Hồi 08 - Chương 09 phần 2

 “Diêu Vũ, hiện giờ cô đừng nên suy nghĩ nhiều. Thông qua chuyện lần này, cô nên biết căn bản Ôn Húc Khiên không quý trọng cô, cho nên anh ta không đáng để cô hao tổn tinh thần. Cô điều dưỡng thân thể cho tốt, sau khi xuất viện bắt đầu một cuộc sống mới. Cho dù không thể làm mẹ, cũng có thể tự tạo ình một cuộc sống có ý nghĩa.” Lạc Tranh cất lời an ủi chân thành từ tận đáy lòng.

Diêu Vũ vô lực gật đầu, lại nở nụ cười khổ, “Ông trời có phải thấy tôi rất đáng cười hay không? Cho đến cuối cùng, chỉ còn mình cô ở lại bên cạnh tôi. Lạc Tranh, tôi thật sự rất xin lỗi cô.”

Lạc Tranh có chút miễn cưỡng nở nụ cười, “Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Người bị tổn thương và người gây tổn thương đều phải chịu đau khổ như vậy, chi bằng quên đi quá khứ để bắt đầu lại.”

“Cảm ơn cô!” Đáy mắt Diêu Vũ tràn ngập vẻ cảm động. Một lúc lâu sau, cô ta dè dặt nắm lấy tay Lạc Tranh, nhẹ nhàng nói, “Tôi biết rõ, cô lần này trở về Hongkong nhất định là vì Thương Nghiêu tiên sinh?”

Lạc Tranh cũng không lảng tránh, gật đầu dứt khoát. “Đúng vậy, Ôn Húc Khiên nói trong tay anh ta có một đoạn băng ghi âm bất lợi cho Thương Nghiêu.”

“Tôi biết đoạn băng ghi âm đó, anh ta cất nó trong két bảo hiểm ở nhà.” Diêu Vũ cười buồn bã, “Anh ta vẫn luôn cho rằng lần này là Thương Nghiêu tiên sinh hại anh ta nên luôn nghĩ cách để tạo ra một đoạn băng ghi âm bất lợi.”

“Tạo ra đoạn ghi âm? Ý cô nói là anh ta nguỵ tạo bằng chứng?” Lạc Tranh sững sờ hỏi lại.

“Lạc Tranh, cô là luật sư nổi tiếng, đương nhiên biết rõ băng ghi âm có thể cắt ghép tạo thành. Đoạn băng ghi âm trong tay Húc Khiên là do quá trình cắt ghép cực kỳ tinh vi chế tác ra, đủ để biến giả thành thật.” Diêu Vũ chậm rãi lên tiếng.

Lạc Tranh gật đầu, sự lo lắng trong lòng giảm sút đi đôi chút, “Nhưng nếu như đưa cuộn băng đó lên trình toà nhất định sẽ phải trải qua quá trình giám định. Tôi nghĩ, đoạn ghi âm đó sẽ không cách nào qua được.”

“Phải, về sau tôi mới biết được chuyện đó. Cho nên khi tôi nhìn thấy cô về Hongkong, tôi cũng biết anh ta nhất định lợi dụng đoạn ghi âm kia để dụ cô về. Anh ta đối với cô vẫn có suy nghĩ không an phận.”

Diêu Vũ nhìn về phía nàng, nở nụ cười đầy bi thương, “Anh ta vốn cho rằng, ngoại trừ việc lên giường, tôi chẳng thể giúp gì được cho anh ta hết.”

Lạc Tranh nhíu nhíu mày, nhớ tới tình hình lúc ở nhà Ôn Húc Khiên, trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

“Diêu Vũ, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi. Tôi muốn lấy lại cuộn băng ghi âm trong tay Ôn Húc Khiên.” Vẻ mặt nàng đầy kiên định nhìn Diêu Vũ, nhấn mạnh từng lời.

“Tôi giúp cô?” Diêu Vũ có chút sững sờ. Một lúc sau, cô ta nhìn Lạc Tranh bằng ánh mắt khó hiểu cùng nghi hoặc, “Đoạn băng kia nếu đã không thể trở thành chứng cứ trước toà, vậy cho dù cô lấy được nó cũng đâu có ý nghĩa gì. Chứng cứ trong tay Ôn Húc Khiên căn bản đâu thể uy hiếp được Thương Nghiêu tiên sinh.”

 “Cũng bởi như thế nên tôi mới càng thêm lo lắng. Cô cũng biết Ôn Húc Khiên là loại người cái gì cũng có thể làm ra được. Anh ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô ích. Biết rõ đoạn băng ghi âm kia không dùng được, vì sao còn muốn dụ tôi vượt ngàn dặm đường trở về đây?”

Diêu Vũ nghe vậy, vẫn không hiểu lắc lắc đầu, “Đây cũng là điểm mà tôi nghĩ mãi không ra.”

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, “Lúc trước tôi cũng hoài nghi chuyện này. Thương Nghiêu là người làm việc cực kỳ cẩn thận, cho dù thật sự làm chuyện gì cũng không để cho Ôn Húc Khiên nắm được chứng cứ. Tôi lúc đầu cũng có suy nghĩ chứng cứ mà Ôn Húc Khiên nói là giả, nhưng tôi vẫn muốn xem xem thực sự anh ta muốn cái gì. Lúc ở nhà anh ta, tôi rốt cục mới biết anh ta muốn lợi dụng giới truyền thông để phá hoại hình tượng của Thương Nghiêu. Nên biết, một đoạn băng ghi âm dù là giả tạo không có giá trị trước pháp luật, nhưng cũng có thể trở thành công cụ trí mạng để đả kích đối phương trước giới truyền thông. Cho dù công chúng biết đoạn băng ghi âm là giả thì sao chứ? Tất cả mọi người sẽ không để ý đến việc nó là thật hay giả, chỉ quan tâm đến việc giữa bọn họ đã có giao dịch mà thôi.”

Diêu Vũ lúc này mới hiểu ra, “Thì ra là vậy…”

“Cho nên, dù biết cuộn băng ghi âm kia là giả, tôi cũng phải lấy cho được nó. Tôi không thể trơ mắt nhìn danh dự của Thương Nghiêu bị tổn hại, không thể để anh ấy có bất kỳ nguy hiểm nào.” Lạc Tranh nói những lời tận đáy lòng.

Diêu Vũ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Lạc Tranh, Ôn Húc Khiên mất đi cô là sự tổn thất lớn nhất với anh ta. Tôi rốt cục cũng biết được, người đàn ông có được cô thật sự may mắn đến cỡ nào.”

“So sánh chỉ là tương đối mà thôi. Phải nói là tôi may mắn mới đúng. May mắn gặp được Thương Nghiêu, là anh ấy cho tôi biết, yêu và được yêu là cảm giác hạnh phúc đến thế nào. Cùng Thương Nghiêu ở chung một chỗ, tôi mới cảm giác được mình chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, cho dù trời có sập xuống tôi vẫn cảm thấy an toàn bởi vì đã có anh ấy chống đỡ hết thảy. Diêu Vũ, thành tựu mà mỗi người phụ nữ muốn đạt được trong cuộc đời này thực sự có rất nhiều. Nhưng có thể tìm được người đàn ông thật lòng với mình mới là thành tựu lớn nhất. Ôn Húc Khiên đã không đáng để cô yêu, vậy thì buông tay đi, không cần phải luyến tiếc thứ tình yêu không thực đó nữa.” Lạc Tranh nắm lấy tay cô ta, chân thành khuyên nhủ.

Diêu Vũ ngước mắt nhìn nàng, “Tôi biết cô muốn tôi giúp cô lấy đoạn băng ghi âm kia. Cô nói nhiều chuyện như vậy, là muốn tôi hợp tác cùng cô, hoàn toàn cắt đứt mọi hy vọng với Ôn Húc Khiên.”

“Chẳng lẽ tới bây giờ cô vẫn còn ôm hy vọng với anh ta sao? Cô còn muốn phải thống khổ tới thế nào mới chịu tỉnh ra?” Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, “Tôi cũng không miễn cưỡng cô làm bất kỳ chuyện gì. Cho dù hôm nay cô không giúp tôi, tôi cũng sẽ nghĩ cách khác để lấy cuộn băng đó. Vì Thương Nghiêu, tôi có thể làm tất cả.”

“Thật sự rất ngưỡng mộ cô!” Diêu Vũ nở nụ cười yếu ớt, “Lạc Tranh, tôi vì Ôn Húc Khiên trả giá nhiều như vậy, tôi thừa nhận cách làm của mình rất vô đạo đức, trở thành kẻ thứ ba bị người ta thống hận, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi tự nhận thấy mình đã hết lòng với Ôn Húc Khiên. Đáng tiếc, anh ta không có cách nào hài lòng. Lần này, anh ta còn bất chấp tình cảm bao lâu nay bỏ mặc tôi như vậy, tôi sao có thể ôm hy vọng gì với anh ta nữa chứ? Tôi thật sự quá sai lầm rồi…”

“Diêu Vũ, hôm nay cô thành ra thế này tôi thật sự cũng rất đau lòng. Nếu như lúc trước tôi có thể kịp thời kéo cô rời khỏi anh ta, sẽ không…”

“Lạc Tranh, tôi biết cô có lòng tốt. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới cô cả. Hết thảy đều do tôi tự chuốc lấy. Thật ra lúc trước tôi nhận lệnh của Thương Nghiêu tiên sinh, chỉ là dụ dỗ Ôn Húc Khiên. Thương Nghiêu tiên sinh thậm chí còn dặn tôi sau khi đạt được mục đích lập tức rời khỏi anh ta, đừng đặt quá nhiều tình cảm vào thứ quan hệ phù phiếm đó. Đáng tiếc, tôi lại không nghe lời, đi yêu Ôn Húc Khiên. Lần cuối lúc tôi gọi điện cho Thương Nghiêu tiên sinh, nói cho ngài ấy biết tôi yêu Ôn Húc Khiên, ngài ấy còn rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng có chút bất đắc dĩ nói câu “Chúc may mắn!” với tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự quá ngu ngốc, sao có thể tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy?”

Diêu Vũ khẽ ngắt lời Lạc Tranh, hốc mắt lại hơi ướt, “Lạc Tranh, cô có thể ở bên Thương Nghiêu tiên sinh như vậy thực sự rất may mắn. cũng khiến người ta thực ngưỡng mộ. Thương Nghiêu tiên sinh là ước mơ xa vời đối với rất nhiều phụ nữ.”

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một hồi chua xót.

“Lạc Tranh, tôi nhận lời giúp cô. Nếu Ôn Húc Khiên đã bất nhân, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa!” Ánh mắt Diêu Vũ lúc này đã có sự thay đổi, lộ rõ vẻ thống hận cùng bi ai, “Nhưng tôi ở bệnh viện thế này sao có thể giúp cô lấy băng ghi âm đây?”

“Chỉ cần cô nói cho tôi mật mã két sắt là được rồi, chuyện còn lại để cho tôi.” Lạc Tranh đặt tay lên vai cô ta, nghiêm túc nói.

Diêu Vũ nghe mà sợ hết hồn, “Cô muốn lẻn vào nhà anh ta?”

“Đúng vậy! Cô biết mật mã cửa nhà, đúng không?” Lạc Tranh chăm chú nhìn cô ta.

