Chương 448: Tương phùng hà tất tằng tương thức
Dường như nghe đến truyện cười hài hước nhất trên đời, thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung tiểu Ba cười nghiêng ngả, đôi mắt gắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo nhìn Tần Lập như một thằng ngu, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi có biết không? Dục Vong hoa không chỉ có tác dụng với nữ nhân, đối với nam nhân cũng có hiệu quả?
Một người bên cạnh hắn cũng cười hắc hắc:
- Nam nhân trúng độc này, gặp cái gì cũng đều có hứng thú. Ha ha! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Những nữ nhân này đều là của Thiếu chủ chúng ta. Bên kia cách đây không xa, ta thấy dường như còn có mấy tảng đá có lỗ, ngươi có thể đi thử xem! Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Đám người bọn họ không kìm nổi bật tiếng cười vang, tiếng cười hết sức vui vẻ, vui vẻ đến tột cùng.
Bởi vì trong hiểu biết của bọn họ, còn chưa bao giờ có tình huống người nào không dùng thuốc giải mà tránh được độc của Dục Vọng hoa. Đó quả thực là một chuyện không có khả năng!
Cho nên, vừa rồi nếu Tần Lập đến đây lập tức động thủ, có lẽ còn có một đường cơ hội. Nhưng hiện tại, lại nửa điểm cơ hội cũng không có!
Nữ tử mặc lụa trắng thầm hận trong lòng. Vừa rồi nàng chỉ hôn mê trong nháy mắt lập tức liền tỉnh lại, nhưng miệng không thể nói, thân không thể động. Một thân nguyên lực dồi dào tựa như là một vũng nước chết, căn bản không chút phản ứng. Đồng thời, một luồng cảm giác khô nóng không ngừng làm xói mòn linh trí của nàng.
Đến giờ nàng mới hiểu được, độc của đối phương không ngờ lợi hại như thế. Ác độc nhất chính là làm cho thần trí của ngươi được thanh tỉnh. Nói cách khác, dùng độc tính không ngừng xói mòn tâm linh, kích thích bản năng nguyên thủy nhưng từ đầu đến cuối ngươi đều rõ ràng đang đối mặt cái gì, đang làm gì!
Vừa rồi khoảnh khắc nàng thanh tỉnh, rõ ràng nghe thấy tiếng Tần Lập nói chuyện. Nàng hy vọng cỡ nào muốn nói cho hắn:
- Nhanh ra tay đi, đừng do dự, vô nghĩa!
Đáng tiếc chính là, nàng ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phát ra, tất cả mọi lời hò hét kêu gào đều chỉ trong đáy lòng. Loại cảm giác này quả thực sống không bằng chết.
Tần Lập nhìn đám người đang cười hết sức vui vẻ này, cũng cười rộ theo. Tuy nhiên, trên mặt hắn là cười lạnh, trong mắt tràn ngập sát khí!
Xem ra mình một chút cũng không có giết lầm. Cực Nhạc Thần Cung này cùng Cực Nhạc Thiên Cung kia không có gì khác nhau. Cũng đều là một đám bại hoại cặn bã!
Mình cho dù không phải người tốt gì, nhưng không thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!
- Cười đủ rồi chứ?
Giọng của Tần Lập đột nhiên khiến đám người Thiếu chủ ngây ngốc sững sờ.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung mang theo vài phần kinh hoảng, hỏi người bên cạnh:
- Hắn vì sao còn không ngã xuống?
- Ặc...đây có thể là bởi vì thể chất tên này có chút đặc biệt! Kiên trì thời gian dài hơn một chút?
Có người trả lời.
- Có thể nào, người này có thuốc giải hay không?
Có người suy đoán.
- Nói như rắm. Loại thuốc giải này, trừ Cung chủ cùng Thái Thượng trưởng lão mấy đời, cũng chỉ có Thiếu chủ mới có! Hắn làm sao có thể có được?
Ngay khi đám người này tranh luận không ngớt, Tần Lập nhìn thoáng qua mấy nữ tử trên mặt đất. Trong đó có vài người sắc mặt đỏ bừng, hai chân không tự giác cọ sát vào nhau dường như đang cố gắng chịu đựng, biểu tình cực kỳ thống khổ.
Trong lòng hắn biết không thể nhiều lời với đám người này, trong mắt chợt lóe vẻ lạnh lẽo, đứng nguyên không có động tác gì. Mấy người Cực Nhạc Thần Cung đang tranh luận ầm ĩ đột nhiên đều ngậm miệng, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợi hãi. Lúc nyaf, đột nhiên đầu của bọn họ đều vỡ tung ra!
