Chương 53: Cùng nắm tay
Bức thư của Vân Vụ lão nhân đề tên người nhận là Hàn Tiếu, nhưng Nhiếp Thừa Nham mặc kệ, hắn mở ra đọc cùng Hàn Tiếu.
Trong thư lão nhân viết ông ấy vốn định đi xử lý chuyện riêng sớm nhưng vì phải truyền thụ y thuật cho Hàn Tiếu nên kế hoạch mới bị chậm lại so với dự tính một năm. Cho nên dù Hàn Tiếu có nghĩ gì đi chăng nữa, trong lòng có thừa nhận hay không thì cũng đã nợ ông ấy hai chữ ân tình. Ông ấy nói sư phụ là người dẫn dắt còn việc học hành cốt ở cá nhân, những gì có thể dạy Hàn Tiếu được ông ấy đều đã dạy cả rồi, còn lại thì phải dựa vào bản thân mình.
Trong thư lão nhân còn nói, chắc hẳn Hàn Tiếu cũng biết mình có thiên phú trời ban nhưng mong nàng hãy hiểu, cái thiên phú đó không phải chỉ mình nàng có. Trên đời này chuyện học hành cũng như chèo thuyền ngược nước vậy, không tiến ắt sẽ lùi, ông ấy nói mình đã từng gặp được một người có tài năng không thua kém gì Hàn Tiếu, y thuật cao minh đến mức ai ai cũng phải trầm trồ khen ngợi, nhưng cuối cùng người đó cũng bị ông ấy bức lui về Đại Mạc. Ông ấy nói, hy vọng Hàn Tiếu sẽ không có cái kết cục như vậy, chuyện gì cũng phải tính toán cho thật cẩn thận, đừng vội tin người cũng đừng có vội mà tin mình.
Ông ấy giao cái viện nhỏ của mình cho Hàn Tiếu, toàn bộ sách, điển tịch*, dược phẩm, đan hoàn* và một ít dụng cụ hành y ở nơi đó Hàn Tiếu có thể tùy ý sử dụng, Vân Vụ lão nhân còn dặn nàng phải cố đọc cho xong hết những cuốn sách ở đó.
*Điển tịnh : sách cổ
*Đan hoàn: thuốc Đông y dạng viên
Nhưng vừa nói xong ông ấy lại chuyển sang chuyện khác, nói Hàn Tiếu xuất thân tầm thường, không chống đỡ nổi những chuyện lớn, mà Nhiếp Thừa Nham là người đứng đầu một thành lớn, lại còn thừa kế cả núi Vân Vụ, thân phận hai người hoàn toàn khác nhau, chênh lệch quá lớn, chuyện hai người sau này chắc chắn sẽ không tới đâu. Ông ấy nói đừng nghĩ ông ấy già rồi mà không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, chuyện đời người ông ấy đã chứng kiến nhiều, không phải cứ yêu nhau là có thể được ở cạnh nhau. Ông ấy nhấn mạnh, dựa vào lẽ thường, Hàn Tiếu không phải là người phù hợp với Nhiếp Thừa Nham, hy vọng nàng tự hiểu được.
Đừng quên lời thề của các ngươi.
Dòng cuối cùng của bức thư khiến lòng Hàn Tiếu bỗng dưng nặng trĩu.
Nhiếp Thừa Nham xem xong bức thư thì giận dữ, lão nhân này không gặp nhau được cũng không thể để hắn yên hay sao, không thể để hắn vui vẻ được sao. Chỉ cần hắn thích một thứ gì đó, ông ta sẽ lại phá hủy tất cả. Cái gì mà không phải cứ yêu là sẽ được ở cạnh nhau, chẳng lẽ hai người không yêu đến với nhau mới có kết cục mĩ mãn sao? Toàn là những lời vớ vẩn.
Hắn muốn xé bức thư nhưng Hàn Tiếu lại đoạt lấy: “Đây là bức thư thần y tiên sinh gửi cho nô tỳ, đừng xé!”.
“Bức thư này có gì quý giá mà phải giữ lại chứ?”.
