Từ Hào Sỹ.
"Tôi... Đúng vậy."
"Được, vậy tôi có thể hiểu là, ông trước giờ ở trước mặt phụ nữ mọi chuyện đều thuận lợi, không hề gặp phải bất kỳ sự cự tuyệt nào?” Kỳ Ưng Diêm lại có vẻ suy tư, “Ông là người có sự nghiệp khá thành công, phụ nữ vây quanh chắc hẳn không ít?”
Quả nhiên câu hỏi này đánh trúng thói hư vinh của Từ Hào Sỹ, hắn liền lập tức gật đầu, “Đúng vậy, nói vậy cũng không quá. Phụ nữ muốn trèo lên giường của tôi có quá nhiều.”
Những lời thô tục của hắn khiến bồi thẩm đoàn dường như không chịu nổi, không vui nhíu mày.
"Bị cáo, yêu cầu chú ý lời nói của mình!" Chánh án liền nhắc nhở.
"Không sao, không sao. Từ tiên sinh cũng là nói sự thật mà." Không ngờ tới Kỳ Ưng Diêm lại lên tiếng trấn an, khẽ cười, “Từ tiên sinh là người đàn ông thành công như vậy, phụ nữ thích ông ta đương nhiên sẽ rất nhiều. Nhưng mà, tôi nghĩ, cũng phải có ngoại lệ chứ. Ví dụ như ông gặp được một người phụ nữ thanh cao, ông rất muốn có được cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy lại không chấp nhận. Như vậy, chẳng phải ông sẽ cảm thấy rất mất mặt sao?”
Đang ghi chép lại diễn biến trên tòa, Lạc Tranh cảnh giác ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt nàng phát hiện ra kỹ xảo trong câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm, rốt cục hiểu ra anh ta muốn thế nào. Nhưng mà, nàng vừa muốn đứng lên phản đối ý kiến của anh ta, Từ Hào Sỹ đã không chờ được mà mở miệng, “Thể diện của đàn ông đương nhiên quan trọng. Sao có thể để ột phụ nữ tùy tiện hủy hoại. Cho dù là người phụ nữ thanh cao cỡ nào, chỉ cần tôi muốn, nhất định sẽ chiếm được. Muốn chiếm được một người phụ nữ, có rất nhiều cách.”
Câu nói của hắn vừa dứt, cả phòng xử ồ lên.
Lạc Tranh đưa tay bóp trán, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười hài lòng, bước tới gần Từ Hào Sỹ, ánh mắt bất giác biến thành lạnh băng, giọng nói vốn thong thả lúc trước chợt thay đổi.
"Cái ông gọi là phương thức khác chính là cưỡng bức chiếm đoạt.” Lúc này anh ta không còn dùng giọng điệu mang ý nghi vấn mà hoàn toàn là khẳng định.
"Phản đối!" Lạc Tranh lập tức đứng lên, "Tôi phản đối luật sư bên nguyên đối với thân chủ tôi đưa ra suy đoán không cần thiết.”
"Ngài chánh án, đây không phải là suy đoán không cần thiết, đây chính là mấu chốt vấn đề tôi muốn hỏi.” Kỳ Ưng Diêm quả nhiên không cho Lạc Tranh một chút cơ hội nào để phản bác.
"Phản đối vô hiệu!"
Lạc Tranh bực bội vuốt vuốt mi tâm.
Quá trình thẩm vấn tiếp theo đối với Lạc Tranh mà nói không được thuận lợi cho lắm. Rốt cục nàng cũng được thấy bản lãnh của Kỳ Ưng Diêm. Đầu tiên, anh ta phá tan tâm lý đề phòng của Từ Hào Sỹ, cũng giống như việc nàng phá vỡ tâm lý phòng bị của Tề Giai Hân vậy. Tiếp đó sẽ khiến cho người bị hỏi tư duy rối tung lên, ngôn ngữ cũng theo đó mà đại loạn. Thậm chí sẽ bị Kỳ Ưng Diêm dẫn dắt theo ý anh ta. Hơn nữa, lại thêm việc Từ Hào Sỹ bị cáo buộc tạo chứng cứ giả, khiến cho trận chiến vốn đang nghiêng về phía Lạc Tranh bỗng chốc trở nên khó khăn.
Tiếp đó, bên nguyên đưa ra một đoạn băng video, ghi lại hình ảnh Từ Hào Sỹ cưỡng bức Tề Giai Hân, còn nhìn thấy rõ ràng sự chống cự vô cùng quyết liệt.
"Đây là đoạn băng ghi hình đã bị tiêu hủy, nhưng thật may là vẫn còn bản lưu. Xin mời mọi người xem. Đây là bằng chứng cho thấy Từ Hào Sỹ đã có hành động cưỡng bức đối với thân chủ tôi - cô Tề Giai Hân.” Giọng nói của Kỳ Ưng Diêm lúc này hoàn toàn lạnh lùng, thay đổi hẳn hình ảnh lười biếng ban đầu.
Tất cả mọi người đều bị đoạn băng này làm cho khiếp sợ!
Từ Hào Sỹ sắc mặt đã sớm trắng bệch, hắn nhìn về phía Lạc Tranh, trong mắt mang theo ý cầu xin sự giúp đỡ.
Chánh án cũng nhìn về phía Lạc Tranh, "Luật sư biện hộ có ý kiến gì đối với đoạn băng hình này không?”
Lạc Tranh đứng lên, sắc mặt không chút thay đổi, nhẹ giọng nói, "Đây quả thực là một đoạn băng hình ghi lại một vụ cưỡng bức, nhưng mà...” Nàng lạnh lùng nhếch môi, “Mọi người đều chỉ nhìn thấy bóng lưng người đàn ông mà thôi, không hề thấy rõ mặt. Cho nên không thể chứng minh người trong đoạn băng kia là thân chủ của tôi. Hơn nữa, hình ảnh cũng khá mờ nhạt, ngay cả người phụ nữ trong đó có phải cô Tề Giai Hân hay không còn không nhìn rõ. Tôi cho rằng, đoạn băng này không đủ điều kiện để được coi là bằng chứng trình tòa.” Tuy nói luật pháp cũng nể tình, nhưng mà ở trên tòa, hết thảy đều phải căn cứ vào bằng chứng, cho nên, cuộn băng này cũng không thể làm khó Lạc Tranh.
Tình hình trên tòa lúc này dường như đã chuyển sang một cục diện khác...Ai thắng ai bại, cuộc chiến giữa hai luật sư nổi tiếng xem ra vẫn chưa ngã ngũ.