- Bộp!
- Bộp!
- Bộp!
Máu tươi cùng óc bắn tung tóe đầy người đầy mặt Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung.
- A!
Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung này phát ra một tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm, vẻ mặt khủng hoảng nhìn Tần Lập, cả người phát run, không dám tin nói:
- Ngươi...ngươi như thế nào còn có thể không bị trúng độc Dục Vọng hoa? Không có khả năng...không có khả năng! Trên đời này, vốn không có người trúng độc Dục Vong hoa mà không ngã! Tuyệt đối không!
Vị Thiếu chủ này từ nhỏ đã sống trong môi trường rực rỡ gấm hoa, từ nhỏ đến lớn đều nghe những lời khen ngợi (rên rỉ thì có), chưa từng gặp qua loại cảnh tượng hung tàn tanh máu như này. Cho nên, một chút dũng khí cho tới bây giờ không có bao nhiêu, trong nháy mắt toàn bộ hầu như đã đánh mất.
Sở dĩ nói, dũng khí của con người cho tới bây giờ cũng không phải là dựa vào thực lực cap thấp mà tính toán.
Tần Lập có chút thương hại nhìn Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung gần như bị dọa ngất đi, trong lòng không kìm nổi nghĩ thầm:
- Người như thế này, cho dù hôm nay không chết dưới kiếm của mình, hắn thật sự có thể tiếp nhận cai quản một môn phái, trở thành đứng đầu một phái sao?
- Giao thuốc giải ra đây!
Hai mắt Tần Lập nhìn chằm chằm vào mặt Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung, lạnh lẽo nói:
- Ta nói một lần cuối cùng. Đưa...thuốc giải...ra...đây!
Một câu này, Tần Lập đã dùng đến tinh thần chấn nhiếp công kích, Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung "Phịch" một cái quỳ trên mặt đất, trên trang phục màu trắng hoàn mỹ đều dính đầy máu và óc người khác, nước mắt chảy ròng ròng:
- Ta giao...ta giao...Tha cho ta!
Tần Lập đón lấy bình sứ, từ tinh thần dao động của Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung, Tần Lập kết luận tên này không nói dối vì thế than nhẹ nói:
- Hiện tại ngươi chết đi, còn hạnh phúc hơn là đợi những cô nương phẫn nộ này xé xác ra từng mảnh rất nhiều!
- A...A!
Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung nghe Tần Lập nói vậy đột nhiên xoay người bỏ chạy. Thực lực hắn không ngờ toàn bộ bộc phát ra, tốc độ cho dù là người sở trường về tốc độ cũng không kìm nổi phải ngạc nhiên thán phục.
Tần Lập cong tay bắn ra một luồng kình khí Tiên Thiên Tử Khí, bắn xuyên tim Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung từ phía sau "Phốc" một tiếng, một lỗ máu hiện ra. Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung chết ngay tại chỗ, nằm vật ở ven hồ Thiên Trì.
Tần Lập đến gầm đám nữ tử. Đầu tiên là cứu trị những người bị nặng trước, sau đó lại cho tất cả mọi người đều ăn giải độc.
Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc. Dục Vọng hoa này đích xác là phi thường bá đạo như thế, nhưng lại cũng có những thứ hoàn toàn khắc chế thuộc tính của nó.
Mười mấy nữ tử này sau một lát đều tỉnh táo lại, mỗi người đều sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi. Bởi vì từ đầu đến chí cuối bọn họ đều ở trong một loại trạng thái thân thể không thể động, miệng không thể nói, nhưng thần trí lại vô cùng thanh tỉnh. Điều này khiến cho bọn họ bởi vì những ý niệm vừa sinh ra trong đầu mà ngượng ngùng không thôi.
Hơn nữa còn được một người trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái như vậy cứu chữa, trong lòng các loại cảm xúc cảm kích, thầm mếm, vui mừng, ngượng ngùng...đủ loại, hết sức phức tạp.
Ngay cả nữ tử áo lụa trắng đều ngây ngốc dưới đất, kinh ngạc Tần Lập hồi lâu mới đột nhiên phục hồi tinh thần. Hai gò má đỏ bừng, hai mắt trong veo, làm sao còn loại quyến rũ xinh đẹp lúc trước?
Nàng đứng lên, khom người hướng về Tần Lập, hết sức ôn nhu nói:
- Đa tạ ân công cứu mạng. Uyển nhi và các vị sư muội cảm ơn công tử!
Một đám nữ tử lúc này đều hồi phục tinh thần, còn có mấy người thầm rơi lệ, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi. Nếu không phải gặp được vị công tử này rút kiếm tương trợ, chỉ sợ hiện tại bọn họ đã gặp bất trắc. Chết, cũng không đáng sợ, đáng sợ là sau khi bị người làm nhục mà còn bị không chế!
Bởi vì ngay trước khi Tần Lập xuất hiện, Thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung không chút che dấu lời nói này, đã cho những người bị hôn mê ngã xuống trước nghe được cái loại "cảm thụ" kia, thật sự là sống không bằng chết!
Tần Lập khoát ta, nói:
- Trên đường gặp bất bình, rút kiếm tương trợ, cũng không có gi cả. Chỉ là các vị cô nương về sau nên cẩn thận một chút mời được. Phải biết rằng, giang hồ hiểm ác!
Tần Lập nói xong mỉm cười:
- Tại hạ còn có chuyện, tạm biệt tại đây.
Nói xong, thân hình chợt lóe, thản nhiên rời đi,
- A!
Lý Uyển thấy Tần Lập biến mất, la lớn:
- Còn không biết tôn tính đại danh của công tử...
Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân,
Tương phùng hà tất tằng tương thức...
Giọng nói Tần Lập từ nơi rất xa truyền lại.
Dịch thơ:
Cùng một lứa bên trời lận đận,
Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau
(. st)
(Chả hiểu bác nào dịch thơ khó hiểu quá)
- Ta là con gái của thành chủ thành Thông Thiên!
Lý Uyển dùng hết sức hô về phía Tần Lập biến mất, cũng không biết hắn có nghe thấy hay không. Sau khi hô xong, sắc mặt nàng đỏ bừng trong lòng còn kinh hoàng không thôi. Thầm nghĩ:
- Như thế nào mình còn không biết xấu hổ như vậy? Người ta cũng không có ý muốn kết giao với mình, mình như thế nào còn vội vàng nói cho người ta biết tên cùng lai lịch của mình?
Lén nhìn sang hai bên, sợ một đám tỷ muội chê cười. Nhưng nàng lại bỗng phát hiện, trên mặt những người khác đều là vẻ buồn bã thất vọng.
Lắc lắc đầu, chuyến đi lần này thật thất bại, không nghĩ tới đáy Thiên Trì này, không tìm được Băng Hỏa Ngư mà lại gặp con quái thú khủng bố kia, thiếu chút nữa còn bị nó ăn. Còn gặp loại chuyện này, quả thực là một chuyến đi xui xẻo!
Tuy nhiên, nghĩ lại chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu. Mặc kệ thế nào, coi như bọn tỷ muội đều mở mang kiến thức, lần sau gặp loại chuyện này hẳn là biết phải xử lý như thế nào.
Hơn nữa, còn bởi vì chuyện này mà gặp được một người trẻ tuổi anh tuấn thực lực cường đại mà còn hết sức trượng nghĩa. Chỉ tiếc, người ta không muốn để lại tên họ!
Đất trời rộng lớn, còn có thể gặp lại sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ tử áo trắng không kìm nổi có chút buồn bã.
Tần Lập lúc này đã sớm rời ngọn Thiên Trì. Chuyện ở Thiên Trì quốc đã xong, tự nhiên không cần thiết phải dừng ở đây lâu. Câu cuôi cùng Lý Uyển nói, Tần Lập vẫn nghe thấy, trong lòng rất bất ngờ. Không nghĩ tới mình tùy ý cứu những nữ tử này, không ngờ còn có lai lịch như thế.
Tuy nhiên, Tần Lập cũng không muốn cùng những môn phái nơi cực Tây có nhiều qua lại. Lúc này đi nơi cực Tây chính là chiếm được tấm bản đồ Thái cổ thứ tám, còn có một việc đã ở trong lòng hắn rất nhiều năm.
Đó chính là: Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt!
Năm đó ba người ở thế tục bị Nguyệt Diêu Tiên cung mang đi, đến hiện tại đã qua rất nhiều năm vẫn không có tin tức. Hơn nữa, hận thù không nhỏ giữa Hàn Mai cùng Tần Lập, Tần Lập cần phải xác nhận trước một chút. Đó chính là ba người bọn họ ở Nguyệt Diêu Tiên cung có được hài lòng không?
Hơn nữa, Tần Lập cuối cùng còn có một chút tâm tư riêng, đó chính là muốn tận mắt nhìn thấy nơi cực Tây từng vô cùng huy hoàng thời Thái cổ đến tột cùng có bộ dáng thế nào!