“Không có gì quý giá nhưng phải giữ lại để nhắc nhở!”, Hàn Tiếu gấp lá thư lại một cách cẩn thận, để lên tầng nhất của giá sách, nói: “Thần y tiên sinh nói cũng có phần hợp tình hợp lí. Chủ tử, ta phải đấu tranh!”, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình: “Rồi sẽ có một ngày, nô tỳ sẽ làm cho thần y tiên sinh phải tâm phục khẩu phục, cảm thấy nô tỳ chính là người thích hợp với người nhất”.
Đôi mắt của Nhiếp Thừa Nham sáng rực lên, không ngờ bức thư này của lão nhân cũng còn có tác dụng tốt.
Hắn nắm lấy tay nàng, xoa xoa gương mặt mình, thủ thỉ: “Xứng với ta ư? Nàng muốn xứng đôi như thế nào?”.
Hàn Tiếu nhìn hắn, đỏ mặt, nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên nghĩ tới: “Hay là chúng ta dùng bức thư này của thần y tiên sinh làm dấu hiệu ở giá sách, cứ đọc xong một tầng sách thì lại đọc thư thêm một lần nữa cho đến khi đọc xong hết. Thần y tiên sinh chắc cũng sẽ không phản đối”.
Nhiếp Thừa Nham cứng họng, mọt sách này, học y đến mức ngốc ra luôn rồi. Hắn kéo nàng lại ôm chầm lấy, hôn lên đôi môi nàng: “Ta có chủ ý này rất hay, chúng ta cứ sinh em bé cho thật nhiều, lão nhân kia tự nhiên sẽ không nói gì được nữa”.
Hàn Tiếu xấu hổ nhảy dựng lên: “Này …”, nàng giả vờ cầm sách chạy ra phía song cửa sổ ngồi đọc.
Nhiếp Thừa Nham nhất quyết không tha, tiếp tục hỏi: “Này cái gì?”.
“Chủ tử!”, Hàn Tiếu chỉ về phía ngoài cửa sổ: “Ngài xem”.
Nhiếp Thừa Nham đẩy xe lăn lại: “Nhìn cái gì thì cũng không có kết quả đâu, đừng hòng đánh lạc hướng ta, chuyện lúc nãy của chúng ta, nàng đang định nói gì hả?”.
Hàn Tiếu không trả lời câu hỏi này của hắn, vẫn chỉ tay ra khung cảnh ngoài cửa sổ: “Thì ra từ chỗ này có thể nhìn rõ được thành Bách Kiều!”, Nhiếp Thừa Nham ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, im lặng. Hắn biết, viện này là sau khi hắn xây xong thành Bách Kiều lão nhân kia mới tu sửa lại. Thì ra, từ chỗ này nhìn ra lại có thể nhìn thấy thành Bách Kiều rõ như vậy.
“Chủ tử, người xem, đó chính là Nhiếp phủ”, Hàn Tiếu nhoài người ra khung của sổ, Nhiếp Thừa Nham thả lỏng suy nghĩ của bản thân, hắn chợt nhìn thấy hai vết chai bên khung cửa sổ, hẳn là do có người hay đứng đây nhoài người ra, cũng phải trải qua một thời gian khá dài mới có thể để lại vết tích này.
Hàn Tiếu nhìn theo ánh mắt của Nhiếp Thừa Nham thấy được vết chai ở đó, nàng thở dài trong lòng, ngồi xổm xuống tựa vào đầu gối của Nhiếp Thừa Nham, lặng yên nhìn cùng hắn.
Nhiếp Thừa Nham im lặng một lúc lâu, vuốt ve khung cửa sổ nhỏ giọng nói: “Lão nhân tâm địa không tốt, từng hại rất nhiều người, kết quả là có không ít kẻ thù. Trước đây cha mẹ ta đã từng bị kẻ thù của ông ấy hãm hại, ông ấy phải chạy ra ngoài tìm bọn họ mà thực sự là ngay đến thi thể cũng tìm không ra. Ông ấy giết chết kẻ thù hôm đó nhưng nhất quyết không chịu lập bia cho cha mẹ ta, ông ấy tự lừa dối bản thân mình là cha mẹ ta vẫn chưa chết nhưng ta biết là không phải như vậy. Nếu bọn họ còn sống nhất định sẽ vì ta mà trở về”.
Hàn Tiếu đứng thẳng lên, ôm chặt Nhiếp Thừa Nham, hắn cũng ôm nàng, tiếp tục nói: “Cách đây hơn mười năm, chuyện tương tự như vậy lại xảy ra với ta. Tiếu Tiếu, ta thực sự rất hận ông ấy, chính ông ấy đã hại ta thành cô nhi, chính ông ấy đã hại chân ta tàn phế”.
“Người còn có nô tỳ, còn có Nhạc Nhạc, chúng ta là một gia đình!”, Hàn Tiếu bật khóc, nàng hận bản thân mình không có khả năng xóa sạch hết mọi đau thương trong lòng hắn.
“Nhưng ngay cả nàng mà ông ấy cũng muốn cướp từ tay ta. Ta chỉ có nàng, ông ấy biết rõ là ta chỉ còn có nàng ở bên cạnh mà ông ấy cũng muốn tách hai chúng ta ra”.
“Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, tuyệt đối không bao giờ tách ra. Nô tỳ hứa sẽ không bao giờ bỏ chủ tử lại mà đi đâu, sẽ không để người phải cô đơn thêm một lần nào nữa”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng thật lâu: “Thật chứ? Nàng thề đi”.
“Được!”, Hàn Tiếu ra sức gật đầu: “Trừ khi ngài không còn cần nô tỳ nữa, nếu không thì dù cho nô tỳ có già, có chết đi chăng nữa thì cũng nhất định sẽ ở cạnh người, nô tỳ thề!”, Hàn Tiếu vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay hắn, thì thầm nhưng lại đầy kiên quyết nói: “Nô tỳ đã từng thề không lấy chồng trước mặt thần y tiên sinh, mà chủ tử cũng đã từng thề vĩnh viễn sẽ không lấy người mà thần y tiên sinh an bài, nô tỳ nghĩ nếu nói một cách nghiêm túc thì nô tỳ chính là người mà thần y tiên sinh đã an bài cho người. Nếu chúng ta tuân theo những lời thề đó thì hai người chết sẽ không toàn thây đâu”.
Nàng ngẩng đầu lên cười với hắn, Nhiếp Thừa Nham vừa định nói lời thề đó chỉ là những thứ vớ vẩn mà thôi, không cần phải để ý đến nó, nhưng Hàn Tiếu lại vươn một ngón tay ra che miệng hắn lại, nàng nói tiếp: “Nô tỳ không cần lấy chồng, nô tỳ không cần danh phận, nô tỳ chỉ muốn được ở cạnh người như thế này thôi”.
“Nhưng ta không thể, ta hy vọng nàng sẽ đường đường chính chính mà gả cho ta, không thể để nàng phải chịu ủy khuất”, hắn vuốt ve gương mặt nàng: “Ta muốn được thành thân cùng nàng, muốn sinh con với nàng. Ta không quan tâm đến chuyện lão nhân có đồng ý hay không, ông ấy không thể khống chế được ta”.
Hàn Tiếu dựa sát vào lồng ngực hắn: “Có phần tâm ý này của ngài, là đủ rồi”.
Nhiếp Thừa Nham ôm nàng, ngẫm lại thấy không đúng lắm, lại đẩy nàng ta, trực tiếp hỏi rõ: “Vậy là nàng không lấy chồng sao?”.
“A Nham, tâm ý của ta tuyệt đối không thua gì chàng đâu!”, Hàn Tiếu nhìn hắn, đổi lại cách xưng hô gọi A Nham, nàng đứng lên bước đến bên cạnh cửa sổ, vuốt ve khung cửa sổ kia: “Ta không có cha mẹ hay trưởng bối gì cả, nhưng ngài vẫn còn một người trưởng bối, dù thế nào đi chăng nữa thì ông ấy cũng vẫn là ông nội chàng, tuy trong lòng không thích ông ấy nhưng đi xa vẫn nhớ. Chàng ở dưới chân núi xây thành, cố tình đối đầu với thần y tiên sinh nhưng ông ấy vẫn đứng đây, lặng lẽ dõi theo. A Nham, hẳn là chàng biết ông ấy vẫn luôn lo lắng cho chàng”.
Nàng xoay người lại, ngồi bên chân hắn, nắm lấy đôi tay của hắn nói: “Làm nô tỳ, ta chăm sóc cho chàng, làm vợ ta cũng vẫn sẽ chăm sóc chàng như thế, không có gì khác nhau cả. Nhưng thần y tiên sinh nói đúng, chúng ta thực sự rất khác nhau, không phải bây giờ yêu nhau là đã tốt. Ta sẽ phải cố gắng để xứng đáng với chàng, chàng cũng phải cố gắng gỡ bỏ hết những khúc mắc của bản thân”.
“Trừ nàng ra, ta cũng chẳng còn khúc mắc nào khác nữa”.
“Chàng đem người điều đến điều đi, an bài trên núi dưới núi đủ mọi nơi, chẳng lẽ không phải vì muốn cho bọn chúng lòi đuôi? Chàng vẫn còn truy lùng tên nội gián đó phải không? Chàng nói muốn báo thù, rửa hận, cùng Long Tam điều tra lâu như vậy, nhưng lúc thần y tiên sinh muốn đi Đại Mạc thì chàng lại nhất quyết không thỏa hiệp với ông ấy. Nếu hai người chịu hợp tác với nhau thì tốt biết bao, cứ cứng đầu như vậy chẳng giải quyết được gì”.
Nhiếp Thừa Nham biện minh: “Chuyện báo thù còn phải mất nhiều thời gian, điều quan trọng bây giờ là phải sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cho hai tỷ đệ nàng”.
“Vậy sao lại tăng thêm số lượng thám tử ở Đại Mạc?”, Hàn Tiếu nói: “Chàng cũng sợ là thần y tiên sinh một đi không trở lại, đúng chứ?”.
“Việc này vốn là ân oán cũ của ông ấy, ta tuy vô tội nhưng lại trở thành nạn nhân, lần này ông ấy đi nếu được việc thì ta sẵn tiện báo thù luôn, đỡ phí thời gian”.
“Thế nếu ông ấy đi không được việc thì sao? Nếu ông ấy cũng giống như cha mẹ chàng, đi mãi không về, chàng không biết rốt cuộc ông ấy ở nơi nào. Chủ tử, chàng thực sự sẽ không đau khổ sao?”.
Nhiếp Thừa Nham nắm chặt tay, cắn răng nói: “Ta sẽ không đau”.
Hàn Tiếu đột nhiên nở nụ cười, nàng nắm tay hắn, cúi đầu nhẹ hôn lên đôi bàn tay đó: “Dù chàng có quyết định làm gì đi chăng nữa, thì ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Ta chỉ muốn nói, người khác cảm thấy ta không xứng với chàng, ta không để tâm, nhưng thần y tiên sinh cảm thấy ta không xứng với chàng, ta sẽ rất đau lòng, vì ông ấy là ông nội chàng”.
Nhiếp Thừa Nham im lặng không nói, Hàn Tiếu bỗng vươn tay xoa xoa gương mặt hắn: “Chàng xem vẻ mặt mình bây giờ kìa, giống y như thần y tiên sinh vậy đó, tính tình của hai người cũng rất giống nhau. Dù chàng không thích thần y tiên sinh nhưng chàng vẫn là cháu đích tôn của ông ấy”.
Nhiếp Thừa Nham hừ một tiếng: “Nha đầu này giống y như Hàn Nhạc vậy, giống y như một đứa trẻ, không biết nặng nhẹ, không đầu không đuôi, nhan sắc cũng chẳng thể nói là đẹp, sao ta lại thích nàng được nhỉ?”.
Hàn Tiếu nghe thế nhảy dựng lên, chắp tay ra sau lưng, quay đầu nhìn phong cảnh thành Bách Kiều qua khung cửa sổ: “Thế chắc là do ánh mắt của chàng tốt hơn ta nhiều!”, Nhiếp Thừa Nham bị nàng chọc ghẹo, giả vờ giận dỗi, Hàn Tiếu cười ha hả, chạy đến chỗ giá sách, vươn tay lên chỉ vào những cuốn sách y: “Chủ tử, căn phòng này là cả một gia tài lớn, nô tỳ chính là đầy tớ giàu có nhất trần gian này”.
Nhiếp Thừa Nham cười, hắn biết nàng đang rất vui, tinh thần phấn chấn, làm hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nàng lớn tiếng đáp lại lời hắn: “Dạ, chủ tử, nô tỳ ở đây!”, nhiều năm qua nàng chẳng hề thay đổi chút nào, nàng đã khiến hắn làm nhiều chuyện mà trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Hắn nói: “Nếu không để ý tới cái lời thề vớ vẩn đó, ta sẽ tặng nàng tòa thành dưới chân núi kia, nàng sẽ lại càng trở nên giàu có”.
Hàn Tiếu chống nạnh, bắt chước bộ dáng của thổ phỉ: “Để thành ở lại, thành chủ thì đuổi đi”.
“Nàng dám!”, hắn cười mắng, tay vươn lên ôm lấy thắt lưng nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, để nàng tựa vào lòng mình, hắn cúi đầu hôn nàng: “Dám đuổi ta, ta cắn chết nàng”.
Nụ hôn triền miên, nóng bỏng, Nhiếp Thừa Nham ôm thiên hạ của lòng mình ngay trong căn phòng chất đống kết quả học tập nghiên cứu nhiều năm của ông nội, hắn nghĩ đến khúc mắc mà Hàn Tiếu nói, nàng thực sự nhìn thấu tâm can hắn, nhưng hắn có thể cởi bỏ nó được hay không?
Nhiếp Thừa Nham do dự còn Hàn Tiếu lại quyết đoán, nàng sẽ kiên nhẫn làm cho hắn phải suy nghĩ thông suốt, nhưng nàng vẫn đặt chuyện trị bệnh cứu người lên hàng đầu, chuyên tâm nghiên cứu y thuật.
Vân Vụ lão nhân đi rồi làm Hàn Tiếu cũng mất đi người chỉ bảo mình, không có ai đứng sau hỗ trợ về y thuật cho nàng, lúc trước mỗi khi có chỗ nào không hiểu nàng vẫn có thể hỏi thần y tiên sinh được. Chuyện này giống như là đang đẩy nàng lên đài chiến đấu, chiến đấu với chính bản thân nàng. Nàng phải vượt qua nỗi sợ hãi không tên, phải tự mình học hỏi.
Ngày hôm đó, thành Bách Kiều đem đến một chuyện phiền toái, có một gã to con đánh xe ngựa vào thành. Hắn đánh xe chạy trên con đường náo nhiệt nhất sau đó hất cái giá trên xe ngựa xuống, có hai người bệnh đang nằm trên đó.
“Ta nghe nói núi Vân Vụ là thánh địa y thuật, nghe nói Vân Vụ lão nhân là giang hồ đệ nhất danh y. Ta đến đây để khiêu chiến!”, trên mặt người đàn ông đó hiện rõ hai chữ lớn “Khiêu chiến”, lại lớn giọng nói: “Sư phụ ta cũng là thiên hạ đệ nhất danh y, danh sư xuất cao đồ*, năng lực của ta cũng chẳng kém cỏi gì nên cố tình đến đây tìm một đệ tử của Vân Vụ lão nhân. Mời họ thi trị bệnh với ta, ai y thuật cao, trị bệnh nhanh khỏi thì người đó thắng”.
*Danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi thì đào tạo ra trò cũng giỏi
“Thắng rồi thì sao?”, có người đứng đó tò mò hỏi, người khác đã nhanh chân chạy đi báo tin cho thành chủ.
“Thắng tức là y thuật cao hơn. Người trong thành Bách Kiều này đều là đại phu, mọi người làm nhân chứng thì càng tốt”.
Mọi người nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán.
Người kia đứng hai tay chống nạnh, giọng vang như chuông: “Đệ tử của Vân Vụ lão nhân, mau mau ra nghênh chiến”.