Chương 10: Chuẩn bị sẵn sàng

Lâm Miểu cùng Thành Thành hai người ở thật lâu tại hàng hiệu BBL thế giới đỉnh cấp mới mở các cô gái bán hàng đang lắc lư . Hai người một thân trang phục CD hấp dẫn các cô gái bán hàng hướng các cô phô bày nụ cười mê người.

Nhìn thấy Trần Tuyết, Lâm Miểu cười nói: “Chị Trần Tuyết, nhĩ hảo.”

Trần Tuyết nhìn thấy Lâm Miểu, ngây ra một lúc, nhìn rõ ràng là Lâm Miểu, cũng cười nói: ” Lâm Miểu nha? Như thế nào hôm nay không vội sao?”

“Không vội. Hôm nay em đến giáo ủy để đưa giấy chứng nhận tư cách giáo sư tư, đơn giản nhân cơ hội tìm tòi.” Lâm Miểu lôi kéo tay Trần Tuyết cười híp mắt nói.

Trần Tuyết như có điều suy nghĩ, trên mặt lại nụ cười sáng lạn: ” Lâm Miểu chúng ta thật sự là đáng yêu!”

Lâm Miểu cùng Thành Thành tại nhà hàng Tây trong quán ăn Bắc Trữ .

“Thành Thành, cậu bây giờ có bao nhiêu tiền mặt?”

“10 vạn. Cậu chừng nào thì cần?”

“Mau chóng, nhưng muốn cậu lặng lẽ đổi thành Đô-la cho mình.”

Thành Thành bắt lấy tay Lâm Miểu, con mắt hồng hồng : “Miểu Miểu, mình sẽ nhớ cậu. Cậu nhất định phải cận thận, tâm tư mọi việc không cần quá mức.”

Lâm Miểu gật gật đầu: “Mình sẽ . Mình cùng người nhà nói ra ngoài nhìn xem cho biết, cho nên không thể mang tiền quá nhiều, bọn họ sẽ hoài nghi .”

“Trong nhà cậu biết rõ chuyện cậu cùng tên vương bát đản kia sao?”

Lâm Miểu chán nản lắc đầu: “Mình nghĩ không biết, cái tên biến thái này không biết làm cái gì, ba ba của mình còn tưởng rằng hắn cùng Kế thúc thúc là giống nhau. Nhưng Kế thúc thúc thì đã biết rồi, dù sao bọn họ đều là trong hội người kia. Nhưng hắn không nói ra , không có để cho mình khó xử.”

“Miểu Miểu. . . . . .”

Thành Thành đem 15 vạn đô la cho Lâm Miểu: “Miểu Miểu, đây là 15 vạn, mình giảm một ít tiền thuê cho lão bản , ông ta chi trước một năm .”

Lâm Miểu sốt ruột nói: “Vậy cậu cùng a di làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, mình làm công là có thể đem sinh hoạt phí tránh xuống. Hiện tại khá hơn nhiều, còn sinh hoạt phí là được rồi. Mẹ mẹ lại tiết kiệm như vậy, cậu không cần lo lắng.”

Lâm Miểu gật gật đầu, lúc này cũng chỉ có thể như vậy. Hai người ăn ý không tiếp tục cái đề tài này.

Lâm Miểu cuộc sống như cũ, cô làm nũng Kế Lương ở trong nhà nấu cơm cho cô ăn.

“Kế thúc thúc, con muốn đến chỗ Lâm Hâm nhìn, chú có yêu cầu gì a.”

Kế Lương kéo tóc dài của Lâm Miểu: “Ta lúc nào cũng sẽ không quên Miểu Miểu đáng yêu nhất.” Kế Lương thương tiếc nhìn tâm tư nặng nề của cô gái này.

Lâm Miểu đã xong kiếp sống dạy thay ngắn ngủi của mình, Giang Tu Nhân trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, luôn tại tiết mục công an trên TV trông thấy được hắn. Lâm Miểu mừng rỡ nhàn rỗi, ngẫu nhiên còn có thể chủ động đi tìm hắn, muốn hắn thả công tác trên tay xuống cùng mình.

Lâm Miểu lái xe, loạng choạng đến cục công an. Cô chỉ ghé qua nơi này có một lần, hơn nữa vinh hạnh trở thành người bị quan sát rộng rãi. Nhìn thấy cảnh sát trực cửa đang nghiên cứu nhìn mình, cô nghĩ nghĩ, vẫn là gọi một cú điện thoại cho Giang Tu Nhân. Giang Tu Nhân nhận được điện thoại của cô, rất kỳ quái: “Miểu Miểu? Có chuyện gì sao?”

Lâm Miểu cảm xúc thoáng nổi lên: “Em đang ở dưới lầu của anh.” Lâm Miểu nũng nịu nói ra. Giang Tu Nhân nở nụ cười: “Em đem điện thoại cho cảnh sát trực ban .”

Lâm Miểu đem điện thoại đưa tới: “Nhĩ hảo, Giang đại mời anh nghe.” Vị cảnh sát hòa ái kia tự mình dẫn Lâm Miểu đưa đến Văn phòng Giang Tu Nhân. Phòng làm việc của hắn không phải rất lớn, nhưng ngoài ý muốn cũng rất sạch sẽ. Dựa vào vách tường có một giường xếp, trên vách tường có tấm hình cùng cảnh sát ngoại quốc chụp chung, bối cảnh rõ ràng cho thấy là ở nước ngoài.

Giang Tu Nhân đóng cửa lại, ôm lấy Lâm Miểu, đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống: “Hôm nay như thế nào lại ngoan như vậy? Tới nơi này tìm anh.” Lâm Miểu vuốt khuôn mặt tuấn tú, mê hoặc của hắn nói: “Anh thật sự là ‘ suất ’.” Người được khen thưởng cười ha ha: “Miểu Miểu, đây không phải một địa điểm tốt.” Lâm Miểu mặt lại đỏ. . . . . .

Giang Tu Nhân hôn thật mạnh lên cặp môi đỏ mọng kiều diễm này dụ hoặc lấy hắn, buông Lâm Miểu, kéo cô chạy ra ngoài: “Đi, hôm nay trốn việc Miểu Miểu theo anh.” Vừa vào cửa, Giang Tu Nhân đem Lâm Miểu đặt ở trước cửa dùng sức hôn lên, hai tay cấp bách đẩy cao váy Lâm Miểu, chỉ kịp phóng thích cực đại đau nhức của mình, nâng chân Lâm Miểu lên tại trên lưng của mình, đẩy quần lót của Lâm Miểu ra dùng sức vọt lên tiến đến.

Lâm Miểu khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nức nở: “Đau quá!” Vô ý thức cúi đầu, nhìn xem chỗ hai người kết hợp, không cho Giang Tu Nhân nhúc nhích. Giang Tu Nhân chậm rãi ngừng lại, chậm rãi rút cực đại của bản thân ra, lại chậm rãi đưa vào, con mắt chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lâm Miểu, làm cho tiểu nữ nhân này có thể nhìn rõ ràng cực đại của mình cùng nơi riêng tư bị hắn trướng to ra , này đều chảy đến cảnh trên quần của hắn, nói không nên lời uế. . . . . . Nhìn Lâm Miểu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Giang Tu Nhân tà ác hỏi đến: “Thấy rõ ràng chưa? Những điều này là do của em, em là do anh dưỡng chín cây đào mật.” Lâm Miểu khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển qua đỏ lên , lại bị Giang Tu Nhân hôn lên, đầu lưỡi Lâm Miểu ở thời điểm bị bắt, cô thu vào. Giang Tu Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, dùng sức co rúm: “Vật nhỏ, em tra tấn anh quá. . . . . .”

Ôm lấy Lâm Miểu đến hội sở Ánh Dương Giang Tu Nhân bị tất cả mọi người nhìn xem mập mờ, mọi người cũng biết hai người này vừa rồi làm cái gì. Lâm Miểu trên mặt đỏ ửng cũng không thối lui, cả người lười biếng phát ra triệt để làm dịu đi. Giá trị xa xỉ của áo ngực giống như váy công chúa siêu ngắn, đều tản ra dưới làn váy chân dài rắn chắc, thon dài và sức sống vô hạn ; con mắt làm say mê,che chắn; khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có một chút đồ trang điểm; hương trầm kích thích cảm quan thản nhiên trải qua người bên cạnh .

Ngồi ở cách đó không xa công tử tỉnh trưởng Triệu Cương đối với vòng luẩn quẩn kia của bọn họ đối mọi người nói: “Có đôi khi, ngươi không thể không bội phục ánh mắt chọn nữ nhân của Giang lão nhị.”

Thành Thành đã đi học, cô hiện tại cũng rất bề bộn, các cô thời gian gặp mặt cũng không quá nhiều.