Diêu Vũ gật đầu xác nhận, rồi lại lo lắng nói, “Lạc Tranh, cô là luật sư tên tuổi như vậy, nếu để bị Ôn Húc Khiên phát hiện thì sẽ hỏng bét. Anh ta sẽ kiện cô tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp cùng tội gây trở ngại việc thực thi công lý. Đến lúc đó, chẳng những tất cả cố gắng của cô đều uổng phí mà ngay cả danh dự nhiều năm gây dựng cũng bị huỷ hết.”

“Diêu Vũ, cám ơn cô. Nhưng mà cô hãy yên tâm, tôi sẽ thật cẩn thận.” Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ôn Húc Khiên dù sao cũng sẽ có lúc ra ngoài, tôi sẽ nhân cơ hội đó vào nhà, chỉ cần cô cho tôi biết mật mã cửa nhà và két an toàn là được rồi.”

Diêu Vũ có chút khẩn trương nhìn nàng, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Lạc Tranh thở phào nhẹ nhõm, lại suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Tôi nghĩ bệnh viện này cô không thể ở lâu được. Một khi Ôn Húc Khiên phát hiện mất cuộn băng ghi âm, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ cô, lúc đó tình cảnh của cô sẽ rất nguy hiểm.”

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Diêu Vũ cũng nghĩ tới khả năng này, hoảng sợ nói, “Ôn Húc Khiên một khi biết tôi bán đứng anh ta, anh ta nhất định sẽ giết tôi. Chuyện gì anh ta cũng dám làm, thời gian vừa rồi anh ta vẫn thường xuyên đánh tôi…”

“Cô yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô một bệnh viện ở nước ngoài để tiếp tục trị liệu. Sau đó sẽ cung cấp cho cô một khoản tiền để cô có thể yên tâm làm lại từ đầu. Phía bệnh viện này cũng sẽ biết giữ kín mọi thông tin liên quan đến bệnh nhân. Ra nước ngoài rồi, cô sẽ nhận được sự điều trị tốt nhất, sau khi thân thể bình phục, cô có thể cầm lấy số tiền kia để bắt đầu lại. Cho dù Ôn Húc Khiên biết được sự tình thì cũng đã muộn rồi, anh ta sẽ không thể nào tìm được cô.” Lạc Tranh cực kỳ nghiêm túc và chu đáo sắp xếp mọi việc.

Trong mắt nàng lúc này tràn ngập sự thương tiếc đối với Diêu Vũ, bởi nàng tin những gì cô ta nói. Ôn Húc Khiên đích thực là gã đàn ông cực kỳ bạo lực.

Diêu Vũ nghe vậy, gật đầu rồi lại khẽ cất tiếng hỏi, “Cô lấy được cuộn băng rồi thì sao? Sẽ khởi tố Ôn Húc Khiên?”

“Không đâu, bởi vì hành động của tôi cũng không hay gì. Khởi tố anh ta đồng nghĩa với việc tôi cũng bị liên luỵ. Ôn Húc Khiên đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, cho dù lần này bỏ qua cho anh ta, anh ta nhất định sẽ không tránh được sự trừng phạt của ông trời.” Lạc Tranh chậm rãi trả lời, “Nhưng, cô thì có thể khởi kiện anh ta. Anh ta thường xuyên đánh đập cô là thuộc về tội cố ý gây thương tích, cô hoàn toàn có thể kiện được.”

Diêu Vũ vô lực lắc đầu, “Không, Lạc Tranh, tôi hiện giờ thật sự không muốn có chút gì dính dáng đến anh ta nữa. Cho dù thắng kiện thì sao chứ? Vết thương trên người tôi cũng đã sắp lành lại rồi, cho dù phạt tù anh ta cũng chẳng được bao lâu. Tôi không muốn phải mệt mỏi như vậy nữa. Cô nói rất đúng, anh ta nhất định sẽ gặp báo ứng, tôi hiện giờ chỉ muốn tiếp nhận lời đề nghị của cô, ra nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới.”

Lạc Tranh gật đầu, nàng đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Diêu Vũ. Cái gọi là đau thương chết lòng, chính là như vậy…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện