Hồi 07 - Chương 15 phần 2
Louis Thương Nghiêu lại khôi phục vẻ mặt tà mị vốn có, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dỗi, đôi mắt tràn đầy quan tâm đối diện với đôi mắt đầy giận dữ của nàng, khẽ lắc đầu, “Tranh, sáng sớm không nên tức giận như vậy. Nếu không sẽ rất lâu mới được xuất viện.”
Lạc Tranh không buồn quan tâm đến lời hắn, liền ấn nút liên lạc với y tá trực ở đầu giường.
Hắn thấy vậy, chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không ngăn cản nàng.
Chẳng bao lâu sau, một cô y tá gõ cửa bước vào, vừa thấy Louis Thương Nghiêu mặt liền đỏ bừng lên, sau đó nhìn về phía Lạc Tranh, "Lạc tiểu thư, xin hỏi cô cần giúp gì vậy?”
"Vết thương của tôi cần bôi thuốc, xin giúp tôi một chút.” Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng, coi người đàn ông bên cạnh mình như vô hình.
“Chuyện này...” Y tá có chút do dự, dè dặt nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả viện lớn nhỏ đều biết hắn là người cực kỳ bá đạo. Ngoại trừ lúc kiểm tra tổng thể, hết thảy những việc còn lại đều do hắn tự tay làm. Sau khi xem y tá thoa thuốc cho nàng một lần, hắn liền không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm đến người nàng, cho dù nữ y tá cũng không được phép chạm vào dù chỉ một chút. Người đàn ông bá đạo như vậy, y tá quả thực không dám đắc tội.
“Cô sao vậy?” Lạc Tranh cảm thấy vẻ mặt y tá mấy ngày nay rất kỳ quái. Ngay cả người làm nhiệm vụ đo thân nhiệt hàng ngày cũng chỉ đứng yên ở đó, đưa nhiệt kế cho Louis Thương Nghiêu. Nàng thật sự không hiểu, rốt cuộc ai mới là bác sỹ.
“A, chuyện đó…” Y tá nhìn thấy sắc mặt Louis Thương Nghiêu cùng ánh mắt cảnh cáo của hắn, lập tức cười ngượng ngùng, “Tôi chợt nhớ bệnh nhân ở phòng bệnh bên cạnh cũng cần kiểm tra. Lạc tiểu thư, vết thương của cô đã lành lại rất khá, bôi thuốc không cần y tá vẫn có thể làm được.” Nói xong, y tá nhanh chóng chạy biến.
Lạc Tranh sững người đến nửa ngày, sau đó tức giận bất bình nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. Nàng không phải người ngốc, đương nhiên có thể nhận ra sự kiêng dè trong mắt y tá.
"Tranh, đừng dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn anh nữa.” Tâm tình của Louis Thương Nghiêu rất tốt, cười cười giơ hai tay làm bộ dạng đầu hàng. “Y tá cũng nói rồi, vết thương của em chỉ là chuyện nhỏ, không thể vì vết thương nhỏ như vậy làm chậm trễ việc trị liệu cho các bệnh nhân khác.”
"Louis Thương Nghiêu, đừng tưởng rằng làm những điều này có thể khiến tôi quên đi hành vi tàn bạo của anh.” Lạc Tranh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào tới cắn thẳng vào cổ hắn.
“Được, được! Em không muốn quên thì đừng quên.” Hắn không hề tức giận mà còn cười, nhẹ nhàng xoay người nàng lại khiến phần lưng nàng quay về phía hắn.
“Đến lúc phải bôi thuốc rồi. Em phải hoàn toàn khỏe lại mới có thể trả đũa anh chứ? Nằm ở trên giường như con mèo bệnh như vậy, dù hận anh cũng chỉ có thể nói miệng mà thôi.”
"Anh..." Lạc Tranh còn chưa kịp nói xong đã thấy hắn kéo áo của nàng xuống. Mấy ngày nay, mặc dù vẫn do hắn bôi thuốc nhưng tâm tình nàng vẫn luôn cảm thấy rất mâu thuẫn.
“Mấy ngày nay, vết thương của em nhất định sẽ rất ngứa, nhưng dù thế nào cũng không được gãi, nếu không sẽ để lại sẹo.” Louis Thương Nghiêu không để ý tới tâm trạng mâu thuẫn của nàng, vừa bôi thuốc vừa nói.