Hai vợ chồng Lâm Trí nhìn thấy con gái thu thập hành lý, thích thú hỏi: “Con đây là muốn ra khỏi nhà sao?”

Lâm Miểu chu miệng nhỏ: “Sao còn muốn như thế nào? Con ghét nhất ra khỏi cửa giống như dọn nhà.”

Hai vợ chồng Lâm Trí nở nụ cười, hai đứa con này đều là như vậy, từ nhỏ cũng rất độc lập. Đại học 4 năm, hai người mỗi lần đều là không lo lắng. Cho tới bây giờ cũng không mang hành lý , đặc biệt Lâm Hâm, ngoại trừ Computer, về sau Computer cũng không mang theo, liền phủi tay làm ông chủ.

Bắc Trữ thị mỗi cuối tuần có một chuyến bay bay đến Mĩ quốc. Lâm Miểu biết rõ rất nhiều du học sinh đi, vé máy bay lúc nào cũng có.

Đến sân bay, Lâm Miểu mua vé máy bay, sau đi vào sảnh máy bay, nghe được chỉ thị đi vào, Lâm Miểu vẫn mang theo tâm tư giờ mới xem như buông xuống. Cô tìm được vị trí ngồi xuống, những người khác nhìn thấy Lâm Miểu không có hành lý, chỉ có mang theo bên người một cái túi xách đều rất ngạc nhiên.

Một cái tiểu soái ca hiểu rõ Lâm Miểu nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, em biết rõ chị là ai? Chị là giống tiểu thúc thúc em đồng dạng người bay trên không.”

Mọi người đều nở nụ cười, Lâm Miểu vui sướng nói: “Soái ca, đợi tí nữa chúng ta cùng giao lưu một chỗ . . . . . .” Lâm miểu không thể nói ra lời .

Giang Tu Nhân cười tủm tỉm xuất hiện ở cabin cửa ra vào, Lâm Miểu ‘ ông ’ một tiếng, đầu lại nổ. Lâm Miểu toàn thân như nhũn ra, không có sức lực, đây là so với tử vong đáng sợ hơn tuyệt vọng.

Giang Tu Nhân phong độ nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Miểu: “Miểu Miểu, Vô Gian đạo diễn xuất đã xong. Năm nay em rất vinh hạnh trở thành nữ diễn viên chính giỏi nhất. Miểu Miểu, anh không thể không nói, em là cô gái anh thấy thông minh nhất.” Giang Tu Nhân mỉm cười, Lâm Miểu cũng không dám nhìn trong ánh mắt sắc bén của Giang Tu Nhân không cách nào che dấu.

Giang Tu Nhân hơi kéo Lâm Miểu đến khoang trước. Khoang hạng nhất chỉ có 8 hàng đơn vị, vị trí của bọn họ ở phía trước nhất. Lâm Miểu đã sớm không thể tự hỏi, cô bị Giang Tu Nhân kéo vào trong ngực, Giang Tu Nhân mệt mỏi nhắm mắt lại: “Hai chúng ta hai đêm không có chợp mắt rồi, anh muốn nghỉ ngơi một chút.”

Chỉ chốc lát, Giang Tu Nhân quả nhiên ngủ thật say.

Lâm Miểu mù mịt nhưng ngồi ở vị trí của mình, cô không thể tự hỏi, không thể tập trung tư tưởng. Đầu ‘ ong ong ’ , cái gì thậm chí nghĩ không đến.

Giang Tu Nhân lúc tỉnh lại, đã là 5 tiếng đồng hồ rồi, hành trình máy bay đã đi một nửa, hắn nhìn thấy Lâm Miểu vẫn bảo trì tư thế ngồi vừa rồi , hắn không để ý tới Lâm Miểu, trực tiếp đi đến toilet sửa sang lại. Trở lại chỗ ngồi, hắn làm cho Lâm Miểu thoải mái mà nằm ở trong lòng ngực của mình hôn lên : “Miểu Miểu, thực ngọt. Em nói, lần này sẽ là ai đến tính sai lầm với em?”

Lâm Miểu lập tức cứng ngắc. Cô không có nước mắt, không cách nào tự hỏi cùng ngôn ngữ. Giang Tu Nhân mở túi xách Lâm Miểu ra, thấy được vòng cổ kim cương hắn đưa cho Lâm Miểu, nở nụ cười: “Là có thể đổi không ít tiền, đủ cho cuộc sống vài năm của em . Xem ra chuẩn bị đầy đủ chu đáo rồi. Đều là lừa gạt anh. . . . . .”

