Quyển 2 - Chương 15
Duẫn Linh Chỉ chỉ thẳng tay mặt Quyên Nhi mà mắng, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Mạn Duẫn, làm ra thái độ cho người ta xem.
Quyên Nhi rụt cổ, cúi đầu, hướng Mạn Duẫn hành lễ xin lỗi.
Hai người người xướng kẻ họa phối hợp ăn ý vô cùng.
“Tiểu Quận chúa, ta kêu Quyên Nhi nâng ngươi lên cũng là hảo ý, không ngờ nàng ta lại thô tay thô chân như vậy, suýt nữa thì đụng vào ngươi. Nhưng đấy chẳng qua là vô tâm mà thôi, chi bằng nể mặt ta bỏ qua đi.” Sau khi chỉ tay mắng mỏ Quyên Nhi một thôi một hồi, cuối cùng Duẫn Linh Chỉ cũng chuyển ánh mắt tới Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn suy tư một hồi trong đầu rồi đưa mắt nhìn Chu Dương. Thể diện người khác có lẽ Mạn Duẫn còn có thể nể, chuyện to hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Nhưng đối tượng lúc này là Duẫn Linh Chỉ, Mạn Duẫn sẽ không độ lượng như vậy.
Tâm tư của Duẫn Linh Chỉ sao có thể giấu diếm được Mạn Duẫn? Mạn Duẫn ngước khuôn mặt tươi cười lên, nói: “Tùy thân của Doãn tỷ tỷ có thể nào lại để cho lóng ngóng vụng về như vậy được, hôm nay nếu đụng vào bản Quận chúa chỉ là việc nhỏ, nhỡ đâu một ngày nào đó nàng đụng vào Doãn tỷ tỷ thì chuyện bé lại hóa ra to. Dù sao chẳng qua là một tên nha hoàn thôi mà, Sầm Vương phủ cũng đâu có hiếm lạ gì, chi bằng quăng tỳ nữ này ra khỏi phủ cho rồi.”
Duẫn Linh Chỉ biến sắc, nhếch môi định nói gì.
Quyên Nhi nãy giờ vẫn cúi thấp đầu, giờ đột nhiên nhấc chân bước lên trước quỳ sụp xuống đất: “Vương phi, Quyên Nhi hầu hạ người nhiều năm, trăm lần ngàn lần đừng đuổi Quyên Nhi đi. Cầu tiểu Quận chúa tha thứ, tỳ nữ không dám nữa.”
Quyên Nhi vô cùng hốt hoảng, nước mắt tràn mi.
Duẫn Linh Chỉ vừa định mở miệng khuyên bảo thì Mạn Duẫn đã khoát tay, “Chu Dương, ném tên tỳ nữ vô dụng này ra khỏi Vương phủ.”
Duẫn Linh Chỉ vươn tay muốn ngăn lại nhưng tốc độ làm sao có thể nhanh bằng Chu Dương. Chu Dương chỉ cần một tay là túm được lưng áo Quyên Nhi, chạy thẳng về hướng đại môn Vương phủ.
Đám tỳ nữ chung quanh quạt cho Duẫn Linh Chỉ cười trộm vài tiếng. Bọn họ là tỳ nữ thuộc Vương phủ, tự nhiên là đứng về phe tiểu Quận chúa. Thấy biểu hiện kinh ngạc của Duẫn Linh Chỉ, nỗi tức giận vì vừa rồi phải phơi nắng quạt cho nàng ta liền toàn tiêu tán.
Duẫn Linh Chỉ xuất giá chỉ mang đến một nha hoàn này. Quyên Nhi bị đuổi ra phủ thì coi như trong Sầm Vương phủ này chỉ còn lại một mình nàng ta tả xung hữu đột chiến đấu hăng hái một mình khắp nơi. Đừng thấy tiểu Quận chúa tuổi không lớn mà khinh thường, xem ra đạo hạnh của nàng ta vô cùng cao thâm. Duẫn Linh Chỉ cắn răng, vẫy tay đuổi tỳ nữ chung quanh, “Các ngươi đứng xa xa một chút, bổn Vương phi có mấy câu muốn nói cùng tiểu Quận chúa.”
Nhưng chủ tử chung quy vẫn là chủ tử, nhóm tỳ nữ dù có lo lắng cho tiểu Quận chúa thì cũng đành phải lui ra phía sau.
Bởi vì vừa rồi nằm ngủ ở trên cỏ nên tóc tai có chút hỗn độn, Mạn Duẫn vuốt vuốt mớ tóc lộn xộn cho vào nếp, chờ Duẫn Linh Chỉ mở miệng.
“Tiểu Quận chúa, ngươi nhằm vào ta khắp nơi thì được cái gì? Ngươi đừng quên, hiện tại ta là nữ chủ nhân của Vương phủ này! Mà ngươi bất quá cũng chỉ là nữ nhi của Vương gia mà thôi. không lâu sau, ta cũng sẽ có con cái của Vương gia, đến lúc đó ngươi còn có thể có đãi ngộ như vậy sao? Người ta thường nói, người phải biết nhìn xa trông rộng. Bây giờ đắc tội với ta, về sau ngươi không có trái cây ngon mà ăn đâu!” Duẫn Linh Chỉ tức giận hừ lạnh một tiếng, miệng lưỡi đanh đá chua ngoa.
Mạn Duẫn cũng không ngu, Duẫn Linh Chỉ nói lời này là đang trắng trợn cảnh cáo nàng.
Nhưng nàng sợ ả à? Võ mồm cực nhanh, ai mà không biết?
“Vậy à? Chờ ngươi sinh ra được đứa nhỏ cho Phụ Vương rồi nói sau.” Mạn Duẫn lướt qua Duẫn Linh Chỉ, đi về phía trước.
Người cùng ngươi động phòng cũng không phải là Phụ Vương. Nếu ngươi thật sự có thể sinh ra đứa trẻ của chính Phụ Vương mới đúng là kỳ tích nha. Mạn Duẫn lắc lắc tay áo, đi nhanh về phía trước.
Duẫn Linh Chỉ tức giận dậm mạnh chân! Sớm hay muộn, sớm hay muộn gì nàng nhất định sẽ cho con oắt kia đẹp mặt!
Mạn Duẫn thong thả rời đi, bỏ mặc Duẫn Linh Chỉ vẫn còn đứng phía sau. Đột nhiên có tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên, một trận gió nhỏ thổi phớt qua cạnh người Mạn Duẫn. Mạn Duẫn cảnh giác nhanh chân lui một bước ra phía sau, thành công tránh được một bàn tay đang muốn giữ lấy nàng.
một giọng nam hùng hậu bật cười ha ha, sau đó là một thân ảnh đứng vững ở trước mặt Mạn Duẫn. Nam tử này có đôi mắt tà mị hoa đào, ánh mắt lỗ mãng đảo lia, quần áo trên người cũng xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt.
“Tiểu nha đầu thú vị thật.” Nam tử vừa cười trêu đùa vừa tiến tới gần.
Quét ánh mắt tới lui trên khuôn mặt Mạn Duẫn, nam tử cười nhạo hai tiếng, cảm thán nói: “Nha đầu khá thật, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm...” Hận không thể đưa tay nhéo một cái. Mà cần gì phải nghĩ, cứ trực tiếp thực hiện là được. Nam tử đã vươn tay tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn.
Nam tử này diện mạo cũng không tệ, chẳng qua ngôn ngữ quá mức thô tục. Mạn Duẫn chưa đoán được thân phận của đối phương là gì, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ở trong Sầm Vương phủ này có người dám nói năng lỗ mãng với nàng. Cánh tay muốn của nam tử càng lúc càng tiến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn cũng càng lúc càng bao phủ bằng hàn băng.
“Ngươi là ai?”
‘Bốp’ một tiếng, tay Mạn Duẫn quất mạnh lên cánh tay nam tử, vô cùng vang dội.
Nam tử ngửa đầu ra sau cười khà khà nhìn Mạn Duẫn, “Cũng biết võ công cơ đấy!” Nam tử cười khinh khỉnh, ánh mắt vẫn tiếp tục giữ vẻ lỗ mãng, lại nói: “Nhưng hễ nữ nhân nào ta xem vừa mắt không có không chiếm được.”
Ngón tay cong thành trảo đánh úp về phía Mạn Duẫn, trong mắt mang theo vẻ quyết tâm.
Mạn Duẫn cũng nổi giận, một chưởng đấu một chưởng cùng đối phương khai chiến. Trong vài năm qua Mạn Duẫn học công phu không phải luyện chơi, tuy rằng nội lực không nhiều lắm, nhưng thân thủ đã gần khôi phục đến trình độ của kiếp trước. Chỉ cần đối phương không phải là võ lâm cao thủ, Mạn Duẫn tuyệt đối có thể chắc chắn bắt được hắn.
Nhưng sau khi khai chiến không lâu, Mạn Duẫn liền cảm thấy lực bất tòng tâm. Đối phương ra tay tàn nhẫn, không chừa cho Mạn Duẫn bất kỳ cơ hội thở dốc nào đã tiếp tục triển khai đợt công kích khác. Người này quả nhiên là một người biết võ công, hơn nữa công phu nhất định cũng không thua kém Chu Dương.
Mạn Duẫn bị đẩy lui vài lần, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
“Dám can đảm xâm nhập Vương phủ, ngươi là ai?” Mạn Duẫn thu hồi thế công, nâng mắt lên nhìn thẳng vào đối phương. Nếu tiếp tục đánh như vậy, kẻ thắng sẽ không phải là nàng.
Nam tử dựng thẳng một ngón tay lên, lắc lắc, nói: “Sao lại gọi là xâm nhập, ta được Phụ Vương ngươi mời đến đàng hoàng.”
Người Phụ Vương mời đến? Mạn Duẫn nhíu mày nhìn hắn. Chưa hề nghe Phụ Vương nhắc một lời nào tới một nhân vật như vậy.
“Rốt cuộc là ai? Nếu không nói, ta có thể kêu người.” Nơi này tuy rằng còn khá hẻo lánh, nhưng cách phòng bếp cũng không xa. Nếu Mạn Duẫn la to nhất định có thể gọi được người đến.
Đối phương nóng nảy xua xua tay, “Đừng đừng đừng, nếu làm cho người khác chạy tới lát nữa sẽ không xong việc tốt.”
Mạn Duẫn vỗ vỗ bùn đất trên vạt áo, ý bảo đối phương nói nhanh ra.
Nam tử sờ soạng cái mũi, càng nhìn khuôn mặt kia của Mạn Duẫn thì càng cảm thấy trong bụng ngứa ngáy khó mà kềm được. không ngờ nam nhân lúc nào cũng lạnh lùng như núi băng kia thế mà cũng có thể dưỡng ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy. Bất quá... người kia trưởng thành anh tuấn suất khí như vậy, gốc gác tốt, sinh ra nữ nhi đương nhiên là không kém rồi.
“Mấy ngày trước đây ta bị thủ vệ thuộc hạ của Cửu vương gia đưa về, mấy ngày nay ở tại trong Vương phủ giúp hắn làm chút chuyện.” nói xong, nam tử tiến lên vài bước.
Mạn Duẫn tạm thời không tin bất cứ lời nào của đối phương, lại thối lui vài bước về phía sau giữ khoảng cách an toàn.
“Bản Quận chúa dựa vào cái gì để tin ngươi? nói ra mục đích của ngươi.”
Tề Hồng trừng lớn mắt, “Ta đã nói rồi đó thôi, sao ngươi không tin?”
Chỉ với hai câu nói mà đã nghĩ là đủ cho nàng tin tưởng, như vậy nàng cũng quá dễ bị lừa chạy quanh rồi.
Mạn Duẫn vừa định há mồm kêu người, Chu Dương đột nhiên từ xa chạy xẹt tới, dừng ở sau lưng nàng.
“Tiểu Quận chúa, đừng kinh động hạ nhân. Người này thật sự đang ở đây để giúp Vương gia làm việc, nhưng cũng không phải thuộc hạ của Vương gia, càng không phải do Vương gia mời đến! Nếu không có Vương gia, người này hẳn vẫn còn lê lết trong lao ngục rất lâu.”
Lao ngục? Mạn Duẫn nhớ lại lời đêm qua Phụ Vương đã nói, chẳng lẽ... Mạn Duẫn nhìn Tề Hồng, nói: “Người này chính là hái hoa tặc?”
Bị người nói trắng ngay mặt như vậy, Tề Hồng cảm thấy mặt mũi thật thương tổn, “Tiểu Quận chúa, cái gì mà hái hoa tặc. Ta cùng với nữ nhân đó đều là ngươi tình ta nguyện, không tin ngươi hỏi một chút đi!”
Ngươi tình ta nguyện còn có thể vào đại lao? Mạn Duẫn chưa nói ra miệng nhưng vẻ mặt khinh thường lại nói cho Tề Hồng nàng nghĩ cái gì.
Tề Hồng tức giận đến muốn dậm chân, “Lão Tử làm được đoan làm được chính! Nếu Cửu vương gia không sử kế, Lão Tử sẽ vào đại lao sao?”
Làm được đoan, làm được chính! một tên hái hoa tặc còn không biết xấu hổ mà mạnh miệng nói ra như thế, Mạn Duẫn nhất thời cảm thấy đầu muốn phình to.
Mạn Duẫn liếc mắt hướng Chu Dương, ý hỏi sự tình có giống như lời hắn nói hay không.
Chu Dương giả vờ ho khan hai tiếng, “Hẳn là... đại khái là... như vậy.”
Mạn Duẫn gật đầu hiểu ý, đảo mắt qua Tề Hồng. Hèn gì tên này nhìn lỗ mãng như vậy, thì ra chính là một kẻ sắc lang bại hoại.
Tề Hồng bị ánh mắt xét nét của Mạn Duẫn làm cho phát rét, “Đừng nhìn ta như vậy, Lão Tử không tác tệ như vậy!”
Chu Dương vỗ vỗ vai hắn, nói: “Huynh đệ, Vương gia thông cảm ngươi suốt ngày phải ngược xuôi trên đường thông đồng mỹ nữ, mới đưa một đại mỹ nữ như Duẫn Linh Chỉ cho ngươi. Sao ngươi không biết cảm kích vậy?”
Tề Hồng nhảy dựng, há mồm mắng: “Vậy sao tối qua ngươi không đi mà trèo lên nữ nhân kia đi!”
Chu Dương đỏ mặt, ra vẻ ngây thơ bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên của ta muốn để lại cho phu nhân tương lai của ta.”
Mạn Duẫn bị mắc ói một chút.
Cằm Tề Hồng suýt nữa thì rơi xuống đất, vỗ thật mạnh vào vai Chu Dương, “Huynh đệ, nhỡ ngươi tìm không thấy cô dâu, lần đầu tiên của ngươi...”
Còn chưa dứt lời, Chu Dương đã đánh úp một chưởng về phía Tề Hồng, rồi vừa đuổi theo hắn tung chưởng vừa mắng: “Dám rủa Lão Tử tìm không thấy cô dâu, hôm nay Lão Tử một chưởng đánh chết ngươi.”
Mạn Duẫn xếp bằng ngồi dưới đất xem hai người so chiêu, cảm thấy... sau này mình có việc vui để ngó rồi.
Hai người huỳnh huỵch đánh nhau kéo dài đến cả canh giờ, võ công hai bên tương xứng với nhau, nên đến khi cả hai đều mệt lử cò bợ thì thái dương cũng đã xuống núi. Hai người thở hổn hển quỳ rạp trên mặt đất, lấy mắt trừng đối phương.
“Các ngươi đều mệt rồi phải không?” Mạn Duẫn đi đến trước hai người, đá đá chân Chu Dương và Tề Hồng.
Hai người đều mệt y như chó phơi nắng, vô lực gật gật đầu.
“Nên đi ăn cơm thôi, nhất định Phụ Vương còn đang chờ bản Quận chúa đây. Còn nếu các ngươi còn chưa đánh đủ thì chờ nghỉ ngơi xong rồi đánh tiếp. Nếu có thể phân ra thắng bại, bản Quận chúa sẽ thưởng thật lớn.”
“Tiểu Quận chúa!” Chu Dương tức giận hét lớn một tiếng, bất mãn Mạn Duẫn chỉ biết ngồi một bên hứng chí xem đấu như xem diễn hí khúc, đã vậy còn nói bên nào thắng lợi còn có thưởng. Hừ.
Tề Hồng cũng rất muốn mắng theo một câu, nhưng hiện tại còn thở không nổi, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mạn Duẫn duỗi người xong, đi về phía tiền thính, cũng không thèm liếc mắc nhìn hai người một cái. Mạn Duẫn dửng dưng ngồi nhìn hai người đánh nhau cũng không phải vì muốn giải buồn, mà vừa nhìn vừa đồng thời so sánh và phân tích từng chiêu thức của hai người. Từ trận đánh nhau của hai người, Mạn Duẫn học được không ít chỉ dẫn.
Võ công của Chu Dương chủ yếu thích hợp để phòng ngự, cho nên lực công kích cũng không rất lớn. Mà công phu chiêu số của Tề Hồng tuy rằng ào ạt nhưng lại phải cố sức vô cùng, cho nên mới không còn khí lực để nói chuyện.
Tịch Mân Sầm và Duẫn Linh Chỉ đã ngồi sẵn, trên bàn bày đầy các món ngon. Mạn Duẫn sờ sờ bụng, đúng là cũng hơi đói.
“Phụ Vương, ăn đi.” Mạn Duẫn cầm lấy đôi đũa, tách một miếng cá bỏ vào bát Tịch Mân Sầm, sau đó gắp một gắp rau xanh bỏ vào trong miệng, và cơm ăn.
Mạn Duẫn cười tủm tỉm nhìn Tịch Mân Sầm, hai mắt thỉnh thoảng chớp chớp vài cái, phóng điện với Phụ Vương.