Vết thương nơi lưng nàng hoàn toàn hiện ra trong mắt hắn, hai ngày nay đã bắt đầu kết vảy. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mở băng gạc ra, nhìn thấy miệng vết thương của nàng, trái tim hắn như thể bị dao nhọn khoét vào, không khỏi càng cảm thấy hận chính bản thân mình.
Bởi vì vết thương của nàng nằm ở phần lưng cùng cánh tay, cho nên bệnh phục trên người đều cởi ra khiến cả nửa người của nàng đều trần trụi. Hình ảnh này lại càng kích kích mãnh liệt thị giác của hắn. Trên làn da trắng mịn như bạch ngọc lưu lại hai vết thương dài, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Lạc Tranh không cách nào giãy giụa, bởi vì sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương, chỉ có thể mặc cho nửa người trên của mình không chút che đậy hiện ra hoàn toàn trong mắt hắn. Nàng khẽ nhíu mày chỉ hy vọng thời gian trôi mau một chút.
Nhưng chờ một hồi lâu, cũng không cảm thấy nước thuốc lạnh băng rót vào miệng vết thương gây đau đớn. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, lại bất ngờ phát hiện ra…
Louis Thương Nghiêu cũng không bôi thuốc cho nàng ngay mà lại ngồi sững ở đó, không hề chớp mắt nhìn vào vết thương trên lưng nàng. Lạc Tranh có thể nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập sự đau lòng. Cảnh tượng này đủ khiến nàng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Đau lòng? Từ ánh mắt hắn sao có thể có loại biểu cảm như vậy? Hắn không phải hận nàng đến chết sao? “Louis Thương Nghiêu, anh định làm gì?” Lạc Tranh cảm thấy rất lạ, lại bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, muốn xoay người liền bị bàn tay hắn nhẹ nhàng giữ lại…
“Đừng cử động…”
Giọng nói trầm thấp của hắn tràn ngập nỗi đau vô tận, nhẹ nhàng đưa ngón tay khẽ chạm vào vùng da non đang dần hình thành xung quanh vết thương của nàng. Lực tay của hắn rất nhẹ nhưng lại khiến cho toàn thân Lạc Tranh khẽ run lên, ngón tay ấm áp của hắn men theo miệng vết thương của nàng xoa nhẹ xuống dưới khiến nàng càng lúc càng run rẩy không ngừng…
“Anh…”
Bàn tay nhẹ nhàng lướt trên da thịt nàng liền chuyển thành đặt lên bờ vai nàng, liền đó, hắn khẽ cúi xuống. Lạc Tranh chỉ cảm thấy bị mùi hoắc hương đặc trưng của hắn vây lấy, tuy hắn rất cẩn thận để không chạm vào phía vết thương trên lưng cùng cánh tay nàng nhưng vẫn khiến nàng cảm nhận được thân thể cao lớn của hắn đang bao phủ lấy nàng..
Gương mặt cương nghị của hắn khẽ cúi xuống, dịu dàng hôn lên mái tóc nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng kề sát vành tai nhạy cảm khẽ thì thầm, “Tranh, xin lỗi em…”
Ánh mắt Lạc Tranh có chút sững sờ, khẽ quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen đầy vẻ chân thành của hắn. Nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy cả, chưa bao giờ…
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu ngưng trên gương mặt nàng tràn ngập nhu tình cùng quyến luyến. Hắn hơi ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng khẽ hôn lên mí mắt nàng, rồi sống mũi cao thẳng, cánh môi anh đào mềm mại, rồi dần dần rời xuống…
Lạc Tranh thật sự kinh hoàng, “Đừng động vào tôi…” Hắn không phải định lúc này…
Nhưng mà hắn lại làm ngơ như không nghe thấy lời nàng, đôi tay mạnh mẽ giữ chặt người nàng lại, khiến cho nàng ngoan ngoãn nằm xuống gường, rồi đôi môi hắn lại nhẹ nhàng hôn lên phần cổ trắng mịn, quấn lấy gáy nàng rồi sau đó nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên lưng nàng…
Thân thể Lạc Tranh khẽ run lên, “uhm” nhẹ một tiếng. Nàng có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong từng nụ hôn của hắn. Lúc môi hắn hạ xuống vết thương trên lưng nàng, tâm tư của nàng cũng theo đó mà run lên. Hắn hối hận, nhưng lại dùng cách thức này để biểu đạt sự ăn năn của mình sao?
“Xin lỗi em…” Giọng nói trầm ấm của Louis Thương Nghiêu vang lên, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng, đôi môi lại dịu dàng hôn dọc theo vết thương trên lưng nàng.
“Đủ rồi…” Lạc Tranh khẽ cắn môi, trong tim không khỏi đập loạn lên từng hồi.
Louis Thương Nghiêu nâng người nàng lên, đau lòng khẽ vuốt ve thân thể nàng, lại giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy thâm tình, bá đạo và ôn nhu ngăn lại câu nói của nàng. Nụ hôn này không giống như trước kia. Nụ hôn trước kia vô cùng cám dỗ và tà mị còn nụ hôn hiện giờ lại mang theo một sự áy náy khó nói thành lời.
Một lúc lâu sau, hắn mới có thể buông lỏng nàng ra một chút, ngón tay cái dịu dàng xoa nhẹ lên cánh môi nàng, cúi đầu nói, “Em có thể hận anh, nhưng anh sẽ vĩnh viễn không buông em ra…”
Lạc Tranh thực sự cảm thấy hít thở có chút khó khăn…
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười ấm áp, ánh mắt vẫn tràn ngập nhu tình. Hắn hoàn toàn buông nàng ra, bắt đầu tỉ mỉ bôi thuốc lên vết thương giúp nàng. Nước thuốc lạnh băng chảy vào vết thương nhưng nàng không cảm thấy đau đớn trên thân thể mà ngược lại lòng của nàng lại đau nhói.
Bôi thuốc xong, hắn lại cực kỳ dịu dàng giúp nàng mặc lại áo, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái rồi bê bữa sáng tới, “Bữa sáng nay đều là những món thường ngày em thích ăn. Ăn sáng xong, anh đưa em ra ngoài đi dạo một chút, hôm nay khí trời rất tốt.”
Lạc Tranh nhìn vào gương mặt vô cùng tự nhiên của hắn, dứt khoát hỏi thẳng, “Anh không cần đi làm sao?”
“Các bộ phận của công ty đều có người chuyên trách quản lý, cho dù anh không tới công ty thì mọi việc vẫn cứ vận hành như bình thường.” Louis Thương Nghiêu cười cười, nhìn nàng đầy hứng thú, “Em đang quan tâm anh sao?”
Lạc Tranh nhìn hắn một cái, cười lạnh nói, “Anh sai rồi, tôi chỉ đang quan tâm chính bản thân mình mà thôi. Mỗi ngày cứ phải nhìn một người mà mình chán ghét như vậy, tôi thật lo mình sẽ lâu không thể bình phục được.”
Đúng là vừa rồi nàng có chút mềm lòng, nhưng khi nhớ đến bộ dạng hung tợn của hắn đêm đó, nàng lại thấy hận.
“Ở đây cũng không tệ, chúng ta có thể sớm tối bên nhau không phải rất tốt sao?” Louis Thương Nghiêu thấy nàng không chịu ăn điểm tâm sáng, cũng không hề nổi giận. Nói xong câu đó, hắn cầm lấy tô cháo trắng múc một thìa kề sát môi nàng, ép nàng ăn.
Lạc Tranh nhíu nhíu mày, quay mặt đi, “Tôi không muốn cùng anh sớm tối bên nhau gì hết, tôi chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi.”
Louis Thương Nghiêu đặt thìa cháo xuống, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc lên tiếng, “Nằm viện quả thực là chuyện rất vất vả. Như vậy đi, vết thương của em đã bắt đầu kết vảy, có thể về nhà tiếp tục điều trị được. Ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
"Louis Thương Nghiêu, anh thông minh như vậy lẽ nào lại không hiểu ý tôi?” Lạc Tranh không muốn tiếp tục chịu đựng sự giả bộ ngốc nghếch của hắn, trừng mắt nhìn hắn, “Anh nghe cho rõ, tôi muốn xuất viện, tôi sẽ không quay về biệt thự, tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với anh hết!”
Nàng không sợ lại chọc giận hắn thêm nữa, cùng lắm thì, trên người lại thêm vài vết thương nữa mà thôi.
Nhưng…
Louis Thương Nghiêu cười cười, đưa tay khẽ xoa đầu nàng một cái như thể đang vuốt ve thú cưng vậy, vẻ mặt hắn không có chút dấu hiệu của sự tức giận nào.
"Vậy cũng không được, anh nói rồi, cho dù em hận anh, cũng phải ở bên cạnh anh.” Nói xong, hắn liền làm ra vẻ vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, “Anh biết em vẫn còn rất tức giận. Thế này đi, sau khi về nhà, em cũng cầm dây lưng quật anh, quật tới khi nào em thấy hài lòng, được không?”
“Anh…” Lạc Tranh thật sự không dám tưởng tượng hắn lại có thể nói ra những lời như vậy. Thấy đáy mắt hắn thoáng hiện lên tia đùa cợt, nàng cố nén tức giận nói, “Anh nghĩ rằng tôi đang nói đùa với anh sao? Giữ tôi lại bên cạnh anh? Đời này anh đừng mơ đến chuyện đó! Anh có tư cách gì để làm như vậy? Anh lập tức ra khỏi đây cho tôi, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội làm tổn thương thân thể người khác, kiện anh giam giữ người phi pháp.”
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đem cháo đặt qua một bên, nhìn nàng hồi lâu không hề chớp mắt.
Lạc Tranh cũng nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, nàng đã đánh mất trái tim mình, giờ không thể đánh mất nốt sự tự tôn của bản thân nữa. Khi nàng đang nghĩ rằng hắn nhất định sẽ hướng về phía nàng gầm lên đầy giận dữ thì lại thấy hắn than nhẹ một tiếng, đến gần nàng, nhấc cánh tay lên, khéo léo tránh đụng đến miệng vết thương của nàng rồi kéo nàng ôm vào lòng.
“Thả tôi ra…” Lạc Tranh cố giãy giụa lại làm động đến vết thương khiến nàng đau đến chau mày.
“Khi nào em mới có thể thay đổi tính tình quật cường này chứ? Thà rằng làm đau mình cũng không muốn tới gần anh?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, vòng tay mạnh mẽ ngăn lại sự phản kháng của nàng. Ôm nàng vào trong ngực, gương mặt cương nghị kề sát gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Những sợi râu mới mọc của hắn cọ vào da dẻ mềm mại khiến nàng có chút nhột nhột…
"Tranh, sao anh có thể đành lòng giam cầm em phi pháp đây? Anh chẳng qua chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mà thôi. Về phần em muốn kiện anh làm tổn thương thân thể em, cũng có thể suy tính một chút. Nhưng mà chứng cứ cần phải thu thập từ khi chúng ta bắt đầu quen nhau mới được. Từ lúc đó, anh đã bắt đầu tổn thương thân thể em rồi.”
Lạc Tranh bất giác sững người.
“Sao thế, anh rất phối hợp đấy chứ? Nhưng mà, anh có chút thắc mắc. Em là luật sư, có thể giúp anh trả lời hay không?” Hắn cố làm ra vẻ không hiểu, cúi đầu bên tai nàng cười tà, “Lần đầu tiên anh muốn em, chiếm hữu thân thể em, vậy có tính là làm tổn thương thân thể người khác hay không?”
“Anh…” Lạc Tranh giận dữ quay đầu nhìn hắn, “Vô sỉ! Biến thái!”
Louis Thương Nghiêu vẫn không chút tức giận mà vẫn ôm chặt lấy nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng nhẫn nại vang lên, “Em muốn mắng thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời đi là được rồi.”
Lạc Tranh nghe thấy mấy lời này, bất giác lại ngừng giãy giụa, mặc cho hắn ôm lấy mình không hề nhúc nhích. Một lúc lâu sau, nàng cất tiếng nói có chút yếu ớt, “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Giữ tôi lại bên cạnh sao? Được, tôi có thể ở bên cạnh anh nhưng xin hỏi Louis tiên sinh…” Nàng khẽ ngừng lời, chăm chú nhìn hắn, “Rốt cuộc tôi là người tình thứ mấy của anh đây?”
Nàng vốn nghĩ hắn chẳng qua là ham muốn thân thể nàng, hết thảy những lời nói hoa mỹ kia cũng chỉ là muốn nàng trở thành công cụ làm ấm giường cho hắn mà thôi.
Những lời của Lạc Tranh cuối cùng cũng khiến cho sắc mặt của Louis Thương Nghiêu đại biến, nét vui vẻ trên đó cũng từ từ tản đi... “Tình nhân? Ai nói em là tình nhân của anh?”
“Không phải tình nhân thì là cái gì?” Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, “Hay là, cả tình nhân cũng không đủ tiêu chuẩn. Tôi chỉ là một trong số những người phụ nữ bên cạnh anh, như một bộ quần áo, mặc chán thì liền ném đi?”
“Người phụ nữ khác bên cạnh anh?” Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu càng nhíu chặt hơn.
“Tôi không có đổ oan cho anh chứ? Người như anh, sao có thể thiếu phụ nữ ở bên đây?” Lạc Tranh bất giác nhớ tới cảnh tượng trong phòng làm việc kia, trong lòng lại đau nhói như bị dao cắt. Là tận mắt nàng nhìn thấy, còn không phải sao?
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút lúng túng, suy nghĩ một chút rồi lại kéo nàng về phía hắn…
"Tranh, anh thừa nhận, anh từng có rất nhiều phụ nữ..."
"Cút!" Lạc Tranh thực sự nghe không nối nữa, lạnh lùng hét lên. Hắn còn muốn ở trước mặt nàng khoe khoang lịch sử phong lưu nữa sao?
Louis Thương Nghiêu thật sự không ngờ nàng dám nói vậy với mình. Chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn khẽ tối sầm lại, bàn tay nắm lấy bả vai nàng cũng tăng thêm sức lực, “Em có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?”
Chưa từng có một người nào, chưa từng có một phụ nữ nào có thể khiến hắn hạ mình như vậy. Thế mà nàng lại không chút cảm kích hắn, lại còn nói với hắn một từ “Cút!” đầy lạnh lùng kia.
"Tôi đương nhiên biết rõ, anh là Louis tiên sinh cao cao tại thượng. Không có người phụ nữ nào dám mắng anh như vậy sao?” Lạc Tranh cũng cảm thấy mình thật sự điên rồi. Nàng không ngờ mình lại nói lời như vậy đối với hắn. Mà lúc nói những lời này trong tim nàng cũng không ngừng đau đớn.
“Mang những thành tích trác táng của anh cút ra ngoài, Louis Thương Nghiêu, tôi không muốn nhìn thấy anh, một phút cũng không muốn nhìn thấy anh. Trông thấy anh, tôi liền cảm thấy muốn ói.”
“Em có biết…” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu trở nên rất khó coi, khẽ nâng cằm nàng lên khiến nàng không thể không nhìn vào hắn, “Mặc dù anh từng có rất nhiều phụ nữ nhưng chưa từng có ai có thể khiến anh hạ mình như vậy, chưa từng có ai có thể khiến anh tức giận cùng đau lòng như vậy. Tranh, em còn muốn anh thế nào đây? Người phụ nữ đáng chết này, em rốt cuộc muốn anh phải thế nào?”
Câu nói cuối cùng của hắn giống như một tiếng gầm nhẹ, có thể thấy được hắn không hài lòng đến cỡ nào.
“Cút khỏi đây cho tôi! Cút!” Lạc Tranh chỉ thẳng vào cửa, lớn tiếng quát lên.
“Muốn anh rời khỏi đây? Đừng mơ!” Louis Thương Nghiêu dường như cũng không thể chịu đựng thêm nữa, bàn tay nắm lấy vai nàng càng siết lại, “Em muốn biết chuyện của anh phải không? Vậy anh sẽ nói rõ ràng cho em biết. Em muốn biết cái gì anh sẽ cho em biết cái đó. Đúng vậy, phụ nữ bên cạnh anh thật sự rất nhiều, nhưng kể từ khi gặp em, anh không hề liên lạc gì với bọn họ hết.
Lạc Tranh, em là yêu tinh, là ma quỷ. Nhiều khi anh thật hận chính bản thân mình, tại sao mỗi ngày trong đầu đều nghĩ đến em? Vì sao khi nhìn thấy những phụ nữ khác lại không có chút hứng thú nào? Vì sao lại đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt không chút quan tâm của em? Vì sao dù bận rộn mệt mỏi muốn chết anh vẫn muốn trở về bên em, chỉ muốn ôm lấy em chìm vào giấc ngủ? Em nói cho anh biết, anh phải làm thế nào thì em mới có thể yêu anh? Em nói đi, nói cho anh biết đi?”
"Thả tôi ra, thả tôi ra! Tôi không biết anh đang nói cái gì, buông ra!" Lạc Tranh thấy ánh mắt hắn bừng lên lửa giận, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kinh hãi chưa từng có. Nàng không muốn nghe hắn nói bậy bạ gì hết. Chỉ khi hắn để nàng lại một mình nàng mới cảm thấy có chút an toàn.
“Em biết anh đang nói gì!” Louis Thương Nghiêu không để cho nàng có cơ hội trốn tránh thêm nữa. Vẻ mặt hắn lộ rõ sự nóng nảy cùng giận dữ, “Em là người phụ nữ của anh, cả đời này là của anh, em không thể sợ anh, không thể!”
"Buông ra..." Lạc Tranh thật sự có chút sợ hãi. Nàng thật sự sợ hắn sẽ giống như Ôn Húc Khiên, ra tay đánh nàng.
Louis Thương Nghiêu nhìn ra sự e ngại trong mắt nàng, trong lòng không khỏi dâng lên chút chua xót. Nhưng hắn cũng không hề buông nàng ra mà lại đem nàng ghì thật chặt vào trong lòng như thể sợ hãi mất đi bảo vật quý giá nhất thế gian. Hắn cúi đầu, giọng nói có chút bi thương vang lên bên tai nàng, “Tranh, đừng đẩy anh ra như vậy, cho anh thời gian, cho anh chút thời gian…”
Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng dồn dập, thân thể nàng cũng khẽ run lên. Nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thật sự không hiểu…
Trên bãi cỏ, KITY đang chạy loạn lên. Nó hệt như một hỏa tiễn, điên khùng chạy đi rồi lại quay lại chỗ Lạc Tranh, đầy vui vẻ nhìn nàng. Dưới ánh mặt trời, bộ lông của nó như sáng lên khác hẳn với bộ dạng lúc mới được đón về nhà. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, KITY đã biết thành một con cẩu tròn vo. Nhưng thật sự mà nói, nó lớn lên quả thật rất đẹp mã.
Cánh tay mạnh mẽ của Liệt vẫn luôn ôm lấy bả vai Lạc Tranh. Mới hơn hai mươi tuổi nhưng cậu ta đã cao hơn nàng cả cái đầu. Liệt cũng có thân hình cao lớn hệt như Louis Thương Nghiêu vậy. Cùng Liệt đi dạo trên bãi cỏ như vậy thật sự thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Mệt không? Qua chỗ bóng cây ngồi nghỉ một chút!” Thanh âm của Liệt rất êm tai, lúc mới nghe còn cảm giác như giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh bất giác nảy sinh ảo giác.
Khẽ gật đầu, nàng cùng cậu ta ngồi xuống hàng ghế ở dưới gốc cây.
"Nghe bác sỹ Lawrence nói chị có thể xuất viện rồi.” Vừa nói Liệt vừa giở chiếc chăn mỏng mang theo nhẹ nhàng khoác lên người Lạc Tranh.
"Ừ." Lạc Tranh gật đầu, nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Sao hai ngày nay luôn thấy cậu mặc cái áo sơ mi này thế? Không phải cậu có rất nhiều quần áo sao?”
Liệt nghe vậy, nhún vai cười nhẹ, "Cũng không có cách nào. Lúc trước quần áo đều do anh mua cho, đều là lúc tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Mấy ngày này chị nằm viện nên tôi cũng không có thời gian đi chọn y phục.”
"Chờ tôi xuất viện, sẽ tự mình chọn trang phục thật thích hợp cho cậu.” Lạc Tranh cười cười, cậu ta thật sự là một đứa trẻ, nhưng lại rất ngoan ngoãn dễ bảo. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói, “A, đúng rồi, y phục của cậu không phải do nhà thiết kế riêng phụ trách hay sao?”
Lạc Tranh hỏi câu này bởi vì nàng cho tới giờ chưa từng thấy Louis Thương Nghiêu ra ngoài mua sắm quần áo mà mỗi tuần đều có người đem đồ tới tận cửa cho hắn.
Liệt cười cười, "Không hề gì, tôi chỉ mặc quần áo do chị chọn.”
Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cậu ta, "Liệt, cậu cần phải có cuộc sống của mình."
"Đương nhiên, vậy còn chị, cuộc sống của chính chị thì sao?" Trên môi Liệt khẽ nở nụ cười cực kỳ mê người.
Lạc Tranh hơi ngẩn ra, hồi lâu không nói tiếng nào.