Lâm Miểu bay trên phi cơ một giây đồng hồ đều không chợp mắt, nhưng cô cũng không có mở miệng nói câu nào. Ra sân bay, Lâm Hâm cùng Phùng Kiếm đều ở đó chờ rồi, nhìn thấy Lâm Miểu, hai người thật cao hứng, dùng sức theo sát Lâm Miểu phất tay thăm hỏi. Lâm Miểu cũng khoát khoát tay, sau đó hai đại nam hài hai mặt nhìn nhau, bởi vì một nam nhân anh tuấn cao ngất nắm tay Lâm Miểu đi về hướng bọn họ.

Lâm Hâm là thiên tài nhưng cũng là Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), hắn cùng với Phùng Kiếm không giống nhau, hắn xem xét chỉ biết Lâm Miểu đã bị người nam nhân này nhìn trúng . Hắn nhìn xem hoàn toàn không biết Phùng Kiếm khuôn mặt ngây thơ tươi cười, cũng không biết có thể nói những thứ gì.

Giang Tu Nhân chủ động cùng hai đại nam hài bắt tay: “Cậu là Lâm Hâm a? Anh là Giang Tu Nhân, anh biết cậu, cậu cùng Miểu Miểu đã làm hoa đồng cho ca ca anh.”

Lâm Hâm nhàn nhạt nói: “Nhĩ hảo.”

Phùng Kiếm tự giác mà đem người nam nhân này quy kết là trưởng bối bọn họ, hắn cười nói: “Giang thúc thúc, nhĩ hảo. Cháu là Phùng Kiếm, bằng hữu Miểu Miểu. Thúc muốn đi đâu? Chúng ta lái xe đưa thúc đi.”

Giang Tu Nhân cười nói: “Không được, có người tới đón tôi. Tôi lần này tới là vì công việc . Các người đi trước a.” Sau đó xoa xoa tóc Lâm Miểu: “Miểu Miểu, đi thôi, cùng Lâm Hâm hảo hảo chơi đùa. Mấy ngày nữa anh điện thoại cho em.”

Lâm Hâm cùng Phùng Kiếm chẳng những là cùng một trường học, là đồng nhất chuyên ngành, đều là vật lý nhiệt độ cao. Chỉ là Lâm Hâm đang nghiên cứu sinh. Hắn là dùng thân phận sinh viên cùng thầy phụ trách tới giao lưu, hắn cùng thầy phụ trách ở trong này ngây ngốc một năm.

Phụ thân Phùng kiếm là hiệu trưởng trường học này được thành lập 150 năm là lần đầu có người Hoa đảm nhận, hắn là nghị viên tòa thành thị này, nhìn qua ngay tại chỗ rất nổi danh.

Lâm Miểu cùng Lâm Hâm tại nhà Phùng Kiếm ăn xong cơm tối, buông lễ vật, tức thì lễ phép cáo từ. Lâm Miểu đưa cho phụ thân Phùng Kiếm bút ngòi vàng thủ công của Hongkong mua ở nước Đức, đưa cho mẹ mẹ của Phùng Kiếm vòng cổ trân châu cũng là của Hongkong mua ở Nhật Bản.

Lâm Miểu nói như thế : “Thúc thúc, a di, đây là lễ vật ba ba, mẹ mẹ tỉ mỉ chọn lựa, cảm tạ các người hổ trợ . Đây là một chút tâm ý cả nhà chúng con, hi vọng các người có thể thích. Ba ba nói mời cả nhà các người thời gian thuận lợi đến Bắc Trữ thị làm khách.”

Trong phòng Phùng Kiếm , Lâm Miểu đưa cho Phùng Kiếm một chuỗi trân châu quý Bồ Đề mà mình đến Phổ Đà sơn thành tâm cầu tới. Cho Phùng Kiếm mang. Lâm Miểu ôm chặc lấy Phùng Kiếm: “Phùng Kiếm, ta hi vọng cậu có thể trở thành nhà vật lý học nổi tiếng nhất trên thế giới, hướng phụ thân của cậu đồng dạng, có thành tựu trí tuệ vô cùng rộng lớn .”

Phùng Kiếm vẫn không thể từ trong vui sướng tỉnh lại khi cùng Lâm Miểu gặp lại. . . . . . Hắn không có nhìn thấy mẹ của hắn nhẹ nhàng khép của phòng của hắn lặng lẽ rời đi. . . . . .

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện