Chương 143: Y lão: Sưu Tầm

Với sự nỗ lực nâng cao của Tần Lập, mỗi lần hắn đến học viện thì lễ đường lớn kia đều có không ít học sinh tự mình mang ghế nhỏ, trong đó con gái chiếm hầu hết. Mà ngay cả công chúa như Triệu Thiên Thiên, cũng không thể giống như trước hay đi theo bên cạnh Tần Lập. Cho nên, mới chuyển hướng ánh mắt về phía phủ của Tần Lập.

Bởi vì hầu hết thời gian của Tần Lập đều ở trong nhà tu luyện.

Triệu Thiên Thiên đẩy cửa, trông thấy Lãnh Dao cùng Bộ Vân Yên đều ở trong đó, khuôn mặt ửng đỏ cười, hô lên:

- Bộ tỷ tỷ, Lãnh tỷ tỷ.

Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao trước mặt Tần Lập có thể nói chuyện tùy ý nhưng đối mặt với công chúa có thân phận tôn quý như Triệu Thiên Thiên này thì tự nhiên không thể quá mức được. Nhất là Triệu Thiên Thiên cũng không thể hiện dáng vẻ công chúa, hiền hòa giống như cô láng giềng. Điều này khiến cho hai nàng cũng không chán ghét nàng.

- Ra mắt công chúa!

Hai người đứng lên, cùng nhau lên tiếng.

- Được rồi! Hai vị tỷ tỷ không cần khách khí như vậy, coi như ta là muội muội của hai người là được rồi.

Triệu Thiên Thiên khẽ cười nói.

Người nói vô tâm người nghe có tâm, hai nàng Bộ Vân Yên và Lãnh Dao liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng thoáng động, xem ra công chúa điện hạ tôn quý này đã hạ quyết tâm với công tử nhà mình rồi.

- Ha ha! Các người hãy nói chuyện với nhau đi, chúng ta còn có việc, sẽ không quấy rày.

Bộ Vân Yên nói xong, cùng Lãnh Dao hai người cáo từ đi ra cửa.

Triệu Thiên Thiên nhìn cửa phòng khép lại, thè lưỡi nghịch ngợm, quay vế phía Tần Lập cười:

- Không làm phiền anh chứ!

- Tần Lập tức giận nói:

- Vẫn biết quấy rầy mà chẳng lẽ cô không biết cô có thân phận gì sao? Cô là công chúa một nước! Cô không sợ ảnh hưởng không tốt đến mình sao?

- Ta sợ cái gì? Ngày đó...ngày đó ở diễn võ trường làm như vậy trước nhiều người, ta cũng dám. Hiện tại, ta sợ gì chứ? Hai gò má của Triệu Thiên Thiên hiện lên ráng chiều nhưng nói với vẻ kiên định.

- Ngày đó...Khụ khụ...ngày đó là tình huống đặc thù.

Nhắc tới chuyện ngày đó, Tần Lập cũng có vài phần ngượng ngùng. Đối với tâm ý của Triệu công chúa, trong lòng hắn biết rõ nhưng như thế nào nói với cô ấy đây chứ?

Nếu như nói quan niệm trong lòng thì Tần Lập không ngại mình có nhiều người đàn bà, hắn cũng không phải người kiên định ủng hộ một vợ một chồng. Tuy nhiên trước khi Thượng Quan Thi Vũ được gả cho hắn, Tần Lập sẽ không chấp nhận bất cứ cô gái nào!

Đây chính là một nguyên tắc, cũng chính là giới hạn của hắn.

Mấy ngày nay đi bái phỏng mấy lão già Thiên cấp, Tần Lập cũng bị làm cho rất chật vật. Trong những gia tộc này, nhà nào mà không có cô bé nào chứ? Kết quả, mặc kệ đi đến nhà ai, cũng gặp phải sự chiêu đãi nhiệt tình long trọng nhất. Sau đó cũng đẩy ra một cô gái xinh đẹp xấu hổ để gặp hắn.

Lão già Bình Nam vương kia còn ác hơn, trực tiếp kêu một đám chắt gái của mình đi ra để cho Tần Lập chọn lựa. Kết quả hiển nhiên là Tần Lập chạy trối chết rồi.

Đối mặt với những người đó, Tần Lập cũng có thể dứt khoát cự tuyệt dễ dàng. Nhưng khi đối mặt với Triệu Thiên Thiên, Tần Lập thực sự không đành lòng nói lời cự tuyệt. Dù sao, Triệu nha đầu này đã sớm đặt trái tim trên người mình. Trước mặt nhiều người ôm mình, hơn nữa "chuyện xưa" của hai người cũng đã truyền đi khắp cả Thanh Long quốc.

Tuy rằng hoàng đế bệ hạ vẫn chưa tìm mình nói điều gì, nhưng Tần Lập hiểu được, đây cũng chỉ là vì tuổi Triệu Thiên Thiên còn nhỏ. Nếu qua một năm nữa mà hắn vẫn chưa đề cập tới, tin rằng hoàng thượng nhất định sẽ nhắc tới chuyện này.

Thật sự là đau đầu nha. Tần Lập có chút buồn bực. Từ khi nào thì diễm ngộ nhiều như vậy mà lại chỉ có thể nhìn mà không thể cầu, mà lại đều là mỹ nhân tuyệt sắc xuất chúng. Mà hắn mạnh mẽ ép mình không được động tâm.

Đây không chỉ là nguyên nhân vì Thượng Quan Thi Vũ, mà là vì Tần Lập muốn theo đuổi con đường rất cao trên võ đạo!

Triệu Thiên Thiên dời mắt nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Tần Lập, bỗng nhiên nói:

- Thật ra, ta biết trong lòng của anh còn có một người khác đúng không? Ta nói cũng không phải là Bộ tỷ tỷ và Lãnh tỷ tỷ. Còn có người khác, đúng không?

Tần Lập sửng sốt, không khỏi nhìn kỹ cô gái xinh đẹp mười bốn tuổi này, trông thấy trong mắt nàng cũng không có dị thường gì khác, Tần Lập lặng lẽ gật gật đầu, nói:

- Lúc ta còn nhỏ, trong nhà đã từng làm hôn ước cho ta, sau đó Tần gia sa sút, ta cũng xa xứ, rời khỏi chỗ đó, nhưng chuyện hôn nhân kia thì vẫn chưa hủy bỏ. Hơn nữa, đối phương cũng không vì vậy mà hủy hôn.

Trong mắt Triệu Thiên Thiên hiện lên một chút ảm đạm. Thật ra phụ hoàng Triệu Nguyên Lễ của nàng đã hỏi qua nàng, có thể gả cho Tần Lập nhưng phải là chính thê.

Nữ nhân của hoàng gia, công chúa một nước. Nếu như không là một chính thê thì điều đó cũng quá mất mặt đi? Đồng dạng, Triệu Nguyên Lễ cũng hiểu được tính tình của võ giả thiên tài này, cũng không muốn bị trói buộc, nhất là loại thiên tài như Tần Lập này, càng khiến cho ông cẩn thận hơn. Không ngờ vốn là chuyện tốt nhưng đến cuối cùng thì biến thành chuyện xấu.

Cho nên, ông hi vọng con gái mình có thể dò xét kỹ tâm ý của Tần Lập rồi hãy tính. Bởi vì tuy rằng sự tình nguyện không lớn nhưng Triệu Nguyên Lễ không phải không chấp nhận. Từ đầu tới cuối, dường như chính con gái bảo bối đáng yêu của mình theo đuổi người ta.

Trái tim của nữ nhân luôn mẫn cảm, điểm này thật sự khi ở trong khu rừng của học viện, loại trường hợp nguy cơ chung quanh, Triệu Thiên Thiên cũng vô cùng mẫn tuệ, cảm giác sâu sắc: trong lòng Tần Lập dường như còn có bóng dáng của người khác.

Điểm này, sau đó ở trên diễn võ trường Triệu Thiên Thiên lại gần như có thể khẳng định chuyện này là thật. Bởi vì nàng chủ động ôm, trên mặt Tần Lập có cảm động nhưng thân thể lại có chút cứng ngắt. Hơn nữa, sâu trong ánh mắt ẩn chứa một chút vẻ bất đắc dĩ không phát hiện được!

Nhưng có người khác thì thì sao nào? Tuy rằng Triệu Thiên Thiên sinh trong hoàng gia nhưng chưa bao giờ dùng quyền thế áp chế người, lại càng không mang mang thói kiêu căng công chúa. Nàng cũng có trái tim hoạt bát thanh xuân như cô gái cùng tuổi, tâm tình cũng tích cực hướng về phía trước, nhận thức chuẩn thì sẽ làm, mà sẽ không quản kết cục như thế nào.

Tựa như nàng thích Tần Lập. Chỉ là thích, tuyệt sẽ không quản người khác thấy thế nào, nói thế nào.

Cho nên Triệu Thiên Thiên sau khi chứng minh suy đoán trong lòng, ngẩng mặt, cười nói với Tần Lập:

- Ta sẽ không chịu thua!

Tần Lập cười khổ lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình hẳn là làm cho cô bé này một chút gì, có lẽ sau khi chân chính bước vào võ đạo, suy nghĩ của nàng sẽ không chấp nhất như vậy nha!

Cảm giác thiếu nợ cũng không dễ chịu lắm, nhất là nợ tình.

- Thiên Thiên, nàng có muốn giống như ta không? Có thể nhanh chóng tăng thực lực lên?

Quả nhiên, cái mồi mà một người nào đó ném ra, thật sự hương vị quá mức ngọt ngào, khiến Triệu Thiên Thiên không có bất cứ ý niệm cự tuyệt trong đầu. Nàng chớp chớp con ngươi linh động của mình, dùng sức gật gật đầu.

Cuối cùng cũng tạm thời giải quyết được tiểu nha đầu này, Tần Lập thở phào một hơi nhẹ nhõm, từ khi mình tẩy tủy Triệu Thiên Thiên, hơn nữa sau khi muốn nàng giữ bí mật này, tiểu nha đầu này cảm thấy có thể cùng Tần Lập có được một bí mật, là chuyện vui vẻ nhất. Đương nhiên, càng vui hơn chính là nàng vốn có tư chất không tệ, sau khi trải qua cải biến của Tần Lập, càng trở nên hoàn mỹ hơn.

Thực lực cường đại của bản thân hoàng tộc khó thể có người thường nào theo kịp. Cho nên, có thể đoán được, không mất bao nhiêu năm, Thanh Long quốc sẽ xuất hiện một cô gái cao thủ tuổi còn trẻ mà còn cường đại.

Sau khi chuyện lộn xộn chấm dứt, Tần Lập rốt cục nhớ tới, nên đi tới chỗ lão Viện trưởng của Học Viện cao cấp để xem. Ngày đó sau khi Y lão nói với hắn vài lời, Tần Lập cũng do dự đã lâu. Dù sao, trước đây ấn tượng mà lão khất cái kia lưu lại cho Tần Lập thật sự rất sâu sắc. Bao gồm truyện kể của đám người A Hổ, đối với lão khất cái kia Tần Lập có ấn tượng cũng không tốt lắm!

Biết rõ chiến kỹ của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn khiếm khuyết rất lớn, lại cố tình làm một đống lớn, gặp người liền cho, đây không phải là hại người sao?

Cho nên, từ trong nội tâm, Tần Lập cũng không thích Y lão, tuy nhiên nếu đổi lại quan điểm mà suy xét. Đây cũng không có cái gì đáng lo lắm. Bởi vì tới cuối cùng, hầu như tất cả mọi người đều biết chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn khiếm khuyết rất lớn, nhưng lại không chịu nổi loại hấp dẫn này, như vậy, cho dù chết thật ra cũng không liên hệ lớn với Y lão.

Điều này giống như lão đại trong bang phái kiếp trước của Tần Lập, ở trong mắt mọi người, hắn cũng không là người tốt gì.

Tính tình Y Ngưng có vài phần tương tự như Lãnh Dao, vô cùng trong trắng nhưng lạnh lùng. Cho dù hiện tại Tần Lập đã thành sự kiêu ngạo của cả Thanh Long quốc. Nhưng ở trên mặt Y Ngưng cũng tuyệt đối nhìn không ra một chút sự sùng bái nào.

Sau khi biết Tần Lập muốn tìm phụ thân nàng, Y Ngưng im lặng không lên tiếng đưa Tần Lập xuyên qua mảnh rừng rậm, đi vào một căn phòng không bắt mắt, thản nhiên nói:

- Tới rồi!

Sau đó liền quay người rời đi, giống như cũng không muốn đối mặt với phụ thân mình.

Tần Lập cũng không quá để ý tới vẻ lạnh lùng của Y Ngưng, với hắn mà nói, cô gái nhiệt tình thì thấy nhiều rồi, ngẫu nhiên bị lạnh nhạt một chút cũng không tệ lắm.

Gõ gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Y lão, dường như có chút mỏi mệt:

- Vào đi.

...

Ánh sáng trong phòng rất mờ, bài trí trong đó cũng rất đơn giản, một bàn một ghế, một chiếc giường gỗ, thu dọn rất sạch sẽ.

Giờ phút này, Y lão ngồi ở một chỗ, ngưng thần nhìn một quyển sách. Tần Lập vừa nhìn qua, quyển sách kia đúng là chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn! Bởi vì văn tự trên đó Tần Lập rất quen thuộc.

- Đến đây, ngồi xuống.

Lão liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, sau đó chỉ tới giường gỗ.

Tần Lập cười cười, đứng ở đó hỏi:

- Y lão làm sao mà biết được. Ta chính là Tần Lập kia sao?

Nếu như bị nhìn thấu, như vậy tiếp tục ngụy trang còn có ý nghĩ gì nữa, còn không bằng hày thẳng thắn thành khẩn một chút. Mọi người nói chuyện rõ ràng dứt khoát, chẳng phải tốt hơn sao?

- Ha ha, bản lĩnh dịch dung của ngươi rất mạnh! Mấy người bên cạnh ngươi cũng là người ngươi mang từ thành Hoàng Sa tới sao? Ôi, nếu không phải nhận ra ngươi, thậm chí ta cũng nhận không ra đám người A Hổ, tiểu Vân Yên, tiểu Lãnh Dao. Biến hóa quá lớn!

Tần Lập cũng không nghe ra ý tứ Y lão dùng mấy người uy hiếp mình, chỉ đơn thuần là cảm khái, cũng không nói gì nữa.

Y lão tiếp tục nói:

- Ngày đó ngươi dùng một cước đá bay Hạ Hầu Phong kia, tuy rằng cũng không phải quyền cước kỹ xảo của Duy Ngã Độc Tôn nhưng lại dùng tinh túy của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn! Xem ra, ngươi đã luyện tầng thứ nhất tới cảnh giới đỉnh điểm! Hơn nữa, trong lời nói của ngươi ngày đó không phải cảnh giới Vận Nhiễm tầng thứ hai của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn sao?

- Lão không ngờ biết nhiều như vậy?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện