Chương 529: Trọng thương!
Hào quang màu vàng bộc phát ra trên người Mạc đầu lĩnh lập tức bị đánh tan nát, miệng phun máu tươi, trực tiếp bị đánh bắn sâu vào trong băng tầng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to sâu mấy chục thước.
Tần Lập không chút ngừng nghỉ, trong kinh mạch Tiên Thiên Tử Khí cấp tốc vận chuyển, từng luồng lực lượng khổng lồ đến cực điểm đánh về phía Mạc đầu lĩnh trong hố sâu.
Bên này Cơ Ngữ Yên cũng không chút do dự, răng ngọc cắn chặt, sử dụng toàn bộ thực lực điên cuồng oanh kích xuống hổ to phía dưới.
Chiến đấu ngang tay một khi bị một bên chiếm cơ hội, vậy bên kia chỉ có thể liên tiếp bại lui, càng đừng nói là thêm một cái biến số Tần Lập này.
Mạc đầu lĩnh tuyệt đối không nghĩ tới bên cạnh Cơ Ngữ Yên còn có một võ giả thực lực chẳng những không kém, ngược lại còn mạnh hơn Cơ Ngữ Yên.
Nếu biết điểm ấy, cho dù Cơ Ngữ Yên thêm nửa tháng không trở lại, hẳn cũng không tới Băng Tuyết Môn này gây hấn.
Đáng tiếc, trên đời này không có "Nếu".
Mạc đầu lĩnh bị đánh cho thất điên bát đảo, nhưng võ giả cảnh giới Lôi Kiếp ở dưới thế công mãnh liệt của Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên cũng chỉ là bản thân bị thương, nhưng võ giả cảnh giới như vậy một khi tự bạo, lực phá hoại sinh ra sẽ khiến cho toàn bộ người Băng Tuyết Môn nơi này, trừ bỏ Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên, chỉ sợ đều khó thể giữ mạng.
Cho nên Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên điên cuồng công kích, căn bản không cho Mạc đầu lĩnh bất kỳ cơ hội tự bạo nào.
Mà không đến lúc vạn bất đắc dĩ, lại có cường giả cảnh giới Lôi Kiếp nào lại muốn thông qua phương thức tự bạo để đồng quy vu tận với kẻ địch?
Mặt đất đột nhiên run rẩy, trong giây lát toàn bộ mặt đất trực tiếp nổ tung phát ra một tiếng nổ động trời. Vô sổ khối băng cùng bùn đất thật lớn bắn về phía hai người trên bầu trời.
Phía dưới truyền đến tiếng rít gào điên cuồng của Mạc đầu lĩnh:
- Muốn giết ta? Đi chết đi!
Người này không ngờ lại lĩnh ngộ pháp tắc thổ hệ tinh thâm như thế, Tần Lập cũng đều không kìm nổi âm thầm kinh hãi. Tuy nhiên, sắc mặt hắn không đổi thò tay lấy ra một bó lớn Linh Bạo Đan, hướng về phía Mạc đầu lĩnh bên dưới, không ngừng ném tới.
- Ầm - Ầm - Ầm - Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, hố sâu bên dưới cũng càng ngày càng sâu thêm. Đồng thời, Bảo Khí Ấn Chương của Tần Lập cũng trong khi hỗn loạn đánh tới, mỗi lần đánh tới Mạc đầu lĩnh, thương thế của hắn lại nặng thêm một phần.
Bảo Khí!
Đã là Pháp bảo chân chính, cho dù Mạc đầu lĩnh là cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp cũng đồng dạng chịu không nổi Bảo Khí không ngừng đánh tới.
Mạc đầu lĩnh đã bị đánh ra khỏi hố sâu hơn trăm thước, bị đập thủy chung không thể xông lên, không khỏi lửa giận công tâm, rít gào:
- Muốn giết ta? Vậy chúng ta cùng chết đi!
Trong tay Tần Lập đột nhiên có thêm một thanh kiếm, kiếm này đúng là Ẩm Huyết.
Thân thể Tần Lập từ trên không trung, đầu dưới chân trên cầm Ẩm Huyết kiếm trong tay, người và kiếm hợp nhất, một kiếm tuyệt trần này trực tiếp bổ xuống Mạc đầu lĩnh ở dưới.
Mạc đầu lĩnh cũng cảm nhận được cỗ kiếm ý vô cùng sắc bén kia, sợ hãi đến mức hai mắt trừng lớn, nhe răng cắn đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt khiến cho tinh thần lực của hắn trong nháy mắt tăng lên rất nhiều. Năng lượng khổng lồ bắt đầu đánh về phía đan điền của mình.
Cỗ lực lượng này khổng lồ tới cực điểm, lập tức dẫn phát hiện tượng hỗn loạn thiên địa, vô số mây đen cuồn cuộn kéo tới, nhanh chóng tụ tập về bên này, tiếng sấm nổ chớp giật xen lẫn trong đám mây đen.
- Đùng đoàng!
- Rắc...rắc!
Không ngừng có lôi điện từ trên bầu trời đánh xuống, đánh lên sông băng lập tức tạo thành sông băng sụp đổ phạm vi rộng.
Mà đệ tử Băng Tuyết Môn cùng Hạt Tử Bang chiến đấu đều bị loại biến hóa này làm sợ ngây người, không tự chủ được ngừng tay, hai bên sắc mặt hoảng sợ chạy ra thật xa.
Mặt đất run lên, trong phạm vi mấy trăm dặm, băng tuyết sụp đổ, mặt đất sụp đổ. Tất cả mọi người không kìm nổi bay lên không, không ngừng bay ra xa hơn.
Thời gian như đọng lại giờ phút này, một kiếm của Tần Lập đã đánh tới trên đầu Mạc đầu lĩnh.
Kiếm khí lạnh lẽo đâm thủng đầu Mạc đầu lĩnh.
Ẩm Huyết kiếm lập tức phát ra một tiếng ngân vang vui sướng, đồng thời đan điền Mạc đầu lĩnh trướng lên mãnh liệt, giống như là một cái bụng cóc phồng lên, nhìn qua hết sức buồn cười.
Cơ Ngữ Yên ở phía sau mắt như nứt ra, hét lên một tiếng:
- Tần Lập!
Tần Lập như là không nghe thấy thanh âm này, một kiếm kia căn bản không chút ngừng lại, hung hăng chém xuống.
Đồng thời thân thể Tần Lập ở trong không trung vẽ ra một đường cong rất lớn. Trong nháy mắt Ẩm Huyết kiếm chạm vào đầu Mạc đầu lĩnh, thân thể Tần Lập cũng đã khôi phục tư thế bình thường, sau đó hai chân nương theo cỗ lực lượng này, hung hăng đá vào đan điền sắp nổ tung của Mạc đầu lĩnh.
Phốc!
Cảm giác giống như đá lên một đống thịt nát, một cước đủ để khai sơn phá thạch của Tần Lập hung hăng đá lõm đan điền của Mạc đầu lĩnh vào trong, sau đó mũi chân của Tần Lập vừa lúc đá lên Đan Nguyên Anh Hóa của Mạc đầu lĩnh.
Nếu có thể nhìn thấy Đan Nguyên Anh Hóa kia, sẽ thấy biểu tình của Đan Nguyên Anh Hóa giống hệt Mạc đầu lĩnh như đúc chỉ trong nháy mắt từ quyết đoán biến thành hoảng sợ.
- Tách!
Dường như tiếng thủy tinh vỡ vụn, Đan Nguyên Anh Hóa của Mạc đầu lĩnh bị hai chân của Tần Lập một trước một sau đá tan nát.
Đầu của hắn bị chém ra, cùng Đan Nguyên Anh Hóa bị đá nát gần như cùng một lúc.
Cho nên, vị cường giả siêu cấp có cảnh giới Lôi Kiếp không ngờ không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có cơ hội phát ra, mất mạng lập tức.
Mà cỗ lực lượng khổng lồ tràn ngập đan điền của Mạc đầu lĩnh trong nháy mắt đan điền bị đá nát, tuy rằng không có nổ tung nhưng cũng đồng thời đánh ra ngoài.
Đây là năng lượng Mạc đầu lĩnh tích tụ một đời, toàn bộ bộc phát ra trong nháy mắt. Lần này so với một kích trí mạng của cường giả Lôi Kiếp cường đại hơn rất nhiều lần.
Thân thể Tần Lập trực tiếp bị cỗ lực lượng này ném lên trời cao. Cơ Ngữ Yên theo sát sau đó đuổi tới ý đồ đón lấy thân thể Tần Lập cũng bị đánh lên trời cao cùng thân thể của hắn.
Cảnh tượng cường giả cảnh giới Lôi Kiếp tự bạo ở Cơ gia dường như lại hiện ra. Chỉ là lúc này đây, Tần Lập lại không thể may mắn tránh thoát, bị cỗ lực lượng mạnh tới cực điểm này đánh vào thân thể, thương nặng hôn mê tại chỗ.
Cơ Ngữ Yên ngược lại không có việc gì, ở trong không trung không kìm nổi bộc phát ra một cơn tức giận khổng lỗ, nhìn về đám thành viên tinh nhuệ Hạt Tử Bang đang tùy thời chuẩn bị chạy trốn. Trong cặp mắt xinh đẹp bình thản của Cơ Ngữ Yên từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên nổi lên một tầng tơ máu đỏ tươi, cỗ sát ý tận trời không hề che giấu bộc phát ra. Nàng một tay cầm thắt lưng Tần Lập, một tay khác cầm kiếm trực tiếp vọt vào giữa đám thành viên tinh nhuệ của Hạt Tử Bang.
...
- Tần Lập, Tần Lập. Ngươi mau tỉnh lại đi!
- Công tử, công tử!
Hai mắt Tây Qua rưng rưng nhìn Tần Lập nằm trên giường đã hôn mê hơn mười ngày, trong lòng rối như tơ vò.
Hắn nghe nói công tử vì tìm dược liệu hoàn toàn chữa khỏi thân thể cho hắn, lúc ở Cơ gia đã cùng người ta chiến đấu một hồi, tuy rằng không bị thương gì nhưng thể lực tiêu hao rất lớn. Hiện giờ lại lặn lội đường xa gấp trở về, còn không có bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, liều mạng với một cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, hơn nữa thành công phá đối phương tự bạo, khiến cho toàn bộ Băng Tuyết Môn may mắn thoát khỏi tai nạn.
Có thể nói nếu không có Tần Lập chỉ sợ hiện tại toàn Băng Tuyết Môn đều không còn tồn tại trừ Cơ Ngữ Yên, tất cả mọi người khó thoát cái chết.
Lúc này Cơ Như Nguyệt kéo Tây Qua đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho hắn. Tây Qua lúc này mới chú ý đến sư phụ Cơ Ngữ Yên thủy chung mặt không thay đổi ngồi trước giường Tần Lập, nắm lấy một bàn tay của hắn, ngây ngốc nhìn hắn.
Tây Qua phục hồi tinh thần lại, vội cùng Cơ Như Nguyệt đi ra ngoài. Cơ Ngữ Yên đối với mọi chuyện này không có phản ứng gì.
Hai người vừa đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều đệ tử Băng Tuyết Môn vây lại, đều hỏi hai người tình hình Tần công tử cùng sư phụ.
Bởi vì không biết quan hệ của Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên, những người này đành phải xưng hô Tần Lập là Tần công tử giống như Tây Qua.
Sắc mặt Tây Qua có chút ảm đạm, tuy nhiên vẫn cố gượng cười nói:
- Còn chưa tỉnh, nhưng công tử là người tốt sẽ được trời phù hộ, nhất định không có việc gì.
- Đúng vậy. Tần công tử người tốt được trời phù hộ, khẳng định không gặp chuyện không may.
Một nữ đệ tử Băng Tuyết Môn nước mắt lưng tròng thốt lên. Hiện tại tất cả mọi người đều biết, ngày đó nếu không có Tần Lập, chỉ sợ tất cả mọi người đều đã chết bởi Mạc đầu lĩnh tự bạo khủng bố kia.
Tuy rằng sau đó Cơ Ngữ Yên giận dữ chém giết sạch toàn bộ tinh nhuệ Hạt Tử Bang tại chỗ, nhưng cũng khó mà tiêu tan được phẫn nộ trong lòng mọi người Băng Tuyết Môn.
Nếu Tần công tử một khi gặp chuyện không may, bọn họ đều sẽ thỉnh cầu tấn công Hạt Tử Bang, báo thù cho Tần công tử.
Trong phòng, Cơ Ngữ Yên nắm tay Tần Lập, si ngốc nhìn khuôn mặt không chút sinh cơ của Tần Lập. Bằng vào cảnh giới của nàng, tự nhiên có thể cảm giác được giờ phút này trong cơ thể Tần Lập có một cỗ lực lượng mãnh liệt đang xông phá khắp nơi. Bình thường mà nói thương thế như vậy gần như không có bất kỳ cơ hội nào khôi phục. Cho dù may mắn không chết cũng sẽ biến thành một phế nhân.
Cơ Ngữ Yên khẽ lẩm bẩm:
- Tần Lập. Thời gian hai ta quen biết, tính cả còn chưa đến một tháng, nhưng ta lại cảm thấy được như là đã dài mấy trăm năm. Nếu ngươi không bị thương, lời này tin tưởng ta sẽ giữ mãi trong lòng, vĩnh viễn không nói cho người thứ hai. Hiện tại ta nói ngươi cũng không nghe thấy, nhưng ta thật sự muốn nói cho ngươi. Ta thích ngươi. Tuy rằng ta luôn chúc những đứa con nuôi của ta hạnh phúc vui sướng, nhưng trên thực tế, trong đáy lòng ta đổi với cảm tình này lại có ba phần khát vọng, bảy phần mâu thuẫn...
Hai hàng lệ nóng từ khóe mắt Cơ Ngữ Yên chảy xuống, vô thanh vô tức rơi lên tay nàng, lại chảy đến tay của Tần Lập.
- Có lẽ bởi vì những việc ta đã trải qua lúc nhỏ, hơn nữa khi nghe nói ngươi đã có hai người vợ, ta thật sự nghĩ rằng chưa từng biết ngươi, cũng chưa từng gặp ngươi. Không biết, sẽ không thích, không gặp, sẽ không nhớ đến...
Nhưng, chúng ta vẫn quen biết, chúng ta vừa gặp mà như bạn cũ. Ta thích ngươi, ta có thể cảm giác được, ngươi cũng thích ta. Cho nên, ngươi không thể chết được, chúng ta còn chưa bắt đầu mà, như thế nào có thể chấm dứt như vậy? Cho dù ngươi biến thành phế nhân, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta...ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi!
Cơ Ngữ Yên lẩm bẩm nói lại nói rất nhiều lời mà chính nàng cũng không thể nhớ rõ. Thế cho nên sau này khi Tần Lập nhắc tới, Cơ Ngữ Yên liều chết cũng không nhận...