Chương 14

Bên này mọi người ồn ào đủ rồi, Khương Tuấn tiếp tục những lời tình tứ trên bàn ăn của mình: "Mấy món này, là cuộc sống mà tôi hy vọng có thể đem đến cho Hiểu Lộ. Bình an..."

Táo ngào đường.

"Khỏe mạnh..."

Giăm bông, nấm hương, rau bằm, trứng gà xào chung với cơm ngũ cốc.

"Sung túc..."

Cá kho, tưới nước sốt vàng ươm, màn thầu hình thỏi bạc được xếp thành vòng xung quanh.

"Ấm áp..."

Bò sốt cay, nửa tiêu xanh nửa ớt đỏ, màu sắc phối rất đẹp mắt.

"Vui vẻ..."

Nghêu nấu rượu sake, nấm hương đặt trên mặt được cắt thành mình mặt cười, nghêu con nào con nấy đều mập mạp, mở nắp ra trong như đang cười rất vui vẻ.

"Hạnh phúc..."

Tàu hũ ky được cột lại thành túi phúc, nhân bên trong là tôm và thịt tươi, hành lá.

Khương Tuấn vừa nói vừa nhìn Đào Hiểu Lộ. Mọi người cũng không gây rối nữa, im lặng nghe cậu nói.

"Sau đó thì sao, chính là canh này." Khương Tuấn chỉ tô canh lớn ở giữa.

Trên mép bằng phẳng của tô canh được đặt hai con thiên nga xinh xắn bằng táo, thiên nga tựa vào nhau, vô cùng ân ái. Trên mặt nước canh được ninh đến trắng đục là củ cải trắng cắt thành lát mỏng. Củ cải trắng quá mỏng nên nổi trên mặt canh. Rất nhiều nguyên liệu bên dưới như ẩn như hiện. Trên củ cải trắng còn có sáu lát cà rốt cực mỏng được cắt thành hình dấu đôi chân.

Khương Tuấn nhìn Đào Hiểu Lộ: "Đây là độ dài tình yêu được đo bằng thời gian mà anh từng hứa với em, mỗi một đôi chân đại diện cho mười năm chúng ta sẽ bên nhau. Ở đây có sáu đôi, chúng ta đi cùng nhau sáu mươi năm, biến thành ông bà lão, đi không nổi nữa thì sẽ cùng ngồi trên ghế đong đưa ngắm phong cảnh."

Mắt Đào Hiểu Lộ đỏ au.

Khương Tuấn nắm chặt tay cô: "Anh vốn bảo A Tĩnh làm sáu miếng bánh ga-tô nhỏ, ở trên viết 10, 20, 30 để đại diện cho số năm. Sau đó A Tĩnh lại nghĩ ra chủ ý này, hôm nay anh mới nhìn thấy thành phẩm, thấy cực kỳ hay. Cô ấy nói thời gian như nước trôi xuôi, có rất nhiều thứ quý giá sẽ kết tủa lại rồi lắng xuống, dùng món canh để bày tỏ tâm ý này là thích hợp nhất."

Đào Hiểu Lộ ôm chặt lấy Khương Tuấn.

Mọi người đồng loạt vỗ tay, có người la lớn: "Cạn một ly nào!"

Thế là mọi người nâng ly lên uống cạn. Một anh chàng chạy quanh, lại rót đầy ly rượu của mọi người.

Khương Tuấn hắng giọng, hỏi Phương Tĩnh: "Mấy món có hàm ý chỉ từng này thôi nhỉ?"

Phương Tĩnh chỉ một đĩa mì phô mai thịt bằm đút lò: "Mì đút lò này chỉ có một sợi, không đứt đoạn. Ý nói tình ý không đứt đoạn."

Rồi lại chỉ đĩa bánh chẻo thủy tinh trong suốt, miệng bánh để hở, bên trong gói đầy bắp ngọt, đậu xanh và măng, cà rốt xắt nhỏ, bên dưới lót bằng rau thơm và bạc hà. "Cái này là anh đã nói, may mắn là khi người mình yêu thuở tình đầu chớm nở, chính là bạn đời được cùng kết tóc se duyên."

"À, còn món này, là chúc anh chị sớm sinh quý tử." Bí ngô nhỏ hình tròn khoét rỗng, bên trong đựng đầy hạt sen và đậu phộng.

"Ồ." Có người hô lớn, "Cái này hay, đây chính là trọng điểm, phải uống thêm một ly rồi." Mọi người lại nâng ly lên. Vài anh chàng hét: "Món này mới là đúng ý A Tuấn này, sớm sinh con, sớm sinh con."

Đào Hiểu Lộ và Khương Tuấn đều hơi đỏ mặt, nhưng nụ cười làm sao cũng không giấu đi được.

"Được rồi, được rồi, có thể động đũa rồi đấy."

Khương Tuấn đã nói vậy, làm gì có ai khách sáo nữa. Mấy món ăn đều trông cực kỳ ngon mắt, mọi người đã muốn nếm thử từ lâu. Các món ăn bị quét sạch một cách nhanh chóng."

"Ngon quá!" Một anh chàng vừa ăn vừa nói. "A Tĩnh này, anh muốn theo đuổi một cô gái, mấy cái này của em ngầu ghê, mai mốt cũng giúp anh làm một bàn đi. Loại dành cho thế giới hai người là được, làm mấy món tình đầu chớm nở, đùi gà hoa hồng, tình ý không đứt đoạn gì đó là được."

Một anh chàng khác mắng: "Cậu đã yêu biết bao nhiêu lần rồi, còn ở đó không biết ngại mà tình đầu chớm nở."

"Tôi mới yêu ba lần thôi được chưa, đâu giống anh Phi đã yêu năm lần rồi."

"Cút sang một bên, kéo tôi vào làm gì." Mạnh Văn Phi bốc hạt đậu phộng ném qua.

"Đúng, đừng có đem tình yêu ra ghẹo anh Phi. Bây giờ anh Phi là tinh anh một lòng vì sự nghiệp, sắp trèo lên đến đỉnh của cuộc đời rồi, làm gì rảnh mà nghĩ đến con gái. Đợi công ty anh Phi lên sàn, tài sản bạc tỷ thì sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy, muốn kiểu gì cũng có."

"Anh Phi trước đây cũng toàn là được con gái theo đuổi mà. Khương Anh Tuấn không hiểu phong tình, cưa đổ dễ nhất Mạnh Văn Phi." Mấy bạn học cũ cười ha hả, lớn tiếng đọc lên câu nói thời đi học chế bừa ra. "Anh Phi dễ theo đuổi lắm."

Một anh chàng giả vờ nũng nịu: "Lúc đó em cũng yêu thầm anh Phi, nhưng không dám tỏ tình."

"Đừng có ở đó ngứa đòn." Mạnh Văn Phi cảnh cáo. Anh nhìn ly của Phương Tĩnh, rót Coca cho cô.

Anh chàng giả vờ nũng nịu kia vẫn tiếp tục: "Đúng rồi. Khương Anh Tuấn chẳng nói lúc đó trong tiệm có món bình tĩnh, cảm giác yêu thầm gì gì đó sao, A Tĩnh này, nếu anh đến tiệm của em, hỏi em rằng anh đang yêu thầm một người, bệnh này phải làm thế nào, em sẽ lên món gì cho anh?"

Phương Tĩnh ngẫm nghĩ: "Không lên món gì hết. Muốn chỉ yêu thầm, nghèo là được."

Ớ!

Có người phụt cười.

Anh chàng kia xụ mặt: "Câu trù ẻo này độc quá đi."

Mọi người lại bật cười, Mạnh Văn Phi xoa đầu Phương Tĩnh: "Làm hay lắm!"

Phương Tĩnh nhìn Mạnh Văn Phi, cô đã làm gì đâu, cô trả lời thật mà.

Anh chàng nũng nịu kia hét lớn: "Không được, A Tĩnh, em tổn thương lòng tự trọng của anh, em phải chê bai người khác nữa, anh không thể là người duy nhất ở đây chịu tổn thương được."

Một người khác hô lên: "Chê anh Phi."

"Đúng, A Tĩnh, nói những điểm khiến người ta chán ghét của anh Phi đi."

Phương Tĩnh lắc đầu: "Anh Phi đâu có đáng ghét đâu."

Mạnh Văn Phi cong môi cười đắc ý.

"Nói khuyết điểm của anh Phi! Cái này chắc phải có chứ. Ở công ty anh ấy từng làm chuyện xấu gì? Có phải rất bị ghét không? Mau phê bình anh ấy để bọn anh vui vẻ chút nào." Một anh chàng gõ chén nói: "Tất cả những người ngồi ở đây phải làm chứng, đồng chí Mạnh Văn Phi tuy là ông chủ của A Tĩnh, nhưng tất cả những lời khai của A Tĩnh nói ra ở đây hôm nay đều được toàn thể chúng ta bảo hộ, đồng chí Mạnh Văn Phi nếu đám vì chuyện này mà trả thù, chúng ta sẽ không tha cho anh ta."

Mọi người òa cười, liên tục nói: "Đúng đúng, mau chê bai anh Phi đi nào."

Phương Tĩnh quay đầu sang nhìn Mạnh Văn Phi, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt quả thật có chút đáng yêu.

Mạnh Văn Phi cười nói: "Được rồi, cứ tùy ý nói, cho cô một cơ hội để trả thù đấy."

Phương Tĩnh nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi trịnh trọng nói: "Anh Phi anh ấy kén ăn."

Hai chữ "kén anh" được nhấn mạnh, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc, cho thấy đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Tất cả mọi người ngẩn ra rồi bắt đầu cười nghiêng ngả, một anh chàng cười đến mức suýt ngã ra sàn.

Mạnh Văn Phi cũng cười, thật sự quá bất ngờ, còn tưởng cô sẽ phê bình anh chuyện gì nữa.

Kén ăn?! Đầu bếp đại nhân cảm thấy khuyết điểm khó tha thứ nhất chính là cái này hả?

"Còn nữa không?" Một người hỏi.

Phương Tĩnh bị họ cười đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn kiên trì nói cho xong, "Anh ấy kén ăn, không ăn cái này, không ăn cái kia, nhưng mỗi lần hỏi anh ấy có kiêng cử món nào không, anh ấy đều nói không có."

Lần này thật sự có người cười đến lăn ra sàn rồi. Trời ạ, sao có kiểu chê bai phê bình đáng yêu như thế chứ.

"Tội ác cùng cực." Có người chỉ vào Mạnh Văn Phi hô lớn.

Mạnh Văn Phi rất phối hợp mà chấp tay nhận sai: "Mong mọi người tha thứ, bao dung nhiều hơn."

"Không thể tha thứ, bao dung không nổi." Có người cầm chai rượu đỏ qua, "Anh Phi phải bị phạt rượu."

Manh Văn Phi đưa ly qua để người kia rót đầy, rồi một hơi uống cạn.

Mọi người hô hào khen hay, người kia lại rót đầy ly rượu. Mạnh Văn Phi lại một hơi uống cạn.

Kết quả ly rượu lại được rót đầy.

Phương Tĩnh thấy anh bị chuốc như thế thì giật nảy mình.

Mạnh Văn Phi vừa nâng ly tiếp rượu vừa quay đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ tròn xoe mắt khiếp sợ của cô bèn cười an ủi: "Không sao."

Dứt lời rượu đã đầy ly, Mạnh Văn Phi nâng ly lên, một hơi uống cạn.

Mọi người la ó ầm ĩ.

Mạnh Văn Phi lắc lắc ly rượu không.

Mọi người lại được một trận cười đùa. Người cầm chai rượu đi rồi, Phương Tĩnh thở phào một hơi.

Mạnh Văn Phi ngồi xuống, thấy vẻ mặt của Phương Tĩnh lại thấy buồn cười, nhỏ giọng nói với cô: "Đừng lo, tôi uống được, trong lòng họ cũng có tính toán, không thật sự dồn tôi vào chỗ chết cho kỳ được đâu."

Phương Tĩnh gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: "Anh mau ăn thêm thức ăn đi."

Có người ở bên cạnh nói: "Này này, thì thầm to nhỏ gì đấy, đồng chí Mạnh Văn Phi, cậu không được quấy rối đầu bếp chính nghĩa của chúng tôi nha. A Tĩnh em ơi, nào nào, nói tiếp đi, cậu ta còn chuyện xấu gì không thể nói cho người khác biết không?"

Phương Tĩnh vội vàng lắc đầu.

"Đừng có sợ cậu ta, nói đi. Ở công ty có phải cậu ta rất hung dũng, tỏ vẻ ông chủ này nọ..."

Phương Tĩnh lại vội vàng lắc đầu.

Mạnh Văn Phi ở bên bạnh lạnh lùng nói: "Được rồi thì thôi đi, đừng có chọc tôi đấy."

Khương Tuấn nói lớn: "Mọi người chú ý, anh Phi sắp nổi đóa rồi, đứng cho vững nha."

Một người nói: "Anh Phi là người đàn ông dịu dàng, sẽ không làm gì chúng ta đâu."

Khương Tuấn lắc đầu thở dài: "Hiểu lầm của cậu về anh Phi sâu quá rồi."

Một anh chàng khác nói: "Đúng, sao cậu lại nghĩ anh Phi là đàn ông dịu dàngchứ. Rõ ràng anh Phi là người hai cực băng hỏa."

Mạnh Văn Phi điềm tĩnh ăn, mặc kệ bọn họ.

Cô bạn thân của Đào Hiểu Lộ không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Anh chàng kia quay sang cô nói: "Thật đấy, không phải loại danh hiệu giới hạn trẻ em đâu nha."

Mọi người bật cười lớn.

"Anh Phi đúng là người hai cực băng hỏa. Anh ấy lạnh mặt mắng chửi cậu cho đã, cậu còn đang đau lòng, anh ấy đã quay đầu lẳng lặng giúp cậu giải quyết xong mọi việc. Cậu tưởng đang thân thiết với anh ấy, đang vỗ mông ngựa ngon lành, kết quả anh ấy lại nói người anh em, đó không phải mông, mà là móng của tôi."

"Đúng, đúng." Mấy bạn học cũ bắt đầu hớn hở kể lại sự tích năm xưa Mạnh Văn Phi đổi qua đổi lại giữa người đàn ông dịu dàng và thiên vương chiến tranh lạnh tự nhiên như thế nào.

Giữa chứng Khương Tuấn có thử dẫn dắt mọi người, không để họ nhắc đến Đào Hiểu Lộ, nhưng khúc mắc giữa Mạnh Văn Phi và Khương Tuấn, Đào Hiểu Lộ lại là điểm đặc sắc nhất của câu chuyện, nhất là bạn học Khương Tuấn là người hiểu rõ nhất đại ngộ "hai cực băng hỏa" là thế nào, sao có thể tránh khỏi.

Thế là Khương Tuấn và Mạnh Văn Phi bị gộp chung lại để trêu ghẹo, nào là anh Phi lạnh lùng vô tình, anh Tuấn đáng yêu hết cách gì đó đều được lôi ra nói.

"Tôi cảm ơn các cậu đã khen ngợi." Mạnh Văn Phi bực bội, quay đầu sang nhìn Phương Tĩnh, cô đang lột vỏ tôm, nghe họ tám chuyện rất vui vẻ.

"Đúng, anh Tuấn thật sự rất đáng yêu mà. Anh ta còn giúp anh Phi lột vỏ tôm, đó nhất định là chân ái."

"Hiểu Lộ à, bao nhiêu năm qua cậu vẫn luôn nhìn sai tình địch, tôm của anh Phi chỉ có bạn gái mới lột giúp anh ấy thôi, anh Tuấn lột tôm giúp anh ấy, cậu nghĩ thử xem bên trong có biết bao nhiêu thông tin."

Khương Tuấn không phục, cậu vừa lột xong một con tôm cho bà xã đấy, đám người xấu xa này đang ngứa đòn mà. Cậu lớn tiếng nói: "Tôi là vì Hiểu Lộ mới luyện được tuyệt kỹ lột tôm đấy nhá?"

"Được, được." Một anh chàng cười lớn, "Cậu nói sao thì là vậy. Thật ra Hiểu Lộ mới là nhân vật ác nhất, trực tiếp lấy luôn tình địch về nhà, để trả mối thù anh Phi bạc tình."

"Vậy mà cũng bị các người nhìn ra được." Đào Hiểu Lộ ăn tôm ông xã lột cho mình đầy vẻ thỏa mãn, cũng hùa theo nói đùa: "Lấy tình địch về nhà hành hạ nô dịch anh ta, cho kẻ thù không có tôm để ăn."

Mọi người cười ha hả. Khương Tuấn phối hợp theo, thừa nhận mình là nô lệ vợ, tiếp tục lột tôm cho bà xã.

Mạnh Văn Phi cũng cười, không nói gì, anh ăn xong thì quay đầu sang nhìn Phương Tĩnh.

Đúng lúc cô cũng nhìn ăn, vẻ mặt có chút cổ quái. Thấy Mạnh Văn Phi nhìn mình, cô vội quay đi. Mạnh Văn Phi thấy hơi lạ. Sau đó anh nhìn Phương Tĩnh lau sạch tay, im lặng ăn sạch ba con tôm được lột sạch trong chiếc đĩa không đặt giữa hai người.

Động tác mau lẹ thế kia, giống như cô vừa làm chuyện gì xấu vậy.

Ăn xong cô lén nhìn Mạnh Văn Phi, thấy anh vẫn đang nhìn mình, vội vàng cầm ly rượu lên uống một ngụm như muốn che giấu gì đó.

Mạnh Văn Phi nhíu mày hỏi cô: "Cô làm gì vậy?"

Phương Tĩnh lập tức bị sặc, khuôn mặt vốn đã đỏ càng đỏ hơn, đỏ lên tới tận mang tai.

Mạnh Văn Phi hồ nghi nhìn cô. Phương Tĩnh vội giơ ly rượu về phía anh: "Anh Phi, em kính anh, cảm ơn sự chiếu cô của anh."

"Cô còn uống được không?" Mạnh Văn Phi tỏ ý nghi ngờ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô.

"Được, được ạ."

Mạnh Văn Phi cầm ly rượu lên chạm ly với cô, nhìn cô ngửa cổ uống rượu, anh cũng uống cạn ly của mình, sau đó hỏi Phương Tĩnh: "Cô nắm rõ tửu lượng của mình chứ?"

Phương Tĩnh im lặng ngẫm nghĩ một lúc.

"Thôi, tôi biết rồi." Mạnh Văn Phi không mấy vui vẻ rót đầy ly Coca cho cô. "Đừng có uống rượu nữa." Xem ra phải trông chừng kỹ một chút, không để người khác có cơ hội rót rượu cho cô mới được.

Vừa rót đầy ly của Phương Tĩnh xong, bên kia có người hô lớn: "Chúng nô lệ vợ, cạn ly nào. Cố gắng phấn đấu vì địa vị gia đình."

Mấy anh chàng đã kết hôn bật cười nâng ly lên, người độc thân cũng bị kéo theo. "Các nô lệ dự bị, cùng cạn đi."

Mạnh Văn Phi ngồi yên bất động: "Tôi không thể nào là nô lệ vợ được." Trong quan hệ giữa anh và bạn gái, anh vẫn luôn là người nắm chủ ý chính, người khác đều phải nghe theo anh.

Đám anh em lập tức đặt ly rượu xuống qua đánh anh: "Thiếu tinh thần tập thể quá đấy."

Đánh xong quay về chỗ ngồi nâng ly tiếp, lời chúc đã được sửa lại: "Cạn ly vì ngày sau anh Phi bị tự vả."

Mạnh Văn Phi mặc kệ, ngồi yên trên ghế, nhìn họ cười đùa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện