Chương 8
Hôm Frederique đi Cannes, sau bữa tối Marguerite nói với Giselle về nỗi bực mình của chị ấy trước những cuộc gặp bị đảo lộn:
– Frederique đáng lẽ phải tham khảo cháu khi quyết định bất cứ cuộc hẹn nào về công việc. Cháu thậm chí không hề biết bác có kế hoạch tu sửa lại ngôi biệt thự cho tới khi cô ấy nói với cháu. Cô ấy đã tự ý đi Cannes khiến cháu rất bực mình. Giselle nhìn Marguerite vẻ ngạc nhiên:
– Cháu không thể bực mình với tôi, Marguerite ạ. Tôi không biết cô ấy đã nói gì với cô về việc đó. Dù sao tôi cũng không nghĩ là cô ấy từ chối các cuộc hẹn khác để đi xem ngôi biệt thự giúp tôi. Tôi đã bảo với cô ấy là không phải vội cơ mà.
Marguerite cau có:
Thế mà cô ta có nói thế đâu.
Đêm đó, khi đi ngủ, tôi cố không nghĩ tới việc Frederique đi theo Luke đến Cannes. Tôi biết cô ta có thể tìm cách gặp được Luke ở đó và ý thức được rằng tôi không thể ngăn cô ta.
Tuy nhiên, tôi nghĩ, với mưu mô đó cô ta có thể làm gì? Nếu như Luke quá bận, không có thời gian dành cho tôi thì chắc anh ấy cũng không thể thay đổi chương trình của mình để gặp Frederique được. Nhưng ý nghĩ họ ở cùng một chỗ và ý nghĩ cô ta rắp tâm tấn công Luke để chiếm anh ấy cứ dằn vặt tôi. Tôi không thể ngủ yên được, sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy đầu đau như búa bổ, tôi cảm thấy bải hoải và bứt rứt cho đến tận chiều hôm sau, khi trượt tuyết được một lúc tôi mới phấn chấn lên một chút.
Thật vui vì hôm ấy Luke gọi điện về cho tôi:
– Mọi chuyện với em thế nào, em yêu? Anh ấy hỏi:
– Em nhớ anh lắm. Nhưng trong lúc anh vắng nhà, em đã cố hoàn thành nốt phần cuối cùng trong quyển sách của em. Nếu anh không phản đối, em sẽ gửi cho người đại diện của em. Khi nào anh sẽ vè để đọc nó, anh yêu?
– Anh không chắc lắm. Điều đó còn tuỳ thuộc vào công việc, nhưng anh hy vọng cuối tuần này anh sẽ có mặt ở nhà để trượt tuyết. Sáng nay anh đã gọi điện cho Jean Claude. Bọn anh đã bàn một số việc và cậu ấy nhắc anh về cuộc thi dành cúp vô địch của vùng được tổ chức sau mười lăm ngày nữa. Cậu ấy nói sẽ đánh gục anh nhưng anh không chịu thế đâu.
– Vậy là anh muốn về nhanh chỉ để trượt tuyết thôi sao?
– Còn gì nữa nhỉ? Giọng Luke qua điện thoại nghe có vẻ rất hài hước:
– Ồ!
Trượt tuyết với anh là số một.
– Còn em là thứ bét chứ gì? Tôi suýt nữa đã thốt ra những lời ấy.
Tôi lại mất thêm một đêm khó ngủ nữa, nhưng hôm sau, khi mặt trời lên cao, tôi cũng không thấy tệ lắm. Tôi tự bảo mình rằng, tôi cứ tưởng tượng ra vậy thôi. Luke là chồng tôi và tôi không thể để người đàn bà nào cướp anh ấy của tôi. Tôi quyết định giết thời gian bằng công việc. Tôi giúp Nana sửa chữa các thứ, bàn bạc với Marguerite việc sửa lâu đài và biệt thự của chúng tôi.Ba buổi trưa kể từ hôm Luke đi vắng, tôi đã trượt tuyết rất nhiều cho đến khi mệt lả, tuy nhiên Yves rất ủng hộ cách luyện tập như thiêu thân ấy của tôi.
Anh ấy bảo:
– Cô Fletcher, nếu cô cứ tiếp tục tiến bộ như thế này thì cô sẽ chơi rất tốt ở giải đua dành cho nữ được tổ chức vào năm tới đấy. Thật không may vì năm nay đã quá muộn rồi, nếu không việc dự thi sẽ rất tốt cho cô đấy.
Những lời Yves đã động viên tôi thật đáng kể và đêm hôm đó, đêm thứ ba vắng Luke, tôi đã ngủ rất say.
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng tôi để ý thấy Marguerite trông có vẻ chán nản.
Chị ấy bảo:
– Tôi e rằng mấy tiếng nữa nhà của chúng ta sẽ bị tuyết chắn. Maurin không thể dọn hết chỗ tuyết ở lối vào được. Đài địa phương đã thông báo rắng có một số con đường nhỏ đã bị nghẽn tuyết.Máy xúc tuyết đang phải cố giải phóng cho các tuyến đường chính. Họ khuyên mọi người chỉ nên ra đường trong những trường hợp thật cần thiết. Chị ấy thở dài:
– Số tôi rủi ro không cơ chứ. Tôi đã hẹn gắp Edouard ở Geneve hôm nay, vì chúng tôi có cùng công chuyện ở đó.
Thời tiết thế này thì làm sao đi nổi. Nếu tuyết tiếp tục rơi, Luke không thể đi trượt tuyết vào cuối tuần được và cậu ấy sẽ không vui vì điều đó.Thời tiết luôn là một trong những điều cản trở mục đích của Luke.
Jami không thể đến tới trường vì tuyết đã lấp mất đường đi, song nó chẳng hề buồn vì có một ngày nghỉ ngoài lịch. Tôi thì thất vọng vì Yves vừa gọi điện bảo rằng chiều không tập được.Khi tuyết chất thành đống mỗi ngày một cao thêm, lên tới mép cửa sổ thì tôi thấy bồn chồn không thể yên được. Nỗi sợ bị nhốt trong một chỗ kín bưng, nỗi phập phồng cảm thấy có điều gì đó không may xảy đến cứ lấn át tôi, giống hệt cái cảm giác ở ga tàu điện ngầm Paris hồi tháng mười, khi tôi chứng kiến người đàn ông nhảy vào đường tàu.
Tôi rùng mình khi nghĩ lại chuyện ấy. Tôi ước giá mà Luke ở bên tôi lúc ấy và bảo tôi rằng chính vì trí tưởng tượng đã khiến cho tôi nghĩ rằng có điều gì tồi tệ sẽ xảy ra, chứ thực ra chẳng có chuyện gì cả. Tuy nhiên, chiều hôm ấy Luke về nhà, tôi đã không tìm được sự an ủi như mong muốn.
Tuyết rơi đến trưa thì ngừng. Chúng tôi biết rằng đường đến Cécile đã được dọn quang nhưng chúng tôi vẫn không thể lấy xe từ gara ra được. Tuyết đã ngang đến cửa gara cũng như lối vào, từ sân dẫn đến đường ra cổng tuyết dày gần nửa mét.
Mặc dù tuyết rơi như thế, bà Giselle vẫn quyết định đến Grenoble đón Jean Claude về nghỉ cuối tuần. Bà ấy bắt ông già Maurin tội nghiệp phải dọn tuyết, phải làm khối lượng công việc mà hai người khoẻ mạnh cũng phải làm trong hai giờ liền. Jami hăng hái đề nghị giúp ông Maurin, tôi và Marguerite cũng tham gia dọn tuyết với mọi người.
Đến gần bốn giờ chiều, chúng tôi đã dọn đủ đường cho xe ô tô đi ra được đường chính. Jami, Marguerite và tôi đang đi từ cổng về trong niềm vui chiến thắng được những đống tuyết thì bà Giselle, người đã đứng bên cửa sổ nhìn chúng tôi dọn tuyết đang lái xe đi ra. Bà ấy nở một nụ cười của một bà lớn và vẫy tay cảm ơn chúng tôi về những nỗ lực vừa rồi.
Marguerite cũng giống chúng tôi, vừa nóng vừa mệt, bực bội nói:
– Chắc cô nghĩ bà ấy là bà De La Haie chính cống còn chúng tôi chỉ là những đầy tớ.Nhưng bà ấy chẳng là gì cả, chỉ là một diễn viên hạng ba bất ngờ được lột xác khi lấy một người đàn ông danh tiếng.
– Em không nói về hạng ba hay hạng gì đó. Tôi cười gằn:
– Chị phải chấp nhận vai diễn mà bà ấy đã chọn.
Marguerite hít mạnh rồi đá một cục tuyết về phía tôi. Tôi tránh và bất ngờ ngã ngửa vào một đống tuyết. Jami chạy đến ra sức kéo tôi dậy, nhưng nó lại bị ngã nhào lên tôi. Chúng tôi đang nằm trên tuyết cười rũ rượi thì Marguerite kêu lên:
– Lisa! Xe của Luke đang vào cổng kìa. Chị không biết cậu ấy về chiều nay.
– Em cũng không biết. Tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên, nhổm dậy từ đống tuyết. Tôi nhìn thấy Luke với nụ cười quen thuộc đang lái xe về phía chúng tôi.Mắt tôi ánh lên niềm vui sướng, cho đến khi tôi nhận ra Frederique đang ngồi bên cạnh, cô ta nở nụ cười của một con mèo vừa ăn vụng bánh kem.
Jami lao đến chú nó.Chào Luke xong, nó nhìn sang bên và hỏi:
– Cô ấy đến đây làm gì vậy chú? Xe cô ấy lại hỏng nên chú cho cô ấy đi nhờ xe à?
Marguerite đứng đằng sau tôi không nhịn được phá lên cười. Còn Frederique chẳng thích thú gì với câu hỏi của Jami nên giận dữ nói:
– Đúng là đồ vô lễ.
Luke nghiêm giọng:
– Jami, cháu xin lỗi cô Frederique ngay đi.
Jami đỏ mặt, nhưng nó nhất định không nói.
– Jami, cháu nghe chú nói gì không? Hãy nói cháu xin lỗi cô đi.
Jami ngừng một giây, nhưng vẻ tức giận của Luke khiến nó phải mở miệng.
Nó nói “Xin lỗi” rất nhanh rồi chạy đi.
– Cô phải nghiêm khắc hơn với thằng bé Lisa ạ. Frederique dạy khôn tôi:
– Gần đây nó thật vô kỷ luật.
Marguerite vẫn chưa hết giận Frederique đã làm chị ấy khó xử với những khách hàng quan trọng của công ty, bèn nhìn xoáy vào cô ta nói:
– Vớ vẩn, Jami chẳng có gì sai cả. Nó là một đứa trẻ, luôn xử sự như mọi đứa trẻ khác. Hồi bằng tuổi Jami, Luke cũng thường như vậy và cô thường bênh cậu ta đó thôi.
Nói rồi Marguerite mở cửa sau xe của Luke, đẩy tôi lên trước và hỏi giọng không vui:
– Cô đến đây làm gì?
– Xe của Frederique bị hỏng. Luke giải thích nghe vẻ vẫn còn bực.
– Tất nhiên khi cô ấy hỏi, em đã đồng ý cho cô ấy đi nhờ xe từ Cannes về.
Em định đưa cô ấy về nhà cô ấy trước, nhưng người ta nói rằng đường vào nhà cô ấy vẫn còn bị nghẽn tuyết nên cô ấy phải đến đây nghỉ đêm ở đây.
– Cũng giống như ngày xưa thôi nhỉ? Frederique ném sang tôi cái nhìn quỷ quyệt.
– Không hẳn đâu. Marguerite châm chọc:
– Bây giờ Luke đã có vợ và Lisa đã chuyển phòng dành cho khách thành phòng đọc rồi. Tôi nghĩ cô phải ngủ chỗ khác mất thôi. Chỗ Giselle có một phòng trống dành cho khách đấy, nhưng tôi chắc nếu cô yêu cầu Jami khéo một chút, nó sẽ để cho cô ngủ trong căn phòng ở dãy nhà chính.
– Hỏi Jami ư? Frederique há hốc miệng nhìn Marguerite:
– Chị nói thế nghĩa là thế nào?
– Cho tới khi kế hoạch xây khách sạn được hoàn tất, Jami vẫn sở hữu lâu đài.
Chúng tôi cũng ở nhờ nó. Cả Giselle cũng vậy. Marguerite cúi xuống cửa sổ xe, nhìn Jami đang bước về phía nhà lớn:
– Chúng ta có thể hỏi thằng bé, nó kia rồi.
Jami giả vờ như không nghe thấy chúng tôi nói, nó đi thẳng vào trong toà nhà.
Marguerite nhún vai:
– Có lẽ không phải lúc đi hỏi nó rồi. Nó đang giận chúng ta. Chị ấy quay sang tôi:
– Lisa, lát nữa cô hỏi thử nó xem, nó vẫn nghe lời cô mà.
Tôi cảm thấy bầu không khí căng thẳng. Frederique thì bực bội vì mọi chuyện không được như ý muốn, còn Luke thì vì lý do gì đó cũng có vẻ không được vui. Bầu không khí ấy đã làm hỏng niềm vui đón Luke trở về của tôi.
Không, có lẽ chính vì sự có mặt của Frederique đã khiến tôi mất vui. Cô ta lượn lờ bên cạnh Luke, thậm chí dám gõ cửa phòng ngũ trong lúc tôi đang giúp anh ấy cất hành lý và nói oang oang rằng cô ta sẽ đến nhà trọ trong làng để khỏi thành kẻ quấy rầy.
Luke nhìn tôi chằm chằm và thở dài:
– Dường như Frederique nghĩ em không thích cô ấy, không thích cô ấy đến đây. Có lẽ em nên đến chỗ Jami đi, nói với nó là Frederique sẽ nghỉ đêm ở phòng dành cho khách nơi cuối hành lang và sẽ dùng chung toiet với nó.
Tôi nghe lời Luke đi gặp Jami. Tôi thấy Jami đang nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ ở phòng chơi, gối đầu lên con mèo yêu quý của nó. Tôi biết mỗi khi Jami buồn, nó thường tìm nơi an ủi là Snoppy. Sự bực bội của Luke và việc Jami phải xin lỗ một người mà nó không thích, đã khiến nó không vui.
Jami không hài lòng chút nào khi tôi đến nói với nó về Frederique.
Nó nói:
– Cháu không thích cô ta và cô ta cũng không thích cháu. Cháu không hiểu nổi tại sao cô ta phải ngủ đêm ở đây.
– Chỉ một đêm thôi mà Jami.Tôi thuyết phục, tay vuốt ve Snoppy. Cháu không cần phải mang đồ chơi cháu ra khỏi phòng tắm đâu. Đó là phòng tắm của cháu mà, cháu chỉ cho cô ấy dùng nhờ thôi.
– Cháu có thể để tất cả đồ chơi của cháu ở đó chứ? Đột nhiên Jami cười, với vẻ ác ý trên khuôn mặt nó khiến tôi nhớ đến con rắn bằng nhựa đã làm tôi sợ hết hồn trong đêm đầu tiên tôi xem phòng tắm thằng bé. Tự nhiên tôi cũng cười.
Tôi hy vọng Jami sẽ làm Frederique sợ hơn thế.
Tôi chả phải vội đi gặp Frederique ngay nên tôi giúp Nana chuẩn bị phòng, tán gẫu với cô ấy trong lúc cô ấy làm bữa tối cho Jami. Sau đó tôi trở lại chào Jami nhưng không thấy nó ở phòng chơi nữa. Khi tôi trở lại phòng khách ở dãy nhà riêng cũng chẳng thấy ai ở đó. Tôi băn khoăn không biết có chuyện gì. Thế rồi tiếng lạch cạch bát đĩa làm tôi nhận ra là đã muộn rồi. Mọi người đã đến phòng ăn để uống khai vị. Tôi cảm thấy bực mình vì Luke không đợi tôi thay xong chiếc áo len dài mà anh ấy thích, mà cứ thế vội vã đi sang phòng ăn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy đã bị Frederique tán tỉnh và quên mất tôi rồi.
Giselle cau có nhìn tôi bước vào phòng ăn một mình, phòng ăn rực ánh nến.
– Luke đâu? bà ấy hỏi:
– Cậu ấy vẫn còn đang đuổi theo con mèo hoang ấy à?
– Con mèo hoang?
– À! Con mèo của Jami. Tôi chắc là Jami đã đuổi con mèo hoang xuống gác để tôi đi qua đó suýt ngã lộn. Tôi quát lên và thế là con mèo chạy xuống bếp.
Jami xuống, sợ con mèo bị tống ra ngoài nên Luke phải đi tìm con mèo cho nó.
Tôi bảo Luke không nên làm như vậy. Con vật đáng ghét ấy mà đi được thì quá tốt. Lũ mèo đáng để nhốt trong chuồng, chứ không nên được để trong nhà. Nếu có thể tôi sẽ tống nó vào chuồng.
– Thật không may là cô không thể làm điều đó. Frederique chắc là tức vì chỉ mỗi mình tôi đi thương lượng với Jami cho cô ta ở lại, bèn đế vào:
– Đó là mèo của Jami, đây là lâu đài của Jami và nó thích làm gì thì tuỳ nó.
Luke bước vào cười vui vẻ:
– Con Snoppy bắt được một con chuột ở tầng hầm. Jami rất vui và con Snoppy của nó thật thông minh.Còn Snoppy cũng sướng vì được thưởng một miếng thịt gà. Vậy là tất cả đều ổn.
Luke đã bảo với tôi rằng trượt tuyết là số một đối với anh ấy. Mười lăm ngày sau đó, tôi nhận thấy rằng môn thể thao này vẫn giữ nguyên vị trí đối với Luke, vì hễ không đến văn phòng làm việc, anh ấy lại lên núi tập luyện.
Mọi người đều hứng khởi khi ngày quan trọng ấy đã đến. Marguerite, Jean Claude và Luke đi cùng nhau. Cả ba người đều quyết tâm dành chiến thắng với các môn họ tham gia. Nana, tôi và Jami đi sau. Chúng tôi đến địa điểm thi và tìm chỗ ngồi ở khu dành cho khán giả gần đường chạy, nơi mà Jean Claude nói là tốt nhất để quan sát cuộc thi. Tôi để ý thấy Frederique ngồi ở đó rất gần, nhưng cô ta giả vờ không thấy chúng tôi. Điều ấy làm tất cả chúng tôi cùng vui.
Đó là một ngày tuyệt vời và cuộc thi trượt tuyết cũng thật tuyệt. Jami và tôi la hét, reo hò rất hào hứng khi các vận động viên lao xuống đường đua với tốc độ chóng mặt, lượn qua các góc với tốc độ tài tình không thể tin nổi. Cũng có vài cú ngã, nhưng chẳng làm ai bị đau lắm mà chỉ kiến cuộc thi thêm phần sôi nổi. Marguerite về thứ hai trong nội dung thi của chị ấy, người về nhất là nhà vô địch Châu Âu môn trượt tuyết nữ. Tuy nhiên các cuộc thi dành cho nam mới là sự kiện chính. Jami phá kỷ lục của chính mình, nhưng Luke lại đánh bại cậu ấy chỉ sớm hơn có một giây.
Chúng tôi ào đến chúc mừng Luke. Khi tôi đứng dậy thì Frederique đã kịp đứng bên cạnh Luke rồi. Cô ta ôm hôn Luke và xoay Luke hướng về ống kính của những nhà báo. Trong khi người ta chụp ảnh anh ấy, tay cô ta luôn ôm ngang Luke.
Tôi đứng yên trong nỗi uất ức dâng trào. Làm sao cô ta lại dám như thế với chồng của tôi cơ chứ? Jami và Nana thúc tôi tiến lên. Trông thấy tôi, Luke gỡ mình ra khỏi tay Frederique, bước đến cạnh tôi vừa cười vừa nói:
– Em không thấy tự hào vì anh sao, em yêu?
– Có chứ, em rất tự hào. – Tôi hôn lên gương mặt rạng rỡ của Luke:
– Em biết là anh sẽ chiến thắng mà. Mọi người bảo với em là người nhà De La Haie luôn đạt được những gì họ muốn.
– Chúng ta luôn vậy, đúng không? Anh cười và vỗ vai Jami:
– Để ăn mừng, chú đã chuẩn bị thứ gì đó đặc biệt, nhưng chỉ cho Lisa và chú thôi. Anh cười với thằng bé:
– Cháu phải ở nhà trông cô Marguerite và Nana giúp chú. Chú và Lisa sẽ đi Nice dự Carnival vài hôm. Anh đã hứa với em đúng không Lisa? Và anh phải giữ lời.
Frederique trông về phía tôi cái nhìn hiểm độc, nhưng tôi không thèm chú ý đến hành động khiêu khích ấy. Cô ta đã cố gây rắc rối cho tôi, nhưng cô ta đã thất bại. Cô ta không thể làm suy yếu lòng tin của tôi đối với Luke và sẽ không bao giờ cô ta làm nổi điều đó.
Mọi thứ lúc đó đối với tôi dường như lại tốt đẹp. Tôi sẽ đi Nice với Luke.
Những người thuê ngôi biệt thự của chúng tôi sẽ dời đi sớm một tuần. Thế là tôi có thể bắt đầu công việc trang trí lại ngôi nhà riêng của mình sau khi đi nghỉ về và chúng tôi có thể sẽ chuyển đến đó vào cuối tháng năm. Người đại diện của tôi viết thư thông báo rằng chắc chắno sẽ đặt hàng cho cuốn sách của tôi. Tôi như đang ở trên mây mà không thể đoán rằng mình sắp bị ngã nhào.
Ngồi trong xe qua Gap và Sisteron để tới đường Napoleon, tôi cảm thấy thật thích thú khi ngắm nhìn những dãy núi tuyết phủ trắng xoá xung quanh. Càng đến gần biển thì tuyết càng ít hơn. Tôi nhìn thấy những ngôi nhà màu có mái màu đỏ theo kiểu Tô Cách Lan, rồi thấy những cây ô liu, thấy những mùi hương của hoa Mimôza dọc hai bên đường và chúng tôi đã đến Nice. Thành phố của lễ hội trải đầy những thảm hoa rực rỡ, cùng những rặng dừa được thắp sáng lung linh trong suốt ngày lễ hội.
Khách sạn Negrescô chúng tôi nhìn ra vịnh Thiên Thần. Trong phòng ngủ có treo những bức tranh thiên nhiên, những đám đông và những àng dừa trông rất lạ so với những hàng thông ở Cécile. Đêm hôm đó và cả ngày hôm sau, chúng tôi hoà vào dòng người vui chơi trên các đường phố, tham gia bắn pháo hoa, tay trong tay đi khắp nơi, đôi khi cùng nhau hát những bài hát Carnaval say đắm hay bị cuốn vào những cuộc khiêu vũ ngẫu hứng. Tôi bồng bềnh trong niềm hạnh phúc không tả nổi - niềm hạnh phúc mà chỉ sáng hôm sau thôi đã bị tiêu tan.
Sáng hôm ấy, khi Luke đang tắm thì có tiếng điện thoại. Đó là Marguerite.
Chị ấy nói với tôi qua máy:
– Lisa, tôi không muốn quấy rầy cô cậu nhưng bọn tôi đang gặp chuyện rắc rối với Jami. Nó không chịu đi học, thậm chí không chịu rời khỏi lâu đài. Nó lại gặp ác mộng và trong lúc ngủ nó cứ đòi mẹ suốt.
– Điều gì khiến cho Jami phải như vậy chứ? Chắc phải có chuyện gì, đúng không chị?
– Nó nói đã nhìn thấy người đàn ông đã vào phòng ngủ của nó ở trong làng.
Nó nói rằng chính người đàn ông đó đã lái xe cán lên ván trượt của nó ở trung tâm thể thao. Nó nghĩ người đàn ông đó muốn làm hại nó và nó sợ. Cũng có thể thằng bé tưởng tượng ra Lisa ạ, nhưng đối với nó sự việc có vẻ thật lắm. Tôi và Nana không sao yên nổi.
Tôi thấy lạnh toát khi nghe Marguerite nói. Tôi nhớ rất rõ ngày cái ván trượt của Jami bị nghiến nát và vẫn ý thức rằng nếu hôm đó không nhờ Yves thì có lẽ chúng tôi đã toi mạng. Tôi cứ nghĩ Jami vui vì chiếc ván trượt mới thì sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến tai nạn đó, nhưng không ngờ nỗi sợ hãi vẫn tiềm ẩn trong thằng bé và đến lúc trông thấy chiếc xe ấy lần nữa, nỗi sợ ấy lại bùng lên. Tôi không nghi ngờ Jami có thể nhận ra chiếc xe đó, nhưng tôi không nghĩ thằng bé lại nhận ra người đàn ông ấy. Hai sự việc đáng sợ ấy đã lẫn lộn trong đầu thằng bé. Chẳng có gì lạ khi những cơn ác mộng của nó lại quay đi quay lại và cũng dễ hiểu khi nó bị ám ảnh.
Có một việc mà chúng tôi phải làm, Jami cần Luke. Thằng bé cũng cần tôi che chở. Chúng tôi sẽ phải trở về Cécile ngay và Luke cũng đồng ý với quyết định ấy.
Marguerite và Nana rất mừng khi chúng tôi quay về, còn Jami do sợ hãi nên suốt ngày không cho chúng tôi rời khỏi nó. Cuối cùng thì chúng tôi cũng thuyết phục được nó đi học trở lại, nhưng vẫn phải có nó đưa đón thằng bé và tôi là người thằng bé muốn đi cùng. Khi vào làng, nỗi lo sợ của thằng bé tăng lên khiến tôi cũng cảm thấy rờn rợn sau lưng. Chắc chắn có ai đó đang theo dõi chúng tôi.
Nỗi lo sợ thất thường đó, niềm hứng khởi trang trí lại ngôi nhà việc trông nom Jami và sự vui sướng vì cuốn sách của tôi được xuất bản hoà chung khiến tôi cảm thấy mình như đang đứng trước một kì thi hay những cuộc phỏng vấn quan trọng. Khi Luke nói rằng, anh ấy phải đi Paris một tuần để giải quyết một số công việc liên quan đến chuyện cải tạo lâu đài thành khách sạn, tôi đã cảm thấy khá nhẹ nhõm. Thế nhưng khi biết Frederique sẽ đi Paris tuần đó và giống như lần ở Cannes, cô ta cũng đặt trước một phòng ở ngay khách sạn Luke nghỉ lại thì thần kinh tôi lại như muốn đứt.
Chuyến đi Paris của Luke thành công và mọi thứ đối với chúng tôi có vẻ lại tốt đẹp. Những thợ trang trí biệt thự của chúng tôi đã hoàn thành công việc đúng thời hạn và chúng tôi có thể chuyển đến ngôi nhà mới vào ngày mười lăm tháng năm như dự kiến. Tôi tổ chức một bữa tiệc thân mật để mừng sự kiện đó.
Mặc dù có Marguerite giúp, song đến lúc đón khách, tôi vẫn thấy mệt mỏi và căng thẳng. Jami dĩ nhiên có mặt trong bữa tiệc. Nó làm cho môi người rất vui vì cứ liến láu kể cho họ việc nó tự chọn kiểu trang trí cho phòng riêng của nó ra sao và chuyện những người thợ trang trí sợ con rắn bằng nhựa của nó như thế nào. Nó nói với mọi người rằng quà mừng nhà mới của nó dành cho tôi sẽ là một chuyến đi đến một nơi rất đặc biệt mà mẹ nó vốn rất thích. Nơi đó được gọi là thung lũng của những cây khổ sâm. Luke nghe thấy Jami nói đến chuyến dạo chơi bèn bảo:
– Để đến cuối tuần sau Jami ạ. Lúc ấy chú có thể cùng đi được. Đường tới thung lũng nguy hiểm lắm, nhất là khi tuyết chưa tan hết. Đường dốc và rất khúc khỉu. Cô Lisa sẽ không thích lái xe đến đó đâu.
– Cháu muốn đưa cô ấy đi xem ngay ngày mai cơ. Jami phản đối:
– Cô ấy là một lái xe giỏi mà.
Tôi không muốn tranh cãi. Tôi quyết định cho Jami đi ngủ và tôi đưa Jami đến phòng của nó, đợi nó quắp con Snoppy vào lòng leo lên giường, rồi bảo nó rằng, nếu ngày mai trời đẹp thì chúng tôi sẽ đến thung lũng như nó muốn. Tôi thấy chẳng có lý do gì lại không đi. Tôi đã tự quyết định kết hôn đấy thôi và cho đến giờ, mọi chuyện vẫn ổn chứ có gì đâu.
Chẳng vội đến khách khứa, hay đi theo dõi Frederique cứ bám theo chồng tôi như một cái bóng, tôi đi vào phòng đọc sách và ở một mình một lát. Tôi đến bên cửa sổ ngồi xuống chiếc ghế tựa cao mà tôi cố ý đặt sẵn để ngắm thung lũng và rặng núi xa xa.
Cánh cửa bật mở. Tôi nhận thấy giọng nói của Frederique và nhìn thấy cô ta qua ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ, đang vòng tay ôm lấy Luke của tôi rất cuồng nhiệt.
Quá sửng sốt, tôi không thể cử động nổi. Tôi ngồi bất động nghe họ nói với nhau, những lời cáo chung cho giấc mơ của tôi. Tôi thấy Luke vòng tay ôm Frederique, đẩy cô ta ra khỏi phòng để ở ngoài ấy bên anh chỉ còn lại duy nhất một người đàn bà – người duy nhất anh ấy thật sự yêu. Rồi tôi thấy cánh cửa đóng lại sau lưng họ.
Tôi ngồi ở đó rất lâu. Tôi cảm thấy mình ốm. Tôi cảm thấy mình bơ vơ. Tôi không biết phải làm gì. Thế rồi tôi quyết định chỉ có một việc duy nhất tôi có thể làm. Đó là rời khỏi nơi biệt thự để cho Luke được ở lại với tình yêu của đời anh. Ngày mai tôi sẽ đi. Không, không thể là ngày mai được. Tôi đã hứa với Jami là sẽ đưa nó đến thung lũng hoa khổ sâm và tôi không thể thất hứa với nó được, nhưng nhất định sau khi ở đó, tôi sẽ gói gém và ra đi ngay.
Chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao trong thời gian còn lại của buổi tối đó, tôi có thể cư xử bìn thường được. Tuy nhiên, khi khách khứa đã ra về hết, chỉ còn lại những người trong nhà, Marguerite, Jean Claude và Frederique đáng ghét vẫn đang nhấp nháy Champage và huyên thuyên như một con vẹt, tôi đã viện cớ đau đầu để đi nằm.
Khi Luke vào giường cúi xu61ng ôm tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu và tôi đã làu bàu bảo anh ấy ra ngủ ở phòng thay đồ.
Sáng hôm sau, khi Luke đi làm, tôi vẫn giả vở bị đau đầu. Thực ra, có lúc tôi chực nôn, nên anh ấy không nghĩ tôi nói dối. Anh ấy nhìn tôi vẻ khó hiểu, như thể anh ấy nghi tôi sắp làm chuyện gì đó trái ý anh, rồi anh hôn lên trán tôi và rời khỏi nhà.
Tôi đợi cho Luke lái xe đi khỏi mới thay quần áo rồi cùng Nana và Jami đi ăn sáng. Ăn xong tôi bảo Nana rằng, tôi và Jami sẽ đi thăm thung lũng hoa khổ sâm. Tôi nói:
– Đó là sự ưu tiên đặc biệt mà Jami dành cho tôi.
– Đúng đấy! Thung lũng rất tuyệt, nhưng chị phải cẩn thận đấy, đường đến đó rất tệ.
– Chúng tôi sẽ tranh thủ đi sớm. Như vậy đường sẽ không có nhiều xe lắm Luke và Nana đã đúng khi đề cập đến sự nguy hiểm của con đường đến thung lũng.Mặt đường thì đầy ổ gà, lại vừa dốc, vừa hẹp rất khúc khỉu, đoạn thì khô, đoạn thì trơn, đoạn thì có tuyết. Tôi phải chăm chăm nhìn vào đoạn đường phía trước, đến nỗi không biết có một chiếc xe đang đi theo đằng sau, cho đến khi nó đụng vào đuôi xe của tôi làm chúng tôi bị lắc mạnh.
Tôi nhìn vào gương để thấy mặt tay lái cẩu thả. Jami quay đầu lại và nó thét lên:
– Cô Lisa, đó chính là chiếc xe đã làm hỏng ván trượt của cháu. Vẫn là người đàn ông đang lái đó và ... giọng Jami đầy kinh ngạc:
– Bà ngồi trong xe ông ta.
– Ồ! Tôi thở phào - Thế thì ổn rồi. Ông ấy là bạn của bà Giselle, thảo nào cháu nhận ra ông ta.
– Nhưng sao họ lại ở đây?
– Đêm qua, khi cháu đi ngủ, bà Giselle nói bà ấy cũng muốn đi thăm thung lũng. Bà ấy rất thích hoa khổ sâm.
– Không! Cháu không muốn bà ấy đi xem thung lũng của cháu, Jami mếu máo:
– Bà ở đây sẽ làm hỏng mọi thứ.
Với cái kiểu lái xe muốn vượt trước ấy, lái xe của bà Giselle rõ ràng đang muốn làm hỏng mọi thứ. Ông ta lái xe như một kẻ điên rồ. Lần đầu ông ta va vào lốp xe dự phòng treo ở sau xe tôi, khiến cho chiếc xe của tôi trượt ra mép đường, suýt nữa thì lao xuống sông. Đúng là không biết lái xe. Tôi nghĩ và cho tăng tốc độ để khỏi va chạm chiếc xe đó. Thế nhưng cú va đập thứ hai thì tôi không cho là vô tình nữa. Không làm hại xe tôi được từ phía sau, người đàn ông ấy cho xe vượt lên, dù ông ta biết đường rất hẹp và xe của ông ta đập mạnh vào thành xe của tôi.
Tôi quay qua nhìn ông ta và bắt gặp ánh mắt của bà Giselle đang trừng trừng nhìn mình. Lúc ấy tôi mời hiểu ra bà Giselle và lái xe của bà ấy chủ tâm giết chúng tôi bằng một vụ tai nạn. Trong lòng trào lên một nỗi căm giận, tôi bẻ lái.
Không cần mất nhiều thời gian, tôi cũng hiểu tại sao họ muốn thế. Mặc dù sự sợ hãi khiến bàn tay tôi vã mồ hôi trên tay lái, song nó lại khiến đầu óc tôi nhanh nhạy hơn. Tôi tăng tốc cho xe bứt khỏi sự đeo bám của chiếc xe phía sau, dù biết đang đi nhanh quá mức con đường ấy cho phép nhưng tôi không còn cách nào khác hơn là cho xe tiềp tục chạy nhanh về phía trước. Tôi không phải là một tay lái xe đua, nhưng bằng cách nào đó tôi đã tiếp tục tiến lên phía trước, tiếp tục giũ xe ở giữa lòng đường đễ những kẻ săn đuổi không có cơ hội chèn lên trước được.
May mà Jami không hiểu được những gì đang diễn ra. Nó reo lên thích thú:
– Chúng ta đến nơi trước cô Lisa ạ.Thung lũng này ngay chỗ quẹo tới thôi. Sau chỗ quẹo này cô sẽ thấy một chỗ dừng xe ở trước một chỗ quẹo khác. Nó ở ngay đầu lối rẽ xuống con đường dành cho dê đi vào thung lũng. Con đường ấy nhỏ lắm, xe không vào được đâu.
Một chỗ dừng xe, một con đường dành cho gia súc. Tôi không biết những kẽ săn đuổi chúng tôi có biết điều đó hay không? Tôi vòng xe vào góc đường thứ nhất, cho xe chạy thẳng một đoạn. Tôi đã nhận ra chỗ đậu xe. Tôi biết vì khuất xe tôi nên chiếc xe đằng sau không nhìn thấy điểm đỗ đó. Tôi lái xe sang bên trái. Chiếc xe đằng sau cố tình muốn vượt lên. Tôi tăng ga, chiếc xe đằng sau cũng tăng ga chuẩn bị chèn xe tôi. Nhưng hắn đâu biết hành động tiếp theo đó của tôi.Tôi đạp phanh cho xe đậu vào chỗ đỗ xe. Gã lái xe lái quá nhanh nên không lường được tình huống đó. Gã cố lấy lại tay lái, nhưng đã quá muộn.
Góc đường trước mặt quá gần và thế là không phải xe tôi mà chính là xe của bà Giselle đã lộn xuống vực.
Jami thét lên. Tôi với tay ôm thằng bé và thật khó lường, xe của chúng tôi cũng bị trượt sang một bên. Sau những đợt tuyết dày, bờ của chỗ đỗ xe quá yếu và sút lún thành rãnh. Trong lúc sợ hãi, tôi không điều khiển nổi chiếc Fiat và nó đã bị lật nghiêng về một bên rồi cứ thế lăn xuống. Nó lộn hết vòng này đến vòng khác theo đường dốc, va đập vào những tảng đất đá cho đến khi lộn vòng cuối cùng rồi dừng lại giữa hai vách đá dựng đứng, nơi tạo nên lối đi hẹp dẫn vào thung lũng hoa khổ sâm. Dây bảo hiểm đã giúp chúng tôi không văng ra khỏi xe, song tôi vẫn cảm thấy đuối sức lắm. Cửa xe phía tôi không mở được, chỉ có phía Jami là mở được.Chúng tôi cố trèo ra theo lối ấy và cố lết đến một bụi hồng núi cách đó chừng chục bước chân. Tôi và Jami đang ôm nhau sung sướng vì thoát chết thì nghe thấy tiếng ai đó kêu.
– Bà ấy. Jami kêu lên:
– Bà ấy ở đâu đây.
Tôi đặt tay lên vai Jami và ấn nó ngồi xuống. Tôi bảo nó:
– Cháu ở yên đây, Jami. Cháu cầm chiếc khăn đỏ này của cô và vẫy đi.
Người qua đường sẽ nhìn thấy cháu. Chúng ta cần có người giúp càng sớm càng tốt.
Jami ngần ngại nhưng rồi nó cũng nghe theo tôi, đứng dậy và vẫy chiếc khăn đỏ. Còn tôi thì bước trên mặt đất lởm chởm tiến về phía có tiếng kêu. Tôi rụt rè nhìn quanh một tảng đá mòn lớn rồi nhìn dọc theo vách đá và dừng mắt tại một cây thông mọc nhô ra trên mỏm đá. Tôi thấy bà Giselle đang bị mắc giữa những cành cây.
Thì ra bà Giselle cũng bị văng ra và móc vào cái gốc cây đó. Bây giờ bà ta đang di chuyển chậm chạp dọc thân cây, tiến về mỏm đá. Vừa di chuyển, bà ta vừa kêu cứu.
Tôi không thể tới chỗ bà ta được. Phải có ai đó từ trên đường thả dây thừng xuống mới có thể kéo bà ta lên được. Bà ta xuống được tới tảng đá, và đang nhìn xuống thì tôi gọi:
– Bà có bị thương không?
– Philip chết rồi. Bà ta hét lên:
– Ông ta đã bị lăn xuống cùng chiếc xe. Tôi nghe rõ cú va đập. Ông ta không thể sống nổi. Đó là lỗi tại cô.
– Lỗi tại tôi ư bà Giselle?
– Nếu không tại cô thì ông ta vẫn còn sống. Làm sao mà cô luôn luôn có mặt để ngăn trở chúng tôi và cứu Jami kia chứ?
– Cứu Jami?
– Đúng, cứu Jami. Thằng nhóc què đó luôn chắn giưa Jean Claude và những thứ tôi muốn cho Jean Claude. Cô không hiểu hả? Giá mà Jami chết quách đi cùng với bố mẹ của nó trong vụ tai nạn đó thì Jean của tôi sẽ trở thành người thừa kế lâu đài, trở thành người thừa kế của dòng họ De La Haie. Nó sẽ được hưởng lâu đài và chúng tôi sẽ biến nơi đó thành riêng của chúng tôi, thành tư dinh xứng đáng của một nhà chính trị tương lai.
– Bà điên rồi! Tôi nhìn bà ta bằng ánh mắt ghê tởm.
– Tôi tham vọng cho con trai tôi chứ không phải điên. Bà ta quát lên.
Nhiều năm nay tôi đã trả tiền cho anh trai tôi, một kẻ tội phạm, để ông ta tránh xa khỏi đời tôi. Và bây giờ tôi trả tiền để ông ta làm một việc cho tôi.
Tôi ... bà ta dừng nói và nhìn dãy núi nhô lên trước thung lũng hoa khổ sâm.
Lớp tuyết phụ ngoài của vách núi phía trên đường đang tan ra. Tuyết, băng, đá cuội đã bắt đầu chảy từ trên xuống dưới với tốc độ đáng ngại. Tôi bò vòng qua tảng đá mòn để quay lại chỗ Jami lúc ấy đang đứng ngay dưới một đường tuyết lở, trân trân nhìn đống tuyết rơi xuống như một người hoá đá.
Tôi lao đến túm thằng bé và kéo nó về phía chân vách đá, nơi chiếc xe chúng tôi kẹt lại. Khi tôi kéo thằng bé thì vai tôi bị va đập mạnh khiến tôi lạng choạng không đứng vững nổi.
Chúng tôi ngồi đó gần một giờ nghe tiếng băng tuyết lở, sợ không dám cựa quậy. Cuối cùng chứng sợ những nơi bị vây kín của tôi lại thức tỉnh. Thay vì ở giữa thung lũng của những bông hoa khổ sâm tươi đẹp, giờ đây, chúng tôi đang ngồi giữa một vùng toàn là sỏi đá. Tôi rùng mình, cho dù ai đó có nhìn thấy ô tô của chúng tôi thì người ta cũng không nghĩ là chúng tôi vẫn còn sống sót sau một trận lở đất như vậy. Tuy nhiên, cứ đứng chịu yên như thế thì tôi không thể.
Tôi nén đau, cố nhoài tới một đống đá và dựa nửa người lên đó. Dừng một tý để thở, tôi nhìn lên. Tôi thấy một chiếc xe ô tô dừng lại gần chỗ đất lở, ngay đầu lối xuống con đường dành cho gia súc vào thung lũng. Tôi kêu to và vẫy lấy vẫy để. Có một giọng đàn ông đáp lại:
– Lisa! Trời ơi! Em có sao không?
– Luke! Tôi không tin vào mắt mình nữa. Chúng em không sao, cả em và Jami đều an toàn, nhưng còn bà Giselle ...
Bọn anh tìm thấy bà ấy rồi. bà ấy nói em và Jami đã bị chết.
Bà ta hy vọng chúng tôi mất mạng. Bà ta sẽ đạt được những gì mình mong muốn, nếu như không còn ai trong chúng tôi sống sót thậm chí cả anh trai bà ấy.
Để không còn ai biết mư đồ độc ác của bà ta.
Luke thận trọng đi xuống chỗ chúng tôi. Tôi cố rướn người lên cao hơn, theo đống đá. Tôi nghe thấy tiếng Jami chuyển động ngay sau tôi. Trong lúc cố di chuyển để đến gần Luke, ngón tay tôi bấu vào một hòn đá và làm nó bật ra khỏi đống đá.Hòn đá rơi xuống và đập xuống ngay đầu tôi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bên lề đường và Luke đang cúi xuống bên tôi.
– Em không thể tin là anh thật. Tôi nói một cách ngốc nghếch.
– Làm sao anh đến được đây?
– Anh đây mà em yêu. Anh vòng tay ôm lấy tôi. Anh đến đây là vì sáng nay, trước khi đi làm anh thấy ánh mắt của em lạ lắm. Anh nghĩ em sắp làm điều gì đó mà anh không muốn. Cho đến khi một người trong văn phòng đề cập đến bữa tiệc tối qua, anh mới hiểu ra em định làm gì. Anh vội về và được Nana thông báo là em và Jami đã đi đến thung lũng. Em thật dại dột, em biết không?
Anh nói vẻ bực bội:
– Anh nói đường nguy hiểm lắm mà.
– Chúng em không gặp nguy hiểm vì lái xe. Chúng em phải nằm dưới đó là vì bà Giselle đã cho xe chèn xe em xuống. Bà ấy thật nguy hiểm.
– Em muốn nói điều quái qủy gì vậy?
Jami không có ở đó, vì thế tôi kể cho Luke nghe những chuyện đã xảy ra.
Nghe xong anh ấy giận run lên, còn tôi thì nhắm mắt lại vì đau và mệt.
Tôi cảm thấy đôi môi Luke hôn lên mí mặt tôi, nhưng như thế thì có ngĩa gì cơ chứ? Chẳng có ý nghĩ gì khi tôi biết tôi đã mất Luke.
Tiếng còi cấp cứu làm tôi tỉnh dậy, ánh sáng xanh của ngọn đèn trên xe làm tôi nhức mắt, tôi thấy mình được bế dậy. Tôi cố mở mắt nhưng tôi lại xỉu đi.